Đọc truyện Ta là bạch nguyệt quang của quyền thần – Chương 38:
Từ sau ngày hoa yến ấy, Tống Ngọc Ly ru rú trong nhà, cố ý tránh xa ánh đèn sân khấu mấy ngày gần đây.
Chỉ là Ngụy Kinh Hồng có thai, ở nhà nhiều tới mức nhàm chán, thường xuyên phái người mời nàng qua làm bạn.
Ở độ tuổi này của Ngụy Kinh Hồng không thể so sánh như khi còn trẻ, vừa mới mang thai một tháng đã có chút không vững, biểu hiện thai nghén cũng lợi hại hơn ngày trước.
Thời điểm Tống Ngọc Ly đến nơi, nàng thấy Ngụy Kinh Hồng đang cúi người ôm ống nhổ, nôn mửa tới mức tối sầm mặt mày. Khuôn mặt trước nay luôn trang điểm tỉ mỉ, hiện giờ để mặt mộc lại có chút tái nhợt.
“Điện hạ vất vả.” Từ đáy lòng Tống Ngọc Ly cảm thấy Ngụy Kinh Hồng không dễ dàng.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Ngụy Kinh Hồng xua tay, sai người mang ống nhổ đi, lại mang lên một đĩa mơ chua, ăn hết một quả, lúc này mới hữu khí vô lực nói: “Khiến ngươi chê cười.”
Nàng vừa nói, vừa chỉ vào chiếc ghế nói: “Mau ngồi đi.”
Tống Ngọc Ly gật đầu, ngồi xuống bên cạnh Ngụy Kinh Hồng.
“Mấy ngày nay cả ngày gò bó trong nhà, quá nhàm chán. Phò mã quản nghiêm, không cho bổn cung nhọc lòng, chuyện bên ngoài cũng không cho ta biết. Hôm nay gọi ngươi tới đây, nhất định phải nói cho ta một chút.” Ngụy Kinh Hồng xinh đẹp động lòng người, khi đôi mắt lưu chuyển, lộ ra một tia ấm ức, kèm theo một chút ngây thơ của tiểu nữ nhi.
Tống Ngọc Ly nhìn thấy đôi môi đỏ của nàng hơi dẩu lên cũng nhịn không được mà có vài phần tâm động.
“Phò mã lo lắng cho thân thể của ngài.”
Ngụy Kinh Hồng hờn dỗi nói: “Tiểu nha đầu không thành thật, đến chỗ này của bổn cung mà cũng vòng vo loanh quanh, mau nói chuyện Viên gia trước xem nào?”
Tống Ngọc Ly hơi sửng sốt, rồi sau đó nàng mới hiểu được, thì ra Ngụy Kinh Hồng nhớ thương chuyện triều chính, đành phải thành thật nhất không dám giấu diếm.
“Phò mã và mấy ngự sử trong triều đã dâng tấu sớ tham tấu Viên gia ăn hối lộ trái pháp luật. Hoàng Thượng tức giận, hạ lệnh điều tra, hiện giờ các cửa hàng của nhị phòng Viên gia đều bị niêm phong, đại phòng ở trong triều cũng tràn ngập nguy cơ.”
Ngụy Kinh Hồng mỉm cười: “Những tên giá áo túi cơm nhà họ Viên gia khẳng định là không kịp trở tay. Viên Như Sương thì sao? Hôn sự thế nào?”
“Mẫn Hàn Lâm là người trọng chữ tín, hắn đã sớm thả ra lời nói, sẽ không bởi vậy mà hủy bỏ hôn ước, hơn nữa còn chủ động đẩy nhanh quá trình chuẩn bị hôn sự của hai người. Có lẽ là sợ Viên gia xảy ra chuyện, đến lúc đó hôn sự cũng không dễ làm.” Tống Ngọc Ly thành thật nói.
Ngụy Kinh Hồng gật đầu: “Không ngoài dự đoán. Trong kinh còn chuyện gì nổi bật hay không, hai ngày nay bổn cung thấy phò mã trở về muộn hơn, thời gian đi ra ngoài lại tăng lên, chỉ sợ hắn bị sai sử đi làm mấy chân chạy vặt?”
Tống Ngọc Ly không ngờ Chu Dịch An lại quyết đoán như vậy, chuyện phát sinh ở bên ngoài, thật sự là một mực che giấu không cho Ngụy Kinh Hồng biết.
Nàng không khỏi có chút chột dạ, nghĩ đến địa vị của mình và Ngụy Kinh Hồng đúng là cách biệt một trời một vực. Có lẽ vị “Sư huynh” này của nàng sẽ không trách lên đầu nàng đâu nhỉ.
“Hãn vương Tất Lặc Cách của nước Nhung chuẩn bị tới kinh, phò mã được lệnh đi sắp xếp nghi thức nghênh đón, nên gần đây hơi bận rộn một chút.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Thần sắc Ngụy Kinh Hồng khẽ biến, lạnh lùng nói: “Tất Lặc Cách? Khó trách……”
Nàng thấp giọng lẩm bẩm, trong mắt như đang suy tư chuyện gì đó.
Giây phút hoảng thần này chỉ ngắn ngủn trong một cái chớp mắt, rồi sau đó Ngụy Kinh Hồng lại khôi phục thái độ như bình thường, nhẹ giọng thở dài với Tống Ngọc Ly: “ Hiện giờ phò mã cái gì cũng không chịu nói cho bổn cung.”
Trong phút chốc, dường như Ngụy Kinh Hồng muốn nói lại thôi, nhưng nàng nhanh chóng che dấu nỗi lòng, thay đổi đề tài nói chuyện phiếm với Tống Ngọc Ly.
Tống Ngọc Ly ngồi chơi tại công chúa phủ hơn nửa canh giờ, thẳng đến khi Chu Dịch An hồi phủ, nàng mới đứng dậy cáo lui.
Chu Dịch An nghe nói Tống Ngọc Ly đang ở trong phủ, tất nhiên là muốn tới chào hỏi Tống Ngọc Ly, rồi sau đó lại đưa nàng đến trước cửa.
Nam tử trước và sau thành hôn, biến hóa thật lớn.
Lần trước Tống Ngọc Ly nhìn thấy Chu Dịch An, nàng chỉ cảm thấy hắn là thư sinh ngây ngô. Hiện giờ gặp lại, nhìn hắn một thân quan bào, mặt mày thêm hai phần trầm ổn, thần sắc bình tĩnh, một loại bình tĩnh gần như quỷ dị, phảng phất như đang cố tình đè nén cảm xúc gì đó.
“Dạo gần đây sức khỏe của ân sư có tốt không? Nghe nói Lâm Phong huynh đang cần cù đọc sách, ta cũng không tiện quấy rầy, thỉnh Tống tiểu thư giúp ta nhắn cho huynh ấy một câu, đợi sang năm hắn thi đỗ công danh, ta sẽ mang rượu đi tìm huynh ấy.” Chu Dịch An cười nói.
Tống Ngọc Ly gật đầu đồng ý.
Rồi sau đó, Chu Dịch An thay đổi đề tài, cười nói: “Từ trước đến nay công chúa điện hạ luôn quan tâm chuyện triều chính, phân ưu thay Hoàng Thượng. Chỉ là hiện giờ nàng mang thai, thật sự không thể vất vả, nếu có cơ hội nhờ muội khuyên nhủ nàng nhiều hơn.”
Tống Ngọc Ly cười nói: “Đó là đương nhiên.” Tiếp theo, nàng hơi chần chờ một chút rồi mới tiếp tục nói “Dạo gần đây Chu đại nhân có ổn không?”
Chu Dịch An hỏi lại: “Vì sao Tống tiểu thư lại hỏi như vậy.”
Mặt mày hắn bình tĩnh, nghe xong câu hỏi của Tống Ngọc Ly, dường như thật sự có chút kinh ngạc.
Tống Ngọc Ly lắc đầu: “Không có gì.”
Rời khỏi phủ công chúa, ngồi trên xe ngựa, Vân Hương nhìn bộ dáng suy tư của Tống Ngọc Ly, không nhịn được mở miệng hỏi: “Tiểu thư làm sao vậy? Trông người có vẻ tâm sự nặng nề.”
Tống Ngọc Ly hỏi: “Nếu có người, giết chết phụ mẫu thân nhân của ngươi, khiến ngươi suýt chút nữa bị diệt tộc, lúc ngươi báo thù sẽ mang tâm tình gì?”
Vân Hương bị câu hỏi của Tống Ngọc Ly làm cho sửng sốt, tuy nhiên nàng vẫn một năm một mười đáp: “Nô tỳ chắc chắn sẽ vừa cao hứng, vừa khổ sở.”
“Đúng vậy.” Tống Ngọc Ly lẩm bẩm nói “Nhưng vì sao Chu Dịch An lại bình tĩnh như thế?”
Chu Dịch An như vậy khiến Tống Ngọc Ly cảm thấy có chút kỳ quái gì đó nói không nên lời. Vân Hương không hiểu Tống Ngọc Ly có ý tứ gì, nàng cũng không truy hỏi, chỉ hầu hạ tiểu thư trở lại Tống phủ.
Tống Ngọc Ly trở lại Tống gia, vừa bước xuống xe đã nhìn thấy một chiếc xe ngựa trống không đang được gã sai vặt trong nhà đưa tới hậu viện.
“Trong nhà có khách?” Tống Ngọc Ly xuống xe, thuận miệng hỏi.
Một gã sai vặt đáp: “Là Tô đại nhân Hoàng Thành Tư Tô Cửu Khanh tới.”
Tống Ngọc Ly nghe lời này, trong phút chốc nàng có loại xúc động muốn trở lại xe đi dạo một vòng.
Nàng không để lời nói của Tô Cửu Khanh tại hoa yến ở trong lòng, nàng tin tưởng hắn thật sự có vài phần tình nghĩa với mình, nhưng nghĩ lại có lẽ đó chỉ là hảo cảm sau mấy ngày hai người tiếp xúc gần mà thôi.
Người như Tô Cửu Khanh, tính tình quái gở, Tống Ngọc Ly đã thử nghiệm đủ rồi.
Nhưng mà, có lẽ lần đầu tiên bị cự tuyệt, trong lòng hắn không cam tâm.
Mấy ngày gần đây Tô Cửu Khanh liên tục có động thái mới.
Đầu tiên là thả ra tiếng gió nói hắn từ chối tất cả những mối nghị thân mà phụ mẫu sắp xếp, sau đó còn nói trong lòng mình đã có người thương rồi.
Những tin đồn nhảm nhí đó lưu truyền suốt mấy ngày, không biết vì sao lại đột ngột biến mất.
Thời điểm có tin tức Tất Lặc Cách đi sứ, có người nói Tất Lặc Cách dẫn theo một công chúa nguời Nhung tới hòa thân, Hoàng Thượng có ý muốn Tô Cửu Khanh nhận lấy vị công chúa này.
Vốn chỉ là lời đồn, không biết vì sao, đột nhiên lại truyền thành có mắt có mũi, nhanh tới mức ngay cả ngày thành thân cũng được ấn định.
Mà hiển nhiên Tô Cửu Khanh cũng không để mấy lời đồn đó vào mắt, trong một lần dự yến tiệc hắn còn cố ý công khai: “Trong lòng ta có nhận định, tuyệt đối sẽ không tạm bợ chấp nhận.”
Trong khoảng thời gian ngắn, mọi ngóc ngách trong kinh thành đều suy đoán, rốt cuộc nữ tử trong lòng Tô Cửu Khanh là ai.
Mà tại thời điểm mấu chốt này, vì sao Tô Cửu Khanh lại chạy đến Tống gia?
Tống Ngọc Ly bước vào cửa lớn Tống gia, không hiểu sao bỗng dưng cảm thấy chột dạ.
Lúc đó, Tô Cửu Khanh đang ngồi trong phòng khách phẩm trà cùng Tống Tử Nguyên.
Tống Tử Nguyên vô cùng buồn bực, hôm nay Tô Cửu Khanh tới đây, vừa không nói chuyện chính sự, cũng không nói rõ ý đồ, chỉ nói đông nói tây một hồi, thẳng đến khi nghe nói Tống Ngọc Ly về phủ, thần sắc trên mặt hắn mới có chút dao động.
“Tống đại nhân, hôm nay ta tới đây hy vọng có thể thỉnh giáo đại nhân một vài điều.” Tô Cửu Khanh mỉm cười, đột nhiên xoay sang nói chuyện đứng đắn.
“Mời nói.”
“Ta muốn nghe một số chuyện về gia mẫu. Không sợ Tống đại nhân chê cười, mấy ngày nay ta lén lút điều tra, biết được một ít chuyện cũ năm xưa, cảm thấy rất thú vị, ta muốn nhờ ngài giải đáp một vài nghi hoặc.”
Tống Tử Nguyên nghe thấy Tô Cửu Khanh hỏi thăm về việc này, sắc mặt không khỏi căng thẳng, đang muốn mở miệng nói gì đó, đột nhiên Tô Cửu Khanh giơ tay, ý bảo ông chờ hắn nói xong.
“Chuyện thứ hai chính là ta muốn hỏi ngài về hôn sự của Tống đại tiểu thư.” Tô Cửu Khanh thong thả ung dung nói “Cho dù ngài có nói, hai miếng ngọc bội này không có quan hệ hôn ước, nhưng ta thật sự có chút ý tứ đối với lệnh thiên kim. Hôm nay ta mặt dày tới đây thương nghị với ngài chuyện này, nếu ngài gật đầu đồng ý, hai ngày nữa ta sẽ tới cửa cầu hôn.”
Tống Ngọc Ly vừa mới tiến vào chính sảnh liền nghe thấy Tô Cửu Khanh nói lời này, ngẩng đầu lên bắt gặp đúng lúc đôi mắt màu hổ phách đang hùng hổ doạ người nhìn mình.
Hắn cố ý đợi nàng tiến vào mới nói?
Trên đầu Tống Ngọc Ly tràn đầy dấu chấm hỏi, trong lòng có chút bực bội.
Lúc đầu Tống Tử Nguyên còn đang do dự không biết nên qua loa lấy lệ như thế nào về mẫu thân của Tô Cửu Khanh, ai ngờ hắn đột ngột thay đổi đề tài chuyển sang mơ ước nữ nhi nhà mình.
“Đại nhân nói đùa, tiểu nữ bướng bỉnh chỉ sợ sẽ chọc đại nhân tức giận.” Tống Tử Nguyên cười nói.
“Nhưng ta lại thích bộ dáng nàng chọc ta tức giận.” Tô Cửu Khanh thong thả ung dung đáp “Nói thật, ta cứu Tống đại nhân là vì Tống Ngọc Ly. Hiện giờ Tống gia có cơ hội trở mình, qua cầu rút ván hình như không phải việc quân tử nên làm.”
Nói xong, Tô Cửu Khanh nhìn về phía Tống Ngọc Ly cười nói: “Ta nói đúng không, Tống đại tiểu thư?”
Được lắm, đây là đang mắng nàng đi.
Nhưng nàng có thể giả bộ nghe không hiểu mà.
Tống Ngọc Ly lộ ra một nụ cười khéo léo, hành lễ với hai người: “Ngọc Ly hữu lễ.”
“Tống tiểu thư hữu lễ, người nào đó lại thẹn không dám nhận.” Tô Cửu Khanh âm dương quái khí nói.
Tống Tử Nguyên nhìn phản ứng của hai người ở trong mắt, trong lòng lại có một tia lo lắng.
Ông chần chờ một lát, mới nhẹ giọng nói: “Tô đại nhân, tuy nói hôn nhân đại sự là lệnh của phụ mẫu, nhưng nếu tiểu nữ thật sự không muốn, ta đương nhiên cũng không thể miễn cưỡng. Còn nữa, việc này theo lý không nên là Tô đại nhân tự mình tới, đáng lẽ phải là phụ thân ngài ra mặt mới đúng.”
Tô Cửu Khanh nghe xong lời này, quay đầu nhìn về phía Tống Tử Nguyên: “Ý tứ của Tống đại nhân là……”
“Chỉ sợ chuyện cầu hôn Ngọc Ly chỉ là ý tứ của một mình ngài, Tô tướng quân cũng không biết đi.” Tống Tử Nguyên tự tin đáp.
Thần sắc Tô Cửu Khanh cứng đờ, rồi sau đó hắn dần dần cong khóe miệng.
Trong mắt hắn không hề độ ấm, ngoài miệng vẫn nở ra một nụ cười, hắn gằn từng chữ một hỏi Tống Tử Nguyên: “Vì sao Tống đại nhân biết phụ thân ta nhất định sẽ không đồng ý?”
Đúng vậy, theo lý thuyết, Tống gia và Tô gia dòng dõi tương đương, chung lập trường, nếu kết quan hệ thông gia cũng không gì đáng trách. Nhưng ý tứ vừa rồi của Tống Tử Nguyên, rõ ràng là biết Tô Chiêu tuyệt đối không đồng ý hôn sự của Tô Cửu Khanh và Tống Ngọc Ly.
Tống Tử Nguyên khẽ thở dài một tiếng, đứng lên nói, “Công vụ bận rộn, nhất thời không thể phân thân, thỉnh Tô đại nhân thứ lỗi. Ngọc Ly, con tiễn Tô đại nhân đi.”
Lệnh đuổi khách thẳng thắn như thế, đúng là lần đầu tiên Tô Cửu Khanh gặp phải.
Tống Ngọc Ly gật đầu, vươn tay nói : “Tô đại nhân, xin mời.”
Tô Cửu Khanh nhìn hai cha con nhà này, khóe miệng gợi lên một tia cười lạnh: “Tống đại nhân, ta sẽ còn đến quấy rầy.”
Tống Tử Nguyên lễ phép cúi người, bộ dáng không thèm để ý.
Tống Ngọc Ly tiễn Tô Cửu Khanh ra khỏi Tống phủ, một đường cả hai người đều lạnh mặt, không ai muốn mở miệng nói chuyện.
Mắt thấy chuẩn bị đến trước cổng lớn, Tô Cửu Khanh mới ngoái đầu lại nhìn về phía Tống Ngọc Ly: “Nàng thật sự không có một chút tình cảm nào với ta sao?”
Tống Ngọc Ly cười nói: “Nói không động tâm là giả. Tô đại nhân trẻ tuổi đầy hứa hẹn, lại có một diện mạo cực tốt, Ngọc Ly xác thật có chút ngưỡng mộ với ngài. Nhưng có một việc, ta rất rõ ràng, trong lòng Tô đại nhân triều đình phân tranh hoặc quyền thế sẽ lấn át mọi thứ. Một tiểu nữ tử như ta, có lẽ được ngài nhất thời để trong lòng, nhưng đó cũng chỉ là nhất thời mà thôi.”
Tô Cửu Khanh cau mày, nhìn về phía Tống Ngọc Ly: “Ta không có.”
Tống Ngọc Ly cười lắc đầu: “Chỉ sợ so với ngài, ta càng hiểu ngài hơn.”
“Tống Ngọc Ly, trên đời này cũng chỉ có nàng qua cầu rút ván mà còn ăn nói đường hoàng như thế.” Tô Cửu Khanh cười lạnh một tiếng “Hiện giờ xem ra, ta thật sự trúng mỹ nhân kế của Tống gia các người rồi.”
Tống Ngọc Ly ngẩn người, nàng cảm thấy giọng nói của Tô Cửu Khanh thập phần ai oán.
Tô Cửu Khanh nhìn Tống Ngọc Ly, gương mặt lạnh lùng, xoay người rời đi.
Mà Tống Ngọc Ly quay trở lại chính sảnh, Tống Tử Nguyên dường như vẫn đang chờ nàng, thấy nàng tiến vào, ông cười nói: “Rốt cuộc cũng đi rồi, vi phụ uống một bụng đầy nước trà, bụng căng trướng đến lợi hại, tất cả đều do con trêu chọc.”
Tống Ngọc Ly tỏ vẻ tức giận nói: “Kết quả còn không phải là con đuổi đi, cha còn muốn gì nữa?”
Tống Tử Nguyên cười ha ha, ông không hỏi chuyện tình cảm giữa Tống Ngọc Ly và Tô Cửu Khanh, cũng không ép Tống Ngọc Ly phải ra quyết định, ông chỉ cười nói: “Không ngại, Tất Lặc Cách sắp vào kinh rồi, chuyện Tô đại nhân muốn biết, chỉ sợ sẽ nhanh chóng biết được.”