Đọc truyện Ta là bạch nguyệt quang của quyền thần – Chương 37:
Không khí bên trong núi giả bất chợt trở nên vi diệu, Tống Ngọc Ly chỉ cảm thấy quanh thân mình như có một luồng khí ồn ào sôi sục, cộng thêm vài phần nóng bức.
Tô Cửu Khanh thật sự có một chút tình cảm với mình.
Tống Ngọc Ly nghĩ đến đây, trong lòng chợt dâng lên một loại cảm xúc kỳ lạ.
Đời trước nàng và Tô Cửu Khanh sớm chiều ở chung sáu năm, Tô Cửu Khanh chưa từng động một tia phàm tâm (tình cảm phàm trần). Thế nhưng ở đời này, Tống Ngọc Ly cái gì cũng không làm, ngược lại hắn lại có tâm tư như vậy?
Quả nhiên, trong cuộc sống này nữ tử cần có địa vị, sau lưng có thế lực, mới có thể nhận được tấm chân tình.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Môi Tống Ngọc Ly rất mềm, còn mang theo mùi thơm của son môi, đúng là mùi vị nàng hay dùng.
Tô Cửu Khanh nghe thấy tiếng cười của Tống Ngọc Ly, mới chậm rãi hồi phục tinh thần, lùi về sau một bước. Lúc này trong lòng hắn bỗng có chút mờ mịt.
Cho tới ngày hôm nay, Tô Cửu Khanh vẫn không cảm thấy đời trước mình đối với Tống Ngọc Ly là tình yêu nam nữ. Tuy rằng bọn họ có quan hệ xác thịt, nhưng chuyện kia càng giống như làm theo phép nhiều hơn. Lúc đó Tô Cửu Khanh cảm thấy Tống Ngọc Ly không khác gì mấy nữ tử thế gia, nha đầu thông phòng hoặc là tiểu thiếp trong hậu viện.
Tống Ngọc Ly chỉ là một nữ tử nhà quan gặp nạn, hao hết tâm tư muốn nhập vào cây đại thụ là hắn, mong ước một đời an ổn.
Tô Cửu Khanh nuôi dưỡng nàng như sủng vật, dù cho có chút tình nghĩa thì cũng chỉ vì ngày rộng tháng dài ở cạnh nhau mà nảy sinh. Thẳng đến khi nhận lấy một đao từ Tống Ngọc Ly.
Hắn mới bất chợt hiểu ra, Tống Ngọc Ly không hề dịu ngoan nhu mì như mặt ngoài nàng thể hiện, ngược lại trời sinh ra nàng xương cốt cứng rắn, nàng thu liễm nanh vuốt suốt sáu năm để chuẩn bị cho một kích ngày đó.
Tuy nhiên, không đợi Tô Cửu Khanh báo thù, không đợi hắn giải thích mọi chuyện, Tống Ngọc Ly đã rời khỏi nhân thế.
Trong mấy năm về sau, hắn giúp nàng báo thù, chỉ vì muốn hiểu rõ tiếc nuối ngày hôm ấy.
Ít nhất Tô Cửu Khanh giải thích cho hành động của mình là vậy.
Tuy nhiên hiện giờ, hắn đột nhiên không rõ rốt cuộc trong lòng mình đang nghĩ gì.
Tống Ngọc Ly thấy vẻ mặt mờ mịt của Tô Cửu Khanh, nàng nhướng mày cười nói: “Vẻ mặt hiện tại của đại nhân, ai đó nhìn vào lại tưởng ta vừa khinh bạc ngài.”
Tô Cửu Khanh hồi phục tinh thần, hắn giương mắt nhìn về phía Tống Ngọc Ly.
Một nữ tử gai góc từ trong tâm hồn đang nhìn hắn một cách khiêu khích.
Hắn cười lạnh một tiếng: “Khinh bạc, đó cũng được gọi là khinh bạc sao?”
Dứt lời, Tô Cửu Khanh đè lại bả vai Tống Ngọc Ly, ấn nàng lên tường, cúi người hôn xuống.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Nụ hôn này không phải nụ hôn nhẹ nhàng chuồn chuồn lướt nước như vừa rồi, mà là một nụ hôn sâu kéo dài triền miên.
Hai người vốn đã từng có sự tiếp xúc da thịt từ đời trước, nụ hôn kiểu này vô cùng thuần thục, Tô Cửu Khanh tiếp tục gia tăng độ quấn quýt cho nụ hôn.
Tống Ngọc Ly chỉ cảm thấy hô hấp khó khăn, cả người đều bị chôn vùi trong hơi thở chỉ thuộc về một mình Tô Cửu Khanh. Nó xâm lược vào không gian của nàng một cách bá đạo, khiến khí huyết khắp người nàng cuồn cuộn, đầu óc trống rỗng một mảnh.
Nụ hôn này kéo dài ước chừng một nén nhang, Tô Cửu Khanh mới buông nàng ra.
Hắn cười nói: “Lúc này mới gọi là khinh bạc.”
Hơi thở của Tống Ngọc Ly không ổn định, trên môi mang theo sự ướt át, son môi gần như đều bị Tô Cửu Khanh ăn hết, bộ dáng chật vật không chịu nổi.
“Tô Cửu Khanh, ngươi là tên cầm thú!” Tống Ngọc Ly mắng, nàng thở dốc từng ngụm, bình ổn trái tim đang đập loạn nhịp trong lồng ngực. Một chút khí thế kiêu ngạo lúc vừa nãy đều bị Tô Cửu Khanh cắn nuốt trong nụ hôn này.
Tô Cửu Khanh nhoẻn miệng cười, duỗi tay vén mấy lọn tóc trước trán Tống Ngọc Ly ra sau tai nàng, thái độ thân mật khác hẳn con người hắn lúc trước.
Hắn còn chưa nghĩ thông suốt, vì sao mình lại để ý Tống Ngọc Ly như vậy, nếu nói là động tâm, đối với Tô Cửu Khanh thì thật sự có chút xa vời.
Chỉ là lúc này, Tô Cửu Khanh đột nhiên cảm thấy cưới Tống Ngọc Ly về nhà cũng không tồi.
Hắn rất thích nụ hôn vừa rồi, hắn thích cảm giác nàng ở bên cạnh hắn.
Đời trước bọn họ có thể sống an ổn cùng nhau sáu năm, đời này cũng có thể.
“Chúng ta thành thân đi.” Tô Cửu Khanh cười nói “Qua vài ngày nữa ta kêu phụ thân tới nhà nàng cầu thân. Như vậy hôn sự của ta và nàng đều được ấn định, những người bên ngoài cũng không cần nhớ thương.”
Tống Ngọc Ly ngẩn người, không thể tưởng tượng được mà trừng lớn đôi mắt nhìn về phía Tô Cửu Khanh.
Nàng nhíu mày, trực giác cảm thấy kỳ quái, nàng không nghĩ ra ý đồ của Tô Cửu Khanh.
“Ngài hợp tác cùng phụ thân ta, có lẽ không cần lấy hôn sự của chúng ta ra củng cố mà.” Nàng nhẹ giọng nói.
Tô Cửu Khanh nhất thời hoảng hốt, trong lòng không khỏi cảm thán, nếu Tống Ngọc Ly là nam tử, chỉ sợ sẽ là một đối thủ cường đại.
Trong đầu người này dường như chỉ có lục đục, tranh quyền đoạt lợi. Người khác đối xử tốt với nàng một chút , nàng đều cẩn thận suy xét xem có phải tính kế hay không.
Nhưng làm gì có ai trời sinh đã như vậy?
Nếu không phải đời trước quá nhấp nhô trắc trở, có lẽ Tống Ngọc Ly cũng sẽ giống như các tiểu thư khuê các bình thường, trong đầu suy nghĩ toàn là phong hoa tuyết nguyệt.
Nghĩ đến đây, trong lòng Tô Cửu Khanh dần dần có một tia thương tiếc.
“Ta nói chúng ta thành thân, không phải đang suy tính chuyện chính trị.” Hắn nhàn nhạt nói.
Tống Ngọc Ly hơi chần chờ, hỏi: “Thật sự?”
“Thật sự.”
Bộ dáng nàng giống như nhẹ nhàng thở phào một hơi, điềm nhiên nói: “Nếu đã như thế, ta muốn cự tuyệt.”
Tô Cửu Khanh gần như cho rằng hắn nghe lầm, ngơ ngác hỏi: “Cái gì?”
“Ta không muốn gả cho ngài.” Tống Ngọc Ly cười tủm tỉm xua tay “Tô đại nhân, tính tình của ngài không thích hợp làm phu quân của ta.”
Dường như nàng không muốn nói chi tiết với hắn, chỉ cười nói, sau đó xoay người rời khỏi núi giả.
Động tác của Tống Ngọc Ly quá nhanh, mà Tô Cửu Khanh lại đang đắm chìm trong cảm giác khiếp sợ, thẳng đến khi nàng đi rồi, hắn mới hồi phục tinh thần.
Nàng chạy một đường ra khỏi núi giả, xác nhận Tô Cửu Khanh không đuổi theo liền tìm một chỗ yên lặng vắng vẻ tô lại son môi, sau đó trở lại yến hội.
Thẩm Tú thấy Tống Ngọc Ly trở lại, trên mặt còn mang theo sự kinh hoàng chưa ổn định.
“Ngươi…… Ngươi…… Ngươi……”
Tống Ngọc Ly trợn trắng mắt, cả giận: “Ta cái gì mà ta? Ta rất tốt!”
Thẩm Tú cẩn thận hỏi : “Ngươi và Tô Cửu Khanh ……”
“Ta và hắn chẳng liên quan gì nhau.” Tống Ngọc Ly nhàn nhạt nói.
Thẩm Tú đã biết được một chút thông tin như vậy, đương nhiên nói cái gì nàng ta cũng không chịu buông tha, túm lấy vạt áo Tống Ngọc Ly không buông, dù phải làm bất cứ cách nào cũng bắt ép Tống Ngọc Ly nói cho bằng được.
Tống Ngọc Ly bất đắc dĩ, đành phải hạ giọng nói: “Tô Cửu Khanh muốn cưới ta, ta cự tuyệt.”
Thẩm Tú bị sặc nước bọt trong cổ họng, ho khan nửa ngày mới hồi phục tinh thần: “Ngươi…… Ngươi…… Ngươi vì sao?”
“Tô Cửu Khanh tính tình lạnh lùng, nữ tử lựa chọn phu quân là chuyện lớn cả đời, sao có thể không suy nghĩ cẩn thận được.” Tống Ngọc Ly thản nhiên nói.
Đối với Tô Cửu Khanh lòng nàng vẫn còn mang sợ hãi, người này tâm cơ thâm trầm, đời trước nàng bị hắn ăn đến gắt gao. Sống lại một đời, nàng đối hắn vẫn mười phần kiêng kị. Người ta nói gần vua như gần cọp, mà nàng thì cảm thấy gần Tô Cửu Khanh cũng không khác cọp là bao.
Thẩm Tú tấm tắc cảm thán nói: “Tống Ngọc Ly, trước kia là ta nhìn lầm ngươi, ngươi đúng là kỳ nữ.”
Tống Ngọc Ly gắp một khối bánh ngọt ném vào trong chén Thẩm Tú: “Ăn bánh của ngươi đi.”
Hoa yến qua đi, trong kinh có không ít nam nữ được ấn định chuyện hôn sự, trong đó nổi bật nhất chính là thiên kim nhà Hộ Bộ thượng thư Viên đại nhân và Mẫn Hàn Lâm.
Mẫn Hàn Lâm xuất thân bần hàn, thiên kim nhà Viên đại nhân Viên Như Sương cũng nổi tiếng tài danh trong kinh thành, thoạt nhìn hai người có vẻ vô cùng xứng đôi.
Mà một sự kiện khác đó là trưởng công chúa Ngụy Kinh Hồng có thai.
Đức Hưng Đế cực kỳ vui vẻ, ban thưởng cho phủ công chúa một đống lớn dược liệu đồ bổ.
Chỉ là từ ngày hôm đó, mấy nhà vui mấy nhà buồn.
Tô Cửu Khanh nhận được câu trả lời, đột nhiên hờn dỗi nhốt mình trong thư phòng.
Nghĩ tới Tống Ngọc Ly dứt khoát cự tuyệt hôn sự với mình như vậy, Tô Cửu Khanh thật sự nghĩ trăm lần cũng không hiểu lý do vì sao. Tạm thời không đề cập tới chuyện Ngụy Kinh Hồng có thai, hắn bỗng dưng nghĩ tới một sự kiện.
Kiếp trước, hắn chưa bao giờ để Tống Ngọc Ly uống canh tránh thai, nàng vào Tô gia sáu năm nhưng lại chưa từng mang thai, lý do vì sao?
Không thể tiếp tục suy nghĩ chuyện này, nếu còn tiếp tục suy nghĩ, hắn chỉ sợ trong cơn giận dữ hắn sẽ xông vào Tống gia, trói Tống Ngọc Ly lại mà tra khảo.
Vì vậy, lúc này Tô Cửu Khanh chỉ có thể giận dỗi nhốt mình trong thư phòng.
“Thiếu gia, lão gia tới.” Cố Yên thò đầu từ trên xà nhà xuống, thật cẩn thận nói.
Tô Cửu Khanh lạnh giọng hỏi: “Tới làm gì?”
“Hình như về việc hôn sự của ngài.” Cố Yên thành thật trả lời “Ta thấy trong tay ông ấy cầm không ít bức họa.”
Tô Cửu Khanh nhàn nhạt nói: “Không gặp.”
Nhưng mà hắn còn chưa dứt lời, Tô Chiêu đã đẩy cửa ra, lạnh lùng nói: “Hiện giờ vi phụ nói nhi tử một câu, con cũng không chịu nghe hay sao ?”
Trong khoảng thời gian ngắn, đáy mắt Tô Cửu Khanh toát ra một tia khô khốc.
Mối quan hệ giữa Tô Cửu Khanh và phụ thân vô cùng lãnh đạm. Bởi vì hắn là con của thiếp thất, từ nhỏ Tô Chiêu đã đối xử hời hợt với hắn, ngay cả chăm sóc cũng chỉ là thể hiện với người bên ngoài mà thôi.
Chủ mẫu Tô gia tính tình nội liễm, cả ngày ru rú trong nhà, chính vì bà không con, cho nên mới nhận nuôi Tô Cửu Khanh dưới gối của mình.
Có lẽ đường nét của người Nhung trên mặt Tô Cửu Khanh quá mức rõ ràng, Tô phu nhân chỉ cảm thấy dường như đứa nhỏ này thời thời khắc khắc đang nhắc nhở mình rằng bà không thể sinh dục, thật đáng buồn.
Bởi vậy, đến khi Tô Cửu Khanh chín tuổi, Tô phu nhân liền thu xếp để hắn dọn ra sống một mình một viện.
Từ đó về sau, Tô Cửu Khanh lớn lên một mình.
Tô Chiêu mời cho hắn mấy sư phó có bản lĩnh, vô luận là văn thao võ lược đều cẩn thận bồi dưỡng.
Tuy nhiên sau vài năm, ông vẫn không hề để ý đến sự tiến bộ của nhi tử, càng không để bụng tới cảm nhận của hắn.
Tô Cửu Khanh trời sinh mẫn cảm, hắn thấy rõ bản chất của người nhà họ Tô. Hắn không nói tiếng nào chỉ biết cần cù luyện võ. Khi trưởng thành hắn càng ngày càng ưu tú, ngược lại cũng càng ngày càng không có tình cảm. Đối với mọi thứ hắn đều thể hiện thái độ lạnh như băng, đặc biệt là khi đối diện với phụ mẫu của mình.
Hắn biết, tất cả đều bởi vì huyết thống người Nhung trên người hắn.
“Nếu lại là chuyện hôn sự của con, người không cần nhiều lời nữa.” Tô Cửu Khanh lạnh lùng nói.
Tô Chiêu cả giận : “Năm nay con đã hai mươi tuổi rồi, vốn nên thành gia lập thất từ sớm, chẳng lẽ vi phụ không nên nhọc lòng vì con hay sao?”
Tô Cửu Khanh giương mắt nhìn Tô Chiêu, khóe miệng lộ ra một tia trào phúng: “Kỳ thật con không hiểu nổi ý tứ của phụ thân. Người tìm kiếm thê tử cho con, vì sao tất cả người được chọn, không một ai là thế gia trong kinh thành, mà phần lớn đều là nữ nhi bộ hạ cũ của người, người có quân hàm cao nhất cũng chỉ là quan lục phẩm.”
Nói đến đây, Tô Cửu Khanh dừng lại một chút, sắc mặt Tô Chiêu thay đổi thất thường, hắn tươi cười, chậm rãi nói: “Hiện giờ con thân là chỉ huy sứ Hoàng Thành Tư, chẳng lẽ ngay cả tư cách cưới một nữ nhi quan gia cũng không có sao? Hay là phụ thân cảm thấy, một nhi tử có huyết thống người Nhung, căn bản không xứng với nữ nhi nhà quan tứ phẩm.”
Tô Chiêu nghe lời này, đáy mắt hiếm khi xẹt qua một tia áy náy phức tạp, ông nói: “Đương nhiên không phải. Chuyện này không có quan hệ gì với huyết thống người Nhung của con. Chỉ là chỉ huy sứ Hoàng Thành Tư vốn là một chức vị quan trọng, nếu thế lực nhà vợ quá lớn, Hoàng Thượng khó tránh khỏi sẽ hoài nghi con tranh quyền đoạt lợi.”
Lý do như vậy Tô Cửu Khanh đã nghe qua rất nhiều lần rồi.
Hắn cười cười, không nói gì nữa.
Tô Chiêu thấy Tô Cửu Khanh dầu muối không ăn, đành phải thở dài nói: “Thôi, nếu con không thích, vi phụ cũng không thể ép con. Những bức họa này đều là nữ tử ta lựa chọn thay con, mặc dù gia thế không cao, nhưng thắng ở bộ dáng xinh đẹp, con chậm rãi nhìn xem có thuận mắt hay không.”
Dứt lời, Tô Chiêu đặt mấy quyển trục đó lên bàn sách của Tô Cửu Khanh, sau đó xoay người rời đi.
Đợi người đi rồi, Tô Cửu Khanh mới cười lạnh một tiếng khó hiểu, hắn ném những quyển trục sang một bên, lại từ trên bàn sách cầm lấy một phong thư, mở ra cẩn thận đọc.
“Nhung vương Tất Lặc Cách đã đến biên quan, sắp tiến vào kinh thành, hôm qua còn hỏi thăm tình hình gần đây của ngài, ta biết gì đáp nấy.” Ký tên Thẩm Hoan.
“Cố yên, Tất Lặc Cách vào kinh thành, vì sao phải hỏi thăm tin tức của ta?” Tô Cửu Khanh lạnh lùng nói.
Giọng nói của Cố Yên từ trên xà nhà truyền xuống: “Không biết.”
Dường như Tô Cửu Khanh cũng không cần câu trả lời của Cố Yên, hắn chỉ lạnh lùng nói: “Ta luôn cảm thấy phụ thân kiêng kị chuyện hôn sự của ta, hình như có liên quan đến Tất Lặc Cách.”
“Ý tứ của thiếu gia là?”
“Chỉ sợ xuất thân của mẫu thân ta không đơn giản như vậy.” Tô Cửu Khanh nói xong ném thư tín lên bàn, trong mắt xẹt qua một tia u ám.