Ta Không Thành Tiên

Chương 47: Đồng môn rút kiếm


Bạn đang đọc Ta Không Thành Tiên – Chương 47: Đồng môn rút kiếm

Nàng nghe nhầm sao?

Tất cả mọi sắc thái thoải mái trên gương mặt Kiến Sầu dần dần thu lại, lộ ra một vẻ lạnh lùng khó tả.

Nàng chậm rãi nâng mí mắt lên nhìn Khúc Chính Phong chằm chằm.

Hắn nói, rút kiếm?

Nói với nàng rút kiếm?

Khúc Chính Phong đưa tay ra, động tác thong thả, từ từ rút Hải Quang kiếm ra khỏi vỏ.

Cảm giác như hắn đang kéo cả một vùng biển sâu mênh mông trầm lắng từ trong vỏ kiếm ra. Ánh sáng màu lam đậm vốn lạnh lẽo, nhưng lúc lưỡi kiếm được rút ra lại trở nên ấm áp.

Đó là sự bao dung của biển cả.

Linh lực được rót từng chút một vào Hải Quang kiếm, thế là thân kiếm màu lam đậm cũng dần dần sáng lên.

Đó là màu xanh thẳm mà Kiến Sầu đã quen thuộc.

Đây là trạng thái của Hải Quang kiếm khi bị thúc giục đến cực hạn.

Trong suốt.

Nguy hiểm.

Chiến ý dâng trào.

Trận đánh trên biển vừa rồi, Khúc Chính Phong còn chưa đã tay.

Từng tấc, từng tấc lưỡi kiếm màu xanh thẳm.

Khúc Chính Phong chậm rãi rút Hải Quang kiếm ra, dường như hắn rất hưởng thụ cảm giác này.

Lúc rút kiếm, nụ cười của hắn rất chân thực.

Chỉ có điều Kiến Sầu vẫn chưa thể hiểu được.

Kiến Sầu nắm Quỷ Phủ trong bàn tay nhỏ nhắn trắng trẻo, hỏi: “Vì sao rút kiếm?”

“Rút kiếm chính là rút kiếm, không có lí do gì”. Động tác của Khúc Chính Phong không hề dừng lại, âm thanh cũng nhẹ nhàng êm dịu, thậm chí còn du dương uyển chuyển: “Thẩm sư đệ chẳng lẽ chưa dạy ngươi sao? Một lời không hợp liền rút kiếm, cái gọi là lí do chưa bao giờ là thứ môn hạ Nhai Sơn ta phải suy nghĩ”.

Một lời không hợp liền rút kiếm.

Kiến Sầu cho rằng đây là đối với người ngoài.

Năm ngón tay nàng nắm chặt, lại cảm thấy chính mình quá mức căng thẳng, thế là hơi buông lỏng ra.

“Nhưng ta không nghĩ rút kiếm với ngươi”.

“Ta muốn rút kiếm với ngươi, thế là đủ rồi”.

Khi hắn nói xong, mũi kiếm cuối cùng cũng tách khỏi vỏ kiếm, một thanh Hải Quang kiếm hoàn chỉnh cuối cùng xuất hiện trước mắt Khúc Chính Phong.

Hắn tiện tay phất một cái, vẽ ra một đóa hoa kiếm, động tác rất phóng khoáng.

Ngẩng đầu len nhìn Kiến Sầu, thân thể căng cứng, dường nưh vẫn còn đang thăm dò mình nhưng lại đã bày ra tư thế như gặp đại địch.

Khúc Chính Phong không khỏi bật cười: “Ngươi ngoài miệng nói không muốn rút kiếm với ta nhưng thân thể lại chuẩn bị rút kiếm với ta rồi. Tiểu sư muội, nói một đằng nghĩ một nẻo không phải là tốt đâu. Môn hạ Nhai Sơn ta luôn nói một là một”.

Nói một là một?

Nàng không thấy trong số các đệ tử của Phù Đạo sơn nhân có người nào thành thật như vậy.

Kiến Sầu không hề biết thân thể mình đang ở trạng thái gì đó, nàng chỉ cảm thấy khi Hải Quang kiếm của Khúc Chính Phong hoàn toàn ra khỏi vỏ, có một uy áp mạnh mẽ đè xuống, ép xuống gnf nàng, khiến nàng ngột ngạt không thể thở nổi.

Cảm giác này giống như không nhịn được muốn quỳ lạy người có tu vi cao hơn mình.

Nếu như không nắm chặt Quỷ Phủ trong tay, có thể nàng đã không khống chế được thân thể mình nữa.

Lòng bàn tay bắt đầu đổ mồ hôi, hô hấp cũng bắt đầu có chút hỗn loạn.

Kiến Sầu nghiến răng, cố gắng bình tĩnh nói: “Khúc… sư đệ… không thích anh trở thành đại sư tỷ Nhai Sơn?”

“Ngươi có thể cho là như vậy”.

Khúc Chính Phong từ chối cho ý kiến.

Hắn khẽ lay động thanh kiếm trong tay.

“Nếu còn không rút kiếm, ta sẽ không khách sáo”.

Rút kiếm?

Kiến Sầu đột nhiên cười một tiếng, nhìn Khúc Chính Phong.

Quá mức mạnh mẽ…

Ngày thường Khúc Chính Phong có vẻ rất hào đồng, nhưng sau khi khí thế dâng trào quanh người, nàng có cưỡi ngựa cũng không theo kịp.

Dễ gần?

Chỉ là ảo giác mà thôi!

Một tu sĩ nguyên anh thượng đỉnh sao có thể là người dễ gần?

Ánh mắt Kiến Sầu dần dần trở nên sáng ngời.

Lúc này nàng cũng nói không rõ tâm tình của mình rốt cuộc là kiểu gì.


Một vị nhị sư đệ vốn chu đáo ổn thỏa, đối với tất cả mọi người đều quan tâm chăm sóc, đột nhiên lại rút kiếm với mình, không còn coi tình nghĩa đồng môn ra gì, dù là bất kì ai cũng khó mà chấp nhận được.

Nhưng sau một lúc kinh ngạc ban đầu, không ngờ Kiến Sầu lại cảm thấy hưng phấn khó nói.

Nàng gắng gượng ngẩng đầu lên, nhìn thẳng Khúc Chính Phong, ánh mắt lại nóng rực như có thể đốt cháy đối phương.

“Nhưng ta không có kiếm”.

Nàng chỉ có búa.

Quỷ Phủ cuối cùng chậm rãi giơ lên.

U u u…

Vạn quỷ gào thét, dường như nhận được kích thích gì đó, điên cuồng chui ra từ vô số hoa văn trên thân búa.

Khúc Chính Phong nhìn, vẻ kì dị trong mắt càng đậm đặc.

Làm đại sư huynh Nhai Sơn bao nhiêu năm trời, đột nhiên một tiểu sư muội Trúc Cơ kì lại đến làm đại sư tỷ, cảm giác này…

Kì thực cũng rất thú vị.

Khúc Chính Phong rất hứng thú cười một tiếng: “Nhìn có vẻ cũng không tồi, có điều… còn kém quá xa!”

Không lưu tình chút nào, Khúc Chính Phong chém ra một kiếm.

Ào ào!

Tiếng nước chảy vang lên bên tai Kiến Sầu.

Nàng đã quan sát tình hình chiến đấu của Khúc Chính Phong trên Tây Hải. Trận chiến đấu này mặc dù tới hơi bất ngờ nhưng những hình ảnh trên biển vẫn không ngừng hiện lên trong đầu nàng.

Có lẽ là cực độ căng thẳng, có lẽ cực độ hưng phấn…

Kiến Sầu cũng không rõ tâm tình nào có tỷ lệ cao hơn, nàng chỉ có thể dựa vào bản năng, giơ cây búa còn cao hơn người mình lên, chém xuống.

Phủ ảnh to lớn từ trên thân búa bay ra.

Một, hai, ba.

Phủ ảnh xuyên qua không gian, xuất hiện ở những vị trí khác nhau.

Phách Không có nghĩa là chém đứt không gian.

Phủ ảnh này rất quỷ dị, khó lường.

Chỉ tiếc Khúc Chính Phong thân kinh bách chiến, một người mới trải qua mấy trận chiến nhỏ như Kiến Sầu còn khuya mới có thể bì kịp.

Kiếm quang như sóng biển và phủ ảnh va chạm vào nhau, Kiến Sầu còn chưa kịp động, Khúc Chính Phong đã nghiêng người hóa thành một vệt sáng, xuyên qua sóng không khí phát ra từ vụ va chạm, không ngờ thoáng cái đã xuất hiện phía trước Kiến Sầu.

Kiến Sầu kinh hãi, sợ tới nổi da gà.

Có lẽ là khí thế của Khúc Chính Phong quá mạnh mẽ, nàng không hề cảm thấy bị “Khúc sư đệ” này đang vua đùa.

Đây là chiến đấu thực sự.

Hắn gần như toàn lực ứng phó!

Nếu không nghiêm túc, mình chỉ có tu vi Trúc Cơ kì yếu ớt, có thể sẽ mất mạng thật sự.

Cảm giác vô cùng hoang đường này bình thường Kiến Sầu sẽ không thèm suy nghĩ, nhưng lúc này lại xuất hiện rất chân thực trong lòng nàng.

Tất cả mọi tiềm lực đều bị nguy cơ đe dọa đến sinh tồn này kích thích ra.

Tâm nàng đột nhiên bình tĩnh lại.

Trong đầu nàng hoàn toàn tỉnh táo.

Quỷ Phủ là pháp khí chính mình lựa chọn, từng là một huyền bảo uy lực không thấp, có điều nó lại không phải vũ khí mạnh nhất của mình, bởi vì không có đạo ấn phù hợp đi cùng.

Đạo ấn duy nhất, nàng còn tu luyện chưa đủ.

Cho nên lúc này vũ khí mạnh nhất của Kiến Sầu không phải Quỷ Phủ mà là thân thể nàng.

Thiên hư chi thể!

Nàng còn học được mấy đạo ấn khác nữa.

Tay phải Khúc Chính Phong đang cầm Hải Quang kiếm lại xoay một cái, Hải Quang kiếm được cầm ngược như một con dao găm mang theo khí thế mạnh mẽ cứa thẳng vào cổ Kiến Sầu.

Đây là động tác cắt cổ.

Đối mặt với nguy cơ như thế này, đầu óc người bình thường sẽ trở nên trống rỗng, nhưng Kiến Sầu lại cực kì tỉnh táo.

Đưa tay, chỉ ra!

Không ngờ nàng lại hoàn toàn coi thường Hải Quang kiếm cách cổ mình càng ngày càng gần, ánh mắt trở nên vô định.

Những cảnh tượng ở nhân gian thế tục năm xưa giờ khắc này không ngừng chạy qua trong đầu nàng như đèn kéo quân.

Nàng nhớ lúc mình và Tạ Bất Thần quen biết nhau.

Nhớ đến sự ấm áp, quan tâm, sự rung động trong lòng.

Hồng trần cuồn cuộn ngàn vạn dặm, một khi còn có bận lòng, đó chính là…

Nhập Vọng!


Tổ khiếu mi tâm Kiến Sầu lấp lánh ánh sáng như ngân hà, cuối cùng ánh sáng tỏa ra.

Nhập Vọng chỉ đâm tới, dưới chân nàng cũng có một đấu bàn sáng lên.

Vô số ánh sáng lấm tấm như ánh sao được nàng ngưng tụ lại trên đầu ngón tay.

Lúc này lưỡi kiếm đã ở bên cổ nàng.

Lúc này ngón tay nàng đã đến trước mi tâm Khúc Chính Phong.

Mắt Khúc Chính Phong rất đen, trong mắt vẫn giữ sự tỉnh táo vĩnh viễn.

Nhưng khi một chỉ mang theo ánh sáng lấm tấm của nàng đâm đến gần mi tâm, đột nhiên lại có một vẻ bỡ ngỡ thoáng hiện lên trong mắt hắn, tuy nhiên chỉ sau nháy mắt đã tỉnh táo lại.

Tinh thần của tu sĩ Nguyên Anh kì mạnh mẽ đến mức nào?

Với tu vi Trúc Cơ kì, Kiến Sầu còn lâu mới có thể mê hoặc được hắn.

Một chỉ Nhập Vọng cũng chỉ có thể làm cho Khúc Chính Phong ngẩn ngơ một chớp mắt.

Nhưng trong chiến đấu hung hiểm như thế này, một chớp mắt cũng đã đủ rồi.

Tay kia của Kiến Sầu vung búa chém tới không chút do dự.

Tay cầm kiếm của Khúc Chính Phong lúc này đã chậm hơn một tấc, chỉ một tấc này đã khiến hắn thất bại.

Hắn không thể không rút tay về, nghiêng người tránh một đòn sấm sét này của Kiến Sầu.

Đáy mắt lạnh lẽo lộ ra một chút kinh ngạc.

Đích xác không nghĩ tới.

Đây là lần đầu tiên Kiến Sầu lộ ra bản lãnh mới của mình trước mặt người khác.

Phách Không Trảm và Nhập Vọng Chỉ đều là nàng mới học.

Bây giờ đến giây phút nguy cấp, không ngờ nàng lại có thể sử dụng tự nhiên.

Cũng không biết có phải như người ta thường nói, khi phải đối mặt với đòn tấn công đầy tính áp bức của Khúc Chính Phong, nàng mới có thể kích thích được toàn bộ tiềm lực của mình, trong lần đầu tiên thực chiến đã có thể chống được một chiêu cực kì nguy hiểm của Khúc Chính Phong.

Nhưng…

Cũng chỉ được một chiêu này.

Sau khi tránh nhát búa của nàng, Khúc Chính Phong liền cười một tiếng: “Không nhìn ra tiểu sư muội cũng là một người giấu tài”.

Tiểu sư muội?

Ba chữ này nghe vào tai đầy trêu đùa, thậm chí là châm chọc.

Kiến Sầu nhíu mày, môi mím chặt thành một vệt thẳng tắp. Nàng không nói tiếng nào, nặng nề tiến lên trước một bước, chuyển thủ sang công!

Quỷ Phủ trong tay lóe lên ánh sáng rồi biến mất trong mi tâm của nàng.

Kiến Sầu lao người tiến tới, đấu bàn đang ở dưới chân đột nhiên phát sáng rực rỡ rồi biến mất.

Khúc Chính Phong vừa mới đứng vững không nhịn được nheo mắt lại.

Một dự cảm đột nhiên dâng lên trong lòng hắn.

Thiên hư chi thể?

Ý nghĩ này vừa xuất hiện, đấu bàn vốn đã biến mất dưới chân Kiến Sầu lại sáng lên, không ngờ lại xuất hiện trên mu bàn tay trắng trẻo của nàng.

Bàn tay nàng đã đi đến trước mắt hắn!

Ầm!

Phiên Thiên Ấn!

Trong thân thể, vô số linh lực điên cuồng tràn đến bàn tay nàng.

Kiến Sầu gần như không khống chế được nữa.

Mượn thế linh lực điên cuồng tuôn ra, nàng đột nhiên đẩy mạnh về phía trước.

Một hư ảnh hình bàn tay cuối cùng rời khỏi tay nàng bay ra, dường như muốn một chưởng đập chết Khúc Chính Phong.

Nhìn thấy hình ảnh đã quen thuộc này, Khúc Chính Phong lại cười to một tiếng.

Đây có thể xem như đòn sát thủ của Kiến Sầu.

Là một tu sĩ Trúc Cơ kì, không ngờ Kiến Sầu lại có thể tập luyện được một đạo ấn người thường không thể tưởng tượng nổi, thậm chí còn có thể mượn sự đặc thù của thiên hư chi thể mà thi triển ra đạo ấn này với uy lực không giảm quá nhiều, đây là chuyện cực kì hiếm thấy.

Ánh sáng lạnh thăm thẳm hiện lên trong mắt Khúc Chính Phong.

Hắn nhìn bàn tay Kiến Sầu càng ngày càng gần, mũi chân khẽ điểm xuống đất, không ngờ lại lui lại cực nhanh.

Chỉ sau nháy mắt, hắn đã lùi đến tận rìa đỉnh Hoàn Sáo.

Lúc không thể lùi lại nữa, cuối cùng hắn dịch chân sang, vững vàng đứng lại bên mép vực không hề nhúc nhích.

Hải Quang kiếm đột nhiên bị tung lên cao, Khúc Chính Phong bỏ kiếm, hai tay đưa lên xoay tròn trước mặt. Dường như có một dòng xoáy linh lực được sinh ra theo sự xoay chuyển của hai bàn tay hắn.


Hư ảnh bàn tay to lớn khi gặp phải dòng xoáy hình thành giữa hai tay hắn không ngờ lai bị hút vào.

Lúc đầu rất thong thả, chỉ như trâu đất xuống biển. Tuy nhiên chỉ sau nháy mắt, dòng xoáy đó đã mở rộng ra như một cơn bão táp, há to miệng nuốt hết tất cả mọi thứ.

Kiến Sầu đứng không yên, không ngờ lại bị dòng xoáy này hút vào, lao về phía người hắn.

Khúc Chính Phong đột nhiên nhíu mày.

Vì hắn không nhìn thấy một chút luống cuống nào trên gương mặt Kiến Sầu.

Nàng đã có chuẩn bị.

Kiến Sầu căn bản không hề cho rằng khi đối chiến với Khúc Chính Phong cao hơn mình hai cảnh giới lớn, mình lại có thể một đòn đắc thủ.

Cho nên nàng đã chuẩn bị xong hậu chiêu từ lâu.

Trong nháy mắt Phiên Thiên Ấn được bắn ra, đấu bàn trên mu bàn tay nàng cũng biến mất.

Tuy nhiên lúc này trước mắt Khúc Chính Phong lại sáng lòa.

Kiến Sầu co chân lên, đầu gối gập lại huých thẳng về phía trước.

Khi nàng co chân đánh tới, dấu bàn cũng lập tức xuất hiện.

Rực rỡ chói mắt.

Đây chính là ích lợi của thiên hư chi thể.

Người bình thường chỉ có thể dùng tay thi triển đạo ấn, nhưng đối với Kiến Sầu thì bất kể là tay hay là chân, thậm chí là đầu… Chỉ cần là nơi có kinh mạch phân bố, chỉ cần chứa được quỹ tích của đạo ấn này là nàng nhất định có thể thi triển ra được.

Giống như…

Phiên Thiên Ấn bây giờ!

Một hư ảnh đầu gối bắn mạnh ra.

Kích thứ nhất thất thủ là chuyện trong dự liệu, Kiến Sầu đã tính toán được phản ứng của Khúc Chính Phong cho nên mới có đòn tấn công bằng Phiên Thiên Ấn lần thứ hai liên tiếp này.

Cũng là hư ảnh!

Cũng là tấn công không hề do dự!

Hai tay Khúc Chính Phong còn đang bận điều khiển dòng xoáy đó.

Hải Quang kiếm đã tung lên cao còn chưa rơi xuống.

Lúc này Khúc Chính Phong không muốn thua cũng không được.

Kiến Sầu cảm thấy trong lòng mình đã bình tĩnh lại.

Tuy nhiên…

Giờ khắc này, khi nàng gần như đã thắng chắc, không ngờ nàng lại nhìn thấy rất rõ, trên gương mặt Khúc Chính Phong càng ngày càng gần lại lộ ra một nụ cười.

Đó là một loại cười nhạo, cười kiến càng đu cây, cười châu chấu đá xe, không biết lượng sức!

Kiến Sầu còn chưa kịp phát hiện sự thay đổi của tình thế đã cảm thấy một luồng sức mạnh kinh người đột nhiên đánh thẳng vào đầu gối mình.

Ầm!

Sức ép không khí tràn ra thỏi bay đá vụn và đất cát trên đỉnh Hoàn Sáo.

Không ngờ Khúc Chính Phong cũng lên gối chống lại.

Trong nháy mắt, Kiến Sầu dường như nghe thấy tiếng đầu gối mình vỡ vụn.

Rõ ràng đây căn bản không phải đấu pháp phù hợp với nữ tu sĩ, quá lạnh, quá cứng, quá bá đạo!

Có điều khi co chân lên gối sẽ có một cảm giác hết sức thoải mái.

Và lúc đánh trúng người khác cũng cực kì sảng khoái.

Kiến Sầu cảm thấy như đầu gối đụng vào thép tấm, đau đến bứt rứt.

Thậm chí nàng còn có thể nhìn thấy nụ cười hả hê trên mặt Khúc Chính Phong.

Rầm!

Cú va chạm cực mạnh cuối cùng khiến Kiến Sầu bắn ngược về phái sau.

Rất trùng hợp, nàng lại bay thẳng đến vị trí của thanh Nhai Sơn kiếm.

Nàng đập thẳng lưng vào thanh Nhai Sơn kiếm bằng đá, không khác gì đập thẳng vào cột đá cứng rắn.

Kiến Sầu cảm thấy khí huyết cuồn cuộn trong thân thể, sau khi bị va đập, linh khí đang chạy trong “kinh mạch” lập tức tản ra, chạy đến khắp nơi trong thân thể, không thể ngưng tụ lại được nữa.

Khúc Chính Phong xoay người lại nhìn Kiến Sầu lăn dưới đất, y phục bám đầy đất cát, dáng vẻ chật vật vô cùng.

Kiến Sầu gian nan ngẩng đầu lên nhìn Khúc Chính Phong vẫn đứng yên tại chỗ.

“Đây chính là toàn bộ bản lãnh rồi đúng không?”

Âm thanh lạnh nhạt, cũng lạnh nhạt như vẻ mặt của hắn lúc này.

Kiến Sầu không thể hiểu được: “Tại sao lại…”

Kiến Sầu biết rất rõ sức tấn công của Phiên Thiên Ấn.

Dù Khúc Chính Phong là tu sĩ nguyên anh thượng đỉnh cũng không thể không bị ảnh hưởng. Vậy mà hắn còn có thể dùng đầu gối phản công, dễ dàng phá giải toàn bộ tấn công và phòng ngự của nàng!

Quá mạnh, mạnh đến biến thái!

“Ngươi muốn biết vì sao không?”

Khúc Chính Phong đi về phía trước hai bước, lúc này thanh Hải Quang kiếm bị hắn tung lên trời mới rơi xuống, bị hắn đưa tay ra tóm lấy.

Kiến Sầu yên lặng nhìn hắn.

Khóe môi cong lên, Khúc Chính Phong xoay cổ tay, không ngờ lại đâm thẳng Hải Quang kiếm vào lòng bàn tay trái của mình.

Mũi kiếm xuyên qua bàn tay!

Chỉ nhìn cũng thấy đau!

Kiến Sầu kinh hãi nhìn hắn.


Tuy nhiên Khúc Chính Phong lại dường như không cảm thấy một chút đau đớn nào, trong lòng bàn tay có máu chảy ra nhưng không hề nhiều.

Hắn chậm rãi rút Hải Quang kiếm ra. Ngay sau khi Hải Quang kiếm được rút ra, vết thương to lớn trong lòng bàn tay hắn đã nhanh chóng khép lại.

Chỉ chốc lát sau, vết thương đáng sợ này đã hoàn toàn biến mất.

Chỉ có mấy giọt máu tươi rỏ xuống đất chứng mình hắn vừa tự đâm một kiếm xuyên qua bàn tay mình.

Đây…

Đây là cái gì…

Kiến Sầu ngơ ngác nhìn.

Khúc Chính Phong ngước mắt nhìn nàng, bên môi vẫn giữ nụ cười: “Cường độ thể xác của ta gấp trăm lần tu sĩ cùng cảnh giới. Một chiêu Phiên Thiên Ấn của ngươi không thể làm ta tổn thương chút nào”.

Tu sĩ bình thường tu tâm, tu sức, lại có rất ít người luyện thể.

Trong một trăm ba mươi năm đứng yên ở nguyên anh thượng đỉnh, rốt cuộc Khúc Chính Phong đã làm những gì, chỉ có chính hắn biết.

Hắn chậm rãi bước tới, một bước, hai bước, bước chân ngày càng đến gần.

Kiến Sầu toàn thân đau nhức, cố gắng muốn đứng dậy nhưng lại không sao làm được.

Nàng ngẩng đầu lên nhưng cũng chỉ có thể nhìn thấy góc áo Khúc Chính Phong lay động và vẻ mặt rất nhạt nhòa.

Đây là chuẩn bị giết nàng hay sao?

Kiến Sầu không biết, cất tiếng nói cực kì gian nan, thậm chí còn ho mấy tiếng.

“Ngươi, khụ khụ… Ngươi rốt cuộc muốn làm gì?”

“Chỉ muốn nói với ngươi, làm đại sư tỷ Nhai Sơn, ngươi còn chưa đủ tư cách!”

Một câu đơn giản, hờ hững, thậm chí lạnh lùng.

Nghe Khúc Chính Phong nói xong, Kiến Sầu hoàn toàn sững sờ.

Nàng nhớ tới sự kiêng kị của tiểu mập mạp Khương Hạ đối với Khúc Chính Phong, nhớ tên cuồng rút kiếm Thẩm Cữu cũng e ngại, rất ít khi dám rút kiếm với Khúc Chính Phong, nhớ vẻ mâu thuẫn vừa yêu vừa ghét của Phù Đạo sơn nhân lúc nhắc tới Khúc Chính Phong, nhớ vẻ cực kì hâm mộ của Đào Chương khi nói Khúc Chính Phong một trăm ba mươi năm dừng lại ở nguyên anh thượng đỉnh.

Đại sư tỷ Nhai Sơn?

Đại sư huynh Nhai Sơn?

Nàng không rõ, trong mắt cũng xuất hiện vẻ hoang mang.

Khúc Chính Phong đứng nhìn cảnh nhếch nhác của nàng, từ trên cao nhìn xuống nàng nằm dưới chân.

“Ngươi có tư cách gì để được gọi là đại sư tỷ? So với các sư đệ của ngươi, ngươi có đủ bản lãnh không? Ngay cả ta ngươi cũng đánh không lại. Nếu ngươi là đại sư tỷ, ngươi phải mạnh hơn bọn họ, tàn nhẫn hơn bọn họ, chăm sóc bọn họ, chén ép bọn họ, lại bao che bọn họ. Ngươi nên là một cây đại thụ của tất cả mọi người chứ không phải là viên ngọc được bọn họ nâng niu trong lòng bàn tay. Đại sư huynh hoặc đại sư tỷ từ trước đến nay đều rất cực nhọc, tất cả những chuyện bẩn thỉu, mệt nhọc hay đau khổ đều đến tay mình…”

Từng câu từng chữ như gõ vào trong lòng Kiến Sầu.

Nàng hồi hộp nhìn Khúc Chính Phong.

Khúc Chính Phong cũng cúi đầu nhìn nàng, đáy mắt ẩn chứa tâm tình khó tả.

“Có điều, vị trí đại sư tỷ của tiểu sư muội tới quá nhẹ nhàng, quá dễ dàng”.

Tới quá dễ dàng.

Đại sư tỷ của tiểu sư muội.

Đúng là những từ chải chuốt tràn ngập châm chọc.

Ngón tay Kiến Sầu dần dần nắm chặt, trong lồng ngực nàng dường như có thứ gì đó đang tích tụ, đang kích động.

Tuy nhiên tầm mắt Khúc Chính Phong nhìn nàng lại vẫn tỉnh táo và lạnh nhạt.

“Không phục à?”

“Không phục”. Kiến Sầu cắn răng nói.

Đột nhiên Khúc Chính Phong lại cười.

Kì thực từ rất sớm trước đó hắn đã nhìn ra rồi…

Tính tình tưởng như hiền lành, nhưng thực ra lại bướng bỉnh hơn ai hết.

“Ngươi không phục, ta biết đánh tới khi ngươi phục”.

“…”

Kiến Sầu yên lặng một hồi lâu, nhớ lại cảnh tượng chiến đấu vừa rồi, thật sự có một cảm giác vô lực, nhưng đồng thời cũng có một sự nhục nhã lớn lao. Này không phải thứ nàng thích, cũng không phải thứ nàng muốn.

Chỉ khi hùng hổ đánh nhau với người khác, nàng mới phát hiện mình đích xác là một người rất tranh cường háo thắng.

Không muốn thất bại, không muốn bị người khác phủ nhận!

Chậm rãi ngẩng đầu lên, nàng nhìn thẳng Khúc Chính Phong.

“Nếu như đánh không phục?”

Đánh không phục?

Ha ha.

Lần đầu tiên có người mới nhập môn dám nói với mình như vậy.

Khúc Chính Phong cười một tiếng, sau đó lại cười một tiếng nữa, dường như nghe thấy một chuyện nào đó rất hoang đường.

“Có bản lãnh thì ngươi cứ đánh cho ta phục, nhưng trước đó, khi không có người khác, ngươi phải gọi ta là đại sư huynh”.

“…”

Đại sư huynh…

Ba chữ này quanh quẩn trên đầu lưỡi nàng, mang đến một sự phức tạp khó nói.

Kiến Sầu rất lâu không phản ứng lại.

Khúc Chính Phong tiện tay xoay Hải Quang kiếm, ánh sáng màu lam đậm lóe lên. Hắn lạnh nhạt nhìn Kiến Sầu một cái, vẻ lạnh lùng bao trùm trên người dường như dần biến mất, trng mắt còn có nét cười nhàn nhạt.

“Còn không chịu đứng lên, chẳng lẽ ta còn phải đỡ dậy hay sao?”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.