Bạn đang đọc Ta Không Thành Tiên – Chương 46: Tiểu sư muội
“Sư tỷ, sao thế?”
Vừa hạ xuống đất, Khương Hạ đã chú ý tới ánh mắt Kiến Sầu. Hắn nhìn theo mắt nàng, lại không phát hiện có gì khác thường.
Hắn tung quả địa linh trên tay lên, đỡ lấy nắm trong tay rồi đi tới.
Kiến Sầu quay đầu lại, cười cười nói: “Không có gì, chẳng qua là nhìn thấy nơi này lại nhớ đến lúc vừa tới đây”.
Đương nhiên chỉ là cái cớ.
Khúc Chính Phong không tin lời này lắm, có điều người ta đang nghĩ gì thì liên quan quái gì đến hắn chứ?
Hắn nói: “Chúng ta về thẳng qua truyền tống trận, báo cáo tình hình với sư tôn, có lẽ còn phải nói cả chuyện khác nữa”.
Chuyện khác chắc hẳn là chuyện liên quan đến Côn.
Kiến Sầu và Khương Hạ đều gật đầu. Hai người đuổi theo bước chân Khúc Chính Phong, một lần nữa đứng vào truyền tống trận.
Truyền tống trận trên Thập Cửu Châu, hễ là những nơi quan trọng hoặc tương đối phồn hoa đều có.
Nhưng không có một truyền tống trận nào có thể truyền tống trực tiếp đến Nhai Sơn, trong đó có nguyên nhân gì thì bây giờ Kiến Sầu không biết được.
Bọn họ chỉ có thể định hướng rồi không ngừng truyền tống giữa các truyền tống trận, từ đảo Đăng Thiên đến bờ Tây Hải Thập Cửu Châu, sau đó từ trên quảng trường có những tấm bia Cửu Trùng Thiên đứng lặng lại truyền tống đến trên vách núi lúc trước họ xuất phát.
Gió biển tanh mặn thoáng cái đã đổi thành gió núi trong lsnhf.
Lúc trở về đã tạnh mưa chuyển nắng.
Những con chim màu sắc rực rỡ vỗ cánh rũ hết nước mưa dính ướt trên lông khi bay xuyên qua màn mưa, tỏa ra một quầng hơi nước mênh mang.
Kì thực chuyến đi vừa rồi không dài, nhưng khi về được hít thở không khí tươi mát trong núi, rũ bỏ mùi tanh mặn của biển, Kiến Sầu lại có cảmgiacs như vừa được về nhà.
Tiểu mập mạp Khương Hạ đứng trên truyền tống trận vươn vai một cái.
“Chúng ta về rồi!”
Âm thanh vang dội bay qua cả mặt sông, vang vọng giữa những vách núi trùng trùng.
Rừng núi đột nhiên có tiếng rung động đầy kinh hãi, dường như có không ít chim chóc thú rừng bị tiếng hô này của hắn làm hoảng sợ.
Bốp!
Khúc Chính Phong vung tay lên đập thẳng vào trán Khương Hạ.
Khương Hạ ngẩn ra, không thể tin được, quay đầu sang tức giận nhìn Khúc Chính Phong: “Nhị sư huynh làm gì thế?”
Khúc Chính Phong nhíu mày, nói lạnh nhạt: “Đừng nhiễu dân”.
“Dân?”
Khương Hạ giơ ngón trỏ ra chỉ vào rừng núi bên kia sông.
“Chúng cũng coi là dân à?”
“…”
Khúc Chính Phong cứ thế lạnh nhạt nhìn hắn.
Khương Hạ nhìn thấy chiếc áo bào chỉ khoác hờ hững trên người Khúc Chính Phong, lập tức nhớ tới cảnh tượng vừa rồi, Khúc Chính Phong cởi trần vung kiếm chặt đứt đôi con rồng xương.
Trong nháy mắt, hắn cảm thấy sống lưng lạnh buốt.
Tất cả những lời nói đã bật qua cổ họng, quanh quẩn trên đầu lưỡi định ra khỏ miệng đều bị hắn cực kì khôn ngoan cuốn lưỡi nuốt xuống.
Khương Hạ ngậm miệng lại, lúc mở ra đã biến thành nụ cười nịnh bợ, rất giống một em bé ngoan ngoãn.
Hắn nhe răng trợn mắt cười: “Đúng đúng, chúng chính là dân, dân xịn luôn”.
Lạnh lùng thu ánh mắt lại, cuối cùng Khúc Chính Phong gật đầu xem như chấp nhận những lời của Khương Hạ, chỉ nói một tiếng: “Đi thôi!”
Kiến Sầu đi tới, liếc tiểu mập mạp Khương Hạ một cái.
Hắn quá sợ Khúc Chính Phong.
Có lẽ là cảm nhận được sự khinh thường trong ánh mắt Kiến Sầu, dường như đang nói: Tại sao ngươi lại không có khí phách như vậy? Tiểu mập mạp đáng thương tủi thân sờ sờ gáy, cố ý đi chậm lại mấy bước, tụt lại bên cạnh Kiến Sầu.
Hắn không dám nói ra tiếng, chỉ truyền âm nói: “Nhị sư huynh trước kia rất đáng sợ… Mấy năm gần đây mới tu tâm dưỡng tính được một chút. Nhưng lần này ta thấy nhị sư huynh lại nổi hung tính rồi… Hu hu hu, thật là đáng sợ. Đại sư tỷ đừng nhìn ta như vậy, sinh tồn là một chuyện rất gian khổ đấy!”
Cho dù chỉ là truyền âm nhưng Kiến Sầu cũng có thể cảm nhận được tâm tình của hắn lúc này, hết sức đau thương, cực kì thê thảm.
Chần chừ ọột lát, Kiến Sầu vẫn truyền âm trả lời: “Đáng sợ như vậy sao?”
“Ờ”.
Mập mạp không chút do dự gật đầu.
Ánh mắt hắn cực kì kiên định, lại e dè quay lên nhìn Khúc Chính Phong đã đi tới bên vách núi, truyền âm nói: “Dù sao trước kia hắn cũng là đại sư huynh của Nhai Sơn chúng ta, ai cũng đánh không lại hắn. Khi đó hắn hung ác lắm… Hu hu hu, sau này đại sư tỷ phải bảo vệ ta”.
Đại sư huynh, ai cũng đánh không lại.
Còn vị đại sư tỷ bây giờ?
Kiến Sầu nhất thời không nói được rốt cuộc là có gì không phù hợp, chỉ cười cười với tiểu mập mạp, lại không trả lời hắn.
Tu sĩ có tu vi cao có thể phát hiện cũng dao động của linh lực và tinh thần phía sau, biết bọn họ đang truyền âm. Mặc dù Khúc Chính Phong chưa đến mức biến thái, chắc là không thể nghe thấy nội dung truyền âm, nhưng…
Để hắn nghĩ nhiều cũng không tốt.
Tiểu mập mạp nói xong mấy câu liền ngoan ngoãn đi theo phía sau.
Ba người từ trên vách núi bay đi, từ xa xa đã nhìn thấy Nhai Sơn được tầng mây che phủ.
Dòng sông uốn lượn chảy qua bên cạnh Nhai Sơn.
Ba người hóa thành ba tia sáng bay thẳng lên trên cao.
Khi còn cách Nhai Sơn ba trăm trượng, Khúc Chính Phong tiện tay tung một tấm lệnh bài ra. Tấm lệnh bài bay thẳng lên giữa không trung.
Kiến Sầu ngước mắt nhìn, thấy lệnh bài bay đến một nơi phía trước liền như đụng vào thứ gì đó, phát ra một âm thanh rất nhỏ.
Cùng với âm thanh này, một màn sáng cực lớn xuất hiện.
Màn sáng rung động như mặt nước, nhanh chóng lan rộng ra xung quanh.
Không ngờ đó lại là một đại trận hộ sơn khổng lồ, dường như cao đến tận trời, ánh sáng lấp lánh.
Khi tấm lệnh bài có hai chữ Nhai Sơn bay đến chạm vào đại trận hộ sơn, lập tức có một hư ảnh bay ra, dung hợp với đại trận hộ sơn.
Thế là một cái cửa cao ba trượng xuất hiện trên màn sáng.
Khúc Chính Phong đưa tay ra thu lệnh bài lại rồi ngự kiếm bay đi, Khương Hạ và Kiến Sầu vội vàng đuổi theo.
Có lẽ là biết Kiến Sầu không hiểu gì về chuyện này, Khúc Chính Phong nói: “Từ xưa tới nay Nhai Sơn ra dễ vào khó, đó là vì có sự tồn tại của đại trận hộ sơn này. Lúc ra ngoài tất cả đệ tử Nhai Sơn đều phải mang theo lệnh bài, đại sư tỷ mới đến Nhai Sơn không lâu, không biết cũng là bình thường”.
Trong núi có không ít yêu quái, hơn nữa còn có thể có những kẻ tâm địa bất hảo.
Hễ là môn phái có chút thể diện, bên ngoài đều có phòng hộ.
Có điều phòng hộ của Nhai Sơn hơi lớn quá.
Ba trăm trượng ngoài Nhai Sơn đều là vùng cấm.
Kiến Sầu gật đầu, ghi tạc những điều này vào lòng.
Lại đi về phía trước một lát, sau đó bay thẳng lên cao. Linh Chiếu đỉnh Nhai Sơn liền dần dần hiện ra hình dáng trong mây mù.
Mây trôi bị gió thổi lướt qua bên ngoài Linh Chiếu đỉnh.
Bên cạnh Quy Hạc tỉnh ở chính giữa Linh Chiếu đỉnh, con ngỗng trắng chiếm trọn một nửa mặt nước, bơi qua bơi lại. Nửa mặt giếng còn lại, mấy con tiên hạc đầu đỏ cao quý thanh nhã chậm rãi đi lại, thỉnh thoảng lại rỉa lông rỉa cánh.
Mỗi lần nhìn thấy cảnh này, Khương Hạ đều cảm thấy tim đau gan đau dạ dày đau lưng đau…
Thật sự, con bà nó, toàn thân đều đau.
Còn nhớ lần trước mình đã cảnh cáo con ngỗng trắng đó, cho rằng khi đám tiên hạc về mà con ngỗng trắng này nhất định sẽ tự ti mặc cảm, bị đàn tiên hạc cao quý này đuổi ra thật xa, không dám tác oia tác quái trong Quy Hạc tỉnh nữa.
Tuyệt đối không nghĩ rằng đám tiên hạc được các lão tổ nuôi này còn đấu không lại một con ngỗng.
Chẳng lẽ sự đời bây giờ quả thật là ngỗng cậy thế chủ hay sao?
Thấy Khương Hạ nhìn xuống phía dưới với vẻ mặt nhăn nhó, Kiến Sầu cũng nhìn xuống theo, nhìn thấy con ngỗng trắng bây giờ đã là của Phù Đạo sơn nhân.
Nàng nhất thời không biết nói gì.
Có điều…
Dù nói thế nào thì cũng là ngỗng nhà mình từng nuôi, Kiến Sầu suy nghĩ một lát, cuối cùng coi như không nhìn thấy gì cả, đáp thẳng xuống Linh Chiếu đỉnh.
Bốn góc Bạt Kiếm đài vẫn còn nước mưa đọng chậm rãi chảy xuống, theo sườn dốc của Linh Chiếu đỉnh hội tụ thành một dòng suối nho nhỏ chảy xuống dưới chân núi, đổ vào trong thung lũng, có lẽ sẽ trở thành một bộ phận của sông Cửu Đầu.
Chấp Sự đường ở không xa phía trước Bạt Kiếm đài, ngoài cửa có mấy đệ tử đang đứng, dường như đang thảo luận gì đó.
Lúc ba người Khúc Chính Phong, Kiến Sầu và Khương Hạ đi tới, mấy đệ tử này vội vàng dừng lại, đồng loạt cúi chào: “Bái kiến đại sư bá, nhị sư bá, bát sư bá”.
“Không cần đa lễ”. Khúc Chính Phong cười rất tự nhiên, sau đó hỏi: “Phù Đạo sư thúc tổ của các ngươi có trong đó không?”
“Vẫn ở trong đó”.
Mấy người đáp.
Thế là ba người đi vào Chấp Sự đường.
Trước lúc xuất phát, Kiến Sầu chỉ đứng ở bên ngoài, không hề vào trong.
Bây giờ đi vào lại phát hiện trong Chấp Sự đường có nhiều người ngồi quanh bàn trà, thấy bọn họ đi vào liền lũ lượt chào.
Vòng qua bức phù điêu phía trước đi vào hậu đường liền có thể nhìn thấy một giếng trời to lớn, chính giữa có một bệ đá, trên bệ đá lơ lửng vô số ánh bạc nhỏ như lông trâu, hơn nữa cứ ba hơi thở lại bay ra ngoài một lần.
Đồng thời xung quanh bệ đá này còn có các trưởng lão và đệ tử không ngừng trao đổi với nhau, ngón tay bắn ra liền có ánh bạc ngưng kết lại, bị bọn họ tóm lấy, búng lên trên bệ đá.
Bệ đá này dường như là một chỗ gửi thư tín.
Kiến Sầu quan sát tỉ mỉ.
Khúc Chính Phong lại đi thẳng xuống dưới.
Bên kia bệ đá truyền tin, Phù Đạo sơn nhân khoanh chân ngồi trên ghế, đã gặm không biết bao nhiêu cái đùi gà, dưới dất toàn là xương gà.
Lão đang gặm, nhìn thấy trước mặt xuất hiện một đôi giầy, sau đó là đôi thứ hai, đôi thứ ba.
Ngẩng đầu lên, Phù Đạo sơn nhân chớp chớp mắt, lau cái mặt nhem nhuốc, dường như không ngờ bọn họ lại về sớm như vậy.
“Mới đi được bao lâu? Đã làm xong rồi à?”
Khúc Chính Phong khom người thi lễ: “Chuyện của Vọng Giang lâu và Đào Chương Ngũ Di tông đã xử lí xong, hai đệ tử mất tích cũng đã tìm được”.
“Ơ, dễ thế à?”
Phù Đạo sơn nhân suy nghĩ một lát, cầm đùi gà đứng lên, đột nhiên lại tức giận bất bình.
“Các ngươi mới đi có mấy canh giờ, nhìn cái biết ngay chuyện này vô cùng đơn giản, thế mà Vọng Giang lâu và cả con bà nó Côn Ngô lại làm phiền chúng ta, đúng là không thể chấp nhận được… Tưởng chúng ta nhàn rỗi lắm sao? Không được, sơn nhân ta nhất định phải cho Côn Ngô biết!”
Hành động này thật là tồi tệ.
Phù Đạo sơn nhân nghĩ, không hề do dự đưa tay ra kẹp lại, dường như rút ra một ánh bạc từ trong hư không. Khi ánh bác này xuất hiện, vô số tia điện liền bắn ra xung quanh.
Lách tách…
Tiếng tia điện cực kì rõ ràng.
“Hê hê…”
Nhìn ánh bạc kẹp giữa ngón tay, Phù Đạo sơn nhân cười gian trá.
Kiến Sầu đột nhiên nổi da gà.
Vì sao lại có cảm giác sư phụ…
Hơi…
Độc ác?
Phù Đạo sơn nhân đắc ý nhướng mày như muốn hai hàng lông mày nhảy nhót trên mắt.
Lão nhẹ nhàng búng tay, nói một tiếng: “Đi!”
Ánh bạc lấp lánh tia điện đó hóa thành một tia chớp bay thẳng theo giếng trời lên cao.
Oành!
Sau cơn mưa, giữa trời nắng ráo lại có tiếng sấm chớp vang lên.
Một ánh chớp màu lam nhạt xé rách màn trời, bay về phía hư không, thoáng cái đã biến mất.
Xa tít tận Côn Ngô nằm ở trung tâm Thập Cửu Châu, trên đại điện Chư Thiên lơ lửng trong hư không.
Một đám đệ tử tản mát trên bậc thềm, phía trước Hoành Hư chân nhân tay cầm phất trần, âm thanh đều đều, dường như đang giảng đạo cho đệ tử.
“Đạo của trời, khuyết có thừa mà bù không đủ…”
Oành!
Một tia sét đột nhiên nổ vang trên đại điện Chư Thiên uy nghiêm thần thánh.
Tia sét giữa trời nắng này khí thế hừng hực, oai phong lẫm liệt, giương nanh múa vuốt, như một con thú khổng lồ điên cuồng bổ về phía Hoành Hư chân nhân.
Trong nháy mắt, tất cả mọi người đều cực kì hoảng sợ.
Chỉ có Hoành Hư chân nhân là cau mày thở dài một tiếng, không ngờ lại không tránh không né, đưa tay ra để mặc tia sét đó nổ tung trên tay mình.
Vô số tia điện đáng sợ lượn vòng quanh tay lão.
Hoành Hư chân nhân chậm rãi rút ra một ánh bạc từ trong tia sét này.
Thì ra…
Thì ra chỉ là một bức lôi tín.
Vô số đệ tử phía dưới vẫn còn chưa hết sợ hãi.
Đại điện Chư Thiên của Côn Ngô không phải nơi thứ gì cũng có thể vào được.
Có người gửi lôi tín cho Hoành Hư chân nhân đã đành, không ngờ còn dám kiêu ngạo như vậy, thanh thế to lớn như vậy, dọa người như vậy, như thể chỉ sợ bổ không chết Hoành Hư chân nhân, rốt cuộc…
Là ai?
Ai mà to gan như vậy?
Mọi người đều im lặng quan sát vẻ mặt Hoành Hư chân nhân.
Lạ ở chỗ Hoành Hư chân nhân chỉ thở dài một hơi, dường như đã biết trước là ai, không nói gì mà chỉ bóp vỡ ánh bạc.
Một màn sáng trải rộng ra, những câu nói ác độc của Phù Đạo sơn nhân cũng chậm rãi xuất hiện trước mặt Hoành Hư chân nhân.
Vọng Giang lâu…
Hoành Hư chân nhân suy nghĩ một lát, hơi bất đắc dĩ.
Lão đang nghĩ xem nên trả lời Phù Đạo sơn nhân thế nào, đột nhiên lại cảm thấy gì đó nên đưa mắt nhìn xuống.
Hoành Hư chân nhân đứng trên cao đưa mắt nhìn xuống, có thể bao quát hết toàn bộ tình hình đại điện Chư Thiên.
Lúc này có một bóng người lảo đảo xuất hiện ngoài cửa lớn.
Vì ngược chiều ánh sáng nên thân hình yếu ớt của hắn càng trở nên mờ ảo.
Lúc thấy rõ người này, Hoành Hư chân nhân liền nhíu mày.
“Lão Tam?”
Ngô Đoan đã bị thương nặng, thấy bên này có vô số đệ tử Côn Ngô, chỉ cắn chặt răng chậm rãi đi lên, đến trước mặt Hoành Hư chân nhân mới thi lễ: “Đồ nhi may không nhục mệnh, đã tra rõ niowi xuất hiện chuyện lạ…”
Nhai Sơn.
“Ngươi nói cái gì? Côn?”
Phù Đạo sơn nhân kinh hãi nhảy dựng lên.
Lão quả thực cảm thấy mình nghe nhầm, nhìn Khúc Chính Phong bằng ánh mắt kinh hãi, ngay cả chiếc đùi gà cũng rơi xuống đất.
Sau khi Phù Đạo sơn nhân gửi lôi tín xong, bắt đầu cười gian đầy ẩn ý, Khúc Chính Phong liền kể lại rõ ràng về dị trạng bọn họ gặp trên Tây Hải với Phù Đạo sơn nhân.
Sau khi nghe thấy Côn xuất hiện, Phù Đạo sơn nhân cảm thấy cả người không thoải mái.
Lão nhìn Khúc Chính Phong như nhìn một thằng ngốc: “Ta nói này, lão Nhị, có phải dạo này ngươi bị đại sư tỷ kích thích nên đầu óc có vấn đề rồi không? Cái thứ gọi là Côn này đã biến mất bao nhiêu vạn năm trước rồi, sao có thể còn bị ngươi nhìn thấy được? Lại còn có người đứng trên lưng cưỡi Côn mà đi nữa? Nếu thật sự lợi hại như vậy thì đó cũng không thể là người được”.
Còn có người đứng trên lưng Côn phá sóng mà đi?
Đùa sơn nhân ta à?
Phù Đạo sơn nhân không tin chút nào, phất tay mộ cái.
Khúc Chính Phong không nói nữa. Kiến Sầu và Khương Hạ phía sau liếc mắt nhìn nhau, đều hơi ngán ngẩm.
Bọn họ cũng biết những lời vừa rồi dường như hơi khó tin, nhưng…
“Sư phụ, chuyện này không chỉ có Khúc sư huynh nhìn thấy, Ngô Đoan sư đệ của Côn Ngô cũng nhìn thấy”.
Kiến Sầu lên tiếng chứng minh Khúc Chính Phong không nói dối.
Lần này Phù Đạo sơn nhân yên lặng.
Lão nhìn Khúc Chính Phong một cái rồi lại nhìn Kiến Sầu, cuối cùng nhìn tiểu mập mạp Khương Hạ.
Phù Đạo sơn nhân giơ tay chỉ Khương Hạ, nói: “Tiểu mập mạp, ngươi là người trung thực, ngươi nói đi, có phải thật không?”
Khương Hạ gật đầu, vẻ mặt như muốn nói “Những lời họ vừa nói đều là thật”.
“…”
Phù Đạo sơn nhân nhất thời hơi sửng sốt.
Côn?
Côn?!
Phù Đạo sơn nhân cầm cửu tiết trúc trong tay, đây là Kiến Sầu vừa mới trả lại cho lão không lâu trước. Lão hùng hổ gõ trán mình, lẩm bẩm nói: “Không thể thế được! Côn? Côn? Thế thì sợ chết đi được. Không được, ta phải đi hỏi xem…”
Nói rồi lão quay đầu nhìn về phía bệ đá truyền tin.
“Thôi được rồi, các ngươi đi trước đi, ta phải hỏi lại chuyện này. Đúng là sắp xảy ra chuyện lớn rồi, sắp xảy ra chuyện lớn rồi…”
Khúc Chính Phong suy nghĩ một lát, chuyện thế này mình cũng không giúp được gì, sau này nếu có tin tức gì, Phù Đạo sơn nhân đương nhiên sẽ thông báo cho bọn họ.
Thế là hắn chắp tay khom người thi lễ với Phù Đạo sơn nhân: “Đệ tử lui ra trước”.
Phù Đạo sơn nhân gật đầu, quay lưng về phía bọn họ, lông mày đã nhíu chặt.
Kiến Sầu và Khương Hạ cũng không ở lại lâu, đều vái chào rồi đi ra ngoài theo.
Đứng bên ngoài Chấp Sự đường, ba người dừng bước, không hẹn mà cùng quay lại nhìn một cái.
Khương Hạ nói: “Vừa rồi sư tôn gửi lôi tín đi có vấn đề gì không?”
“Có vấn đề gì thì đó cũng là chuyện của sư tôn và Hoành Hư chân nhân, không có quan hệ gì với chúng ta”. Khúc Chính Phong lại suy nghĩ rất thoáng.
Kiến Sầu nói: “Thế chuyện của Ngô Đoan…”
“Không phải chuyện lớn, cũng không cần nói với sư phụ”.
Chuyện gì cũng đã nói, chỉ có chuyện Ngô Đoan là Khúc Chính Phong không nhắc tới một chữ.
Kiến Sầu hơi lo lắng trong lòng nhưng cũng không biết nên nói thế nào.
Dường như có thể đoán được tâm tư của nàng, Khúc Chính Phong chỉ nói: “Người xuất thân danh môn Côn Ngô như Ngô Đoan, chúng ta không cần lo lắng cho hắn. Dù sao thì ở đó cũng có Vọng Giang lâu, không chết được”.
“…”
Những lời này đúng là đầy mỉa mai.
Nhưng Kiến Sầu suy nghĩ một chút lại thấy Khúc Chính Phong nói không hề sai.
Lúc bọn họ đi, Mạc Viễn Hành của Vọng Giang lâu còn chưa đi, nhất định là sẽ giúp Ngô Đoan một tay.
Khương Hạ nghe bọn họ nói đến chuyện này liền thấy rất nhàm chán.
Quả địa linh vẫn còn giữ trong người, hắn hưng phấn không che giấu được, chỉ cười nói: “Côn với chả Bằng, hai người cứ nói chuyện tiếp đi, ta phải về nghiên cứu cái quả này mới được. Ha ha, lần này ra biển đúng là kiếm đậm rồi. Cảm ơn nhị sư huynh, ta đi về trước đây”.
Hắn chào hai người, Kiến Sầu và Khúc Chính Phong cùng khẽ gật đầu.
Thế là Khương Hạ không ở lại dây nữa, hóa thành một luồng ánh sáng màu đỏ đậm, nhanh chóng biến mất tại chỗ.
Một cơn gió thổi tới, mây trở nên dày hơn.
Kiến Sầu nhìn về phía gió thổi đến, cũng nhìn thấy Bạt Kiếm đài.
Nàng nói: “Nghe tứ sư đệ nói nhị sư đệ kì thực không bao giờ rút kiếm, không ngờ…”
Không ngờ lại rút kiếm với Ngô Đoan.
Kiến Sầu có ý muốn hỏi một chút xem chuyện này rốt cuộc là thế nào, nhưng nói được một nửa lại cảm thấy khó mà nói tiếp.
Khúc Chính Phong cũng nhìn theo ánh mắt nàng về phía Bạt Kiếm đài.
“Cuộc đời đắc ý là phải rút kiếm”.
“Đắc ý?”
Kiến Sầu không hiểu.
Khúc Chính Phong cười nói: “Nguyên anh thượng đỉnh đối chiến nguyên anh hậu kì, còn là một nguyên anh hậu kì đã bị thương, hơn nữa địa điểm ở trên biển có lợi với ta, sao có thể không rút kiếm?”
Kiến Sầu vẫn không hiểu.
Thanh kiếm nâng Bạt Kiếm đài lúc nhìn gần có thể thấy đã han gỉ loang lổ vì đã chịu gió táp mưa sa nhiều năm.
Khúc Chính Phong đưa tay chỉ thanh kiếm này, nói: “Bạch Cốt Long kiếm là một thanh kiếm tốt, chỉ tiếc người dùng kiếm lại không tốt. Có điều so với những người khác ở Côn Ngô thì gã Ngô Đoan này dù chưa phải đứng đầu nhưng cũng có tâm tính tốt hiếm thấy, đáng để ta coi trọng. Chỉ tiếc hắn lại ở Côn Ngô. Còn Nhai Sơn ta không chỉ có một thanh kiếm tốt hơn Bạch Cốt Long kiếm. Ba thanh kiếm Nhai Sơn, chống đỡ Bạt Kiếm đài này là một…”
Thanh kiếm này?
Kiến Sầu nhìn, trong đầu nghĩ phải làm thế nào mới có thể rút được thanh kiếm này lên?
“Ba thanh kiếm Nhai Sơn? Nơi này có một thanh, còn hai thanh nữa đâu?”
“Sư tỷ muốn xem à?”
Ánh mắt Khúc Chính Phong trở nên rất kì dị.
Kiến Sầu không rõ ánh mắt hắn có ý gì, nhưng sau khi trải qua lần ra biển này, trong lòng nàng không hiểu sao lại rất khó bình tĩnh. Có lẽ là đã chịu ảnh hưởng của Khúc Chính Phong…
Vô số bí ẩn bao trùm trên người vị nhị sư đệ này, phong cách hành sự kì quái của hắn…
Và cả sức mạnh siêu phàm hắn thể hiện ra.
Hết thảy đều khiến Kiến Sầu cảm thấy…
Dường như nàng nên làm một chút gì đó.
Chỉ có điều không thể nào nghĩ ra được.
Kiến Sầu nói: “Muốn xem”.
“Một thanh dưới Bạt Kiếm đài, một thanh trong kho vũ khí, Kiến Sầu sư tỷ cũng đã thấy. Còn một thanh nữa ở trên kia”.
Trên kia?
Kiến Sầu ngẩn ra.
Khúc Chính Phong ngẩng đầu lên nhìn vách núi Nhai Sơn cao cao đối diện, ánh mắt không ngừng đưa lên cao, vượt qua ngôi đình đá cao ngạo lên đến tận đỉnh cao nhất.
“Nếu Kiến Sầu sư tỷ muốn xem kiếm thì đi theo ta”.
Khúc Chính Phong nói xong hóa thành một tia sáng bay cực nhanh lên đỉnh Nhai Sơn.
Kiến Sầu nhìn bóng dáng hắn đi xa, chần chừ một lát, lại thản nhiên cười, cuối cùng đuổi theo.
Quỷ Phủ bay lên, nhanh chóng bắt kopj Khúc Chính Phong đã giảm dần tốc độ.
Hai người bay càng ngày càng cao, càng ngày càng cao…
Vách núi Nhai Sơn trước mắt cũng ngày càng dốc đứng.
Sau khi vượt qua một giới tuyến, trước mắt Kiến Sầu đột nhiên trở nên rộng rãi.
Không biết bọn họ đã bay đến đỉnh Nhai Sơn từ khi nào.
Ở đây không còn có mây trôi, chỉ có một đỉnh núi cao cao đứng sừng sững phái trên tầng mây.
Mà theo vách núi nhìn xuống phía dưới, cả thân núi cũng bị mây trắng bao trùm, không nhìn thấy gì cả.
Trên đỉnh núi không ngờ cũng có một bệ đá bằng phẳng, bên trên còn bày một chiếc bàn và mấy chiếc ghế được đẽo bằng đá trên đỉnh núi này, vừa nhìn đã biết gắn liền với đỉnh núi, không thể di chuyển được.
Khúc Chính Phong hạ xuống đỉnh núi.
Kiến Sầu cũng hạ xuống theo hắn.
Đây là lần đầu tiên nàng lên đến một chỗ cao như vậy.
Đứng trên đỉnh núi, Kiến Sầu thấy trong tầm mắt chỉ có mây trắng, gió núi lạnh lẽo từ dưới tầng mây thổi lên làm nàng run lên vì lạnh giá.
Kiến Sầu cũng không biết mình run rẩy là vì gió lạnh hay vì đang đứng trên đỉnh cao muôn trượng này.
Thì ra khi lên đến đỉnh núi cao nhất, trước mắt không phải vô số những đỉnh núi thấp hơn mà chỉ có mây trắng chứ không có gì khác.
Khúc Chính Phong nhìn Kiến Sầu một cái, chậm rãi đi tới bên chiếc bàn đá được đục từ đá núi.
Hắn nhìn về phía không xa trước mặt.
Kiến Sầu đưa mắt nhìn theo.
Cách chiếc bàn đá khoảng ba trượng không ngờ lại có một tảng chuôi kiếm.
Gọi là tảng chuôi kiếm bởi vì chuôi kiếm này quá lớn, cao bằng bốn người, rộng đến sáu thước. Chuôi kiếm này đâm xuống sát đất, chỉ lộ ra một đoạn lưỡi kiếm, chính là một lăng trụ hình thoi bằng đá cắm thẳng xuống đất, dường như từ đỉnh núi đâm xuống lòng núi, thậm chí còn đâm xuống tận dưới lòng đất.
Đây…
Đây là một thanh kiếm?
“Tảng” chuôi kiếm trước mắt Kiến Sầu hoàn toàn dùng đá khắc thành, không nhìn ra có bất cứ dấu vết của kim loại nào.
Khúc Chính Phong đi lên phía trước, ngẩng đầu nhìn thanh kiếm này, mở miệng nói: “Đỉnh cao nhất của Nhai Sơn, tên là đỉnh Hoàn Sáo. Thanh kiếm đá này nghe nói là tu sĩ đại năng Nhai Sơn vạn năm trước đâm một kiếm xuyên thấu cả ngọn Nhai Sơn, cắm thẳng xuống nền đất bên dưới Nhai Sơn, từ đó không rút ra nữa. Vì thanh kiếm này gần như cùng tuổi với Nhai Sơn ta nên được gọi là Nhai Sơn kiếm”.
Nhai Sơn kiếm?
Kiến Sầu nhìn chuôi kiếm cao vút, trong đầu tưởng tượng ra cảnh tượng một kiếm đâm thấu Nhai Sơn năm đó, tâm tình không khỏi hơi kích động.
“Kiếm là Nhai Sơn kiếm, vỏ kiếm là cả ngọn Nhai Sơn. Vì thế đỉnh núi này có tên là đỉnh Hoàn Sáo”. (ND: Hoàn Sáo là tra vào vỏ)
Trường kiếm tra vào vỏ, vỏ kiếm là cả tòa Nhai Sơn.
Đúng là một hình tượng hùng vĩ.
Nhai Sơn cao bằng trời, kiếm này từ trên trời cắm xuống dưới đất, có thể coi là một cảnh tượng kì vĩ.
Kiến Sầu không nói nên lời.
Khúc Chính Phong quay đầu nhìn lại, thấy vẻ mặt Kiến Sầu lúc này.
Hắn cười một tiếng.
Kiến Sầu quay sang nhìn hắn.
Khúc Chính Phong giải thích: “Có điều cũng có thể là gỉ, những chuyện này đều là sư tôn nói với ta. Mà sư tôn thì sư tỷ cũng biết đấy, những lời nói ra không có mấy câu là thật. Có thể chỉ là sư tôn tiện tay dùng đá núi ở đây tạc thành chuôi kiếm này thôi”.
“…”
Kiến Sầu không nói được gì.
Tâm tình kích động vừa rồi bị những lời này của Khúc Chính Phong dập tắt ngấm.
Khúc Chính Phong nhìn Kiến Sầu không nói nên lời, đột nhiên lại phá lên cười.
“Khúc sư đệ…”
Kiến Sầu muốn nhắc nhở hắn, không được quá mức vênh váo quên mất hình tượng.
Tiếng cười này quá mức khoa trương…
Không ngờ Khúc Chính Phong nghe thấy tiếng gọi này lại chậm rãi thôi cười.
Đến lượt Kiến Sầu kinh ngạc nhìn Khúc Chính Phong: “Khúc sư đệ?”
“Trước khi ngươi đến, không ai dám gọi ta là sư đệ”. Khúc Chính Phong nhìn nàng một hồi lâu, đột nhiên nói ra một câu như vậy.
Những lời Kiến Sầu sắp nói ra, toàn bộ bị chặn lại trong cổ họng.
Vẻ mặt Khúc Chính Phong trở nên cực kì lạnh nhạt.
Kiến Sầu cảm thấy linh tính trong lòng mình cuối cùng đã trở thành sự thật.
Nàng cũng không rõ tâm tình của mình rốt cuộc là gì, khi nói ra câu tiếp theo thì sắc mặt mình như thế nào: “Quả nhiên Khúc sư đệ không thích ta lắm…”
“Tiểu sư muội, ngươi rất nhạy bén”.
Khúc Chính Phong khẽ nheo mắt Kiến Sầu, cuối cùng một lần nữa lộ ra nụ cười.
Đây là một nụ cười rất đúng mực, cũng cực kì tao nhã.
Tuy nhiên…
Hắn lại không gọi nàng là Kiến Sầu sư tỷ, mà là…
Tiểu sư muội!
Kiến Sầu hoàn toàn sững sờ.
Nàng nhìn Khúc Chính Phong, nét cười mơ hồ bên môi Khúc Chính Phong dường như không giảm bớt chút nào, nhưng trong mắt hắn lại có một biểu cảm sâu sắc khiến Kiến Sầu nhìn không thấu…
Thấy Kiến Sầu dường như bị một câu “Tiểu sư muội” của mình làm chết đứng, Khúc Chính Phong lại không hề có ý định sửa lại cách xưng hô này.
Hắn chỉ đưa tay ra, nắm Hải Quang kiếm trong tay: “Rút kiếm đi!”