Bạn đang đọc Ta Không Thành Tiên – Chương 48: Tìm răng khắp nơi
Gió núi thấu xương.
Khúc Chính Phong ngồi trên đỉnh Hoàn Sáo vẫn còn dấu vết của trận chiến vừa rồi, nhìn bóng dáng đang đi xa phía dưới.
Kiến Sầu ngự Lý Ngoại Kính, hóa thành một vệt sáng từ trên cao bay xuống.
Ánh mắt hắn cũng dần trở nên xa xăm.
Một bóng người hư ảo dần dần ngưng đọng thành thực chất trên đỉnh Hoàn Sáo.
Khúc Chính Phong quay đầu sang, bắt gặp một đôi mắt thăm thẳm.
Là Phù Đạo sơn nhân.
Không biết lão đã ở đây bao lâu rồi, chỉ thấy lão chậm rãi đi tới đứng bên cạnh Khúc Chính Phong, cùng hắn nhìn xuống phía dưới, hỏi một tiếng: “Đi rồi à?”
“Đi rồi”.
Khúc Chính Phong thu ánh mắt lại, cúi đầu xuống nhìn những hạt cát trên ămtj đất, âm thanh mơ hồ.
“Đi rồi hả…” Phù Đạo sơn nhân kéo dài giọng, trong tay cầm một cái đùi gà, gặm một miếng rồi lúng búng hỏi: “Vậy ngươi chuẩn bị xong chưa?”
Chuẩn bị xong chưa?
Khúc Chính Phong ngẩng đầu lên, không hiểu ý lão cho lắm.
Không ngờ một bóng đen nhanh chóng phóng đại trước mắt hắn!
Rầm!
Một cước đạp thẳng tới!
Phù Đạo sơn nhân vẫn cầm cái đùi gà trong tay, xuất cước lại không lưu tình chút nào.
“Ý của sơn nhân ta là, ngươi đã chuẩn bị ăn đòn chưa?”
Khúc Chính Phong bị một cước đạp ngã, thật sự có cảm giác như lần đầu tiên biết Phù Đạo sơn nhân.
“Sư phụ, ngài làm gì…”
“Ta làm gì à? Ta lại muốn hỏi ngươi muốn làm gì? Ngươi ghét nha đầu đó đến mức nào? Hả? Thấy ta không quản là ngươi định lên trời chắc?”
Vừa nói lại vừa đạp thêm mấy phát, không dùng đến linh lực mà chỉ đá bằng chân bình thường.
Phù Đạo sơn nhân lại là sư tôn của hắn, hắn có muốn trả đòn cũng không dám.
Chát chát chát!
Một cước, hai cước, ba cước…
Trong nháy mắt, Khúc Chính Phong đã bị đá khắp người.
Phù Đạo sơn nhân vừa đá vừa mắng: “Ranh con thích bắt nạt người khác này! Ngươi là cảnh giới gì? Còn nó cảnh giới gì? Đánh đi! Xem ta có đánh chết ngươi không! Đúng là muốn ăn đòn, muốn ăn đòn này!”
“…”
Khúc Chính Phong yên lặng một hồi lâu, nhìn khắp người mình toàn dấu chân, không nhịn được thở dài.
“Thôi, sư phụ, đừng đá nữa, đau!”
“Đau cái rắm ấy!” Phù Đạo sơn nhân trừng mắt: “Khắp thiên hạ chỉ có ngươi biết đau à? Nha đầu Kiến Sầu của ta thì không biết đau à? Ngươi nói đi, nó trêu gì chọc gì ngươi hả? Mẹ nó chứ, một nguyên anh thượng đỉnh đánh trúc cơ trung kì, còn biết xấu hổ nữa không?”
“Lúc ta mới nhập môn, sư phụ ngài một nguyên anh hậu kì đánh ta mới Luyện Khí kì, sao ta không thấy ngài xấu hổ?”
Giọng Khúc Chính Phong vẫn lạnh nhạt nhưng đã có vẻ mệt mỏi.
Có điều…
Phù Đạo sơn nhân hoàn toàn không nghe ra, lão chỉ nghe thấy hắn nói lão không biết xấu hổ!
Mẹ kiếp1
Cái thằng đồ đệ này của mình đúng là muốn lên trời đây mà!
Phù Đạo sơn nhân không hề do dự, lại một cước sút ra: “Ngươi nhắc lại lần nữa cho ta xem nào!”
Năm đó mình từng đánh nhiều lắm, đệ tử Nhai Sơn có tên nào mà chưa ăn đòn?
Khúc Chính Phong nhìn lão một cái, lắc đầu thở dài: “Sư phụ, đừng đá nữa, đau quá”.
Hắn ngồi dựa vào chuôi thanh kiếm đá Nhai Sơn, để mặc Phù Đạo sơn nhân đá mấy cái mà không buồn tránh né nữa, dường như quả thật đã mệt lắm rồi.
Phù Đạo sơn nhân đang định đá tiếp, nhìn thấy đôi mắt như cá chết này của hắn, cuối cùng lại thu chân về.
Hừ một tiếng, Phù Đạo sơn nhân cầm cái đùi gà đập Khúc Chính Phong mấy cái nữa.
“Ta thu đồ đệ không phải để ngươi đánh, rốt cuộc ngươi có hiểu hay không? Nó là đại sư tỷ!”
Trong đầu Khúc Chính Phong hiện lên vẻ mặt dù thua vẫn cắn răng trợn mắt nhìn của Kiến Sầu, đúng là có vài phần ngang bướng, ánh mắt lúc bị mình đánh ngã mới thật sự vừa mắt.
Đây mới đúng là ánh mắt của môn hạ Nhai Sơn.
Cười một tiếng vô cớ, Khúc Chính Phong ngồi yên không động, nói lạnh nhạt: “Ngài muốn để cô ta làm đại sư tỷ thì nên biết trước sẽ có ngày hôm nay”.
“Rắm!” Phù Đạo sơn nhân quả thực chỉ muốn nhét cái đùi gà vào mồm hắn: “Ta biết trước cái gì? Biết trước cái thằng mặt đen tâm cũng đen nhà ngươi lại trắng trợn bắt nạt đại sư tỷ à?”
“Trước khi đệ tử thừa nhận, cô ta còn không phải đại sư tỷ”.
Âm thanh của Khúc Chính Phong rất bằng phẳng, không có dao động gì.
“Hơn nữa đây cũng không xem như bắt nạt, đồ nhi chỉ đánh tan linh khí của cô ta chứ không hề gây ra thương tổn gì. Nếu sư phụ cho rằng ta mạnh tay, cùng lắm lần sau ta nhẹ tay hơn một chút là được”.
“Còn có lần sau nữa à?”
Giọng Phù Đạo sơn nhân vút lên, hai mắt trợn trừng, không hề do dự co chân sút thẳng.
Chát!
Khúc Chính Phong nghiêng người đi, cảm thấy bên sườn đau nhói.
Cuối cùng hắn không nhịn được nhíu mày, nhe răng trợn mắt.
Vẻ uể oải nơi đáy mắt càng ngày càng đậm đặc.
“Đừng đá nữa, đau thật mà…”
“Lúc ngươi bắt nạt người ta thì không đau à?” Phù Đạo sơn nhân ăn xong cái đùi gà, tiện tay ném xương gà đi, nói: “Ta mới được biết từ chỗ Hoành Hư lão quái, Ngô Đoan cũng bị ngươi đánh sấp mặt. Ngươi đã thượng đỉnh lại lợi dụng lúc người ta đang bị thương đã đành, còn với đại sư tỷ ngươi thì là chuyện gì?”
“Không có chuyện gì cả”.
Khúc Chính Phong nhìn Phù Đạo sơn nhân một cái.
“Dù bây giờ cô ta chỉ mới Luyện Khí kì, hoặc thậm chí là người phàm tay không tấc sắt, ta vẫn toàn lực ứng phó”.
“Mẹ kiếp…”
Đúng là bị thằng rác rưởi này làm tức chết rồi!
Phù Đạo sơn nhân lại đạp cái nữa, nhìn chiếc áo bào màu lam đậm của Khúc Chính Phong lại in thêm một dấu chân, lão mới cảm thấy nguôi giận hơn một chút.
Khúc Chính Phong nhìn lão một hồi lâu, vô cớ cười một tiếng.
Nghe thấy tiếng cười này, cuối cùng Phù Đạo sơn nhân vẫn thở dài: “Không cần làm thế. Ngươi đã rời khỏi chiến trường đó nhiều năm rồi. Xung quanh bây giờ toàn là sư huynh đệ đồng môn…”
“Nhai Sơn chỉ có một Khúc Chính Phong xấu xa, nhưng ra khỏi Nhai Sơn sẽ có vô số, vô số Khúc Chính Phong khác”.
Hải Quang kiếm bị Khúc Chính Phong tiện tay đặt dưới đất, vừa rồi động tác đá người của Phù Đạo sơn nhân quá mạnh, cát bụi bay lên, cả thanh kiếm gần như bị chôn dưới đất cát.
Hắn thoáng nhìn Hải Quang kiếm, vươn tay ra, chậm rãi phủi cát bụi trên thân kiếm đi.
Ngón tay dính bụi xám đen, hắn cũng không thèm để ý. Dù đang ngồi dưới đất vẫn có vài phần tiêu dao tự tại.
Nhai Sơn chỉ có một Khúc Chính Phong.
Nhưng ra khỏi Nhai Sơn, người xấu như hắn còn có rất nhiều.
Câu này của hắn đầy thâm ý.
Phù Đạo sơn nhân nghe xong yên lặng rất lâu, lại thở dài một tiếng, cởi hồ lô rượu đeo bên hông ra ném cho hắn, nói: “Kiến Sầu sư tỷ của ngươi không phải mấy thằng nhóc giỏi chịu đòn kia, ta thật sự sợ ngươi hạ thủ không biết nặng nhẹ…”
Pắp!
Đưa tay tóm lấy hồ lô rượu, lòng bàn tay có cảm giác thô ráp.
Khúc Chính Phong ngẩn ra một lát, đột nhiên cười lên.
Ánh mắt hắn trở nên kì dị, nhớ tới uy thế của Kiến Sầu lúc lên gối đánh tới, lại nghĩ đến câu nói của Phù Đạo sơn nhân vừa rồi, không khỏi có cảm giác muốn cười trộm.
“Riêng điểm này thì sợ là sư phụ nhầm rồi… Như ta thấy thì không biết chừng Kiến Sầu sư tỷ mới là người chịu đòn tốt nhất…”
Con đường nàng chọn thật sự không giống nữ tu sĩ bình thường.
“Đúng là…”
Đúng là sắp bị cái thằng đồ đệ ngốc này làm tức chết rồi!
Phù Đạo sơn nhân nghe mà muốn đứt hơi!
Suy nghĩ một lát, cục tức trong lòng vẫn không nuốt xuống được, Phù Đạo sơn nhân lại sút thêm một cước.
Thân thể Khúc Chính Phong nghiêng đi nhưng hồ lô rượu trong tay lại không hề lắc lư. Hắn chậm rãi ngẩng đầu uống một ngụm rượu trong hồ lô, cảm giác bỏng rát lan khắp khoang miệng, lai chảy xuống cổ họng làm ruột gan nóng bừng.
Một tay cầm hồ lô rượu, tay kia chống lên đầu gối, hắn chậm rãi thở ra một hơi.
“Rượu của sư phụ vẫn ngon nhất…”
Đã lau lắm không được uống.
Phù Đạo sơn nhân lập tức: “Đó là đương nhiên. Đây là rượu ta đào dưới đất ở Vọng Giang lâu đấy…”
Còn chưa nói xong, Phù Đạo sơn nhân đã tháy Khúc Chính Phong đột nhiên uống liền hai ngụm.
Lập tức lông tóc lão dựng đứng: “Con bà nó, ngươi uống dè xẻn một chút! Sơn nhân ta chỉ định cho ngươi uống một ngụm thôi đấy! Mau đặt xuống cho ta”.
“…”
Khúc Chính Phong nuốt ngụm rượu to trong miệng, không hề để bụng.
Hắn chậm rãi nghiêng hồ lô rượu xuống đất, một dòng rượu nhỏ như dây chỉ từ bên trái hắn chảy sang đến bên phải.
Rượu chảy xuống nhuộm mặt đất trắng xám thành màu sẫm, càng ngày càng đậm hơn.
Khúc Chính Phong quay đầu nhìn xuống dưới mây trắng. Là tu sĩ nguyên anh thượng đỉnh, giác quan rất tốt, có thể nghe thấy rõ tiếng gió thổi qua và cả tiếng nhánh sông Cửu Đầu chậm rãi chảy qua bãi sông…
Thậm chí ngay cả tiếng gió thổi qua bãi cỏ trên Thiên Tu Trủng, hắn cũng có thể cảm nhận rõ ràng.
Vết thương từ trước ngực kéo dài đến sau lưng dường như lại bắt đầu đau âm ỉ.
Khúc Chính Phong chớp chớp mắt, thu ánh mắt lại, nhìn ánh mắt phức tạp của Phù Đạo sơn nhân, chỉ cười một tiếng, nói: “Ta vốn không phải một đại sư huynh tốt, sư phụ đừng nhìn ta nữa, xuống an ủi đại sư tỷ thì tốt hơn”.
Phù Đạo sơn nhân đi tới, thấy hắn lại định uóng rượu tiếp, trong lòng lão đau như cắt.
Đưa tay giật lấy hồ lô rượu, Phù Đạo sơn nhân không để ý đến lời hắn nói, nhìn vào trong hồ lô, lập tức xót ruột giậm chân: “Mẹ nó, ngươi đúng là đồ phá gia chi tử!”
Khúc Chính Phong không nói một câu.
Phù Đạo sơn nhân tức giận đóng nút hồ lô rượu vào: “Uống uống uống uống cái rắm gì! Bây giờ ta phải cho cho Kiến Sầu sư tỷ ngươi uống mới đúng!”
“Sư tỷ là phụ nữ, uống cái gì mà uống!”
Khúc Chính Phong nói lạnh nhạt.
Chát!
Phù Đạo sơn nhân không thể chịu nổi nữa, cuối cùng lại đá Khúc Chính Phong một cái.
“Bây giờ ngươi biết sư tỷ ngươi là phụ nữ rồi à?”
Khúc Chính Phong lập tức bị đá ho sặc sụa: “Sư phụ, khụ khụ.. ngài…”
Phù Đạo sơn nhân giận dữ đeo hồ lô rượu vào bên hông, nói: “Sau này cứ thấy ngươi bắt nạt đại sư tỷ ngươi, ta lại đánh ngươi một trận! Như vậy mới công bằng! Thôi ta té đây!”
Nói xong thân hình lão nhoáng một cái biến mất tại chỗ.
“…”
Khúc Chính Phong nhìn chỗ Phù Đạo sơn nhân vừa biến mất, chậm rãi cười một tiếng, dường như cảm thấy rất buồn cười.
Vậy là những ngày đau khổ sắp đến rồi sao?
Có điều…
Tu vi của sư phụ đã sắp tụt xuống bằngminhf rồi…
Sau này ai ăn đòn còn chưa biết được.
Khúc Chính Phong nghĩ vậy cũng cảm thấy rất vui, ờ, hắn đánh Kiến Sầu sư tỷ một trận, sư phụ lại đá mình một trận sao? Cũng không phải là không thể được…
Hắn ngẩng đầu lên, dựa vào chuôi kiếm Nhai Sơn, thủ đoạn đặt trên đầu gối, một giọt máu tươi chậm rãi từ kẽ tay hắn rơi xuống…
Tách!
Máu tươi rơi xuống chỗ mặt đất thấm ướt rượu, lại ngưng đọng mà không tiêu tan.
Chớp chớp mắt, cuối cùng Khúc Chính Phong buông mí mắt xuống, cười mệt mỏi.
“Bạch Cốt Long kiếm… Ngô Đoan…”
***
Linh Chiếu đỉnh, Quy Hạc tỉnh.
Kiến Sầu ngự khí từ trên đỉnh Hoàn Sáo xuống liền không đi nữa.
Con ngỗng trắng đang bơi trên mặt nước, chân đạp đều đều, dáng vẻ rất bễ nghễ. Dù nó chỉ là một con ngỗng, nhưng nó là một con ngỗng to béo rất có chí khí, rất ngạo mạn, không hề thua kém mấy con tiên hạc bên cạnh.
Xoạt!
Một cây gậy trúc nhỏ được Kiến Sầu nắm trong tay, chậm rãi vạch lên mặt nước trước mặt con ngỗng trắng. Con ngỗng trắng vươn cái cổ dài ra đuổi theo chiếc gậy trúc.
Cảnh tượng này…
Đúng là hết sức nhàn nhã.
Lúc bay xuống nhìn thấy cảnh này, trong lòng Phù Đạo sơn nhân lập tức có nghi hoặc “Có phải ta sai rồi không?”
Lão đi tới bên cạnh Kiến Sầu, ho mấy tiếng, quan sát nàng: “Khụ khụ, Kiến Sầu nha đầu, ngươi không sao chứ?”
Sao tự dưng lại hỏi câu này?
Kiến Sầu dừng tay, quay đầu lại, hơi kinh ngạc nhìn Phù Đạo sơn nhân.
Phù Đạo sơn nhân kì thực vẫn lôi thôi lếch thếch, cà lơ phất phơ như cũ, có điều trong mắt có vài phần ân cần, dường như hơi chột dạ không hiểu vì sao.
“À… Kì thực Nhai Sơn chúng ta chỉ có một người xấu là Khúc sư đệ của ngươi. Nó rất xấu tính, mọi người đều nói như vậy, quả thực chính là một kẻ đạo đức suy đồi, một tên lừa đảo chuyên môn bắt nạt đàn bà con gái…”
“…”
Khóe miệng Kiến Sầu khẽ co giật.
Ánh mắt nàng nhìn Phù Đạo sơn nhân cũng rất phức tạp: “Sư phụ… Khúc sư đệ là người rất tốt…”
“Đương nhiên là rất… Tốt cái quái gì?”
Mẹ nó chữ, sao diễn biến không giống như mình nghĩ nhỉ?
Phù Đạo sơn nhân vốn lo lắng cho nàng, không ngờ nàng lại trở giáo ủng hộ cái thằng rác rưởi Khúc Chính Phong kia!
Chẳng lẽ mình định an ủi nó lại là sai lầm hay sao?
Cái con nha đầu này cũng là một đứa biến thái?
Thấy vẻ mặt như sắp sụp đổ trên mặt Phù Đạo sơn nhân, Kiến Sầu suy nghĩ một lát, cũng cảm thấy lời mình vừa nói có thể mang nghĩa khác.
Nghĩ lại thì…
Dù sao mình cũng bị người ta đánh một trận không lưu tình chút nào, thế mà bây giờ mình lại còn đứng ở lập trường của đối phương mà nói chuyện, hình như là không đúng cho lắm.
Thế là Kiến Sầu suy nghĩ một lát rồi đổi giọng nói: “Thực ra theo đồ nhi nghĩ thì đây là sư phụ gieo gió, cuối cùng đồ nhi lại phải gặt bão”.
“Ơ?”
Phù Đạo sơn nhân chớp chớp mắt, thấy Kiến Sầu vẫn nhìn mình, lão mới vội vàng chuyển ánh mắt đi, nhìn phải nhìn trái, nhìn đông nhìn tây…
“Khụ khụ… Thực ra… Ai da, để ngươi làm đại sư tỷ đích xác là ý nghĩ nông nổi của ta, ta cũng không ngờ sẽ như vậy… Ai da, thực ra vẫn là tại cái thằng Khúc sư đệ của ngươi nhỏ nhen quá. Có điều ngươi làm đại sư tỷ cũng có thể trừng trị nó mà. Kì thực Khúc sư đệ của ngươi cũng không sung sướng gì, rất nhiều năm làm đại sư huynh nên đã trở thành biến thái rồi, ngươi không cảm thấy rất đáng thương sao? Nếu cứ bắt nó làm tiếp thì nó sẽ toi đời mất… Đồ nhi, đây là ngươi đang cứu người đấy!”
“Cứu người…”
Lí do này lại khiên cưỡng đến vậy?
Mặc dù…
Hình như cũng có một chút ngụy biện.
Kiến Sầu không nhịn được bóp trán: “Theo sư phụ nói thì nếu đồ nhi trở thành một đại sư tỷ đạt tiêu chuẩn… Có phải sau này cũng sẽ…”
“Sẽ biến thái, nhưng sẽ không biến thái như cái thắng Khúc sư đệ của ngươi!” Phù Đạo sơn nhân làm bộ không để ý, xua tay cười hê hê: “Thực ra nghĩ kĩ thì làm đại sư tỷ cũng rất sướng mà. Sau này đến lúc ngươi có đủ sức mạnh, muốn đánh thằng nào cứ đánh thoải mái. Đối với đệ tử mới nhập môn cũng có thể giống như Khúc sư đệ ngươi, đánh người không cần có lí do!”
“…”
Nghĩ lại thì nghe có vẻ cũng được đấy chứ?
Có điều vấn đề duy nhất là…
Kiến Sầu đánh giá chênh lệch sức mạnh giữa mình và Khúc Chính Phong, lắc đầu: “Phải cố gắng tu luyện”.
“…”
Lúc này Phù Đạo sơn nhân chỉ muốn bóp chết nàng.
“Ngươi không có suy nghĩ gì khác à? Không cảm thấy Khúc sư đệ của ngươi quá đáng à? Không muốn đập chết hắn à?”
Uổng công lão cho rằng đồ nhi mới thu nhận bị bắt nạt nên đến đánh cho tên khốn Khúc Chính Phong một trận, kết quả Kiến Sầu lại chỉ nói một câu “Phải cố gắng tu luyện”?!
Cố gắng cái rắm!
Nói như thể chuyện này là rất bình thường không bằng!
Kiến Sầu tiện tay khua gậy trúc, dẫn con ngỗng trắng bơi một vòng trên mặt nước.
Nghe thấy câu này của Phù Đạo sơn nhân, ánh mắt nàng cuối cùng thay đổi.
Chậm rãi quay mặt lại, Kiến Sầu nói lạnh nhạt: “Đồ nhi cảm thấy răng của Khúc sư đệ rất đẹp”.
“Cái gì?”
Răng?
Phù Đạo sơn nhân không hiểu. Lão chớp chớp mắt nhìn nàng.
Kiến Sầu lộ ra một nụ cười cực kì thiện lương: “Cho nên muốn xem hắn bò xuống đất tìm răng…”
Hai mắt nheo lại như trăng khuyết, dường như không hề tức giận một chút nào, quả thực vẫn là “Đại sư tỷ”Kiến Sầu hòa nhã dễ gần, cực kì hiền lành lúc mới nhập môn.
Phù Đạo sơn nhân suýt nữa bị câu này của nàng dọa cho mất hồn mất vía, ngơ ngác nhìn Kiến Sầu một hồi lâu không nói được gì.
Kiến Sầu tiện tay ném chiếc gậy trúc, cuối cùng cũng ổn định lại tâm tình không ngừng xao động từ lúc bay trên đỉnh Hoàn Sáo xuống đây.
Nàng xuay người về phía Phù Đạo sơn nhân, cúi người vái chào: “Sư phụ, có phương pháp luyện thể nào tốt không?”
Phụt!
Cái gì?!
Phù Đạo sơn nhân trợn tròn mắt, còn chưa hết bàng hoàng sau khi nghe Kiến Sầu nói “xem Khúc Chính Phong bò xuống đất tìm răng” đã nghe thấy hai chữ “Luyện thể” rồi.
Lão không nhịn được ngoáy tai: “Ngươi nói lại lần nữa?!”
Luyện thể?
Mẹ nó chứ, đây là câu hỏi của một nữ tu sĩ à?!