Ta Dựa Vào Mỹ Nhan Để Ổn Định Thiên Hạ

Chương 167: Phiên Ngoại 3 Đêm Nay Đêm Nào


Đọc truyện Ta Dựa Vào Mỹ Nhan Để Ổn Định Thiên Hạ – Chương 167: Phiên Ngoại 3 Đêm Nay Đêm Nào


Bùn đất tung bay, đào ra từng củ tròn vo màu vàng.
Cố Nguyên Bạch từ từ mở lớn mắt, không dám tin tưởng mà nhìn đống khoai tây dưới đất.
Tiết Viễn ở bên cạnh kinh ngạc cảm thán với hắn: “Thánh Thượng, tuy rằng khoai tây không sống được, nhưng khoai lang nhìn qua rất không tồi.”
Cố Nguyên Bạch: “……!Ô.”
Cây non của khoai tây và khoai lang không giống nhau, Cố Nguyên Bạch đã từng nhìn người ta thu hoạch hai loại này.

Nhưng hắn đã ở Đại Hằng suốt mười bốn năm, ký ức thời hiện đại thật sự quá mức xa xôi, xa đến nỗi cây non của khoai tây hay khoai lang cũng không phân biệt được.
Hắn nhớ rõ ràng ruộng phía nam là khoai tây, phía bắc là khoai lang, sao giờ lại thành thế này? Hai loại hạt giống sản lượng cao này bị hắn trộn lẫn rồi?
Hay là nông hộ trộn lẫn?
Cố Nguyên Bạch nhìn sang ruộng ngô, hạt ngô no đủ được lá xanh bao lấy, tỏa ra mùi hương thơm ngon.

Ngô thì vẫn đúng, Cố Nguyên Bạch có chút được an ủi.

Chỉ là thật xấu hổ, bốn tháng nay hắn vẫn luôn cho rằng hạt giống khoai tây đã chết, người bên cạnh hắn cũng cho là như vậy.

Cố Nguyên Bạch trước đó vài ngày đã suy tư xem làm thế nào để nhanh chóng phổ biến phương pháp gieo trồng khoai lang và ngô trên cả nước, thậm chí còn lên cả thực đơn muốn ăn khoai lang nướng, khoai lang phơi khô, bánh khoai lang, bánh bột nếp rau củ……!Hắn còn muốn cho người bào khoai lang thành bột khoai lang, kết quả đây không phải khoai lang, lại là khoai tây mà hắn đã sớm từ bỏ hy vọng.
Sản lượng khoai lang còn cao hơn khoai tây một chút, nhưng khoai tây thì làm được nhiều món ngon đa dạng hơn.
Nhưng Cố Nguyên Bạch hoàn toàn không kịp chuẩn bị, vượt ngoài dự liệu, chỉ có thể nhìn ruộng khoai tây đến phát ngốc.
Tiết Viễn còn đang nói không ngừng, “Thánh Thượng mau nhìn xem, mấy củ khoai lang này cái nọ còn lớn hơn cái kia nữa.”
“……” Cố Nguyên Bạch ngưng một lát, bất lực nói, “Đúng vậy.”
Nông hộ chưa bao giờ thấy qua khoai tây và khoai lang, vì sợ mấy thứ này thu hoạch lên không giống như ở thời hiện đại, cũng vì bảo mật, cho nên Cố Nguyên Bạch không miêu tả cho bọn họ hình dáng của chúng khi có thể thu hoạch, cũng không nói cho bọn họ đây là cái gì.
Chắc hẳn ngoại trừ Cố Nguyên Bạch, tất cả mọi người đều đã cho rằng khoai tây chính là khoai lang.
Khu mật sử ở phía sau nhìn chằm chằm ruộng không chớp mắt, giọng nói cũng không mạch lạc, “Thánh Thượng, chỉ mới một miếng đất đã đào ra khoảng hai ba thạch lượng khoai lang……!Này nếu là, nếu là cả một mẫu đất đều có sản lượng như thế này, chẳng phải là một mẫu liền có thể thu được tới mấy chục thạch?”
Người xung quanh hít hà một hơi.
Ồn ào hẳn lên, một đám đại thần đi theo Cố Nguyên Bạch xem đồ vật mới bắt đầu đàm luận, đôi mắt nhìn chằm chằm khoai tây không bỏ, trong miệng đều là “Khoai lang”, “Khoai lang này không biết ăn thế nào, có thể chắc bụng hay không”, “Bên ngoài toàn bùn đất, rửa sạch sau đó ăn sống như trái cây?”

Cố Nguyên Bạch xoa xoa mi tâm, phân phó người nhặt lên mấy chục củ khoai tây, sau đó cười hỏi các đại thần phía sau, “Chư vị khanh muốn biết loại……!khoai lang này ăn như thế nào?”
Đám nhần tử cung kính hành lễ, không kìm nén nổi tò mò, “Thánh Thượng, chúng thần thất lễ.”
“Điền Phúc Sinh, phái người đem khoai lang tới Ngự Thiện Phòng.” Cố Nguyên Bạch hít sâu một hơi, ôn hòa nói, “Bảo người của Ngự Thiện Phòng chú ý chút, nhớ lấy, trên khoai lang nếu biến thành màu xanh hoặc là sinh mầm, nhất định phải cắt những chỗ đó đi, không thể ăn được.

Vỏ khoai lang cần gọt đi, khoai lang có thể dùng làm món ăn, nấu canh, cũng có thể làm bánh.

Trẫm nói với ngươi vài cách làm, ngươi đi nói lại với Ngự Thiện Phòng……”
Chờ hắn nói xong, trong lòng phiền muộn, cái tên khoai tây cứ như vậy hàm hồ biến mất, từ nay về sau, “khoai tây sợi chua cay” cũng phải đổi thành “khoai lang sợi chua cay”.
Điền Phúc Sinh từng câu từng chữ không dám quên, “Tiểu nhân sẽ đi chuẩn bị ngay.”
Tiết Viễn cũng nghe đến nghiêm túc, “Thánh Thượng, khoai lang ăn ngon không?”
Cố Nguyên Bạch quay đầu lại nhìn y, khẳng định gật đầu, “Hương vị cực kỳ ngon, dù làm món chay hay món mặn đều là mỹ vị.” Hắn nghĩ nghĩ, da mặt dày bình tĩnh nói: “Không hề thua kém khoai tây.”
“Vậy thì thần có phúc rồi.” Tiết Viễn cười, “Bách tính trong thiên hạ cũng có phúc.”
Củ khoai tây nằm san sát nhau, cực dễ làm người ta dâng lên niềm vui được mùa.

Cố Nguyên Bạch dẫn mọi người đi qua khoai tây, đi vào ruộng ngô phía trước.
Ngô đã được hái xuống đặt trên mặt đất, tầng tầng chồng chất, Cố Nguyên Bạch duỗi tay cầm lấy một bắp, tự mình lột vỏ, ánh vàng rực rỡ lộ ra trước mắt mọi người, ai nấy đều ngạc nhiên, ngơ ngác mà nhìn loại rau củ xinh đẹp như ngọc thạch này.
“Thứ này, trẫm gọi là ngô.” Cố Nguyên Bạch động tác nhẹ nhàng xé bỏ tơ trên thân bắp, màu vàng nhạt càng thêm tinh tường lộ ra, “Thứ này mềm mại thơm ngọt, vô luận là nướng, chiên, hấp, luộc đều rất ngon, gạo để làm đồ ăn, cũng có thể thay thế bằng ngô, tác dụng rất nhiều.

Người đâu, lấy một chút mang tới Ngự Thiện Phòng, cũng cho chư vị khanh nếm thử một chút.”
Các vị thần tử tạ ơn, Cố Nguyên Bạch cười cười, “So với hương vị của hai thứ này, trẫm càng quan tâm đến sản lượng của chúng hơn.

Hạt giống mang về từ dị quốc quá ít, không đủ một mẫu đất, nhưng chư vị khanh cũng đã tận mắt thấy, dù không đủ một trăm hạt giống, số lượng trồng ra lại tuyệt đối không ít.”
Mọi người quay đầu, liền thấy hai chồng ngô và “khoai lang” cao như gò đất ở hai bên.
Nếu một mẫu đất đã đạt số lượng này, nghĩa là đã hơn ruộng lúa rất nhiều! Kể cả “khoai lang” và ngô hương vị không ngon, nhưng chỉ cần ăn không chết người, thì vẫn chính là thứ tốt, chỉ là không biết có đủ chắc dạ hay không, gieo trồng có phức tạp không.
Đám thần tử trong lòng nghĩ rất nhiều, nhưng vui sướng hưng phấn vẫn lớn hơn là lo lắng.


Được Thánh Thượng cho phép, bọn họ liền thật cẩn thận mà chạm vào ngô và “khoai lang”, dáng vẻ kia giống y như lúc chơi với đứa cháu mới sinh, cực kỳ yêu thích, lại sợ không cẩn thận sẽ phá hư.
Sau một lúc lâu, Điền Phúc Sinh chạy tới mời Thánh Thượng truyền thiện, Cố Nguyên Bạch hỏi một hồi, biết ngô đã được hấp chín, trực tiếp bảo người đưa lên ngô đã chín.
Hạt ngô ngậm nước càng thêm no đủ xinh đẹp, hơi nóng quanh quẩn.

Ngô hấp so với ngô luộc càng thơm ngọt hơn, vừa đưa tới trước mặt, hương vị thơm ngọt đã bay tới chóp mũi, Cố Nguyên Bạch ngửi thấy mùi hương vừa xa lạ lại quen thuộc này, không khỏi giãn chân mày.
Thánh Thượng nếm thử trước, rồi mới đến những người khác.

Hương vị ngọt thanh vừa vào miệng, liền không khỏi giật mình mà mở to hai mắt.
Hàm răng đâm thủng hạt, nước sốt ngọt mà không ngấy, hương vị thực sự rất ngon.

Sản lượng nhiều mà hương vị cũng ngon, này quả thật là ngoài dự kiến.
Mọi người trong lòng không khỏi càng chờ mong được nếm “khoai lang”.
Sau đó đồ ăn mang lên, bọn họ vừa nếm, ánh mắt cũng sáng bừng.
Trong đó có mấy đại thần đã già nua, răng không nhai được ngô, Cố Nguyên Bạch liền dặn riêng, sai người hầm khoai tây thật mềm cho đám lão thần ăn, nước canh khoai tây so với thịt hầm còn thơm hơn rất nhiều.
Bữa cơm trưa này cả khách lẫn chủ đều tận hứng, chờ lúc cáo lui, còn có lão thần tới thỉnh cầu Thánh Thượng, hỏi Thánh Thượng có thể ban một ít “khoai lang” cho bọn họ không.
Cố Nguyên Bạch cười lắc đầu, “Những thứ này phải giữ lại để trồng đến sang năm, năm sau là các khanh có thể được ăn hai loại này rồi.”
Sau ngày hôm đó, trọng thần trong triều liền nhớ kỹ hai cái tên ngô và khoai lang.

Hai loại này còn chưa được ra mắt, đã bị người loáng thoáng biết được, đều ngầm chờ mong mùa xuân sang năm, kiên nhẫn chờ triều đình phát mầm.
Mùa đông đi qua, ngày xuân thong thả đến.
Tháng hai năm đó, triều đình phân phát hạt giống “khoai lang” và ngô tới các nơi theo đường bộ và đường thủy, năm nay số lượng hạt giống không nhiều lắm, quan phủ các nơi đều cắn chặt răng hy vọng có thể xin được nhiều hạt giống hơn.

Tấu chương các nơi đưa về kinh thành tám phần là khóc lóc kể lể, nhưng cũng không có biện pháp, tổng sản lượng cũng chỉ có được từng đó.
Tháng chín cùng năm, sản lượng “khoai lang” và ngô đạt tới trình độ làm cả Đại Hằng chấn động.

Càng ngày càng nhiều người cho rằng là thần tiên ban lương thực cho Thánh Thượng, bởi vì Thánh Thượng yêu nước thương dân, chăm chỉ nhân hậu, thống trị Đại Hằng có lý có tình.
Bài vị trường sinh được dựng lên, bách tính đặt chân tới các miếu thờ.

Khi dâng hương thành tâm thành ý, chỉ mong Thánh Thượng sống lâu trăm tuổi.
Bách tính có thể ăn no càng ngày càng nhiều, trong lòng cảm kích muôn vàn, muốn cảm ơn Thánh Thượng cho bọn họ được no bụng, nhưng bọn họ cái gì cũng không biết, chỉ có thể đi cầu Phật Tổ thần tiên, mong Thánh Thượng thân thể an khang, chỉ cần Thánh Thượng tồn tại lâu dài, thịnh thế cũng lâu dài.
Ngày Tết Thượng Nguyên ấy, Cố Nguyên Bạch cùng Tiết Viễn kín đáo xuất cung.
Bóng người lắc lư, hai người bọn họ dạo bước trong đó.

Thời gian dường như không để lại dấu vết trên dung nhan của Cố Nguyên Bạch, khi Tiết Viễn nhìn hắn, đôi khi cũng sẽ hiện lên vài thần sắc phức tạp.
Cái nhướn mày hay nụ cười của Cố Nguyên Bạch vẫn cứ lấp lánh như những ngôi sao nhỏ.

Hoa đăng so ra kém nửa phần, cỏ cây cam chịu làm phông nền.
Hắn càng thêm tễ nguyệt thanh phong, trong khi Tiết Viễn lớn hơn hắn hai tuổi, cũng đã bắt đầu cảm nhận được sự tàn khốc của thời gian.
“Sao lại nhìn ta như vậy?” Cố Nguyên Bạch mỉm cười ngẩng đầu nhìn y, chế nhạo, “Ngốc quá.”
Tiết Viễn không khỏi nâng tay câu lấy sợi tóc bên thái dương hắn, sợi tóc như tơ lụa lướt qua bàn tay, lông mày Tiết Viễn dập dềnh, thật lâu sau mới nói: “Ta từng để lại một đồ vật ở địa bàn của Nhật Liên Na tại Bắc Cương.”
Cố Nguyên Bạch tò mò, “Là cái gì?”
Tiết Viễn lắc đầu, cầm tay hắn, “Ngày nào đó ngươi tới xem là biết.”
Cố Nguyên Bạch mỉm cười, cùng y chậm rãi đi dạo dưới ánh đèn.
Tiết Viễn một thân áo đen, làm khí thế tích tụ qua mấy năm gần đây càng thêm bức người.

Khi y đi bên cạnh Cố Nguyên Bạch, chẳng khác nào một đại lão gia lớn tuổi tâm tình rất tốt, đang đi theo trông nom bảo bối mà ai nấy đều mơ ước của nhà mình.
Cố Nguyên Bạch tưởng tượng một hồi, không khỏi cười đến càng sâu, hắn nghiêng đầu nhìn Tiết Viễn.

Thế giới này luôn chiếu cố Tiết Viễn, cho dù giữa hai lông mày đã có nếp nhăn thật sâu do thường nhíu lại, nhưng y vẫn cứ tuấn lãng, đĩnh bạt.

Thời gian mang đến cho y không chỉ có tuổi tác, mà còn có phong thái tích lũy qua năm tháng.
Như trà đặc tỏa hương, bảo kiếm tuốt khỏi vỏ.

Càng để lâu tư vị càng nồng đậm, không cần bất cứ đồ vật vô dụng nào yểm trợ.

Cố Nguyên Bạch nhìn sắc trời, đoán canh giờ.
Đến khi hai người bọn họ đi lên cầu, khắp kinh thành bỗng dâng lên mấy trăm trản đèn Khổng Minh.

Ánh đèn ấm áp như sao, thoáng chốc như ngân hà tứ tán.
Dưới cầu vang lên tiếng hoan hô cùng tán thưởng, mọi người ngẩng đầu ngắm đèn Khổng Minh đầy trời, phồn tinh điểm điểm, nhân sinh trăm mối, một màn này từ đôi mắt chiếu vào tận đáy lòng, đánh thẳng vào từng ký ức sâu thẳm.
Tiết Viễn cũng đang kinh ngạc ngẩng đầu nhìn đèn Khổng Minh, Cố Nguyên Bạch chợt khụ một tiếng.

Tiết Viễn ngay lập tức cúi đầu, sốt ruột nhìn hắn.
Cố Nguyên Bạch khóe môi mang cười, phát hiện tầm mắt của y, mới mỉm cười quay đầu lại nói: “Đêm nay đêm nào, gặp được lương nhân.” (1)
Tiết Viễn sững lại, trong mắt chỉ có hắn.
Cố Nguyên Bạch giơ tay, ôn nhu chạm lên mi tâm người trước mặt, “Gió bắc nay lạnh, mưa tuyết đầy trời.

Tình ý trao nhau, nắm tay đồng hành.” (2)
Gió bắc lạnh, mưa tuyết lớn.

Nhận được tình ý của người, nguyện cùng người nắm tay đồng hành.
Cố Nguyên Bạch biết Tiết Viễn đã chờ những lời này rất lâu.
Mà bọn họ cũng đã bên nhau mười lăm năm.
Thời gian trôi qua chậm rãi, nhưng đến một ngày chợt quay đầu nhìn lại, mới phát hiện thật nhanh, nhanh đến nỗi qua mười lăm năm, chỉ còn lại hồi ức vui vẻ bên nhau.
Nếu không phải Tiết Viễn càng ngày lại càng yêu hắn, dựa vào tính cách đa nghi của Cố Nguyên Bạch, hắn sẽ không tin thì ra trên đời thật sự có tình yêu nồng nhiệt thuần túy đến vậy, có sự kiên trì vững vàng qua nhiều năm đến thế.
Hắn cười thúc giục, “Nói gì đi.”
Tiết Viễn có chút cứng đờ, thật lâu lâu sau mới chân tay luống cuống mà phản ứng lại, y vừa hé miệng, lại bắt đầu líu lưỡi.
Đôi mắt của Thánh Thượng, so với đèn Khổng Minh phía sau còn rực sáng hơn.
Tiết Viễn gian nan duỗi thẳng đầu lưỡi, lắp bắp nói: “Ta vẫn luôn nắm tay ngươi.”
Cố Nguyên Bạch cúi đầu nhìn tay hai người, Tiết Viễn theo bản năng nắm chặt, Cố Nguyên Bạch cười, “Vậy thì nắm cho chắc.”
(1): trích từ “Kinh Thi” – “Quốc phong · Đường phong · Quấn quýt”.

(2): trích từ “Kinh Thi · Bội phong · Gió bắc”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.