Ta Dựa Vào Mỹ Nhan Để Ổn Định Thiên Hạ

Chương 168: Phiên Ngoại 4 Cố Nhiên - Tóc Mai Điểm Bạc


Đọc truyện Ta Dựa Vào Mỹ Nhan Để Ổn Định Thiên Hạ – Chương 168: Phiên Ngoại 4 Cố Nhiên – Tóc Mai Điểm Bạc


Ông cụ non Cố Nhiên, từ khi còn nhỏ đã nhìn thấu rất nhiều chuyện đời.
Cha ruột của hắn là con út của Thụy Vương, Thụy Vương lớn tuổi, trong nhà con cháu thành đàn không thể quản giáo hết, phụ thân của Cố Nhiên trưởng thành rồi vẫn suốt ngày ăn chơi đàng điếm, tài trí bình thường.
Cố Nhiên từ nhỏ đã thông tuệ, hắn cũng muốn thân thiết với phụ thân.

Nhưng những hành vi hoang đường của phụ thân dần dần khiến cho trái tim nho nhỏ của hắn trở nên lạnh lẽo.

Mẫu thân sinh hạ hắn mà chết, phụ thân không coi trọng hắn, Cố Nhiên bắt đầu trầm tư ít nói, dưỡng thành tính tình không tranh nổi bật trước mặt người khác.
Cố Nhiên tuy không được coi trọng, nhưng hắn lại không khổ sở.

Hắn thích đọc sách, trong phủ có tiên sinh tài hoa hơn người, tuy không dạy dỗ bọn trẻ những thứ thâm sâu, nhưng Cố Nhiên dường như sinh ra là để đọc sách vậy, “Thiên Tự Văn” chỉ đọc hai lần đã nhớ như in, hắn không nói cho ai biết, chỉ thử bắt đầu xem một chút thư tịch đơn giản khác.
Có một hôm bạn của tiên sinh đến, bọn họ nhìn qua rất kích động: “Bắc Cương đại thắng……!Tướng quân khải hoàn……”
Cố Nhiên có chút tò mò, hắn im lặng ngồi bên cửa sổ, nghe tiên sinh nói chuyện ngoài hành lang, đây là lần đầu tiên nghe được sự tích về Thánh Thượng.

Thánh Thượng cùng phụ thân hắn hoàn toàn không giống nhau, tuổi còn trẻ đã hoàng uy truyền xa.

Các tiên sinh nói về Thánh Thượng miệng lưỡi cung kính, vừa sợ hãi lại vừa tôn sùng, dần dà, trong lòng Cố Nhiên cũng biết được, Thánh Thượng vô cùng lợi hại.
Cố Nhiên âm thầm học tập, bắt đầu chờ mong ngày hôm sau sẽ lại có người nói một chút về chuyện xưa hùng tráng của Thánh Thượng.
Nhưng cơ hội như vậy thật sự quá ít, hắn đành chủ động đi tìm tiên sinh, trước ánh mắt kinh ngạc của tiên sinh mà ngồi một bên, ngước mặt hỏi: “Tiên sinh, Thánh Thượng……”
Thế là tiên sinh liền thao thao bất tuyệt.
Một năm ấy, Cố Nhiên trở nên hoạt bát hơn rất nhiều, người lợi hại sẽ luôn khơi dậy nhiệt huyết của người khác, cho dù Cố Nhiên chỉ là một hài tử nho nhỏ, cũng không khỏi muốn tận mắt trông thấy tư thế oai hùng của Thánh Thượng.
Cơ hội đó rất nhanh đã đến.
Thái giám trong cung được cử tới các phủ tông thân, chọn hài tử đưa đến bầu bạn cùng Uyển thái phi.

Cố Nhiên từ trước đến nay đối với loại cơ hội tranh giành nổi bật này có thể tránh liền tránh, nhưng khi biết được Uyển thái phi là mẫu phi của Thánh Thượng, hắn không hề nghĩ ngợi mà đứng dậy, chạy tới trước mặt thái giám trong cung, nghiêm túc nói: “Ta biết pha trà, biết mặc quần áo, còn biết chữ, ta có thể đọc sách cho thái phi nghe.”
Thái giám kinh ngạc nhìn hắn, sau đó thật sự gọi người lấy tới một quyển sách, Cố Nhiên đọc rõ ràng từng chữ, chữ nào không biết liền thản nhiên nói: “Ta chỉ học một lần là sẽ không quên.”
Thụy Vương ở bên cạnh một lần nữa đặt ánh mắt lên đứa cháu trai này, giống như lần đầu tiên biết đến một Cố Nhiên như vậy.
Cố Nhiên ngày thường khiêm tốn, giống như một Thụy Vương phủ to như vậy chưa bao giờ có người này.

Nhưng hắn cũng lớn mật cực kỳ, muốn cái gì liền tự mình ra tay, vô luận là hỏi tiên sinh hay là chạy đến trước mặt thái giám trong cung, người khác nhìn không ra một chút khiếp đảm ngượng ngùng nào từ trên người hắn.
Hắn cứ thế mà làm, thong dong mà làm.
Cố Nhiên quả nhiên được mang tới bên cạnh Uyển thái phi, đi cùng hắn còn có năm đứa nhỏ khác.

Uyển thái phi là mẫu phi của Thánh Thượng, Cố Nhiên vô cùng tôn kính bà.

Nếu đi tới bên cạnh Uyển thái phi là để chiếu cố người, thì Cố Nhiên đương nhiên phải làm tròn bổn phận của mình.
Hắn đọc sách cho Uyển thái phi nghe, đây là chuyện mà mấy đứa còn lại không ai có thể so được với hắn.

Mấy đứa nhỏ đó đương nhiên cũng thông tuệ, nhưng không có được bản lĩnh nhìn một lần là không quên như Cố Nhiên, thái phi cũng bởi vậy mà nhớ kỹ hắn, thường xuyên nhìn hắn cười rồi nói với đại cung nữ bên cạnh: “Hoàng đế cũng thích đọc sách, mấy năm trước ấy, điện Tuyên Chính ngày đêm thắp đèn, ta phải tới nhắc nhở mới chịu đi nghỉ ngơi.”
Cố Nhiên lặng lẽ dựng lỗ tai mà nghe.
Đại cung nữ cười một chút, nói: “Thánh Thượng đọc sách nhiều nên rất uyên bác, thiên hạ được cai trị đến phồn hoa như vậy, cũng không uổng phí tâm huyết của Thánh Thượng chúng ta.”
Thần sắc Uyển thái phi hiện lên chút tưởng niệm, Cố Nhiên thầm nghĩ, nếu thái phi nhớ Thánh Thượng, vì sao lại không đi gặp Thánh Thượng?
Uyển thái phi cũng nói: “Ta cũng muốn gặp hoàng đế một lần.”
Đại cung nữ khó xử mà cúi đầu, nói gì đó bên tai Uyển thái phi.


Uyển thái phi ngẩn người, một lát sau nở nụ cười, “Ngươi nói phải.”
Bà thu hồi tưởng niệm, nhưng biểu tình lại càng thêm khổ sở, chỉ đè dưới đáy lòng không nói.

Cố Nhiên nhìn thoáng qua đại cung nữ, tiếp tục cúi đầu đọc sách.
Những ngày kế tiếp, không biết từ bao giờ, Uyển thái phi như chẳng còn lòng dạ nào, thân thể bắt đầu ngày một suy kiệt.

Đến khi bà bắt đầu nằm liệt giường, đại cung nữ rốt cuộc hoảng loạn mà phái người đi thông tri Thánh Thượng.
Uyển thái phi lạnh lùng nói: “Không cho phép!”
Nhưng giọng nói quá mức mỏng manh, chỉ có Cố Nhiên nghe thấy.

Cố Nhiên nhìn trong phòng ai nấy đều bước chân vội vàng, liền ôn tồn lên tiếng: “Thái phi nói không cho phép phái người đi.”
Trong phòng yên tĩnh lại, đại cung nữ tiến đến khuyên nhủ: “Nương nương, ngài không muốn gặp Thánh Thượng một lần sao?”
Nàng nói rất nhiều, nhung nhớ trong lòng Uyển thái phi cũng trào dâng.

Bà không tự chủ được gật đầu, trên dung nhan không chút huyết sắc dường như lại có sinh khí.
Cố Nhiên không biết vì sao cảm thấy có chút bi thương.
Thánh Thượng rất nhanh đã tới, đây là lần đầu tiên Cố Nhiên nhìn thấy Thánh Thượng.

Thánh Thượng phong trần mệt mỏi, thần sắc tiều tụy, Cố Nhiên chợt kích động, hắn lớn tiếng hô: “Hoàng thúc tới rồi!”
Ánh mắt của Thánh Thượng vội vàng đặt trên người hắn một chút, sau đó liền vọt vào bên trong phòng.
Khóc lóc, bi thương, qua đời, kinh hoảng.
Đoạn thời gian đó hôn mê đến không thấy mặt trời.
Cố Nhiên được đưa về Thụy Vương phủ, Thụy Vương hỏi hắn Thánh Thượng hiện giờ thế nào.

Cố Nhiên đã thấy Thánh Thượng ngất đi rồi, nhưng hắn lại cúi đầu, bình tĩnh nói: “Cháu trai không biết.”
Tình hình hiện tại của Thánh Thượng không thể để những người khác biết được.
Thụy Vương không nói gì, chỉ là một lần nữa dùng ánh mắt tra xét mà nhìn Cố Nhiên.

Cố Nhiên sắc mặt bất động, đáy lòng lại thấp thỏm, thật lâu sau, Thụy Vương mới phất tay cho hắn đi, Cố Nhiên bước ra cửa phòng, dường như nghe thấy Thụy Vương cùng người bên cạnh thấp giọng nói: “Đứa trẻ này không giống bình thường……”
Cố Nhiên đang ở trong phủ, không nghe được tin tức bên ngoài.

Trong phủ có mấy tiểu tử ghen ghét hắn được chọn đến bên cạnh Uyển thái phi, lần lượt giở chút thủ đoạn tới làm phiền Cố Nhiên.

Cố Nhiên không để bụng, hắn vẫn đang lo lắng cho Thánh Thượng.
Thánh Thượng đã tỉnh chưa? Uyển thái phi đã hạ táng chưa?
Lại quá mười mấy ngày, đầy trời u ám đột nhiên bị ánh mặt trời chói chang xua tan, Thụy Vương phái người tới tìm Cố Nhiên, ông ở ngay trước mặt Cố Nhiên cười ha ha, thống khoái mà vỗ đùi, “Vương Lập Thanh à Vương Lập Thanh, cuối cùng ngươi cũng phải chết!”
Cố Nhiên lẳng lặng mà nghe.
Thụy Vương ánh mắt sáng quắc nhìn chằm chằm hắn: “Chuyện Thánh Thượng hôn mê mấy ngày có phải con cũng biết hay không?”
Cố Nhiên dừng một chút, rũ mí mắt, vẫn là ngữ điệu như vậy: “Cháu trai đoán được ạ.”
Thụy Vương bình tĩnh nhìn hắn thật lâu, rồi mở miệng nói cho Cố Nhiên nghe chuyện Thánh Thượng tương kế tựu kế để tìm ra kẻ hạ độc thủ.

Cố Nhiên nghe xong không khỏi cười, không hổ là Thánh Thượng.
Cố Nhiên chưa bao giờ cảm thấy bản thân đặc biệt, cũng hoàn toàn không cảm thấy mình được người ta thích.


Nhưng thấy những đứa trẻ khác bắt đầu được tiến cung, mơ hồ biết được Thánh Thượng đang muốn làm cái gì, hắn lại hối hận vì sao mình không khiến cho người ta thích.
Trong cung quy củ khắc nghiệt, nhưng Thánh Thượng đối đãi với đám trẻ lại rất là khoan dung.

Cố Nhiên còn nói chuyện đôi câu với Tiết tướng quân Tiết Viễn, người nổi danh sau trận chiến Bắc Cương, vị tướng quân ấy nhìn thì đáng sợ, nhưng lại rất dễ nói chuyện.

Đặc biệt là khi nhắc đến Thánh Thượng, trong mắt Tiết tướng quân không che lấp được vui vẻ tự hào, Cố Nhiên thích tất cả những ai thích Thánh Thượng, hắn tôn kính vị tướng quân này, chỉ là cảm thấy Tiết tướng quân nói chuyện hình như có thâm ý gì đó, hắn nghe không hiểu.
Sau đó chính là cảnh tượng như trong mơ, Cố Nhiên được Thánh Thượng đưa vào cung.
Cố Nhiên mơ mơ hồ hồ, hắn dường như không cao hứng vì được Thánh Thượng chọn, lại dường như rất cao hứng.

Cảm xúc phức tạp, nhưng trong lòng nhảy nhót chỉ nghĩ: Người lợi hại nhất thiên hạ, muốn trở thành phụ thân của hắn?
Ngài ấy muốn trở thành phụ thân của hắn!
Từ đây Thánh Thượng trở thành phụ hoàng, phụ hoàng đối xử với Cố Nhiên rất tốt, Cố Nhiên cũng chưa bao giờ được làm một đứa con ngoan.

Thánh Thượng học làm một phụ hoàng tốt, hắn cũng học làm một đứa con ngoan.
Một lần, Cố Nhiên nằm mơ thấy mình về hành cung tránh nóng ở Hà Bắc, trông thấy một màn đại cung nữ đang khuyên giải Uyển thái phi.

Hắn không khỏi đi đến trước mặt hai người, nghe được câu nói của đại cung nữ.
Đại cung nữ nói: “Thánh Thượng bận rộn, từ kinh thành đến hành cung chỉ mất mấy ngày.

Thánh Thượng thân thể không tốt, nếu thật sự tưởng niệm ngài thì đương nhiên sẽ đến.

Nhưng nếu như không đến, tưởng niệm của ngài sẽ trở thành gánh nặng cho Thánh Thượng, ngài không nói, mới không làm Thánh Thượng phiền lòng.”
Uyển thái phi trầm mặc mà thu hồi ý niệm.
Cố Nhiên trong lòng cảm thấy tức giận, hắn quát lớn cung nữ: “To gan!”
Nhưng một tiếng vừa quát, hắn liền bừng tỉnh từ trong mộng.

Cố Nhiên kinh hoảng thất thố mà đi tìm phụ hoàng, nói chuyện trong mơ cho Thánh Thượng nghe, thuật lại lời của đại cung nữ cổ quái kia.
Thánh Thượng biểu tình chậm rãi thay đổi, đè nén mà nắm chặt tay, vài phần thống khổ cùng bi ai hiển lộ, “Nhiên ca nhi, phụ hoàng biết rồi.”
Nhưng Cố Nhiên lại cảm thấy phụ hoàng đã biết từ lâu rồi.
Hắn được cung hầu dẫn ra khỏi điện, Tiết tướng quân cùng hắn đi ra, khẩu khí lạnh băng nói: “Ngươi đã làm hắn khổ sở.”
Cố Nhiên mờ mịt ngẩng đầu nhìn y.
Tiết tướng quân cúi đầu, cặp mắt sâu không thấy đáy kia dường như có thể cắn nuốt nhân tâm, y cảnh cáo nói: “Không có lần sau.”
Nói Cố Nhiên nhìn thấu mọi chuyện cũng không phải là nói bậy.

Từ sau ngày đó, hắn liền loáng thoáng nhìn ra giữa phụ hoàng và Tiết tướng quân có gì đó.

Sau khi hai người bọn họ chinh chiến Tây Hạ trở về, cảm giác mơ hồ ấy càng trở nên rõ ràng.
Tiết tướng quân đối với phụ hoàng là đặc biệt.
Phụ hoàng đối với Tiết tướng quân là duy nhất.
Thời gian càng dài, tình cảm giữa bọn họ càng thêm nồng đậm, Cố Nhiên nghĩ thông suốt rồi, dựa theo ý tứ của phụ hoàng, coi Tiết tướng quân như mẫu phi mà đối đãi.

Chỉ là Tiết tướng quân mỗi khi nhìn thấy dáng vẻ hiếu thuận của hắn là biểu tình lại có chút vặn vẹo.
“Điện hạ,” Tiểu thư đồng bên cạnh chạy tới, trên mặt trắng nõn dính đầy vụn điểm tâm, “ngài đang nghĩ gì vậy?”
Cố Nhiên lấy lại tinh thần, bình tĩnh nói: “Nghị ca nhi, sao ngươi lại ăn nữa rồi.”
Chử Nghị ngoan ngoãn buông xuống đồ ăn trong tay, cầm khăn lau qua tay mặt, “Bẩm điện hạ, hôm nay cháu trai ta tới đây dạy học, ta sợ cháu trai đói bụng, mới mang điểm tâm tới, chỉ là cháu trai không ăn, nên ta lại ăn.”
Cố Nhiên bất đắc dĩ thở dài, ánh mắt từ Chử Nghị ở bên cạnh hướng ra phía trước, đối diện với ánh mắt của danh sĩ Chử Vệ.
Chử Vệ hành lễ với hắn, Cố Nhiên lễ phép gật đầu.
Chử Nghị cũng như ông cụ non mà thở dài, “Cháu trai càng ngày càng ít nói chuyện.”
Cố Nhiên như suy tư gì đó.
Trẻ con lớn rất nhanh, khi Tiết tướng quân trùng kiến con đường tơ lụa trở về, Cố Nhiên đã như liễu xanh lớn vọt lên, chờ đến khi khoai lang và ngô trải rộng khắp Đại Hằng, Cố Nhiên đã sắp lập quan.
Thư đồng bên cạnh cũng lớn lên, bắt đầu nhập sĩ làm quan.

Trên con đường trưởng thành có rất nhiều cám dỗ bấp bênh, nhưng phụ hoàng bảo vệ Cố Nhiên rất tốt, tâm tính của Cố Nhiên cũng ngày càng kiên định, luôn nói hoàng gia không có tình thân, chẳng qua là những người đó không phải phụ hoàng của hắn mà thôi.
Chỉ là có chút quá đáng, hắn vừa lập quan đã bị ném đi giám quốc, trơ mắt mà nhìn Tiết tướng quân bắt cóc phụ hoàng hắn tới Bắc Cương.
Phụ hoàng cùng Tiết tướng quân ở Bắc Cương suốt ba tháng, đến khi hồi kinh, phụ hoàng lại cười như không cười, sắc mặt Tiết tướng quân cũng khó coi.
Khi Cố Nhiên đến thỉnh an, tình cờ nghe thấy phụ hoàng nói chuyện với Tiết tướng quân.
“Tiết Cửu Dao, đại lễ mà ngươi nói kia đâu?”
“……”
Phụ hoàng hừ một tiếng, ý trêu đùa dày đặc: “Tự mình giấu mà còn không tìm thấy, thảo nguyên lớn như vậy, lúc ngươi chôn xuống cũng không thèm cân nhắc.”
Tiết tướng quân muộn phiền nói: “Dù sao chỗ kia cũng đã là địa bàn của Thánh Thượng, cứ coi như nó vẫn ở đâu đó trên đất của Thánh Thượng đi.”
Phụ hoàng bật cười.
Tiết tướng quân ở bên ngoài, là khu mật sử cao thâm khó đoán hỉ nộ khó phân.

Trước mặt phụ hoàng thì vĩnh viễn là chàng trai mới lớn, Cố Nhiên cười, ra khỏi cung điện.
Lần này phụ hoàng cùng Tiết tướng quân tới Bắc Cương, cũng không phải là để chơi, mà là bởi vì tộc Khiết Đan ở Bắc Cương đã có nội loạn, phụ hoàng chờ lần nội loạn này đã lâu, ở địa bàn của người du mục đã thành lập học viện truyền giáo ngôn ngữ Đại Hằng, dùng chợ chung phồn hoa cung cấp cho người du mục những thứ bọn họ muốn, hết thảy những điều này là để chờ đợi ngày nay của dân tộc du mục.
Đại Hằng xuất binh, để đàn áp hỗn chiến ở biên quan bởi vì nội loạn, kỵ binh Đại Hằng xuất hiện, cho người du mục nếm được sự trưởng thành của Đại Hằng những năm gần đây, theo thắng lợi liên tục, dân tộc du mục bắt đầu có người đầu hàng.
Những điều phụ hoàng đã từng nói đều được lần lượt thực hiện, chưa từng chậm trễ.

Hắn từng nói với Cố Nhiên: “Ta còn có rất nhiều chuyện muốn làm, nhưng đều chưa làm được, những chuyện đó sẽ giao cho con, Nhiên Nhi, hy vọng con đừng làm phụ hoàng thất vọng.”
Cố Nhiên hành lễ khom người, trịnh trọng nói: “Nhi tử đã hiểu.”
Phụ hoàng đã từng nói qua, muốn cho Phù Tang trả giá đắt.
Muốn cho Phù Tang nói tiếng của Đại Hằng, cho rằng mình là người Đại Hằng, muốn cho Vương tiên sinh hối hận, trở thành tội nhân bị người Phù Tang phỉ nhổ.
Cố Nhiên nhớ rõ cái này, nếu phụ hoàng chưa làm được, vậy thì hắn sẽ tiếp tục.
______________
Sau khi Cố Nhiên cưới vợ sinh con, Cố Nguyên Bạch bắt đầu cân nhắc chuyện thoái vị.
Làm hoàng đế lâu đối với ai cũng không tốt.

Cố Nguyên Bạch thân thể không tốt, sau khi lớn tuổi càng cần phải nghỉ ngơi.

Cố Nhiên đã có hiền danh, là một người thừa kế hoàn hảo.
Nhưng quyết định thoái vị cũng không dễ dàng như vậy.
Đứng trên đỉnh quyền lực vài thập niên, đột nhiên chắp tay nhường vị trí cho người trẻ tuổi, Cố Nguyên Bạch cũng có chút lo lắng.
Nhưng hắn đã cầm quyền đủ lâu, tới lúc nên buông tay rồi.
Cố Nguyên Bạch bắt đầu làm chuẩn bị, hắn tin tưởng chính mình, lại không thể tin tưởng Cố Nhiên hoàn toàn.

Trước khi thoái vị hắn cần phải đè thấp hoàng quyền xuống, nâng quyền lực của tập đoàn văn võ bá quan lên, tạo thành sự cân bằng thế lực ba bên.

Nếu hoàng đế sau này không phải là một hoàng đế tốt, thì việc hoàng quyền quá chuyên chế sẽ trở thành tai họa của Đại Hằng.
Chính Sự Đường, Khu Mật Viện và Sở Giám Sát đều cần chỉnh đốn và cải cách, đạo cân bằng đã dung nhập vào xương cốt của Cố Nguyên Bạch, tự nhiên như chuyện hô hấp ăn cơm.
Hắn cần phải suy xét rất nhiều, chuyện quốc gia đổi chủ quá mức trọng đại, chờ đến khi tất cả ổn định, hai năm đã trôi qua.
Cố Nguyên Bạch đã không còn trẻ.

Nhưng hắn vẫn cứ như rượu ngon tinh khiết và thơm nồng, vẫn cứ động lòng người, ôn hòa.

Lâu dài ở trên địa vị cao khiến cho nhất cử nhất động của hắn đều chất chứa tôn quý cùng uy nghi khó tả.
Mỗi một cái giơ tay nhấc chân cao quý, không chút nào bởi vì thời gian trôi đi mà vơi đi nửa phần.
Một ngày nọ, Cố Nhiên cùng Tiết Viễn từ bên ngoài đi tới, liền nhìn thấy thư phòng đóng chặt, Điền Phúc Sinh sắc mặt cổ quái mà chờ ở bên ngoài.
Tiết Viễn tiến lên, liền nghe thấy Thánh Thượng ở bên trong lạnh lùng quát: “Cút ngay cho trẫm!”
Điền Phúc Sinh thấp giọng: “Là Trạng Nguyên lang mới nhậm chức.”
Tiết Viễn dựng ngón tay ra hiệu im lặng, Điền Phúc Sinh ngậm miệng.
Điền Phúc Sinh già rồi, nghe không rõ âm thanh trong thư phòng, nhưng Tiết Viễn còn có thể nghe rõ.
Tiết Viễn nghiêng lỗ tai, bên tóc mai đã điểm bạc.

Khuôn mặt đã lâu không lộ thanh sắc không chút gợn sóng, nhưng một lát sau, y đột nhiên thở dài.
Y tiến lên mở cửa thư phòng, tia sáng lọt qua khe cửa, tro bụi rơi rụng chìm nổi giữa ánh sáng.
Lấy cớ có chuyện quan trọng cần bẩm báo, Trạng Nguyên lang liền nôn nóng biểu đạt tâm ý với Thánh Thượng, tình cảm nồng đậm khiến gã quên cả sống chết, thẳng đến khi tiếng đẩy cửa vang lên, mới lôi gã trở lại hiện thực.
Tiết Viễn bước vào thư phòng, rồi nhẹ nhàng khép cửa lại.
Cố Nguyên Bạch ngồi sau án thư, trên mặt đầy vẻ phẫn nộ.

Tiết Viễn cẩn thận nhìn hắn một lượt, xác định hắn hoàn toàn không có việc gì, mới chuyển ánh mắt sang Trạng Nguyên lang.
Trạng Nguyên lang đỏ mắt trừng y, ghen ghét cùng hỏa khí dâng lên, hung hăng nói: “Nghịch thần!”
Thánh Thượng nếu có thể coi trọng Tiết Viễn, vì sao lại không thể coi trọng gã?
Trạng Nguyên lang trẻ tuổi tuấn lãng, ngoại trừ chức quan nhỏ thì tự nhận không thua Tiết Viễn.

Thánh Thượng sau khi thoái vị sẽ cùng vị khu mật sử đại nhân này đồng du sơn thủy, lúc này có khả năng chính là lần cuối cùng được gặp Thánh Thượng, tình cảm sinh sôi rốt cuộc nhịn không nổi, dù có chết cũng muốn Thánh Thượng nhìn gã một lần.
Tiết Viễn bị mắng một tiếng “Nghịch thần”, y còn chưa nói gì, chén trà trên bàn đã bị Thánh Thượng ném xuống, thật mạnh rơi trên người Trạng Nguyên lang, “Cút đi!”
Trạng Nguyên lang biểu tình thống khổ hung dữ, ôm hận nhìn Tiết Viễn.
Tiết Viễn đã rất ít khi tự mình động thủ.
Y ở trên quan trường đã luyện ra biểu tình mặt không đổi sắc, nên cười thì cười, thoạt nhìn rất phong độ nhẹ nhàng, là một quân tử dễ nói chuyện.

Nhưng sự thô bạo từ trong xương cốt chưa từng mai một, y vẫn sẽ có lúc bạo nộ, sẽ dùng thủ đoạn tàn nhẫn phóng ra ác ý trong lòng.
Ở trước mặt Thánh Thượng, Tiết Viễn không làm gì Trạng Nguyên lang, cười nhìn gã bị cung hầu dẫn đi.

Chờ đến khi hạ trị, y liền trở về phủ, ngồi ngay ngắn trong thư phòng phái người mời Trạng Nguyên lang đến.
Trạng Nguyên lang tới, Tiết Viễn nhấp một ngụm trà, nâng mí mắt hướng sang vị trí đối diện, “Ngồi đi.”
Trong bóng tối, tóc bạc bên thái dương đều đã bị che lấp.

Chỉ còn lại thân hình cao lớn, như một tòa núi nguy nga đồ sộ.
Chờ Nguyên lang ngồi xuống, Tiết Viễn liền mỉm cười đứng dậy, đi tới phía sau Trạng Nguyên lang, đột nhiên nắm đầu gã hung hăng nện xuống góc bàn.
Từng chút từng chút, tiếng kêu thảm thiết của Trạng Nguyên lang không người để ý, máu tươi từ góc bàn chảy đầy đất.
Thật lâu sau, Tiết Viễn mới thở dài, lẩm bẩm: “Ngươi nên cảm thấy may mắn, rằng người ngươi gặp được không phải ta của mấy năm trước.”
Ngày đó Trạng Nguyên lang một thân máu tươi, bị người nâng vào xe ngựa ra về từ cửa sau.
Tiết Viễn trước nay làm việc đã sớm không để lại sơ hở, nhưng lần này y lại cố ý để lộ chút dấu vết, mượn việc này để cảnh cáo những kẻ muốn đánh chủ ý lên Thánh Thượng của y.
Từ đầu đến cuối, cũng chưa có người nào có thể qua mặt Tiết Viễn mà đến bên cạnh Thánh Thượng.
Cố Nguyên Bạch nghe xong lại cười, ban đêm nằm ôm Tiết Viễn, trêu trọc: “Bao nhiêu tuổi rồi, mà vẫn còn như cái xô giấm.”
Tiết Viễn nhẹ nhàng hôn lên đỉnh đầu hắn, năm tháng trầm mặc mà ôm hắn, “Ta đã bạc đầu rồi.”
Cố Nguyên Bạch dù được thời gian ưu ái, nhưng cũng không tránh khỏi có mấy sợi tóc bạc như ánh trăng lọt qua.
Tiết Viễn cầm lên một sợi tóc bạc của hắn, đan chéo vào sợi tóc bạc của mình, “Đã bầu bạn lâu đến như vậy rồi, sao còn có thể để người khác chen vào?”
Cố Nguyên Bạch hai mắt cong cong, không tỏ ý kiến mà nở nụ cười.
Hắn ở trong lòng từ từ nghĩ.
Cả đời này trôi qua ở Đại Hằng, thật tốt.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.