Ta Dựa Vào Mỹ Nhan Để Ổn Định Thiên Hạ

Chương 166: Phiên Ngoại 2 Không Có Ngươi Thì Không Sống Nổi


Đọc truyện Ta Dựa Vào Mỹ Nhan Để Ổn Định Thiên Hạ – Chương 166: Phiên Ngoại 2 Không Có Ngươi Thì Không Sống Nổi


Thế là Cố Nguyên Bạch liền bắt y nghe chuyện khoai lang, khoai tây, bắp hết mười ngày.
Nói đi nói lại, nói liên hồi.

Ban ngày ngồi trên lưng Tiết Viễn, lúc y hít đất cũng nói.

Tiết Viễn không ngờ Thánh Thượng có thể nói nhiều như vậy, nghe đến nỗi hai mắt vô thần, thần hồn xuất khiếu.
Không chỉ nói, Cố Nguyên Bạch còn mang theo y xuống ruộng.
Những hạt giống lương thực quan trọng được gieo trồng ở một khu đất được canh gác nghiêm ngặt trong cung, Cố Nguyên Bạch mỗi ngày đều phải tới xem.

Hắn cùng Tiết Viễn giẫm lên đất bùn, trên tay trên người cũng toàn là bùn, bởi vì Tiết Viễn cứ kè kè theo sát mông Cố Nguyên Bạch, cho nên trên mặt y cũng dính đầy bùn đất bắn lên từ long ủng của Cố Nguyên Bạch.
“Tránh sang một bên đi,” Thánh Thượng đang khom lưng xem cây non quay đầu trừng mắt nhìn y, “đừng có đứng gần ta thế.”
Tiết Viễn lảo đảo lắc lư mà lùi lại một bước nhỏ xíu, nhìn trái nhìn phải, “Thánh Thượng, ba mảnh ruộng đã có hai lên mầm, sao mảnh còn lại không có một chút động tĩnh nào vậy?”
Cố Nguyên Bạch hơi sầu lo, hắn nhìn mảnh ruộng không có động tĩnh kia, thở dài, “Có khi là chết rồi.”
“Ở đó trồng cái gì?”
“Khoai tây.” Đã dùng mảnh ruộng phì nhiêu nhất, mời nông hộ giỏi nhất chăm sóc, nhưng vẫn không trồng được, “Khi hạt giống đến Đại Hằng, hẳn là đã khô chết rồi.”
Khoai tây này, sẽ không có ai ngoài Cố Nguyên Bạch biết đến chỗ tốt của nó rồi.
Khó chịu thì khó chịu, nhưng nhìn sang khoai lang và bắp đã mọc ra cây non, lại cười.
Thỏa mãn, vậy cũng đủ rồi.
Khoai lang và bắp một khi có thể trồng thành công, Đại Hằng sẽ chuẩn bị nghênh đón một sự tăng trưởng lớn trong dân cư.
Tiết Viễn trầm ngâm trong chốc lát, “Thật ra chết cũng không sao, ít nhất……” Y hàm súc nói, “Cái tên khoai tây này mà truyền ra, đám văn nhân nhã sĩ kia lại phải buồn bực với cách đặt tên của Thánh Thượng.”
Cố Nguyên Bạch: “……”

Lão tổ tông gọi thế, các ngươi còn dám có ý kiến?
Nhưng Cố Nguyên Bạch nhớ lại giường đất lúc trước, lại nghĩ về cái tên khoai tây này, nếu khoai tây mà thật sự sống, đến lúc văn nhân nhã sĩ muốn viết thơ tán dương khoai tây, chẳng lẽ lại “Vịnh Khoai Tây”?
Khụ, thế thì sách sử biết nói thế nào, hoàng đế Đại Hằng Cố Nguyên Bạch đích thân đặt tên loại cây này là khoai tây?
So với phong cách văn nhã của tiên đế, đặt tên nào là “Đỉnh Ngọc Lang”, “Sứ Niệp Hoa”, “Táo Vô Hoa Khê Lô”, hoàng đế như Cố Nguyên Bạch thật sự là quá bình dị.
Như vậy không phải không tốt, chỉ là đám văn nhân muốn tán dương Thánh Thượng kia thực sự không thể nào hạ bút.
Cố Nguyên Bạch hờ hững quay lại nhìn, “Tên không quan trọng, quan trọng là nó giá trị.”
Hắn lại thở dài một hơi, “Nếu khoai tây có thể sống được, một mẫu có thể sinh trưởng gấp hai ba lần so với lúa đấy.”
Vào thời Đường, một mẫu ruộng lúa có thể đạt sản lượng đến hơn ba trăm ba mươi cân, ở Đại Hằng cũng tầm đó, khoai tây là loại có sản lượng cao, vào thời hiện đại gieo trồng đơn giản cũng có thể đạt trăm ngàn cân, Cố Nguyên Bạch không thể xác định được nếu gieo trồng khoai tây ở cổ đại thì có thể đạt được bao nhiêu, nhưng Đại Hằng thổ địa phì nhiêu, mấy năm liên tục mưa thuận gió hoà, ít cũng phải đạt tám chín trăm cân đi?
Tiết Viễn đồng tử co rụt, bỗng quay đầu nhìn sang ruộng khoai tây chưa có động tĩnh gì, “Hai ba lần?”
Y ngay lập tức hiểu ra tầm quan trọng của khoai tây, nhưng hiểu rồi thì trong lòng cũng dâng lên một nỗi thất vọng nồng đậm như Cố Nguyên Bạch vừa nãy, cứng đờ nói: “Thánh Thượng, hạt giống thật sự chết rồi sao?”
Cố Nguyên Bạch tiếc nuối nói: “Hẳn là vậy.”
Tiết Viễn không nói nên lời, đau lòng đến hít thở không thông.
“Ít nhất khoai lang và bắp đã mọc ra mầm rồi,” Cố Nguyên Bạch ôn nhu chạm vào mầm khoai lang ở một bên, “hai loại này sản lượng cũng không thua kém khoai tây.”
Tiết Viễn cảm thấy có thể hô hấp trở lại, y trân trọng nhìn mấy cây non nho nhỏ đó, cười, “Thánh Thượng nói vậy, ta cuối cùng cũng hiểu vì sao Thánh Thượng mấy ngày nay nhắc đến chúng nó mãi, vài cọng mầm này quả thật so với ta quan trọng hơn nhiều.”
Lời này có hơi chua.
Cố Nguyên Bạch liếc mắt nhìn y, “Đi thôi, đến giờ cơm trưa rồi.”
Tiết Viễn đuổi kịp hắn, thong thả ung dung nói: “Thánh Thượng hiểu biết nhiều thật đấy, thần còn phải đi theo học hỏi Thánh Thượng.

Thánh Thượng, hôn một cái?”
Cố Nguyên Bạch càng đi nhanh, Tiết Viễn nhìn thấy sau lưng hắn, bật cười: “Thánh Thượng, sau lưng ngài dính hết bùn rồi.”
“Không sao,” Cố Nguyên Bạch cau mày, nghiêng đầu ngó một cái, “về rồi xử lý.”

Tiết Viễn kéo lại cánh tay hắn, hai người đi tới bụi cây, Tiết Viễn mới nhỏ giọng nói: “Để ta lau qua một chút, tảng lớn bùn bắn hết lên eo mông, quá bắt mắt.”
Cố Nguyên Bạch còn chưa nói gì, Tiết Viễn đã ngồi xổm xuống, từ trong ngực lấy ra khăn tay, cẩn thận lau một hồi.

Cố Nguyên Bạch bình tĩnh chịu đựng, cuối cùng vẫn là không nhịn nổi, “Tiết Cửu Dao!”
Tiết Viễn buông ra thịt mềm, thu hồi bàn tay không quy củ.

Y mặt không đổi sắc đứng lên, dắt Cố Nguyên Bạch từ sau thân cây ra, “Bùn khô hết rồi, trở về tắm gội vẫn hơn.”
Cố Nguyên Bạch hừ nhẹ một tiếng, “Tay chân suốt ngày không thành thật, may mà ngươi đầu thai thành con trai của Tiết tướng quân, nếu không sợ là đã trở thành tên lưu manh vô lại.”
Tiết Viễn không khỏi lộ ra một nụ cười đầy thâm ý, “Ta nếu là lưu manh vô lại, thì cũng chỉ vô lại với một mình Thánh Thượng thôi.”
Cố Nguyên Bạch thản nhiên nói: “Sợ là khi đó ngươi còn chẳng biết đến ta.”
Tiết Viễn ngưng lại, thật lâu sau, y mới chậm rãi gật đầu, “Là nhờ phúc của Tiết lão tướng quân.”
Hai người về đến cung điện, liền có thái giám ở bách thú viên tới báo, hai con sói trưởng thành Tiết Viễn đưa cho Cố Nguyên Bạch kia sắp chết.
Cố Nguyên Bạch sửng sốt, quần áo không kịp thay đã đi theo thái giám tới bách thú viên.

Hai con sói lông tóc đã bạc vô lực nằm trên mặt đất, Cố Nguyên Bạch cùng Tiết Viễn tới gần, chúng nó liền ư ử một tiếng trong cổ họng, đôi mắt đã mờ khó khăn chuyển động, cố sức cọ cọ tay của chủ nhân, dần dần không phát ra tiếng nữa.
Chúng nó đã sống mười hai năm, hôm nay chết già.
Tiết Viễn nâng Cố Nguyên Bạch dậy, thấp giọng an ủi: “Thánh Thượng, chúng ta tìm một chỗ chôn cất chúng đi.”
Cố Nguyên Bạch còn có chút ngây người, “Được.”
Bách thú viên còn có hai con sói khác, đó là hai con sói được đưa vào cung lúc còn nhỏ.

Cố Nguyên Bạch trầm mặc nhìn Tiết Viễn dắt hai con sói nay đã trưởng thành đó ra, cùng nhìn thái giám đào hố mai táng hai con sói kia.

Sói dã tính khó thuần, lại bị Tiết Viễn thuần đến cực kỳ nghe lời, chúng nó lúc nào cũng ở bên cạnh Cố Nguyên Bạch.

Đám sói mang đến cho Cố Nguyên Bạch không ít phiền toái, nhưng cũng có rất nhiều thú vui.
Hắn cùng Tiết Viễn rảnh rỗi liền dắt theo chúng nó đi tản bộ, cũng thường xuyên ở ngay trước bốn đôi mắt sói phát ra lục quang ấy mà dán môi thân mật một phen.

Nhưng trong nháy mắt, hai con trong số đó cũng đã chết già.
Điền Phúc Sinh ở một bên an ủi: “Thánh Thượng, hai con sói này chưa từng phải chịu khổ, mỗi ngày ăn ngon uống tốt, còn được Thánh Thượng sủng ái, cả đời này sống đến già nhất định không có gì tiếc nuối.”
Cố Nguyên Bạch thở dài, còn chưa than thở hết một hơi, Tiết Viễn đã bưng kín miệng hắn, “Thở dài nhiều không tốt.”
“Ta chỉ là tiếc nuối thôi,” Cố Nguyên Bạch nói, “dù sao chúng nó cũng đã ở cùng ta mấy năm.”
Tiết Viễn thả tay, hai con sói đã trưởng thành đứng bên cạnh y liền đi tới bên cạnh Cố Nguyên Bạch, thật cẩn thận mà liếm láp đầu ngón tay hắn.
Bụi đất phủ xuống, lá xanh theo gió.

Mai táng xong hai con sói, Cố Nguyên Bạch trầm mặc cùng Tiết Viễn trở về, đi được nửa đường, hắn đột nhiên cảm khái: “Vừa rồi chỉ cảm thấy có chút khổ sở, hiện giờ nghĩ lại, chúng nó coi như cũng được đi cùng nhau.”
“Như vậy thật tốt.” Tiết Viễn mười ngón đan tay với Cố Nguyên Bạch, “Ta và Thánh Thượng cũng sẽ như vậy.”
Cố Nguyên Bạch cười, “Vậy thì không được rồi.

Ta yếu hơn ngươi rất nhiều, ám thương trên chiến trường gần như không ảnh hưởng gì đến ngươi, ngươi sao có thể đồng thời cùng ta chết già được đây?”
Sự thật cũng là như vậy, trong bộ phim cải biên kia, hình như cũng là Chử Vệ chết trước, sau đó Tiết Viễn vẫn sống một mình thêm hai mươi năm.
Tiết Viễn thật sự là thiên chi kiêu tử, chỉ riêng tuổi thọ đã hơn hẳn người ta.

Cố Nguyên Bạch rũ mắt, cứ mỗi lần nhớ tới Tiết Viễn và Chử Vệ là một đôi trong nguyên tác, hắn lại có chút không thoải mái.
Cũng chỉ có sự si mê của Tiết Viễn đối với hắn, mới có thể loại bỏ sự khó chịu ấy.
Giọng hắn nhỏ đến nỗi dường như một ngọn gió cũng có thể thổi bay, “Ngươi có thể sống đến trăm năm, nhưng ta thì không thể.”
Thậm chí sinh mạng này, cũng luôn phải giằng co với Diêm Vương.
Tiết Viễn sắc mặt khó coi, Cố Nguyên Bạch lại không nhìn thấy, thẳng đến khi thanh âm trầm thấp của y vang lên, Cố Nguyên Bạch mới ngẩng đầu, “Thánh Thượng cho rằng ta sẽ sống một mình ư?”

Cố Nguyên Bạch âm thầm nghĩ, trong nguyên tác không phải sau khi “huynh đệ” đã chết rồi, ngươi vẫn sống một mình sao?
“Thánh Thượng có phải đã quên ta từng nói một câu?” Tiết Viễn đôi mắt âm u, y vuốt lên môi mềm của Cố Nguyên Bạch, thầm nghĩ nơi này cứ mở ra là lại muốn nói lời khiến y thương tâm, lại muốn cắm vào ngực y mấy con dao nhỏ, “Ta đã nói với Thánh Thượng, nếu ngươi chết, ta sẽ chặn trước đường xuống suối vàng của ngươi.”
Y nói xong lời này, ngữ khí đột nhiên mềm nhũn, khẩn cầu: “Nguyên Bạch, ngươi phải tin ta.”
Cố Nguyên Bạch hơi há miệng, đang muốn nói “Ta tin”, Tiết Viễn đã cúi đầu, áp lên trán Cố Nguyên Bạch, đôi tay ôm mặt Thánh Thượng, Cố Nguyên Bạch liếc mắt một cái là có thể nhìn đến đáy mắt y, nhìn đôi mắt đã hơi đỏ lên ấy.
Tiết Viễn lẩm bẩm, “Ta không có ngươi thì không sống nổi mất.”
Trái tim Cố Nguyên Bạch bắt đầu đập nhanh, hắn rũ mắt, lẳng lặng cảm thụ chút dịu dàng trong phút chốc.
“Ta muốn vĩnh viễn ở bên ngươi.” Tiết Viễn bắt đầu nghẹn ngào, “Ngươi vì sao luôn không tin lời ta nói.

Ta chỉ muốn ngươi, chỉ muốn ở bên cạnh ngươi, mỗi ngày tỉnh giấc có thể nhìn thấy ngươi đầu tiên, ngươi không biết ta vui đến cỡ nào đâu.

Nếu một ngày nào đó ngươi không tỉnh dậy nữa, ta cũng muốn ôm ngươi chìm vào giấc ngàn thu.

Ta sống một mình? Cố Nguyên Bạch, sao ngươi có thể nói ra lời nhẫn tâm như vậy.”
Qua thật lâu sau, Cố Nguyên Bạch mới cong môi, “Trẫm sẽ nhớ kỹ lời này của ngươi, đến lúc đó nếu ngươi không muốn chết, trẫm sẽ ban cho ngươi một chén rượu độc.”
Tiết Viễn thả lỏng, liền hôn hắn mười mấy cái, “Dù có chết cũng đuổi theo ngươi, đừng mong đám tiểu quỷ đó có thể chạm vào ngươi.”
Cố Nguyên Bạch vui vẻ.
Trong lòng cũng không khỏi nghi hoặc, vậy vì sao ở trong nguyên tác, sau khi Chử Vệ chết, Tiết Viễn vẫn còn có thể sống đến thọ chung chính tẩm?
Một tháng lại một tháng qua đi, mảnh đất trồng khoai tây kia vẫn không có động tĩnh, Cố Nguyên Bạch xác định khoai tây không trồng được nữa.

Hắn thu hồi chút kỳ vọng cuối cùng, hoàn toàn tập trung vào khoai lang và bắp.
Nhóm nông hộ chăm sóc cây mầm rất cẩn thận, giữa tháng tám, khoai lang và bắp rốt cuộc tới lúc thu hoạch, một ngày ánh nắng rực rỡ, nông hộ cầm nông cụ, trước ánh mắt của Thánh Thượng và một đám người mà nuốt khan, một phen đào ra vật bên dưới bùn đất.
__________________
*Tác giả có lời muốn nói: Thật ra công thụ trong nguyên tác không nảy sinh tình cảm, cho nên Tiết Viễn trong nguyên tác mới không chết theo Chử Vệ, mà là thảnh thơi sống tiếp, cái này lúc sau sẽ nói rõ.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.