Đọc truyện Sườn xám cùng quân trang – Chương 11:
Chương 11: Không thể trở về
Edit: Thiên Hi
Thẩm Vân Cương nắm chặt đôi tay, ép buộc chính mình phải bình tĩnh, nói: “Chỉ huy muốn giết tôi đương nhiên không cần lý do, nhưng nếu ngài thật sự muốn giết thì đâu cần cho tôi cơ hội để nhiều lời?”
“Hửm?” Molders dời súng sang miệng cô, “Đúng là nhanh mồm dẻo miệng.”
Thẩm Vân Cương khẽ cắn môi, rũ mắt nhìn khẩu súng trong tay hắn, sợ hắn sẽ bóp cò.
“Nhìn tôi!” Molders ra lệnh, tay cầm súng cũng hơi tăng lực.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Thẩm Vân Cương ngước mắt nhìn hắn, đây là lần đầu tiên cô quan sát hắn ở khoảng cách gần như vậy, hơn nữa lần này hắn không đội mũ quân đội.
Tóc của hắn là tóc vàng tiêu chuẩn của dân tộc Đức, được cạo ngắn quá tai, chỉ để lại chừng một inch, phần tóc trên đỉnh đầu dài hơn một chút, được chia 3/7 sau đầu, trông vừa sạch sẽ vừa tài trí.
Khuôn mặt hắn góc cạnh, tuấn tú, nhưng ở trong mắt Thẩm Vân Cương lúc này lại chẳng khác gì Diêm Vương đòi mạng trong địa ngục.
“Cô không sợ sao?”
Nói không sợ là giả, một người hiện đại như cô chưa bao giờ gặp phải trường hợp này, đừng nói là gặp, ngay cả súng mới chỉ thấy qua trên TV.
Tuy biết mình không chết được, nhưng cô không muốn thử cảm giác bị bắn nát đầu đâu.
“Sợ, rất sợ.”
“Cô đang nói dối.” Molders khẳng định.
“……”
“Ngày mai, cô không cần phải trở về với chúng nữa.” Molders cất súng, quay đi.
Thẩm Vân Cương nhìn bóng lưng của hắn, cô vẫn không thể hiểu nổi. Ngày mai cô không cần trở về là sao? Chẳng lẽ cô phải ở lại chỗ này? Không được, cô còn phải về chăm sóc Gerta nữa.
Làm việc đến nửa đêm, cuối cùng các cô cũng đã dọn sạch chỗ này, trở về tầng hầm thì trời đã gần sáng. Trên mặt ai cũng lộ rõ vẻ mệt mỏi, dù sao thì họ phải làm việc cả ngày lẫn đêm, gần như không được nghỉ ngơi.
“Bây giờ chúng ta phải về cái trại gió lùa đấy rồi.”
“Tuy rằng điều kiện ở đó hơi tồi, nhưng tôi thấy nơi này cũng chẳng tốt lành gì, sơ sẩy một chút thôi là bị đánh chết.” Một hầu gái dọn phòng ở lầu hai nói.
“Tại sao?”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Cô có biết chuyện ở đại sảnh hôm nay là như thế nào không?”
“Chuyện gì vậy?”
“Tôi ở trên lầu nhìn thấy tất cả, có một hầu gái ăn vụng thức ăn nên bị bắn chết, một cô gái khác đứng cạnh đó bị dọa sợ nên lỡ làm đổ rượu lên người một tên sĩ quan, khiến những người khác bị liên lụy theo, tôi không biết họ bị đưa đi đâu nữa.”
“Cô ta to gan như thế á? Dám ăn vụng ở đại sảnh ư? Cô ta điên rồi.”
“Cái này tôi cũng không biết…… Hình như cô ấy giấu kẹo trong tay áo, nghe nói cô ấy có một đứa em gái ở trong trại, có lẽ muốn mang kẹo về cho em.”
Cô gái nói tiếng Đức kia sợ cô không hiểu nên phiên dịch lại toàn bộ, nghe đến chữ “kẹo”, thân thể cô cứng đờ.
“Kẹo…… Là tôi cho cô ấy.” Thẩm Vân Cương mở to hai mắt, không dám tin, “Nhưng rõ ràng tôi đã nhét kẹo vào miệng cô ấy rồi, vậy mà lại thành hại cô ấy……”
Trong phòng bếp hiển nhiên có người khác biết chuyện này, vì thế an ủi cô: “Đừng tự trách nữa, chuyện này không liên quan đến cô……”
Thẩm Vân Cương lấy tay che mặt, cảm thấy có chút khó thở, trong lòng cô rất khó chịu, hốc mắt bắt đầu nóng lên. Cô cảm thấy hơi buồn nôn.
Cô gái nói tiếng Đức kia ôm bả vai cô: “Cô là một cô gái rất tốt, chúng tôi đều biết mà, lúc mang đĩa bánh kẹo vào cô ấy có lấy một ít, đừng buồn nữa.”
Cô ngẩng đầu, miễn cưỡng cười: “Tôi không sao, mọi người mau đi nghỉ ngơi đi.”
Thẩm Vân Cương nằm trên giường, thấy đầu rất đau. Từ lúc xuyên qua đây, tâm trạng của cô vẫn luôn không tệ, thậm chí có thể nói là lạc quan quá mức. Nếu chỉ vì sự bất tử của cô thì không phải. Con người ai cũng có thất tình lục dục*, cô bị sốc bởi chuyện hôm nay nên một số cảm xúc tiêu cực bắt đầu nảy sinh, dẫn đến tất cả các bộ phận trên cơ thể đều khó chịu.
*Thất tình lục dục là 1 khái niệm Phật giáo, trong đó thất tình là bảy sắc cảm xúc của con người như vui, buồn. Lục dục là sáu nguyên nhân khiến con người đem lòng yêu thương và nổi lên ham muốn.
“Hệ thống? Ta thấy khó chịu vô cùng, có phải thân thể này có vấn đề gì không?”
“Bởi vì cô ăn đó, mấy thứ lúc trước cô ăn bắt đầu lên men trong dạ dày rồi, các cơ quan trong thân thể cô đã ngừng hoạt động từ lâu, hiện tại chỉ là một cái xác, thức ăn tiêu hóa thế nào được?”
“Chỉ vì thế thôi sao?”
“Ừ……”
Đằng sau từ “Ừ” của hệ thống có một chuỗi dấu ba chấm khiến Thẩm Vân Cương hơi hoài nghi.
“Ta chỉ cần ói ra hết là không sao nữa đúng không?”
“Đúng vậy.”
Lúc này đã là bốn giờ sáng, toàn bộ biệt thự chìm trong im lặng. Thẩm Vân Cương đi vào nhà vệ sinh của người hầu, nôn hết thức ăn ra.
Quả nhiên, lúc ăn như thế nào thì ói ra vẫn như vậy, xem ra từ nay về sau cô hoàn toàn cách biệt với đồ ăn ngon rồi.
Cũng may cô không quan trọng vấn đề ăn uống, bởi vì lúc trước luyện múa nên cô phải kiểm soát cân nặng, hơi béo một chút là bị mắng, nên cũng tạo thành thói quen. Nếu không thể chết vì đói, cô sẽ không ăn, chỉ sợ có người phát hiện ra từ trước nay cô không ăn gì, chẳng phải sẽ dọa người lắm sao?
Khi Thẩm Vân Cương trở lại tầng hầm, mọi người đã ngủ hết rồi, cô nhẹ nhàng trở về chỗ của mình rồi nằm xuống.
Có lẽ họ có thể ngủ thêm ba tiếng nữa trước khi trở về trại, nhưng cô thì không, cũng không biết Molders giữ lại cô để làm gì? Hắn có vẻ rất chán ghét cô, chắc không phải làm tình nhân như trong phim điện ảnh đâu.
Bảy giờ sáng.
Cửa tâng hầm bị đẩy ra, Leone cầm gậy tiến vào, hét lớn: “Tất cả ra bên ngoài tập hợp!”
Mọi người nhanh chóng đứng dậy, sửa sang lại quần áo rồi lần lượt bước ra ngoài. Sau khi xếp hàng, Leone bắt đầu điểm danh. Thẩm Vân Cương nhìn cả đội, phát hiện thiếu tận mười mấy người.
Biết mình không thể trở về, cô siết chặt tay cô gái biết tiếng Đức, nhỏ giọng nói: “Tẹo nữa tôi không thể đi cùng các cô rồi, cô hãy bảo Gerta rằng tôi ở lại đây, nếu gặp bất trắc hãy nghĩ cách tới tìm tôi.”
Tuy rằng cô gái biết tiếng Đức không hiểu vì sao cô không thể trở về, nhưng cô ấy vẫn hứa sẽ chuyển lời giúp cô.
Điểm danh xong, quả nhiên cô bị giữ lại. Cô cẩn thận hỏi Leone lý do.
Leone nhìn cô đầy khinh thường, hừ lạnh một tiếng, nói: “Trong lòng cô còn không rõ sao?”
“…… Tôi không biết thật mà.”
“Thiếu tá cần một hầu gái, đã chỉ đích danh cô, tuổi còn trẻ mà tâm cơ sâu đấy, nhưng ta có lòng tốt nói cô biết, thiếu tá sẽ không coi trọng một người phụ nữ không thuộc tộc Arya đâu, tốt nhất cô nên an phận thủ thường đi.”
“……” Cô không hiểu bà ta đang nói gì cả.