Đọc truyện Sườn xám cùng quân trang – Chương 10:
Chương 10: Giết cô còn cần lý do sao?
Edit: Thiên Hi
Không lâu sau đã đến giờ thay ca, Thẩm Vân Cương cùng hai mươi cô gái còn lại đi ra ngoài. Mọi người thông cảm cho cô vừa rồi phải chịu kinh hách nên không để cô đi đại sảnh, vẫn ở lại bếp làm công việc tương đối nhẹ nhàng.
Trong phòng bếp toàn là thức ăn thừa, song mấy cô gái vẫn nhìn mà nuốt nước miếng. Thẩm Vân Cương không cảm thấy đói, nên bất kì “mỹ vị nhân gian” nào cũng không đả động được cô.
Lúc này không còn ai xuống bếp nữa, số phận của thức ăn thừa là nằm trong thùng rác.
“Tôi canh cửa cho, các cô cứ ăn đi, dù sao mấy thứ này đều sẽ bị vứt đi.” Các cô bận rộn cả ngày mà chỉ được ăn một mẩu bánh mì cứng ngắc và uống nước máy.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Vậy còn cô?”
“Tôi không đói, các cô ăn trước đi.”
“Được, một lát nữa chúng tôi canh giúp cô.”
Thẩm Vân Cương dựa vào cửa phòng bếp, trên cửa có một khối pha lê trong suốt, có thể nhìn thấy rõ tình huống bên ngoài hành lang.
Bây giờ đã gần một giờ sáng nhưng đám sĩ quan trong đại sảnh vẫn tràn đầy năng lượng.
Mọi người cũng không tham lam, ăn được hai miếng thì dừng, dù sao nếu không cẩn thận bị bắt được sẽ bị bắn chết, hình phạt nhẹ nhất cũng là bị ăn roi rất đau.
Sau khi ăn xong, mọi người bảo Thẩm Vân Cương vào nhưng cô lắc đầu: “Tôi ăn ít lắm, mẩu bánh mì được phát buổi chiều cũng đủ rồi.”
“Đừng lo lắng, chúng tôi sẽ canh kĩ giúp cô mà.” Cô gái nói tiếng Đức nghĩ rằng cô nhát gan nên trấn an.
Thẩm Vân Cương bất đắc dĩ phải ăn hai miếng. Lúc nãy có một cô gái tới lấy rượu ở đại sảnh, cô cũng lặng lẽ đưa cho cô ấy một viên kẹo nhỏ ngậm trong miệng, để tránh bị tụt huyết áp mà làm gì sai.
Một giờ nữa trôi qua trong nháy mắt, bởi vì họ không được nghỉ ngơi nhiều nên lúc này rất buồn ngủ. Tiếng ồn ở đại sảnh nhỏ dần, hẳn rất mau sẽ kết thúc.
Nhưng vào lúc này, từ bên ngoài đột nhiên truyền đến một tiếng súng, sau đó là tiếng thét chói tai của một người phụ nữ.
Thẩm Vân Cương bị dọa sợ, đây là lần đầu tiên cô nghe thấy tiếng súng ở cự li gần như vậy kể từ khi xuyên qua. Theo bản năng cô muốn đi xem chuyện gì đã xảy ra, nhưng vừa bước ra khỏi bếp lại đụng phải List.
Anh ta đã khôi phục lại trạng thái lười biếng kia, cánh tay dài duỗi ra chặn cô: “Này hầu gái nhỏ, lấy cho cấp trên một quả táo.”
“Được.” Thẩm Vân Cương ngoan ngoãn đồng ý, cô đến mâm trái cây chọn hai quả táo, rửa sạch sẽ rồi đưa cho anh ta.
“Ừm, không tồi, rất ngọt.” List cắn một miếng, “Vì quả táo này nên tôi có lòng tốt nhắc nhở cô, bây giờ không nên ra đó.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Lúc này Thẩm Vân Cương mới hiểu, bên ngoài khẳng định là có người đã chết. Nếu vừa rồi cô xông ra đó, nhất định sẽ bị liên lụy.
“Tại sao anh giúp tôi?” Cô do dự một chút, nhưng vì tò mò nên vẫn hỏi.
“Giúp cô?” List cười như không cười, ném quả táo đã gặm hai miếng đi, tới gần cô. Anh ta tiến lên một bước, Thẩm Vân Cương cũng lùi lại một bước, cho đến khi lưng cô va phải bàn ăn, không thể lùi thêm được nữa.
List vươn tay ra, Thẩm Vân Cương tưởng anh ta muốn ôm cô nên nhanh chóng duỗi tay đẩy, kết quả anh ta chỉ lấy một quả chuối ở bàn ăn phía sau mà thôi.
Cô có chút xấu hổ, List dùng quả chuối cọ cọ lên mặt cô, nói: “Cô tưởng rằng tôi định ôm cô à?”
“Không phải, tôi không nghĩ thế, tay tôi bị tê mà thôi.” Thẩm Vân Cương vội vàng phủ nhận.
List “À” một tiếng, đưa quả chuối cho cô.
“Hả?” Thẩm Vân Cương không hiểu.
“Lột vỏ đi, cô tưởng nó là dành cho cô à?”
“À à.”
“Dung lượng bộ não quả nhiên là có quan hệ với chiều cao.”
Thẩm Vân Cương ngừng lại, cô đây vừa bị cười nhạo đúng không? Chắc chắn là bị cười nhạo rồi. Lùn thì sao? Cô lùn, nhưng cô nhanh nhẹn!
“Vì nhanh nhẹn cho nên việc lột vỏ chuối này rất hợp với cô đấy.”
“Tôi không nói gì cả.” Thẩm Vân Cương khiếp sợ nói.
“Suy nghĩ của cô viết hết trên mặt rồi.”
Thẩm Vân Cương không dám tranh luận cùng anh ta nữa, cô căm giận đưa quả chuối đã lột vỏ cho anh ta. List quay người, xua tay, “Thưởng cho cô, con khỉ nhỏ.”
“……” Anh mới là khỉ! Cả nhà anh đều là khỉ! Chỉ mới đến đây được vài ngày mà cô đã có tận hai biệt danh, lại còn toàn là động vật, người Đức bọn họ rất thích đặt biệt danh như vậy sao?
List đã rời khỏi đây, lúc này Thẩm Vân Cương mới nhận ra câu hỏi vừa rồi anh ta căn bản chưa trả lời cô.
Chừng nửa tiếng sau, một tên lính vác súng trường đi tới, quát to: “Các người! Đi dọn dẹp sạch sẽ đại sảnh!”
Mọi người nhanh chóng ngừng tay, đi theo tên lính đến đại sảnh, nhưng trong lòng họ đều có dự cảm không tốt. Lúc trước mười người đã được phân đến đại sảnh rồi, bây giờ lại gọi tiếp mấy người các cô……
Quả nhiên hiện trường là một mảnh hỗn độn. Những ly rượu vỡ, vỏ hoa quả, chai rượu rỗng và…… máu trên mặt đất. Dòng máu đỏ tươi dường như vẫn còn mang theo độ ấm, lẳng lặng chảy ra. Mặc dù tất cả đều đã có dự cảm, nhưng họ vẫn rất kinh sợ khi nhìn thấy dòng máu trên mặt đất.
Tất cả sĩ quan đều đã bỏ chạy lên lầu, song không thấy một hầu gái nào phục vụ ở đại sảnh. Thẩm Vân Cương quỳ trên mặt đất lau chùi vết máu, trong lòng không khỏi lạnh lẽo.
Cô không biết những gì đã xảy ra, nhưng liên hệ tiếng súng trước đó với cảnh tượng hiện tại cũng có thể nghĩ được các cô ấy đã gặp chuyện bất trắc. Tuy rằng các cô mới chỉ ở chung mấy ngày, nhưng trong tình cảnh này, rất dễ nảy sinh cảm giác “đồng bệnh tương liên”.
Xung quanh còn có một đám lính cầm súng nhìn họ, các cô không dám nói lời nào, chỉ nơm nớp lo sợ làm việc của mình.
Ngay lúc Thẩm Vân Cương đang nghiêm túc lau sạch vết máu trên sàn, một đôi giày da bóng loáng dừng lại trước mặt cô.
Cô ngẩng lên nhìn, da đầu lại bắt đầu tê dại, là Molders.
Hắn dùng cặp mắt vô cảm nhìn cô, trong tay cô vẫn đang cầm giẻ lau dính máu, phân vân không biết có nên tiếp tục làm việc hay không?
Molders đứng như một tác phẩm điêu khắc nhìn chằm chằm cô hơn hai phút, cô cũng duy trì cái tư thế nằm bò này hơn hai phút. Khi cô sắp chịu hết nổi, hắn đột nhiên ngồi xổm xuống, đưa tay phải ra sau eo, móc ra một khẩu Walther*.
*Walther PP là một loại súng ngắn bán tự động nổi tiếng, là một khẩu súng lục lừng danh thế giới. Nó được bắt đầu thiết kế vào năm 1929 và được trang bị cho quân đội Đức Quốc xã vào năm 1935.
Thẩm Vân Cương nhìn khẩu súng đen xì, đôi mắt trừng to, cô lắp bắp hỏi: “Chỉ chỉ chỉ chỉ huy, tôi tôi tôi tôi đã làm điều gì sai?”
Molders dùng khẩu Walther nâng cằm cô lên, giọng lạnh băng: “Giết cô? Còn cần lý do sao?”
Tác giả có lời muốn nói: ta muốn đem hết nhân vật ở trong sách ra đây cho mọi người.
Tác giả: “Tới đây đi, mấy đứa nhãi con, quỳ xuống cho độc giả xem đi.”
Molders cười lạnh, rút súng: “Hửm?”
List nở nụ cười, xách theo chai rượu: “Gì vậy?”
Fritz giơ dao mổ lên: “Lũ chuột nhắt kia, có muốn ta phẫu thuật cho các người không?.”
Thẩm Vân Cương nâng váy: “Mọi người thu dọn chút đi, tôi múa cho mọi người xem nhé?”
Tác giả gớt nước mắt: “Gì mà nam nữ đều giống nhau, rõ ràng con gái vẫn tốt hơn.”
“Giống rong biển rong biển rong biển rong biển, đung đưa trong gió ~”
“……”
“……”
“……”
Tác giả: “Đối với việc một độc giả muốn chèo thuyền couple Mold x List, các bạn nghĩ thế nào?”
Molders thờ ơ: “Tôi muốn biết tất cả thông tin của cô gái đó trong ba phút.”
List cười: “Vị tiểu thư xinh đẹp này, tôi xem như cô đang ghen tị.”
Thẩm Vân Cương: “Tôi cảm thấy chẳng sao cả, tôi sợ mình không hold được một nam chính dọa người như vậy.”