Đọc truyện Sườn xám cùng quân trang – Chương 12:
Chương 12: Làm sủi cảo
Edit: Thiên Hi
Leone nói rằng chỉ huy và thiếu tá đang họp, bảo cô đứng chờ ở đó.
Thẩm Vân Cương đứng ở góc sảnh rất lâu, cũng không biết bọn họ có cái gì mà mỗi ngày đều phải họp lâu như thế. Chân cô hơi đau, trong sảnh có sô pha nhưng cô không dám ngồi. Vì thế cô lén dựa vào tường để trọng tâm giảm bớt một chút.
Ước chừng nửa giờ nữa lại trôi qua, cô nghe thấy tiếng giày da giẫm lên mặt đất nên vội vàng đứng thẳng.
Một đoàn sĩ quan từ trên lầu bước xuống, đi thẳng ra cửa, Molders và List ở cuối đoàn.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
List nhìn Thẩm Vân Cương đứng trong góc, nói: “Đi thôi.”
Quả nhiên thiếu tá trong miệng Leone chính là anh ta, “Đi đâu?”
“Đến phòng của tôi.”
“Hả? Hình như không ổn cho lắm……”
“Nói nhảm nhiều thế làm gì?” Molders đứng bên cạnh mất kiên nhẫn, “Mau đi đi.”
“Đi? Đi đâu?” List nhướng mày như không hiểu ý hắn.
“Tôi đã sắp xếp một căn nhà khác cho cậu, cậu ở đó đi.”
“Một mình ở căn nhà lớn như vậy, cậu không thấy lãng phí sao?” List cười hì hì, “Tôi không cần nhà riêng, tôi ở với cậu là được.”
“Không được.” Molders không hề nghĩ ngợi từ chối anh ta.
“Tôi ở tầng hai, tuyệt đối không lên tầng ba quấy rầy cậu.” List vỗ vai hắn, nói “Thống chế Himmler bảo tôi thảo luận với cậu về vấn đề trồng trọt và chăn nuôi, ở chung một chỗ không phải thuận tiện hơn sao? Hơn nữa đã lâu lắm rồi tôi không gặp cậu, cậu không nhớ tôi à?”
“Cũng không được.”
“Được rồi, được rồi.” List lẩm bẩm, không cho Molders cơ hội từ chối, anh ta vẫy tay bảo Thẩm Vân Cương theo mình lên lầu.
Molders nhíu mày, tên này vẫn không nghe lời như trước.
“À, đúng rồi.” List đứng trên cầu thang nói, “Tối nay có muốn đắp chăn bông nói chuyện phiếm cùng tôi như lần trước không?”
Molders nhàn nhạt nói: “Không.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
List chép miệng, “Được rồi, tối nay tôi đến tìm cậu.”
“……”
Thẩm Vân Cương nhìn mặt Molders càng ngày càng đen, cô chạy nhanh theo List, sợ bị liên lụy.
Tầng hai có mười mấy phòng, List thảnh thơi nhìn toàn bộ một lần. Bố cục các phòng cơ bản đều giống nhau, phong cách trang trí cũng tương tự. Cuối cùng, anh ta chọn căn phòng đầu tiên, bên cạnh có một phòng để đồ linh tinh, Thẩm Vân Cương sẽ ở đó.
“Thế nào? Tôi tốt với cô quá mà, cô không phải sống ở dưới tầng hầm nữa.” List tựa vào khung cửa nói với cô.
“Cảm ơn ngài!” Thẩm Vân Cương nể mặt anh ta, sau đó nói, “Tôi có thể hỏi ngài một vấn đề được không?”
“Đương nhiên…… Không thể.”
Lời nói của cô vừa đến miệng đã phải nuốt lại. Tính tình của người này thật sự rất tệ, nhưng cũng không đáng sợ lắm.
“Hãy dọn dẹp sạch sẽ mọi thứ ở đây trước khi tôi quay lại, nếu tôi không hài lòng điều gì……” List dùng ngón cái và ngón trỏ làm động tác cầm súng, chỉ lên trán cô, “Cô hiểu chứ?”
“……” Cô không muốn hiểu gì cả.
Thẩm Vân Cương nhìn theo bóng lưng xa dần của List, cô ổn định lại cảm xúc rồi bắt đầu dọn dẹp phòng.
Căn phòng này đã có người dọn qua, cô thấy rất sạch sẽ rồi, cũng không biết rốt cuộc như thế nào anh ta mới vừa lòng. Nhưng để an toàn, cô vẫn dọn dẹp một lần nữa, lau cả hành lang và đồ trang trí.
Sau khi xong, cô lại đi dọn căn phòng của mình. Xem ra đã rất lâu không có ai tới cái phòng để đồ linh tinh này nữa, đồ vật bên trong không nhiều, nhưng tích tụ rất nhiều bụi.
Cô gấp mấy tờ báo thành áo choàng và mũ, cất những thứ mình không cần vào một góc, sau đó dùng một tấm ván cửa và hai cái ghế làm thành một cái giường đơn giản.
Trong quá trình dọn bàn, Thẩm Vân Cương phát hiện một tấm ảnh ở góc tường, cô nhặt nó lên, phát hiện đây là ảnh chụp chung của cậu bé khoảng bảy, tám tuổi. Cả hai nở nụ cười xán lạn, từ khuôn mặt có thể nhìn ra đây Molders và List.
Hóa ra bọn họ quen nhau từ khi còn nhỏ.
Cô tùy tiện đặt tấm ảnh sang một bên, chờ List trở về sẽ hỏi anh ta có cần nó nữa không, dù sao ảnh chụp cũng là một kỷ vật rất có ý nghĩa.
Đang lúc hì hục lau sàn, cô nghe thấy hai tiếng ho nhẹ. Hóa ra List đã quay lại.
List nhìn mũ và áo choàng cô tự chế, nhíu mày hỏi: “Cô đang chơi trò đóng vai sao?”
“Ở đây nhiều bụi quá, tôi sợ làm bẩn quần áo.”
“Cô không bao giờ giặt quần áo à?”
“Hiện tại tôi chỉ có bộ quần áo này thôi, buổi tối trước khi đi ngủ tôi mới giặt.”
List bĩu môi ghét bỏ nhìn cô, “Làm hầu gái của tôi phải thật sạch sẽ, lát nữa sẽ có người mang cho cô hai bộ quần áo nữa.”
Thẩm Vân Cương gượng cười: “Cảm ơn.”
“Cô đã chuẩn bị bữa trưa chưa?”
“Hả?” Thẩm Vân Cương trợn tròn mắt, “Ngài không đến nhà ăn sao?”
“Tôi đến nhà ăn thì còn cần cô làm gì? Lột vỏ chuối à?”
“Xin lỗi, tôi sẽ đi nấu ngay.”
Thời kỳ này ẩm thực của người Đức vẫn tương đối đơn điệu, nhạt nhẽo, không có gì khác ngoài mấy món luộc, hầm. Thẩm Vân Cương nhìn phòng bếp toàn khoai tây, rau xanh, chân giò hun khói, cà chua cùng các loại thịt mà thấy bó tay. Cô chỉ biết nấu đồ ăn Trung Quốc thôi, các món ăn của Đức nấu như thế nào?
Lúc trước cô có xem một số bộ phim điện ảnh, nhưng tất cả những gì còn sót lại trong đầu cô là cách làm khoai tây nghiền.
Nếu không…… Làm sủi cảo vậy.
Thẩm Vân Cương quyết định, cô xắn tay áo lên, bắt đầu nhào bột mì. Sau khi nhào xong, tiếp tục làm nhân bánh. Cô nhớ mang máng người Đức rất thích ăn thịt nên cắt một miếng thịt lợn thật lớn, băm nhỏ sau đó cho một quả trứng vào, đảo đều để thịt mềm hơn, sau đó cho thêm hành lá và gia vị.
Lúc này bột đã lên men, cô cắt thành từng viên nhỏ, nặn từng viên một rồi cán thành những lát mỏng. Cô gói chừng năm, sáu mươi cái vì nghĩ đàn ông sẽ ăn nhiều, làm thế này hẳn anh ta sẽ ăn đủ no .
List chuẩn bị về phòng thì vô tình nhìn thấy tấm ảnh trên bàn, anh ta cúi người bước vào cái phòng chứa đồ nhỏ hẹp này, cầm tấm ảnh lên nhìn, sau đó cười khẽ, lấy bật lửa đốt nó.
Bức ảnh bị đốt thành tro, rơi trên mặt đất.
Anh ta thổi hết tro dính trên tay rồi quay đi.