Bạn đang đọc Sủng Ngươi Đến Tận Trời – Chương 23
Hà Phi vừa vào cửa đã bị bà ngoại lôi tuột vào phòng khách. Bà ngoại cười rạng rỡ với Hà Phi, giọng nói ngọt ngào.
“Anh chàng kia là ai thế? Bà ngoại ở ban công đều nhìn thấy rồi.”
Hà Phi thu người vào sô pha, bị bà ngoại một đôi mắt nhìn chằm chằm, lòng hoảng. “Là . . . . . tổng giám đốc công ty chúng cháu.”
“Tổng giám đốc hả?! Nha ha ha ha ha a. . . . . .” Bà ngoại càng cười đến khoa trương. Đột nhiên tóm chặt tay Hà Phi, đem cô từ trên xuống dưới tỉ mỉ đánh giá. “Ý? Lúc cháu ra ngoài có phải mặc thế này đâu? Bà ngoại lần đầu tiên thấy cháu mặc váy dạ hội đâu. Thế này là sao? Từ lúc nào có bộ váy này? À há. . . . . .” Bà ngoại nheo lại mắt.
“Bà đừng nghĩ lung tung, thật ra là . . . . .” Hà Phi đành phải đem tai nạn đêm nay kể lại một lần. Nào biết nói gì không nói, đây vừa nói xong bà ngoại đã kích động thiếu chút nữa lên cơn cao huyết áp.
“Hà Phi, Hà Phi, Hà Phi!” Hổn ha hổn hển. “Đầu choáng váng đầu bà choáng váng . . . . . .”
Hà Phi nhảy dựng lên, vội vàng vỗ lưng bà ngoại. “Đừng kích động a! Hít vào. . . . . . Thở ra. . . . . . Bình tĩnh a, bà bị cao huyết áp còn kích động như vậy?!”
Bà ngoại tỉnh táo lại, nắm chặt tay Hà Phi, nghiêm túc nói với cô: “Nhưng đây quả thật là một dịp tốt ngàn năm một thuở đâu!” Bà nắm chặt tay Hà Phi. “Nhóc con, bà ngoại dám chắc cú là cậu ta thích cháu.”
“Bà nói linh tinh gì đấy ạ!” Hà Phi rụt tay lại ngồi xuống, tóm lấy gối ôm, ôm vào ngực. “Bà đừng nói lung tung, chúng cháu không có gì cả. Với lại, cháu có Thiếu Khâm rồi.”
“Thế thì làm sao? Các cháu kết hôn rồi? Lên giường rồi?”
“Bà ngoại!” Hà Phi đem gối ôm trùm lên đầu. “Bà đừng ầm ĩ cháu nữa. Phiền muốn chết!”
Bà ngoại còn không hết hy vọng, xách tai Hà Phi trực tiếp nói: “Cháu nghe bà ngoại nói. Tổng giám đốc dịu dàng như vậy, chăm sóc lại chững chạc, Thiếu Khâm làm thế nào so được với? Cháu nếu gả phải gả loại đàn ông tốt như thế này này! Cháu gái ngoan, cháu nghe thấy bà ngoại nói không hả?”
“Không nghe thấy, không nghe thấy, cháu cái gì cũng không nghe thấy!” Cô cả mặt vùi vào gối ôm, dứt khoát ngay cả lỗ tai cũng đều trùm vào. “Phiền quá đi mất!”
Lương Chấn Y tâm tình cũng không có chỗ nào tốt.
Vừa về tới căn nhà lạnh lẽo, ngã vào sô pha, kéo caravat, tâm tình rơi xuống đáy vực.
Anh đêm nay rất vui vẻ, như ý nguyện được cùng Hà Phi đáng yêu khiêu vũ, ở trong xe cùng cô nói chuyện phiếm. Lúc cô mỉm cười thì tim anh rung động; lúc cô cúi đầu mặt đỏ thì tim của anh cũng nóng theo lên. Nhưng là, lúc nói lời từ biệt nhìn cô xoay người rời đi, tim của anh cũng thật chua xót.
Lúc Hà Phi vỗ vỗ cửa kính xe xa vọng về phía chân trời, cô hưng phấn trong mắt chỉ nhìn thấy một ngôi sao băng, anh lại chỉ nhìn thấy cô gái bên mình mà anh không thể yêu. Vẻ đẹp của cô biến thành nỗi thương cảm của anh, làm đau đớn ánh mắt của anh.
Lương Chấn Y cào bới mái tóc hỗn độn, nhắm mắt lại. Trời biết sau khi Hà Phi đến công ty anh đi làm, anh liền rốt cuộc không thể cùng phụ nữ khác hẹn hò. Loại tâm tình này, chết tiệt khiến người uể oải.
Cùng cô ở chung thật vui vẻ, sau khi li biệt lại cô đơn tịch mịch trong nhà, toàn biến thành mùi vị chua xót lên men dưới đáy lòng tịch mịch, Lương Chấn Y thở dài. Loại cảm giác cẩn thẩn từng li từng tí tiến thoái lại mất mát này thật sự là tra tấn người. Anh nên dụng tâm lương khổ chờ đợi, hay là tích cực tranh thủ? Anh giãy giụa, ném không ra tâm tư phiền não. . . . . .
Hà Phi thật muốn ngủ gật. Đêm qua cô mất ngủ, trong mộng vẫn xuất hiện Lương Chấn Y, xuân sắc khôn cùng, bọn họ vẫn ôm nhau khiêu vũ, nằm mơ anh hôn cô, trời ạ! Quả thật là ngày nghĩ gì, đêm mộng ấy.
Hà Phi tập trung tinh thần, mặt mỉm cười. Đúng vậy, mau mỉm cười, bởi vì cả một bàn trưởng bối đang cùng cô dùng bữa. Vốn Chủ nhật cùng với Thiếu Khâm xem phim, kết quả đột nhiên thay đổi kế hoạch, bởi vì cha mẹ cùng bà nội hắn muốn Hà Phi cùng nhau ăn bữa tối.
Trên bàn các trưởng bối nói chuyện phiếm, Ôn Hà Phi không yên lòng, đột nhiên nhìn thẳng vào Từ Thiếu Khâm ở bên cạnh. Hắn đang cúi đầu ra sức gặm chân gà, miệng đầy dầu, lại thô lỗ tọng một mồm thức ăn, sau đó miệng đầy đồ ăn nói với Hà Phi: “Cung bảo gà đinh này ngon lắm!” Đưa tay múc một thìa lớn cho cô.
Hà Phi nhíu mày thấp giọng nói: “Thiếu Khâm, em không ăn cay.” Hắn lại đã quên.
“Cháu không ăn cay?” Không nghĩ tới mẹ Từ tai thính, nghe được rất là kinh ngạc. “Hà Phi à, Thiếu Khâm của chúng ta thích nhất ăn cung bảo gà đinh, cháu cũng học ăn một chút, bằng không về sau cháu làm sao có thể nấu được?” Rất sợ con trai bảo bối của bà tương lai phải chịu ủy khuất.
Bà nội tán thành. “Đúng vậy a, đúng vậy a!” Sờ đầu Thiếu Khâm. “Khâm bảo bối của bà thích nhất ăn cung bảo gà đinh, hơn nữa càng cay càng tốt!”
“Một chút cay mà thôi!” Ba Từ nhiệt tình thúc giục Hà Phi. “Cháu ăn thử xem, không cay, thế này sao mà cay được?!”
Hà Phi trừng mắt nhìn trong bát gà đinh đầy dầu đỏ quạch. Cô mà ăn cay liền đau dạ dày ngay, vì thế cầu cứu nhìn sang Thiếu Khâm ở bên cạnh, hắn lại hồn nhiên không biết áp lực của cô, một bên tiến công một đĩa thịt nướng khác, một bên nói: “Ai, mẹ anh cố ý nấu cho chúng ta, em liền thử ăn chút xem.”
“Đúng vậy!” Mẹ Từ thúc giục. “Ăn thử xem, ăn rất ngon nha!”
Hà Phi xấu hổ, đành phải nếm một ngụm, lập tức cay đến lưỡi tê mặt đỏ, rụt vai ho. “Nước, khụ khụ, nước!”
Thiếu Khâm vội vàng lấy nước cho cô, cô nước mắt chảy ròng ròng, nghe thấy ba Từ cùng mẹ Từ không cho là đúng nói –
“Sợ ăn cay như vậy sao?!”
“Người Tứ Xuyên bọn bác thích nhất là ăn cay.”
Bà nội còn nói: “Hà Phi, cháu nên học ăn cay, các cháu về sau không phải muốn mở nhà hàng sao? Đồ ăn Tứ Xuyên chúng ta được khen ngon nhất, bà ở Đài Trung biết một đống nghị viên, các cháu tương lai kết hôn, ở Đài Trung mở nhà hàng Tứ Xuyên, cam đoan làm ăn vô cùng tốt.”
Đài Trung? Nhà hàng Tứ Xuyên?! Hà Phi lau miệng, vẻ mặt hoảng sợ, có nghĩ xa quá hay không vậy?
Không nghĩ tới mẹ Từ tuôn ra lời càng chấn động cô. “Thiếu Khâm cũng không còn nhỏ, đến lúc đó vợ chồng các con đồng tâm cùng nhau buôn bán, cháu có thể an tâm chăm con lại có thể ở nhà công tác, rất thuận tiện, ha ha ha ha!”
Là bọn họ thuận tiện đi? Hà Phi nghe được lưng phát lạnh.
“Ha ha ha ha a, ba chờ không kịp ôm cháu nội đâu.” Ba Từ cười toe toét.
Ôm cháu nội? Hà Phi sắc mặt trắng bệch, cô còn không có tính sinh con đâu.
Bà nội cười đến còn to hơn nữa. “Ha ha ha ha ha. . . . . . Bà đây liền lên thành cụ, ha ha ha ha ha, con của Thiếu Khâm nhất định rất xinh đẹp. Các cháu nhất định phải sinh nhiều cho bà vài đứa chắt nha!”
Sinh vài đứa? Hiện tại sắc mặt Hà Phi quả thật chính là “xanh như tàu lá chuối”. Coi cô là lợn sề à? Một con không phải là tốt nhất sao?! Hà Phi có lệ cười yếu ớt hai tiếng, bọn họ có phải tự mình đa tình an bài quá nhanh hay không? Cô không thể không đưa ra ý kiến, cùng bọn họ thương lượng. “Ừm. . . . . . Nhưng là. . . . . . Nhưng là bà ngoại cháu quen sống ở Đài Bắc rồi.”
Thiếu Khâm cuối cùng lương tâm phát hiện, nói giúp: “Hà Phi lo lắng cho bà ngoại. Chúng con sau khi kết hôn chỉ sợ không ở được ở Đài Trung.”
Hà Phi cảm kích nhìn Thiếu Khâm.