Bạn đang đọc Sủng Ngươi Đến Tận Trời – Chương 24
Mẹ Từ múc canh, cao giọng nói: “Điều này cũng khó trách, nhưng là. . . . . . cũng không phải không thể giải quyết, giờ tìm người giúp việc nước ngoài rất tiện lợi. Yên tâm, Hà Phi, cháu cứ yên tâm đến Đài Trung sống với bọn bác, bà ngoại của cháu a, bác giúp cháu tìm cái người giúp việc đến chăm sóc là được.”
Ba Từ nở nụ cười. “Ha ha ha ha a, vẫn là vợ của anh thông minh.”
Thiếu Khâm cũng vui vẻ, hào hứng nhìn lại Hà Phi. “Ừ, ý kiến đấy cũng rất hay.”
Hà Phi vẻ mặt cứng ngắc, trong tay đang cầm cốc nước, có một thoáng xúc động muốn đem cả cốc nước hắt lên khuôn mặt tươi cười của bạn trai, cũng có lúc cô tưởng lật bàn rời đi. Nhưng cuối cùng vì bận tâm đến mặt mũi bạn trai, cũng chỉ trầm mặc quyết định vùi đầu ăn cơm.
Kết quả bữa cơm kia cô ăn mà lòng thiêu lửa đốt, dạ dày đau đầu đau. Đến tận sau vẫn đều nghe thấy Từ Thiếu Khâm cùng người nhà anh thảo luận lao động nước nào là rẻ nhất lại làm việc tốt nhất, cô im lặng không hề phát biểu ý kiến. Phát hiện gia đình bọn họ có cái truyền thống, chính là cho tới bây giờ chỉ vì người trong nhà nghĩ, hoàn toàn không để ý đến suy nghĩ của người khác.
Hà Phi ăn không thấy mùi vị, chán nản mệt mỏi. Bỗng nhiên rất muốn biết Lương Chấn Y đang làm cái gì? Lại không khỏi nghĩ, nếu là Lương Chấn Y, cũng sẽ ích kỷ như vậy sao? Hà Phi chớp mắt mấy cái, thật hi vọng bữa cơm này mau chấm dứt. Muốn chết! Chỉ nghe bọn họ nói được thật hào hứng thỉnh thoảng lại cười ha ha, cô lại cảm thấy thực nhàm chán.
Bạn trai ngồi bên mình, người ngồi đầy bàn náo nhiệt xoay quanh, cô lại nếm đến chưa bao giờ có cô đơn.
Không khỏi lại nhớ tới cùng Lương Chấn Y ngồi ở trong xe nghe nhạc jazz, cùng anh mắt đối mắt khiêu vũ, trong lòng của anh ấm áp, hai tay của anh ấm áp, lúc cô dựa vào ngực anh cũng rất ấm áp, đêm qua cô thật vui vẻ biết bao. Một trận tim đập nhanh, đúng vậy a, đêm qua, cô chân chính vui vẻ, đã muốn thật lâu chưa từng có cảm giác sung sướng rung động như vậy.
Hà Phi nắm chặt đũa, nếu cô không có bạn trai, nếu cô đạo đức cảm không phải nặng như vậy, cô khẳng định sẽ không chút do dự lao thẳng vào Lương Chấn Y ôm ấp. Đợi chút, cô cười chua xót. Lao thẳng vào Lương Chấn Y? Nghĩ đến mà hay, anh có nói thích cô sao? Đêm qua anh tốt với cô, chỉ sợ bất quá là thông cảm với cô đi? Lại chưa nói thích cô, ai, đừng suy nghĩ miên man nữa.
Bữa ăn náo nhiệt khiến Ôn Hà Phi như ở trong mộng tỉnh lại, bàng hoàng bừng tỉnh. Tương lai của cô thật muốn cùng đám người kia qua sao? Sinh một đống con, mở một nhà hàng Tứ Xuyên, quăng bà ngoại cho người giúp việc, nghỉ việc chạy đến Đài Trung?! Vĩnh viễn không thể cùng cộng sự công ty làm việc cùng nhau, nhất là thật khó gặp lại Lương Chấn Y?
Lương Chấn Y?! Hà Phi mày nhíu càng chặt hơn.
Không có ngôn ngữ nào có thể giải thích vì sao lại rung động với một người nào đó, nhưng lúc rung động, lại xác thực có thể biết. Thân thể nóng lên, tim đập như đánh trống, đầu gối như nhũn ra, mặt đỏ tai hồng. Nhìn anh, lại không dám đối mặt anh; tưởng tới gần anh, lại không dám tới quá gần anh. Hà Phi mơ hồ hiểu vì sao Úy Nhân Nhân lại nói. . . . . . cô có thể yêu nhầm rồi. Nhớ đại học ngày đó Thiếu Khâm tích cực theo đuổi cô, mọi cách che chở, Hà Phi nghĩ đến, đây là tình yêu, không có oanh oanh liệt liệt, chỉ là cảm thấy người con trai này đối tốt với cô, nhiệt tình lại tích cực, thực có thể dỗ cô vui vẻ, ngày qua tháng lại, không có ngẫm nghĩ, cũng tiếp nhận tình cảm của hắn.
Nhưng giờ cô ước chừng ý thức được trên đường tình cảm dường như có lối rẽ khác, chỉ mong còn có thể quay đầu, chỉ mong có thể lựa chọn một lần nữa, nhưng là, cô thật sự có thể chứ?
Nhiều năm bên nhau, cô thật sự có thể ném xuống Từ Thiếu Khâm sao? Cô đủ tàn nhẫn sao?
Không, hiển nhiên lòng dũng cảm của Hà Phi với sự nghiệp cũng không thể dùng trong tình yêu của cô. Khi cô còn đang ngẩn ngơ, Từ Thiếu Khâm cầm lấy tay cô, vô tội hỏi cô: “Phi nha, sao không nói chuyện gì vậy?” Lại thấp giọng ở bên tai cô trấn an. “Anh biết em thấy chán, nhịn một chút nha, đợi một lát anh tìm cái lý do chúng ta chuồn đi xem phim.”
Hà Phi cúi đầu bàn tay bị Thiếu Khâm cầm, lòng lại mềm nhũn. Không, cô không có dũng khí cô phụ hắn. Cô không giống mẹ, dám tàn khốc bỏ xuống đứa trẻ mới sinh, xoay người cùng một người đàn ông khác cao chạy xa bay tìm một cuộc sống mới.
Không, cô vừa sinh ra đã bị mẫu thân ích kỷ thương tổn, hiện tại, muốn cô cũng vì mình đi thương tổn một người khác, cô làm không được. Thiếu Khâm cũng không phải không tốt, dù sao kết giao nhiều năm, thật tình với cô, chưa bao giờ có chuyện gì xấu.
Hà Phi không thể tàn nhẫn, đành phải miễn cưỡng mỉm cười. Qua loa với người nhà họ Từ, cũng qua loa với chính mình động dị tâm.
Thật vất vả chịu đựng đến lúc bữa ăn chấm dứt, cùng Thiếu Khâm đi ra khỏi nhà, Hà Phi vẻ mặt mỏi mệt, thở dài một hơi. Nhìn lên trên không, sao đầy trời lấp lánh, đêm lạnh như nước, gió đêm hiu hiu thổi.
“Đêm nay sao nhiều quá.” Cô nhìn những chấm sao nhỏ mĩ lệ, nhớ đến Lương Chấn Y. Ánh mắt của anh có lúc cũng giống như bầu trời đêm, đen huyền như thế, có khi mắt của anh lại lấp lánh, giống như chấm sao nhỏ ấm áp. Hà Phi đặt tay trên lồng ngực rung động, cảm giác nơi đó dường như cũng có một đôi ánh mắt của anh, chớp rồi lại chớp, chớp ra lòng cô tràn đầy phiền muộn.