Đọc truyện Sủng Ái Quân Sư – Chương 107: Gả Cho Ngươi
Vài tháng sau đó,
Thiên Tiêu được đưa về kinh, phong làm thái tử.
Phí Phượng Hoa biết chuyện liền nổi cơn lôi đình, hóa thành một mụ hoàng hậu dở điên dở khùng, mưu mô độc ác hơn trước.
Ả vì mong muốn mang long thai mà nhân mọi cách, cả gan chuốc thuốc thánh thượng như chính ngày đó.
Âu yếm một đêm với A Trần.
Được vài tuần thì thái y liền báo tin có hỷ sự.
Vũ Gia vì chuyện này thất kinh, sụp đổ tất cả.
Lúc này, Thiên Tiêu vừa tròn 12 tuổi, hơn Châu Khương 2 tuổi.
Cả hai cùng kết tình huynh đệ, cùng nương tựa lẫn nhau.
Khác với Thiên Tiêu cứ suốt ngày làm nũng người trong cung, Châu Khương đã trở thành một cậu bé cứng rắn và có trách nhiệm hơn cả.
Nhìn vào thì chắc chẳng ai nghĩ Châu Khương lại là Tiểu đệ đệ ngoan hiền của Thiên Tiêu đâu, mà phải là ngược lại cơ.
– Tiểu Khương!!!!
Nhóc Châu Khương đang tập kiếm đạo, thấy sư huynh chạy tới, liền bỏ kiếm gỗ xuống.
– Thái tử? Huynh lại trốn đến đây à?
– Khương! Đệ đoán xem ta đem gì đến? – Thiên Tiêu cười rộ, giấu giếm cái chi đó đằng sau lưng.
Nhìn thôi cũng đoán được là thứ gì, Châu Khương thở dài, bất lực trả lời.
– Lại là màn thầu à?
– Chính xác! Khương nhà ta giỏi nhất là đoán lòng người nhỉ?
– Ta không giỏi đoán lòng người, mà do huynh là người dễ đoán thôi.
– Châu Khương cười, ngồi xuống tạm nghỉ một chốc.
– Huynh trốn đến đây, Mẫn Mẫn có biết không?
– Ta không có trốn, Mẫn Mẫn đưa ta đi đón nghĩa mẫu.
– Thiên Tiêu ăn nhồm nhoàm.
– Màn thầu là Mẫn Mẫn mua cho.
Mẫn Mẫn là hầu nữ riêng của Vũ Gia từ khi vào cung đến bây giờ, luôn tận tụy vì cô, hiền lành, nhã nhặn.
Mẫn Mẫn không được học hành, nhưng vẫn luôn rất tỉ mỉ và cẩn thận.
Là người luôn thay Vũ Gia coi sóc Thiên Tiêu, coi hai người họ như người một nhà.
– Mẫn Mẫn đưa huynh đi xuất cung á!!? Bệ hạ thì sao?
– Mặc kệ phụ hoàng! – Thiên Tiêu giận ra mặt, ngưng ăn màn thầu, mách với Châu Khương.
– Đệ biết không, phụ hoàng chính là người làm nghĩa mẫu buồn, chính người đã khiến cho nghĩa mẫu phải xuất cung đến đây ở tạm một thời gian.
Việc xấu gì cũng do phụ hoàng….
– Ngài ấy có lý do mà.
Với lại ngài ấy là phụ hoàng của huynh không phải sao? – Châu Khương dỗ dành Thiên Tiêu.
– Ta mặc kệ, không ai được làm nghĩa mẫu buồn.
Ta thà nghe lời nghĩa mẫu ở lại núi Bắc Sơn còn hơn là ở đây phải thấy nghĩa mẫu chịu khổ chịu nhục mỗi ngày.
Từ khi đến đây chả có ngày nào là ta không thấy nghĩa mẫu lén khóc một mình cả.
– Huynh còn nhớ mẫu thân ruột không?
– Ta không nhớ rõ, dù sao năm đó sau khi hạ sinh ta thì mẫu thân liền không trở lại, vả lại ta còn bé, không nhớ nổi.
Nghĩa mẫu có đưa cho ta một bức vẽ hình mẫu thân.
Biết mẫu thân tên Kiều Như, hiền lành thục nữ, yêu thích hoa ngàn sao.
– Đúng vậy, mẫu thân của huynh….thật ra là chẳng muốn huynh ghét phụ hoàng đâu.
Chẳng có người mẹ nào mà lại mong con mình ghét cha nó cả.
Vậy cho nên huynh hãy thử thấu hiểu cho ngài ấy xem.
Chức trọng của ngài ấy, không phải muốn là lên được, cũng không phải muốn là rời đi được.
Thiên Tiêu chẳng đáp lại.
Không biết có nghe lọt được chữ nào không, Châu Khương chỉ mỉm cười nhìn cậu, cầm lấy một cái màn thầu lên ăn.
– Khương…..Gần đây, nghĩa mẫu Y Na có đánh đệ nữa không?
Một chữ “đánh” nghe thôi cũng hiểu.
Nói gì là một đứa bé mới 10 tuổi đầu như Châu Khương.
Cậu coi vẫn bình tĩnh, chỉ lúc đầu có khẽ mi một tí.
Cậu yêu thương mẫu thân là thế, nào dám kể cho Thiên Tiêu nghe.
Miệng câm như hến, chỉ chìa một bên cánh tay ra, vén tay áo lên.
Thiên Tiêu trợn tròn mắt nhìn những vệt đỏ chót đã được thoa thuốc.
– Nghĩa mẫu ở đây rồi mà vẫn đánh đệ đến mức này!!!
– Không…Không phải như huynh nghĩ đâu…!- Châu Khương cười trừ.
– Đây là mấy hôm trước khi nghĩa mẫu Vũ Gia đến đây cơ.
– Khương…..Thế thì có khác gì đâu? Sao đệ hiền thế? – Thật lòng Thiên Tiêu muốn cốc một cái cho Châu Khương tỉnh táo lại, nhưng nhìn thế nào thì vẫn là không nỡ.
– Ta cũng chẳng mong gì cả.
Chỉ mong bà ấy có thể sống thọ, phụ thân đừng để ý chuyện riêng của bà ấy quá, cứ vui vẻ mà sống.
– Chuyện riêng?
– Không có gì đâu.
Để khi huynh lớn, ta kể cho huynh nghe.
Thật ra, lúc trước cũng có một nhóm người thích ăn màn thầu như huynh vậy.
– Đệ nói như lớn hơn ta không bằng.
Chuyện Châu Khương muốn kể cho Thiên Tiêu nghe, có lẽ là câu chuyện của vài năm trước.
Một câu chuyện kể về những năm tháng tự do và hạnh phúc nhất của một nhóm bạn thân.
Đã xảy ra thật lâu và cũng thật lâu nữa về trước.
…………
Châu Khương mệt mỏi mở mắt thức giấc.
Hắn ngồi dậy, ngẫm nghĩ sao bản thân lại đột nhiên mơ thấy Thiên Tiêu.
Đã lâu như vậy, không lẽ cậu thiếu niên năm đó vẫn còn sống.
Hắn thở dài, định bước xuống giường thay y phục thì liền giật mình.
Băng Cẩn từ lúc nào đã ngồi phục sẵn ở dưới sàn, trố mắt như một chú thỏ con nhỏ, nhìn chằm chằm vào hắn.
– Ngươi mơ thấy ác mộng à? – Băng Cẩn tò mò hỏi hắn.
– Sao cô lại vào phòng ta?
– Sao ta không được vào phòng ngươi?
– Cô nam quả nữ….công chúa tự ý vào phòng của một nam nhân như ta là không được đâu.
Có người biết thì sẽ không gả đi được đâu đấy.
– Hắn cười trêu cô.
Cô bình tĩnh đáp lại hắn.
– Vậy ta gả cho ngươi là được.
Đường Băng Cẩn tính cách bá đạo nhưng vậy cũng đã là bá đạo lắm rồi.
Còn dám đem chuyện hôn sự ra bàn với hắn.
Trên đời này ít người làm Châu Khương có thể ngạc nhiên, ấy thế mà cô lại hoàn thành tốt đến thế, phải tặng cô một tràng pháo tay mới đúng.
Châu Khương chỉ biết cười trừ, tiến tới búng nhẹ vào trán cô.
– Sao búng trán ta?
– Cô không chê ta già à? – Châu Khương dừng một lúc rồi nói tiếp cho cô hiểu.
-Ta 30, cô năm nay vừa tròn 18.
Không sợ lời vô tiếng vào, bảo ta với cô, trâu già gặm cỏ non, con nít thích chơi đồ cổ à?
– Họ thích nói thì mặc họ, nếu ngươi không thích thì không cần lo, kẻ nào dám lên tiếng, ta trảm, không phục, ta cũng trảm.
Này thì quá bá đạo rồi.
Rốt cuộc là cô muốn gả cho hắn hay hắn gả cho cô đây? Châu Khương cười trừ.
– Tùy ý của thái tử thôi.
Nhưng nói thật, ta không có ý định lấy công chúa đâu.
– Ngươi nói gì? Vậy….
– Công chúa, thần phải thay y phục.
” Này là muốn đuổi mình đi à?” Băng Cẩn thầm nghĩ.
” Châu Khương, rốt cục tâm tư ngươi là như thế nào?”.