Sửa Bug Ở Vũ Trụ Tiểu Thuyết

Chương 88


Bạn đang đọc Sửa Bug Ở Vũ Trụ Tiểu Thuyết FULL – Chương 88


Edit: jena 
Trạm không gian Tác Nhị Kiều đã có gần một trăm năm lịch sử, diện tích ngày càng được mở rộng, dân cư đông đúc, muốn thần không biết quỷ không hay di tản toàn bộ người ở đây gần như là điều bất khả.
Bọn Cảnh Tây phân phó hệ thống phóng chiếu bản đồ kết cấu của trạm không gian, bắt đầu thảo luận biện pháp giải quyết.
Cảnh Tây: “Có 12 khu lớn, có thể thông báo trước cho các khu vực này.”
Lộ A: “Muốn thu hút sự chú ý của toàn dân thì tôi nghĩ giám đốc Đoạn nên ở hiện trường quỳ xuống cầu hôn, phát bao lì xì cho bọn họ.

Sức mạnh của tiền bạc rất vĩ đại đó.”
Cảnh Tây liếc bạn tốt của mình: “Vậy thì cậu phát sóng trực tiếp luôn đi, lên hot search thêm một lần nữa, lần này cho mọi người ngắm cậu khỏa thân chạy vòng vòng trong trạm không gian.”
Lộ A: “Có mình tôi thì đâu có hấp dẫn.

Cậu khỏa thân chung với tôi luôn.”
Sếp vui vẻ: “Tôi thấy được đó.

Hai cậu khỏa thân chạy vòng vòng, tôi đứng bên ngoài bắn pháo hoa cho, chắc chắn rất náo nhiệt.”
Đoạn Trì: “…”
Chúng hệ thống: “…”
Cảnh Tây và Lộ A đã quen ở chung với nhau bằng hình thức này, vừa bàn vừa giỡn, nghĩ cái gì thì nói cái đó, ví dụ như “Thông báo có bom”, “Tìm người đang có ý định tự tử”, “Tìm một siêu sao đang mai danh ẩn tích”…

Sếp nghe hai cấp dưới hăng say thảo luận, xu hướng ngày càng thăng cấp, đột nhiên nhớ đến một chuyện: “Ở tổng cục của chúng ta có thứ có thể bắt được nó.”
Ngay lập tức mọi người đồng loạt nhìn về phía ông.
“Chỉ được dùng cho các chuỗi số liệu dị thường, nhưng mà tác dụng không ổn định lắm.” Sếp giải thích: “Nó cắn nuốt vài người ở tổng cục rồi cần một thời gian để tiêu hóa, chắc chắn đã có biện pháp đối phó với tổng cục rồi, vì vậy thứ đồ này cũng khó nói có thể bắt được nó.”
Cảnh Tây: “Nó trông như thế nào?”
Sếp cho mọi người nhìn hình ảnh.
Thứ này giống một loại xiềng xích, chiều dài có thể tự động điều tiết, có thể phóng dài để bắt mục tiêu, cũng có thể khóa chuỗi số liệu dị thường ở trong thân thể cướp đoạt, khiến cho nó không thể chạy trốn và phong bế năng lượng của nó lại.
Cảnh Tây: “Có thể tùy tiện dùng không?”
Sếp: “Sợ là quá sức.”
Cảnh Tây: “Giới hạn nhiều nhất là bao nhiêu?”
Sếp cũng không rõ lắm, quay sang nhìn Đoạn Trì.
Vũ khí này nếu được kích hoạt sẽ tạo ra một nguồn sóng năng lượng, Đoạn Trì là Chủ thần ở nơi này, hắn có thể hiểu rõ lượng năng lượng mà trạm không gian có thể tiếp nhận được trước khi hình thành bão cát.
Đoạn Trì nhìn qua số liệu: “Có thể chịu được đến ba lần kích hoạt.”
Cảnh Tây cân nhắc một chút: “Nó ở tổng cục có nhìn thấy ai sử dụng vũ khí này chưa?”
Sếp hiểu rõ, cười: “Không có, muốn dùng vũ khí này là phải đăng kí xếp hàng.”
Cảnh Tây: “Vậy là một khoảng thời gian rồi chưa ai dùng nó đúng không?”
Sếp: “Đúng vậy.”
Bộ phận xuyên thư bị hư hỏng nặng như vậy, dao động sóng năng lượng càng ít càng tốt.
Mà chuỗi số liệu dị thường đã bị thương, phân hóa thành vô số mảnh nhỏ, mỗi mảnh đều không có tính uy hiếp lớn, nhóm đặc vụ nhận lệnh ở ba thế giới giải quyết trực tiếp những mảnh vỡ của nó, vì vậy không một ai nghĩ đến sẽ cần dùng thứ này.

Mọi người trao đổi một ánh mắt, ngầm hiểu lẫn nhau.
Vậy là sếp phải quay lại cục lấy hàng nóng, những người còn lại tiếp tục bàn bạc kế hoạch.
Bọn họ thảo luận xong, bước đầu chính là đi du lịch theo đúng dự định của Phong Bạch Thanh.

Trước đó cậu muốn mọi người cùng đi đến chòm sao Cello, trên đường đi phải ghé qua trạm không gian Tác Nhị Kiều.
Thế nhưng bọn họ không biết Phong Bạch Thanh đã biết mọi chuyện đến mức độ nào, đành phải hỏi ý sếp.
Nhận được hồi âm “Có thể.” của sếp, lúc này họ mới đi tìm Phong Bạch Thanh, muốn cậu phối hợp biểu diễn cùng.
Phong Bạch Thanh cũng rất nôn nóng tìm chuỗi số liệu kia để tính sổ chuyện lần trước, nghe xong ngọn nguồn, tò mò hỏi về thông tin của nhân vật nam phụ kia.
Cảnh Tây tóm tắt lại thật đơn giản.
Nhân vật nam phụ đó lên là Moore, thuộc tộc Tuần Lộc, là một phú nhị đại tiêu chuẩn.
Hắn không cần kế thừa gia nghiệp nên thích đi chơi khắp nơi, sinh hoạt vô cùng nhàn nhã.

Chỉ là khi bị số liệu dị thường kia chiếm đoạt, bị một lượng năng lượng lớn rót vào như vậy chỉ sợ là đã mất mạng rồi.
Phong Bạch Thanh nghe xong thì nhớ đến người phụ nữ minh tinh mình gặp lần trước, hỏi: “Nếu gặp loại chuyện như vậy thì số phận của nhân vật nam phụ đó được xử lý như thế nào?”
Cảnh Tây cũng không giấu cậu: “Trong cục có bộ phận chuyên giải quyết các vấn đề này, khi giải quyết xong việc sẽ thống kê những người liên lụy bị hại rồi bồi thường cho họ.”
Phong Bạch Thanh gật gật đầu, xác nhận quản gia và người làm của mình sẽ không nguy hiểm gì thì sảng khoái đồng ý nhập cuộc.
Đoàn người sắp xếp một phen, ngồi lên phi thuyền xuất phát.


Bọn họ chia làm hai nhóm, một nhóm là nhóm du lịch của Phong Bạch Thanh; một nhóm là nhóm đang trong giai đoạn yêu đương nồng cháy nhưng phải đi làm nhiệm vụ của Cảnh Tây và Đoạn Trì.*
*không, tôi không hiểu =)))
Đoạn Trì tỏ vẻ mình cần phải xử lý công việc nên đi sớm hơn bọn họ nửa ngày.
Hai chiếc phi thuyền tư nhân một trước một sau chậm rãi đến trạm không gian, trong lúc đó chúng hệ thống vẫn không ngừng tìm kiếm tung tích của nhân vật nam phụ kia, đáng tiếc đến bây giờ vẫn chưa có đầu mối gì mới.
Khi chúng hệ thống tăng ca làm việc, phi thuyền của Phong Bạch Thanh đến trạm không gian Tác Nhị Kiều đầu tiên.
Chuỗi số liệu dị thường “Moore” đang hòa vào dữ liệu của trạm không gian, là người đầu tiên biết việc này, tinh thần nháy mắt căng lên, nhìn chằm chằm bọn họ.
Phong Bạch Thanh giả bộ không biết mình bị theo dõi, tự nhiên dẫn mọi người xuống xe đến khách sạn.
Trạm không gian có vài chỗ bán đồ ăn vặt phong phú, bọn họ lại đang trong thời gian du lịch nên không gấp gáp chút nào, quyết định ở lại đây một đêm.
Đây là lần đầu tiên Phong Bạch Thanh đi du lịch từ lúc chào đời đến giờ, nhưng sau khi bị đám quản gia lôi kéo đi vòng vòng hết hai chỗ, chân cậu đã mỏi nhừ, hoàn toàn không muốn đi nữa.
Đầu bếp: “Chưa đủ mà thiếu gia, vẫn còn nhiều chỗ nổi tiếng lắm, đặc biệt là có bãi biển nữa.”
Phong Bạch Thanh nhìn anh ta: “Ở đó có gì?”
Đầu bếp: “Không khí náo nhiệt, người đến người đi đông đúc tấp nập.”
Phong Bạch Thanh mệt mỏi: “Thôi, mọi người tự đi chơi đi.”
Vậy nên Lộ A đi cùng với đám quán gia đến địa điểm tiếp theo, con thỏ nhỏ và Phong Bạch Thanh tìm một quán cà phê vào ngồi giết thời gian, ba nguồn năng lượng lớn đã được tác ra.
“Moore” thấy thế thì lạnh lùng nhếch miệng, nghĩ thầm nó sẽ không mắc mưu đâu.
Mấy tiếng sau, Cảnh Tây và Đoạn Trì đã đến trạm không gian.

Nó càng thêm phấn khích và khẩn trương, chạy đi làm công tác chuẩn bị chu đáo, đồng thời cũng nghi hoặc ai đang ở trong thân thể của con thỏ nhỏ.


Thế nhưng bây giờ nó không thể tùy tiện sử dụng năng lượng được, nếu không sẽ bị bại lộ và gặp nguy hiểm, vẫn nên tiếp tục quan sát thôi.
Cảnh Tây và Đoạn Trì cùng nhau đến khách sạn đặt phòng sau đó mới hội hợp với nhóm của Phong Bạch Thanh.
Lúc này vừa đúng lúc ăn cơm, bọn họ liền tìm một nhà hàng để ăn, ăn xong lại tiếp tục đi chơi, không hề có ý định về khách sạn nghỉ ngơi.
“Moore” căng mắt nhìn từ sáng tới tối, chỉ thấy bọn họ chú tâm đi chơi khắp nơi, hình như là muốn đến đây đi chơi thật.
Nó suy nghĩ một chút về chuyện này.
Một, đám người Phong Bạch Thanh đã có dự định đi du lịch từ sớm, vì vậy không phải vấn đề.
Hai, theo lý thuyết thì Cảnh Tây và Đoạn Trì hẳn phải tiếp tục sửa bug ở mấy cốt truyện tiếp theo mới đúng, nhưng vì thời gian dư dả quá nhiều nên họ muốn đi thăm Hồ Tiêu sẵn tiện bồi đắp tình cả, đây cũng không phải vấn đề.
Ba, bọn hệ thống vẫn không ngừng rà soát trên mạng, khẳng định rằng đám người này vẫn chưa tìm thấy tung tích của nó.
Tóm lại, có lẽ, đại khái, khả năng là, chưa có ai biết nó đang ở đây hết.
Trừ khi Đoạn Trì đã khôi phục năng lực đến một trình độ nhất định đã có thể xác định được vị trí của nó, nhưng lỡ như hắn chưa khôi phục thì sao?
Nó nghĩ nghĩ, rốt cuộc thì lòng tham không đáy vẫn chiến thắng, vừa nghĩ đến một bữa ăn béo bở như vậy thì tâm liền động.
Hiện tại nó đang bị ép đến bước đường cùng rồi.
Năng lượng bị phân mảnh, tách ra ở từng thế giới bị đặc vụ giải quyết sạch sẽ.
Nó có thể đánh lén ở một thế giới nhỏ nào đó, cắn nuốt năng lượng của đặc vụ và nhân vật chính nhưng một khi nó động thủ, đám người trong cục chắc chắn sẽ vây chặn ở thế giới đó lại, lúc đó thì đừng mong nó chạy thoát nổi.
Nuốt năng lượng cũng không được, trốn đi cũng không xong vì Chủ thần ở bộ phận này sớm muộn sẽ khôi phục năng lực của mình, tìm ra nó chỉ là vấn đề thời gian.
Cho nên lần trước chém giết nhau như vậy là do nó cũng có phần nôn nóng, muốn tìm ra biện pháp thoát thân.

Cho nên khi biết những nguồn năng lượng dồi dào này đến trạm không gian, nó không chạy ngay vì nó vẫn muốn thử xem mình có cách nào cắn nuốt hết được hay không.
Bây giờ có cơ hội, nó nào có thể bỏ qua?.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.