Bạn đang đọc Sửa Bug Ở Vũ Trụ Tiểu Thuyết FULL – Chương 89
Edit: jena
Tuy rằng hệ thống tạm thời không tìm thấy được tung tích của “Moore” nhưng dù sao cũng là nhân viên công tác tại cục quản lý, “Moore” có trốn tránh được thì cũng không dám xâm lấn ở địa bàn của chúng hệ thống.
Huống hồ mấy người Cảnh Tây này nào có phải nhân vật thiện lương gì, biết được mưu đồ của nó nên họ chỉ trao đổi tin tức bằng hệ thống, vừa an toàn lại bảo mật thông tin.
Lộ A: [ Nó đang ở khu 7? ]
Đoạn Trì: [ Đúng vậy, vẫn chưa di chuyển sang chỗ khác. ]
Sếp: [ Có cơ hội tốt như vậy chắc chắn nó sẽ không bỏ qua. ]
Lộ A: [ Lỡ như sợ quá không dám động thủ, chúng ta lại tìm cớ ở lại liệu có khiến nó nghi ngờ không? ]
Cảnh Tây: [ Vậy thì chúng ta phải đưa đẩy một phen rồi. ]
Nhắn xong tin này, Cảnh Tây và Đoạn Trì quay trở về khách sạn.
Trạm không gian Tác Nhị Kiều ở giữa thiên hà rộng lớn, phi thuyền tới lui thực tấp nập, được mệnh danh là “Bất Dạ Thành”*.
Đoạn Trì và Cảnh Tây lên mạng tìm một sự kiện ở khu 7, sửa soạn một chút rồi bắt taxi đến đó.
*Thành phố không bao giờ ngủ
“Moore” luôn theo dõi nhất cử nhất động của bọn họ.
Nó vô cùng cẩn thận, không dám xâm nhập internet để nghe lén hay đọc tin nhắn, chỉ có thể dò la ở camera phụ cận quan sát, thấy cả hai một đường đến thẳng khu 7 thì ngay lập tức căng thẳng.
Đoạn Trì bước xuống xe, đi vài bước thì đột nhiên ngước mắt lên nhìn một cái camera.
Một cái nhìn này khiến cho “Moore” sợ hãi muốn hồn phi phách tán, nhưng nó chưa kịp hoàn hồn thì hắn đã xoay người đi.
Cùng lúc đó, Cảnh Tây làm bộ ngạc nhiên hỏi một câu, Đoạn Trì chần chờ lắc đầu, nắm lấy tay cậu cùng nhau đến sự kiện.
“Moore” không có thời gian nghỉ ngơi, ngược lại càng lo lắng đề phòng hơn.
Nhìn bộ dạng này của Đoạn Trì hẳn là đã sắp khôi phục năng lực, có thể cảm ứng được nó rồi.
Chờ đến lúc đó thì nó còn trốn đi đâu được nữa đây?
Không được! Nó không thể ngồi im chờ chết được!
Cảnh Tây và Đoạn Trì vẫn thì thầm to nhỏ như cũ, đào một cái hố cho người ta xong thì chuyên tâm hưởng thụ thế giới hai người.
Đây là một sự kiện lễ hội âm nhạc, cả hai mua đồ ăn thức uống xong thì tìm một chỗ kín đáo ít người ngồi xuống, vừa nghe nhạc vừa nói chuyện.
Đoạn Trì: “Tôi nhớ hình như lúc trước có xem em biểu diễn rồi.”
Cảnh Tây mỉm cười.
Đoạn Trì nhìn cậu: “Sau khi công tác kết thúc thì em muốn làm gì?”
Cảnh Tây: “Viết đơn từ chức, đi theo anh.”
Đoạn Trì: “Sếp làm sao mà cho em nghỉ việc được?”
Cảnh Tây: “Có người giúp em trực ban mà.”
Lúc trước một đám người trong cục nghi thần nghi quỷ mà kéo cậu về, đưa cậu quay lại đây đã phải ký vài hiệp ước.
Bây giờ đã chứng minh được rằng cậu không phải đầu sỏ gây tội rồi, cậu có thể tiếp tục đàm đạo với họ một chút.
Đoạn Trì nhìn nụ cười của cậu, chắc chắn là có người sắp gặp xui xẻo rồi.
Hắn vô cùng vui sướng vì Cảnh Tây có thể ở bên cạnh mình, vừa cười vừa vươn móng vuốt ôm người ta, còn không đã ghiền mà hôn lên khóe môi cong cong.
“Moore” bị thồn một đống thức ăn chó: “…”
Tiếp đó, nó phải chứng kiến thế giới hai người mùi mẫn, tim hồng bay phấp phới, cuối cùng không nhìn ra được sơ hở gì, chỉ dọc được khẩu hình miệng của họ muốn về khách sạn, lại muốn hẹn hò ở trên giường.
Nó ngán ngẩm không biết chừng nào mới bắt được một trong hai người này bỏ vào bụng.
Cảnh Tây và Đoạn Trì báo cáo tiến độ trong group chat, sau đó bảo mọi người cứ nghỉ ngơi sớm, có Đoạn Trì ở đây, nó sẽ không dám lại gần.
Một đêm không có chuyện gì, sáng hôm sau vừa ăn sáng xong, Lộ A lại dẫn quản gia và mọi người đi chơi ở chỗ khác.
Sếp lớn theo thường lệ ở bên cạnh Phong Bạch Thanh, vẫn chưa hề bước chân ra khỏi cửa khách sạn.
Cảnh Tây và Đoạn Trì vẫn tiếp tục hưởng thụ thế giới tình yêu của hai người, đi hướng ngược lại với nhóm của Lộ A.
Lúc này “Moore” đã thấy đơn xin rời trạm không gian của họ, chiều nay hai phi thuyền bắt đầu rời đi, nó lập tức sốt ruột.
Nó nhìn ba nhóm người trên màn hình, chỗ của Đoạn Trì nó không thể đến, trong khách sạn có hai nguồn năng lượng nhưng nó không biết ai đang ở trong thân thể con thỏ nhỏ, không biết năng lực mạnh hay yếu, vì vậy vẫn không nên mạo hiểm.
Cuối cùng, nó quyết định theo dõi Lộ A.
Đoạn Trì kịp thời thông báo cho Lộ A: [ Nó đang đi qua chỗ của cậu. ]
Lộ A: [ OK. ]
Cảnh Tây: [ Cẩn thận một chút. ]
Lộ A: [ Rõ. ]
Lộ A kêu hệ thống mở bản đồ ra cho mình, nhìn điểm đỏ kia nhanh chóng lại gần, cũng đã xuất hiện ở địa điểm này, thậm chí còn đi lướt qua mình rồi, nhịn không nổi gửi một tin nhắn.
Lộ A: [ Lạ thật, không cảm giác được năng lượng dao động, làm sao nó cảm giác được năng lượng của chúng ta vậy? ]
Sếp: [ Số liệu cắn nuốt đều như vậy. ]
Lộ A: [ Vậy lần trước làm sao mọi người giải quyết được nó? ]
Sếp: [ Có máy cảm ứng chuyên dụng. ]
Thế nhưng bây giờ muốn làm lại không thể vác hàng nóng đó ra được.
Lộ A nghĩ thầm chỉ có nơi này có Chủ thần là Đoạn Trì cảm ứng được nó, nói: [ Nó thay đổi diện mạo rồi, không phải mặt của nam phụ kia. ]
Cảnh Tây: [ Để tôi qua chỗ cậu. ]
Lộ A: [ Chờ tín hiệu của tôi. ]
Cảnh Tây: [ OK. ]
“Moore” không biết nhất cử nhất động của mình đều nằm trong lòng bàn tay bọn họ.
Nó ở khu vực gần đó chuyển động một vòng, thấy Lộ A không phản ứng gì thì xác nhận mình vẫn còn an toàn.
Một khi nó động thủ, những nguồn năng lượng khác sẽ chạy đến đây ngay, vì vậy phải kéo tên này đến nơi mà ít phương tiện lưu thông mới được.
Nó vừa suy nghĩ cách dẫn người đi, vừa bất động thanh sắc tiến lại gần.
Lúc này vừa ngước lên nhìn, đầu bếp đột nhiên từ bên hông Lộ A rút ra một cây súng lục, bề mặt khắc hoa văn phức tạp, vừa tinh xảo lại thần bí, nó bỗng chốc hơi thay đổi sắc mặt.
Đầu bếp trợn tròn mắt, không ngờ lại là súng lục, vọt lại chỗ cũ: “Cậu…!Sao cậu có cái này?”
Lộ A biết anh ta có tính cách tò mò, vì vậy mới để lộ kích thích đối phương một chút.
Bây giờ mục đích đã đạt được, cậu lại nhét cây súng về bên hông mình: “Súng đồ chơi thôi.”
Nhóm ba người còn lại: “…”
Bọn họ vốn định giúp cậu che giấu, lại nhìn vẻ mặt bình tĩnh thong dong của cậu thì chần chờ: “Thật sự là súng đồ chơi?”
Lộ A: “Thật mà.”
Cậu chọn địa điểm vui chơi rất tốt, vừa nói xong thì bảo vệ bên kia quả nhiên hoài nghi nhìn mình.
Sau đó “xoạt” một tiếng, cây súng lại xuất hiện, họng súng hướng thẳng về phía đầu bếp.
“Bùm!”
Đầu bếp: “!”
Đến kêu cũng chưa kịp kêu, anh ta chỉ thấy một sợi ruy băng bắn lên mặt mình.
Nhóm người còn lại: “…”
Bảo vệ và quần chúng xung quanh: “…”
“Moore”: “…”
Lộ A cuộn sợi ruy băng lại, nhìn chằm chằm bảo vệ: “Thấy chưa, là súng đồ chơi thật mà.”
Bảo vệ gật gật đầu, không nhìn nữa.
“Moore” thì vẫn cảm thấy khả nghi.
Nó không nhìn lầm, đó thật sự là một món vũ khí, còn là loại vũ khí chuyên dùng để chế trụ mình.
Nhưng nếu là món vũ khí đó thì chỉ cần xung quanh có năng lượng dao động thì sẽ trực tiếp bị nó tóm lại, vậy sao đầu bếp kia lại không có bị gì?
Nó không khỏi tiến lại gần một chút, nghe bọn họ đang nói về chuyện này.
Nếu là một món đồ chơi, mọi người cũng bình tĩnh lại.
Đầu bếp: “Thực sự chỉ là một món đồ chơi…”
Lộ A: “Nếu không thì sao?”
Quản gia kiêm trợ lý: “Cậu đem nó theo chi vậy?”
Lộ A: “Bắt nạt người ta.”
Đầu bếp: “Cút!”
Lộ A cười nói: “Không phải nói anh, đúng hơn là người có ý không tốt với chúng ta thôi.”
Đầu bếp: “Nhưng súng đó có bắn được đâu.”
Lộ A: “Thì có bắn được đâu.”
Quản gia: “Thôi được rồi, bảo vệ lại tới nữa bây giờ.”
Lộ A nhún vui: “Cho nên là chỉ cần dùng để bắt nạt, hù dọa thôi.”
“Moore” vừa bị bắt nạt, hù dọa: “…”
Có hệ thống gian lận, khu vực kiểm tra an ninh nào cũng có thể thông qua.
Cho nên cái gọi là “Không vào được” có lẽ là ám chỉ thế giới này, chẳng lẽ là do hư hỏng nặng nên không mang món vũ khí đó vào đây được?
Nếu không phải hôm này tận mắt nhìn thấy, về sau nó có thể sẽ mắc mưu đám người này thật, đám người này thật là gian trá!
Thế nhưng đây cũng xem như là trong cái rủi có cái may, nó đắc ý cười trong lòng, bắt đầu tiến hành kế hoạch dẫn người đến chỗ vắng vẻ.
Lộ A đào hố xong, ra tín hiệu cho Cảnh Tây.
Cảnh Tây trực tiếp gọi điện thoại qua, tỏ vẻ muốn đến tìm bọn họ cùng đi chơi.
Lộ A kinh ngạc: “Không phải cậu muốn đi hẹn hò với giám đốc Đoạn ở hành lang sao trời sao?”
Cảnh Tây: “Công ty anh ấy có việc đột xuất nên cần đi xử lý rồi.”
Lộ A: “Vậy được, cậu đến đây đi.”
Cậu gửi vị trí qua rồi ngắt liên lạc.
Lộ A sợ chuỗi số liệu kia sẽ bắt cóc nhóm đầu bếp làm mồi câu, không thể tách họ quá xa, đành phải chờ Cảnh Tây đến động thủ.
Hơn nữa nó có mối hận riêng với Cảnh Tây, chắc chắn sẽ không bỏ qua cậu.
Quả nhiên, khi Cảnh Tây đến càng gần, lực chú ý của “Moore” hoàn toàn đặt trên người cậu.
Năm phút sau, Cảnh Tây và Lộ A nhìn thấy máy dò năng lượng sáng lên.
Hai người trao đổi ánh mắt với nhau, Cảnh Tây liền bỏ mọi người lại, đuổi theo đến vị trí kia.
Đây là một con hẻm nhỏ ở khu vực phụ cận.
Khi cậu đến nơi, cậu nhìn thấy một hiện trường đánh nhau.
Có hai người, một người đang nằm trên mặt đất trườn bò ôm lấy chân người đang đứng; người đang đứng kia thì giơ tay đánh người.
Bây giờ nhìn thấy Cảnh Tây, sắc mặt người đang đánh hơi biến đổi, trợn trắng mắt hôn mê, điểm đỏ trên máy dò năng lượng cũng theo đó biến mất.
Thật hiển nhiên, thân thể này chỉ bị một lượng nhỏ năng lượng của chuỗi số liệu dị thường chiếm lấy, nhưng vì quá yếu, phát sinh mâu thuẫn với người khác phải triển khai năng lượng dẫn đến Cảnh Tây phát hiện ra nên phải thoát ly thân thể ký chú chạy trốn.
Được rồi, ít nhất về mặt logic không có vấn đề…!Cảnh Tây đánh giá trong lòng, tiến lên nhìn người bị đánh, thấy mặt của đối phương đầy vết xanh tím.
“Moore” thấy cậu không có đoán ra kế hoạch của mình mà chỉ lo xem xét vết thương trên người của người kia, nhịn xuống lòng hận thù và bản năng cắn nuốt của mình, nôn nóng hỏi: “Anh tôi có bị gì không?”
Cảnh Tây: “Không sao, ngủ một giấc là ổn thôi.”
“Moore” nhẹ nhàng thở ra, nâng đối phương dậy, khóc ròng nói: “Gần đây không biết vì sao anh tôi lại như thế này, như thể thay đổi thành một người khác vậy.
Trước đây anh ấy không có như bây giờ, ngoài ra còn có cha tôi và chú tôi, mọi người như bị trúng tà.”
Cảnh Tây đánh giá vài lần, cười với hệ thống nhỏ: “Chà, kỹ thuật diễn xuất kém quá.”
Hệ thống nhỏ quả thật là khẩn trương muốn chết: “Ngài còn có tâm tình bình phẩm kỹ thuật diễn xuất của nó?”
Cảnh Tây: “Tại sao lại không?”
Cậu đáp một câu xong thì khom lưng đỡ người, nhìn về phía đối phương: “Còn có cha và chú của cậu?”
“Moore” nghẹn ngào gật đầu, chần chờ hỏi: “Anh là…!là Ất Chu?”
Cảnh Tây nhìn nó đang khống chế bản năng muốn bổ nhào tới cắn mình, gật đầu xác nhận, vừa đỡ người hôn mê lên, phối hợp với nó diễn kịch: “Nhà cậu ở đâu? Để tôi mang người về cho.”
“Moore” thấy cậu đã cắn câu, tiếp tục diễn: “Có làm phiền anh quá không?”
Cảnh Tây: “Không phiền, trước đây tôi đã gặp những người bị như thế này rồi, cậu dắt tôi về nhà cho tôi xem thử đi.”
Vẻ mặt “Moore” lo lắng: “Bọn họ bị bệnh ư?”
Cảnh Tây: “Ừ, một căn bệnh kì quái…”
Cậu dừng lại một chút: “Như vầy đi, tôi cho cậu một cây súng đồ chơi, cậu về nhà giơ cây súng đó lên với bọn họ, nếu bọn họ nhảy dựng lên sợ hãi thì quả thật là căn bệnh đó.
Cậu cứ nói là cây súng cậu vô tình nhặt được rồi chạy đi trả lại cho tôi.”
“Moore” hơi run rẩy: “Súng đồ chơi?”
Cảnh Tây: “Cứ nói theo tôi là được.”
Cậu lấy trong túi ra một cây súng.
Cây súng này có hình dạng giống với cây súng của Lộ A khi nãy, vì vậy nó không mảy may nghi ngờ, giơ tay ra nhận.
Cảnh Tây nhanh chóng bóp cò súng.
“Đùng!”
Một sợi dây xích năng lượng được bắn ra, đem người trói lại chặt chẽ.
“Moore”: “…”
Cảnh Tây vô tội nhìn nó.
“Moore” cũng nhìn lại cậu, đầu óc trống rỗng.
Hai giây sau, Cảnh Tây phá vỡ không khí yên tĩnh.
“Ai da…” Cậu không có thành ý nói: “Ngại quá, lỡ bắn rồi.”
“Moore”: “…”
Cảnh Tây báo cáo tình hình: [ Xong rồi, còn phần còn lại ở đâu? ]
Bọn họ biết “Moore” muốn Cảnh Tây đơn thương độc mã đi, tất nhiên sẽ phân ra thêm một nguồn năng lượng nữa để hấp dẫn bọn Đoạn Trì, bây giờ chỉ cần bắt thêm nguồn năng lượng này là được.
Đoạn Trì: [ Khách sạn. ]
Lộ A: [ Tham lam thế.
Còn muốn tìm cơ hội ăn thiếu gia của chúng ta à. ]
Cảnh Tây: [ Đến giữ nó đi.
Tôi về khách sạn. ]
Cậu kết thúc cuộc trò chuyện thì chuỗi số liệu cuối cùng cũng hoàn hồn.
“Moore” hậu tri hậu giác ý thức được rằng từ lúc bắt đầu đã bị đám người này lừa, tức khắc giận sôi lên, lôi toàn bộ những từ ngữ thô tục mình biết được ra chửi.
Cảnh Tây vô cùng bình tĩnh xé một mảnh vải từ trên áo của nó xuống, nhét vào cái miệng hư hỏng.
“Moore” không dùng năng lượng được, bây giờ chẳng khác gì người thường, tức giận đến mức cả người run run.
Là một chuỗi số liệu phá vỡ được hồ phong ấn của cục quản lý, còn ở tổng cục cắn nuốt tận năm người, một chút xíu nữa đã giết chết được Chủ thần của bộ phận xuyên thư, nó đã ghi danh mình vào lịch sử của nhân vật phản diện, cũng tính rằng có chết thì cũng phải chết đẹp đẽ đường hoàng một chút, ít nhất cũng phải làm sụp một nửa thế giới thì mới xứng tầm với những chiến tích mà nó gây ra.
Nhưng mà nó nghĩ đến vô số khả năng, lại không thể nghĩ đến được tình huống như thế này.
Nó không chỉ không lừng lẫy mà còn bị bắt trói gô như đòn bánh tét…!Còn im hơi lặng tiếng không ai biết!
Cảnh Tây nhìn gương mặt dữ tợn vặn vẹo của nó, trong lòng nhảy dựng, thấy Lộ A đã đến thì lao về khách sạn.
Cảnh Tây: [ Cẩn thân.
Nó ở bên kia có khả năng muốn tự bạo. ]
Lộ A: [ Đm gì chứ, sao mà chơi nổi? ]
Cảnh Tây: [ Vì nó không còn cơ hội nào nữa. ]
Sếp không tham dự cuộc hội thoại.
Ông biết được chuỗi số liệu kia có một thân thể ở khách sạn thì nhanh chóng bày binh phòng trận ở khách sạn.
Nhưng không thể chịu nổi một kích tự bạo của nó, đánh thì đánh không được.
Ở thời khắc nguy hiểm, ông cũng chỉ có thể dùng năng lượng đến ngưỡng giới hạn áp chế nó.
Hai nguồn năng lượng va chạm nhau, toàn bộ khách sạn rung chuyển.
Mọi người sợ đến mức la hét chói tai, vội vàng chạy ra bên ngoài.
Đoạn Trì đuổi đến hành lang, ngẩng đầu nhìn thấy một màn này.
Sếp mở hai cổng năng lượng, không dám đem năng lượng dư phóng ra ngoài mà chặn lại giữa sân.
Thân thể của con thỏ nhỏ không thể chống đỡ nổi, sắc mặt của ông nhanh chóng trắng bệch.
Đoạn Trị cảm nhận dao động của năng lượng giữa không trung ngày càng lớn, trầm giọng nói: “Buông tay.”
Sếp nhìn hắn: “Cậu làm?”
Đoạn Trì: “Mở.”
Sếp lập tức thu tay lại.
Ngay sau đó, một nguồn năng lượng khổng lồ phóng ra, hình thành một tràng năng lượng mới.
Bộ phận sụp đổ, những Chủ thần khác không vào được, nhưng thiên nhiên ở thế giới này có thể tiếp nhận một Chủ thần duy nhất, đó là Chủ thần của nơi này.
Cảnh Tây phá cửa chạy vào, nhìn thấy Đoạn Trì ngã trên hành lang, một nửa thân ảnh trong suốt đang dần tụ hợp lại.
Hắn lớn lên cực kỳ anh tuấn, khi dung hợp với thân thể của quá khứ càng bộc lộ rõ ưu điểm hơn.
Đây là nguyên thân của Chủ thần bị trọng thương và biến mất trước đó.
Đồng tử Cảnh Tây co rụt lại, vội vàng chạy đến.
Đoạn Trì nghiêng đầu nhìn cậu, bừng tỉnh, nhớ lại chuyện ngày trước.
Lúc đó, hắn đang ở văn phòng bỗng phát hiện được một chuỗi số liệu dị thường liền đi tra xét, không ngờ đối phương chỉ ngụy trang suy yếu.
Hắn lập tức báo cáo tình huống khẩn cấp về cục, đáng tiếc bị nó chặn lại, sau đó bị kéo tới thế giới 325.
Sau khi mất trí nhớ, mỗi ngày hắn đều bị nó tra tấn để cắn nuốt năng lượng, cho đến khi Cảnh Tây từ trên trời rơi xuống, đá bay nó đi.
Hắn khiếp sợ nhìn người trước mặt, khôi phục được một chút ký ức ngắn ngủi, đáng tiếc chưa kịp nói gì thì chuỗi số liệu kia đã phóng năng lượng đánh họ khiến cho toàn bộ thế giới sụp đổ, họ lại bị tách ra.
Cảnh Tây hoảng sợ quỳ bên cạnh, nắm lấy tay hắn, chạm vào ấn ký của mình trên trán hắn để truyền năng lượng của mình qua.
Đoạn Trì trấn an cậu: “Không sao.
Không giống lần trước đâu em.”
Lần trước nó đã cắn nuốt năng lượng của năm người ở cục, năng lượng đạt đến cấp đỉnh.
Bây giờ nó liên tục bị thương nặng, chỉ còn sót lại nguồn năng lượng này, căn bản không thể xoay chuyển được tình thế.
Hắn nhìn Cảnh Tây: “Lần trước có một câu tôi chưa kịp nói với em.”
Cảnh Tây: “Dạ?”
Đoạn Trì hôn lên trán cậu: “Anh yêu em.”
Hắn gỡ áp chế bên trong người mình ra, bắt đầu im lặng bạo phát năng lượng với chuỗi số liệu bên kia.
Cuối cùng nó vẫn không thế chết lừng lẫy, thậm chí còn chưa có ai lưu tâm đến nó thì nó đã tan biến giữa hành lang trống trải.
Đoạn Trì phóng luồng năng lượng đó xong liền ngã vào lòng của Cảnh Tây.
Quản lý cục: ngày 12 tháng 6 – Chủ thần bộ phận xuyên thư trở về nhà.
Đoạn Trì được đưa về cục.
Hắn nằm trong khoang trị liệu, vừa mở mắt ra đã nhìn thấy nguyên thân của Cảnh Tây.
Thân thể hắn vẫn chưa khôi phục hoàn toàn, vừa hợp nhất bản thể lại bạo phát năng lượng, bây giờ cần phải tĩnh dưỡng.
Cảnh Tây hôn lên trán hắn: “Anh ngủ đi.”
Đoạn Trì: “Em đi đâu?”
Cảnh Tây: “Giúp anh sửa bug.”
Đoạn Trì nhẹ nhàng “ừm” một tiếng, một câu “Anh đi cùng em.” vẫn chưa kịp nói đã bị cơn buồn ngủ đánh úp.
Cảnh Tây đóng cửa khoang trị liệu lại, quay đầu nhìn các vị cao tầng của cục quản lý thì mỉm cười chào hỏi.
Người trong cục đã từng hiểu lầm cậu, đang muốn hàn gắn quan hệ nên quan tâm hỏi: “Hắn còn vấn đề gì không?”
Cảnh Tây: “Không sao rồi.”
Người trong cục: “Vậy là tốt rồi.
Hẳn là mấy ngày nay cậu cũng mệt mỏi lắm đúng không, mau về nghỉ ngơi đi, chúng tôi ở lại canh chừng hắn cho.”
Cảnh Tây: “Không.
Tôi còn phải tiếp tục làm việc.”
Cậu mỉm cười: “Vừa lúc tôi cũng đang muốn tìm mấy người, nào, tâm sự chút.”
Người trong cục: “…”
Con mẹ nó, tại sao bọn họ lại chủ động tự mình đưa đến cửa!
Cảnh Tây hiền lành chất phác cùng bọn họ đàm đạo, hài lòng kí kết được một đống hiệp nghị thì quay về thế giới bên trong bộ phận xuyên thư.
Sếp bỏ lại thân thể bị thương của con thỏ nhỏ, mang Moore rời đi, chuẩn bị dùng năng lượng của nó để chữa trị cho bộ phận xuyên thư.
Lộ A tiếp nhận nhiệm vụ ở lại giải quyết hậu quả.
Thế nhưng để phòng ngừa chuỗi số liệu kia còn giấu một nguồn năng lượng nhỏ nào đó, Lộ A vẫn ở bên cạnh Phong Bạch Thanh, chờ người trong cục dọn dẹp sạch sẽ một vòng rồi mới giải trừ thế trận phòng ngự trở về.
Sau khi bạo phát năng lượng, Đoạn Trì vẫn luôn hôn mê.
Cảnh Tây luôn ở bên cạnh chờ hắn, dựa vào kế hoạch ban đầu mà không nhanh không chậm đến chòm sao Cello.
Thân thể của con thỏ nhỏ bị thương nên Cảnh Tây phải mang theo.
Sự vụ ở công ty Ngân Lũy đều do trợ lý và Đoạn Tu Văn xử lý, Đoạn Tu Văn không biết chú của mình xảy ra chuyện gì, vì vậy cùng Kim Ngữ Mộng nhanh chóng chạy đến chòm sao Cello.
Hồ Tiêu cũng đã khỏi hẳn, biết được cậu và Phong Bạch Thanh muốn đến thì vui vẻ.
Hồ Tiêu: [ Chú hai, tôi nhìn vòng bạn bè của quản gia, thấy chú với Ất Chu đều ở chỗ Tác Nhị Kiều đúng không! ]
Cậu khiếp sợ: [ Ông lão si ngốc kia đã cải tiến kỹ thuật của mình nên hai người có thể cùng nhau xuất hiện rồi hả? ]
Đoạn Tu Văn: [ Chú của tôi tỉnh chưa? Rốt cuộc thì chú ấy bị gì vậy? ]
Úc Bạc: [ Nghe nói giám đốc Đoạn xảy ra chuyện.
Tôi cũng đang ở chòm sao Cello đây, có cần giúp đỡ gì không? ]
Cảnh Tây nhìn một đống tin nhắn, biết rằng khi phi thuyền hạ cánh phải ứng phó với đống người, im lặng ngồi xuống mép giường.
Hệ thống nhỏ cùng cậu nhìn người trên giường: “Ngài chắc chắn ngài ấy có thể tỉnh?”
Cảnh Tây: “Chắc chắn.”
Cậu đã hỏi sếp, thế giới này là thế giới đầu tiên của bộ phận xuyên thư tiến hành theo cơ chế hệ liệt văn, Đoạn Trì trực tiếp ra tay tiến hành.
Để phòng ngừa tình huống ngoài ý muốn phát sinh, ngoại trừ những nguồn năng lượng chủ yếu dùng để chống đỡ thế giới, Đoạn Trì còn dùng chính năng lượng của mình tạo ra hai nhân vật có khả năng tác động đến cốt truyện, “Đoạn Trì” là một trong số đó, một nhân vật khác đã hi sinh giữa cơn bão cát.
Cho nên khi Đoạn Trì tỉnh dậy ở bên kia, hắn sẽ đến thế giới này bằng thân thể này.
Hệ thống nhỏ: “Khi nào sẽ tỉnh?”
Cảnh Tây: “Ta cũng không biết.”
Hệ thống nhỏ: “Sao ngài không ở trong cục chờ ngài ấy?”
Cảnh Tây: “Làm người thì phải có thủy có chung.”
Thật ra là do cậu sợ tàn dư của chuỗi số liệu kia, phải đợi mọi chuyện ở đây hoàn toàn không còn việc gì nữa thì mới yên tâm.
Tưởng tượng một đám người đang lo lắng chờ ở cảng, đột nhiên cậu có chút hối hận, sờ gương mặt của Đoạn Trì: “Nếu không thì em rời phi thuyền, trước tiên đi sửa hết bug giúp anh đã, khi nào anh tỉnh dậy thì đi tìm em nhé?”
Thế nhưng cậu cũng chỉ nói chơi thôi, tất nhiên sẽ không bỏ Đoạn Trì đang hôn mê một mình.
Cậu thấy điện thoại reng lên, bọn họ lại gửi tin nhắn đến.
Cậu buông tay Đoạn Trì ra, tính gõ tin nhắn trả lời thì tay lại bị giữ chặt lại.
Đoạn Trì mở mắt ra nhìn cậu, cuối cùng cũng nói được câu kia.
“Anh đi cùng em.”
HOÀN CHÍNH VĂN.