Sửa Bug Ở Vũ Trụ Tiểu Thuyết

Chương 45


Bạn đang đọc Sửa Bug Ở Vũ Trụ Tiểu Thuyết FULL – Chương 45


Edit: jena
Cảnh Tây: “Mở Photoshop ra.”
Hệ thống nhỏ: “OK, ngài muốn chỉnh lịch sử trò chuyện ạ? Ngài muốn làm gì?”
Cảnh Tây: “Có ảnh chụp của sếp không?”
Hệ thống nhỏ: “Có.”
Cảnh Tây: “Đem Ất Chu, Đoạn Trì và sếp edit chung trong một tấm, sếp ngồi chính giữa, tìm tấm nào ngốc ngốc một chút.”
Hệ thống nhỏ ngay lập tức cảm thấy không ổn: “…!GÌ cơ?”
Cảnh Tây: “Nhanh lên.”
Hệ thống nhỏ: “Không không không không làm đâu!”
Cảnh Tây: “Ta bảo kê cho.”
Cậu vừa ra lệnh cho hệ thống nhỏ, vừa nói với Hồ Tiêu: “Không được.”
Hồ Tiêu: “Có gì mà không được, cũng có phải không quen biết gì nhau đâu, nhiều người xem càng vui mà.”
Cảnh Tây: “Cậu còn nhớ tôi vừa đi dệt lông giúp Cảnh Tây, phải thay cậu ta nói chuyện với một ông lão không?”
Hồ Tiêu ngẩn ra, bảo rằng nhớ rõ.
Cậu uy hiếp hệ thống thành công, mở ảnh chụp ra, lại thấy nó edit sếp thành một ông già đẹp lão thì tức khắc vô cùng bất mãn.
Cậu áp sự ghét bỏ trong lòng xuống, chỉ chỉ vào màn hình: “Đây là ông ấy.

Cậu đừng có nhìn thấy ông ấy thần thanh khí sảng, thông minh lanh lợi như vậy mà bị lừa, thật ra ông ấy đã lẫn lắm rồi.”
Hệ thống nhỏ: “…”
Việc này không liên quan đến nó, nó cũng chưa nghe thấy gì hết!
Hồ Tiêu không rõ nguyên do, chỉ cảm thấy ông lão không giống người bình thường, hỏi: “Ông ấy đang làm gì, có quan hệ gì với các cậu vậy?”
“Chuyện này có chút khó nói, tôi không thể nói rõ cho cậu nghe được, càng không thể nói cho cậu biết ông ấy là ai.” Cảnh Tây nghiêm túc nói hươu nói vượn: “Cậu biết chuyện trong nhà Ất Chu rồi đúng không? Tính cách trước kia của cậu ấy không phải như vậy, tôi và cậu ấy có thể thay đổi là nhờ ông lão này…”
Cậu nhẹ nhàng thở dài: “Ông ấy hiện tại là gen R, đầu óc lẫn lộn không nhớ rõ được gì, trước đây không trị được, bây giờ có lúc nhận ra có lúc quên luôn bọn tôi, cũng như không thể tự mình sinh hoạt được bình thường.

Haiz, nói một người đang sống bình thường như thế, muốn ngu ngốc liền ngu ngốc.”
“Nhưng vẫn có khả năng trong tiềm thức vẫn như cũ có tính hiếu thắng, ông ấy không muốn người khác nhìn thấy bộ dạng hiện tại của mình.” Cậu nói: “Ông ấy gặp chúng tôi còn miễn cưỡng tươi cười một chút, nhưng gặp người khác lại làm ra vài chuyện không đúng đắn lắm.”
Cậu nhìn cháu trai mình: “Cho nên lần sau có cơ hội thì gặp nhau nhé.”
Hồ Tiêu đánh giá chú hai mình, không nhìn ra được sơ hở trên sắc mặt đối phương, gật gật đầu, đi tìm ông chồng trên danh nghĩa của mình.

Hệ thống nhỏ nhìn người đã đi xa, hỏi: “Tôi tùy tiện edit ông lão ấy thành như vậy không đúng ạ?”
Cảnh Tây: “Đúng vậy.”
Hệ thống nhỏ khủng hoảng: “Sao ngài lại bảo tôi edit ảnh của sếp lớn chứ!”
Cảnh Tây: “Ta thích.”
Hệ thống nhỏ nghĩ thầm ngài đúng thật là cái gì cũng dám làm.
Nó không biết giữa sếp và Cảnh Tây có ân oán riêng, cũng không dám nhiều chuyện, chỉ im lặng cầu nguyện sếp lớn không biết việc này.

Nó cùng Cảnh Tây về chung cư đổi thân thể, nghi hoặc hỏi: “Đoạn Trì cũng biết ngài là con thỏ nhỏ rồi, vẫn phải đổi hả?”
Cảnh Tây: “Ừ.”
Mối quan hệ của Đoạn Trì và Ất Chu không ai là không biết, không có gì bất ngờ xảy ra thì cuối cùng cậu sẽ dùng thân thể của Ất Chu ở lại thế giới này cho đến khi kết thúc.
Tuy rằng hiện tại cũng có vài người biết chuyện giữa ba người Đoạn Trì, Cảnh Tây và con thỏ nhỏ rồi, nhưng sau này muốn gặp nhau nhiều hơn không thể cứ tiếp tục mối quan hệ tay ba kì dị đó được.

Hơn cả, cậu vẫn quen thuộc thân thể của con người hơn.
Khi cậu đến thì Đoạn Trì đã ở đó, còn vừa làm cơm xong.
Cậu không khách sáo chút nào, thực lòng khen ngợi tay nghề của ngài giám đốc.

Sau đó cậu kể cho hắn nghe lại chuyện của Hồ Tiêu.
Đoạn Trì nhìn ảnh chụp, nhíu mày: “Đây là ai?”
Cảnh Tây: “Tùy tiện photoshop thôi.”
Đoạn Trì nhìn cậu, không tin tưởng lắm.
Cảnh Tây cười một chút, không muốn nói.
Đoạn Trì liền chắc chắn là cậu có quen, nhưng không biểu hiện nét mặt ra ngoài cho Cảnh Tây thấy.
Nghĩ thông suốt điểm này, hắn đem sự bức bối khó chịu đè xuống, cùng Cảnh Tây ăn cơm xong thì chờ xem chương trình phát sóng.
Không chỉ bọn họ, trên mạng đã có rất nhiều người lót dép chờ.
Tổ chế tác đúng là không phải người, một tuần qua cứ thả vài đoạn cut, có cẳ đoạn Ất Chu vác thùng nước hai mắt nhìn người của bộ lạc tộc Thú, khiến cho họ càng thêm tò mò không biết tiếp theo xảy ra chuyện gì.
Đúng 8 giờ, chương trình chính thức bắt đầu.
Chương trình bắt đầu là vào ngày đầu tiên mọi người chuẩn bị vật tư và trang bị, khung cảnh xung quanh hòn đảo nhỏ, quy tắc trò chơi vân vân để tránh cho người xem bị ngộp nội dung khi mới xem.

Sau đó thì giới thiệu sơ lược về cảnh trộm nước.

Vì vậy mọi người nhìn thấy giữa vùng ven biển mỹ lệ có hai nhóm người một trước một sau chạy như điên, khung cảnh vô cùng xúc động lòng người, bình luận ầm ầm oanh tạc.
[ Hahahaha trăm ngàn lần không ngờ tới được là đi ăn trộm như thế này! ]
[ Nhìn cảnh này đừng nói là muốn chạy vòng quanh cả hòn đảo luôn nha? ]
[ Cầu được xem người của bộ lạc tộc Thú gặp bóng ma tâm lý ]
[ Có một nói một, thể lực của Ất Chu này không tồi nha ]
[ Vô cùng xin lỗi, tôi đã hiểu sai, giám đốc Đoạn thực sự có phúc khí ]
[ Lầu trên toàn nghĩ ra cái gì đâu, giám đốc Đoạn thể lực vô cùng tốt, chỉ có thể làm 1 mà thôi. ]
[ Vẫn là bạn quá ngây thơ rồi, người ta nói tộc Thiên Lang có sức trâu bò lắm, Dị Lang còn cường hãn hơn cơ, tôi nói vậy bạn hiểu không? ]
[ Oh… ]
Cảnh Tây: “…”
Đoạn Trì: “…”
Bình luận tằng tằng sôi trào, mọi người đều cảm thấy đề tài này vô cùng thú vị.
Trước đây khi Cảnh Tây đóng vai làm minh tinh cũng đã từng đọc bình luận của người xem khi mình tham gia chương trình tạp kĩ, không ít người phát ý dâm, nhưng lúc đó cậu vẫn rất bình tĩnh, bây giờ lại có chút khó chịu.
Cậu không thích chuyện của mình và Đoạn Trì bị lấy ra làm trò tiêu khiển cho người khác.
Thế nhưng cậu hiểu rõ chuyện này không thể tránh được, phức tạp tiếp tục nhìn bình luận.
Đoạn Trì cũng không thích: “Tôi kêu người xóa bình luận cho em nhé?”
Biểu tình của Cảnh Tây nhìn không ra vấn đề gì: “Không sao đâu, kệ đi.”
Nói xong, chương trình đã chiếu đến đoạn Cảnh Tây quay đầu bảo đám người phía sau chạy nhanh lên, lực chú ý của mọi người lập tức bị dời đi, lại spam một tràng “hahaha”.
Đề tài thành công chuyển hướng, “sự ghét bỏ” của hai người nhanh chóng lắng xuống, Cảnh Tây cũng không tương tác với người xem như mấy vị khác.

Người bên cạnh lại chìm đắm trong một vài suy nghĩ không phù hợp với trẻ vị thành niên.
Đoạn Trì nhìn thoáng qua cậu.
Cảnh Tây sau khi ăn cơm, tắm rửa sạch sẽ, mặc quần áo ngủ, từ góc độ của hắn có thể nhìn thấy được một đoạn xương quai xanh tinh xảo.
Hắn không khắc chế được cơn sóng lòng đang xao động, nhanh chóng ôm lấy eo đối phương.
Hô hấp Cảnh Tây hơi dừng lại, ngón trỏ chống vào trán hắn, đem người đẩy ra.
Đoạn Trì luôn quan sát từng chi tiết liên quan đến cậu nên nhạy bén phát hiện cậu có chút không được tự nhiên, nhanh chóng ôm lấy cánh tay đối phương, thấp giọng lẩm bẩm: “Cảnh Tây à.”
Âm thanh trầm thấp như muốn dán vào lỗ tai.
Cảnh Tây nheo mắt: “Đừng làm nũng.”

Đoạn Trì buông tay ra, ngồi lại đàng hoàng.
Thật ra đây không phải phong cách hành sự thường ngày của hắn.

Nhưng đối với Cảnh Tây thì hắn luôn kiên nhẫn như vậy, không thể thừa thắng xông lên tóm lấy cơ hội, hắn không cảm thấy tiếc nuối mà còn thấy vui sướng.
Cái đuôi trên sô pha vung qua vung lại, mỗi lần vung là một lần cào vào lòng Cảnh Tây.
Đến lần thứ năm, Cảnh Tây giơ tay bắt lấy, dùng sức miết lấy cái đuôi trắng.
Thân hình giám đốc Đoạn cứng đờ, thành thật ngoan ngoãn trở lại.
Chương trình đã chiếu đến gương mặt không thể tin nổi của bộ lạc tộc Thú khi phát hiện đặc sản và đồ lưu niệm đã biến mất hơn một nửa.
Tiếp đó lại là cảnh bọn họ rượt đuổi người, Hồ Tiêu và Phong Hướng Thần nhân cơ hội đó lẻn vào doanh trại của người ta, người xem lại cười thêm một vòng, sâu sắc cảm nhận nhóm của Hồ Tiêu đúng là một bụng đen thùi lùi.
Sau nhóm của Hồ Tiêu, nhóm của ảnh đế cũng đang rục rịch chuẩn bị.
Chỉ vừa mới thấy có cơ hội đã nhào ra, do quá nóng vội nên bọn họ đã thất bại, lại phải vắt chân lên cổ chạy trốn.
Màn hình lại chuyển cảnh sang nhóm của Hồ Tiêu xếp thành vòng nấu mì, đến chiều lại thong thả ra bờ biển hóng gió, chẳng khác gì một đám cá mặn* ăn không ngồi rồi.

Người xem “đm” một tràng, cảm giác như mình đang xem hai chương trình khác nhau vậy.
*cá mặn aka không muốn làm chỉ muốn ăn, lười biếng không thích vận động, suy nghĩ
Thế nhưng nhóm cá mặn ban ngày nằm ăn chơi la liệt, đến tối thì bắt đầu hành sự.
Người xem cười không ngừng được, đồng loạt thắp cho bộ lạc tộc Thú một cây nến to, nhìn nhóm Hồ Tiêu lại thành công tha đồ về lều thêm lần thứ hai.
Hồ Tiêu vì muốn nghe động tĩnh xung quanh nên không thu tai lại, lâu lâu bị móng vuốt của Ất Chu ăn đậu hũ.
Cậu một chút cũng không thấy ngại hay phiền, ăn trộm đồ xong cũng không muốn đi ngủ ngay nên lôi kéo Ất Chu ra bờ biển đi dạo, kích động nói: “Anh ơi, mau nhìn lên trời kìa!”
Màn hình lại hướng lên trời theo lời cậu.

Người xem bỗng chốc kinh hô.
Hòn đảo nhỏ cách xa chốn phố phường đông đúc, dễ dàng thu được một dải ngân hà lộng lẫy, hùng vĩ.
Hồ Tiêu: “Nếu có di động chụp lại thì tốt quá.”
Cảnh Tây” ừ” một tiếng.
Màn hình di chuyển đến gương mặt của cả hai, còn cho một cái cận mặt, người xem lập tức muốn liếm.
[ Mau nhìn ánh mắt của Ất Chu kìa, cảm giác như là đang nhớ tới ai vậy ]
[ Chỉ lướt qua nhanh thôi nhưng ai cũng thấy rõ đúng không đúng không? Chẳng lẽ cậu ấy muốn chia sẻ khoảnh khắc đó với giám đốc Đoạn? ]
[ Tôi thấy giống lắm á ]
[ Bé Tiêu à, cho anh trai cậu sờ lỗ tai, lại lôi anh ta đi ngắm sao, đẹp thật đó, nhưng tiếc thay sai người sai thời điểm rồi ]
Vị sai người sai thời điểm nào đó nhìn một tràng bình luận không khỏi đổ mồ hôi “haha” một tiếng, mở điện thoại ra tính nhắn tin cho Ất Chu thì bị người bên cạnh đè lại, hỏi: “Anh làm gì vậy?”
Tần Triệu: “Em không thấy trên màn hình sao, hình như trên tai em bị trọc một mảng đó.”
“Không có khả năng!” Hồ Tiêu kinh hoảng la, mọc tai ra xem xét, nắm tay đối phương lên giúp mình chỉ: “Trọc ở đâu?”

Tần Triệu miết rồi sờ một vòng, ở trên lỗ tai nhéo nhéo hai cái: “Hình như tôi nhìn lầm.”
Hồ Tiêu nhìn chằm chằm hắn, “ồ” một hơi dài: “Anh ghen hả?”
Cậu cười nói: “Ghen thì cứ nói thẳng ra, tôi bán manh là lên hot search, người người nhà nhà đều mê, anh cũng vậy chứ gì, đừng ngượng ngùng.”
Tần Triệu cười to: “Tôi thì ngượng cái gì?”
Hắn nói rồi lại sờ tai của cậu: “Tôi chỉ cảm thấy đã là người đã kết hôn thì đi ra ngoài vẫn phải thận trọng một chút.”
Hồ Tiêu: “Muốn tôi chú ý thì cứ nói được mờ, muốn sờ tai tôi hả?”
Tần Triệu: “Tôi là chồng của em, muốn sờ thì cứ sờ, tôi còn thấy mình phải thực hiện chức trách của một người chồng đúng nghĩa nhiều hơn.”
Hồ Tiêu nháy mắt kích động, hai mắt phát sáng.
Tần Triệu thấy mặt cậu đầy chờ mong, tim đập nhanh hơn, ra vẻ trấn tĩnh mà nắm tay đối phương.
Hồ Tiêu lại né ra, đóng màn hình trò chuyện với Ất Chu lại, mở một đoạn ghi âm ra.
Âm thanh của Tần Triệu máy móc vang lên: “Yên tâm, tôi không thích ngoại hình của cậu, càng không có hứng thú ngủ với cậu.

Ngoại trừ việc mua bán, tôi chỉ có một yêu cầu, khi kết hôn rồi thì không được đội nón xanh cho tôi, đến thời điểm thì chúng ta sẽ ly hôn.”
Tần Triệu: “…”
Hồ Tiêu: “Tôi chờ giờ phút này lâu lắm rồi đó.

Bị vả mặt đau không?”
Tần Triệu hoàn hồn, cười càng to hơn: “Tôi chỉ đùa một chút thôi, không có ý với em thật đâu.”
Hồ Tiêu: “Tôi hiểu mà, loài mèo á hả, đều ngạo kiều như nhau.”
Con hổ trắng Tần Triệu: “…”
“Tôi lười phản ứng với em.” Hắn lạnh lùng đứng lên: “Tự mình xem đi, chụp đến một chút ý tứ cũng không có.”
Hồ Tiêu nhìn theo bóng dáng của đối phương dần biến mất, cười lăn ra sô pha.
Cậu quá có cảm giác thành tựu.

Vội vàng chia sẻ niềm vui:
[ Chú hai, tôi chọc cho ông chồng mình tức giận đi rồi, cậu nghĩ xem hắn có về thư phòng cào chân bàn không? ]
Chú hai nào đó nhìn tin nhắn ở não vực, đánh giá nói: “Nhân vật chính ở tuyến truyện này của các ngươi khá tốt.”
Hệ thống nhỏ biết bên kia xảy ra chuyện gì, nén cười: “Là oan gia hoan hỉ sao?”
Cảnh Tây: “Không phải.

Là đá tảng từng hòn từng hòn lăn từ trên núi xuống.”
Hệ thống nhỏ: “…”.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.