Bạn đang đọc Sửa Bug Ở Vũ Trụ Tiểu Thuyết FULL – Chương 46
Edit: jena
Cảnh Tây gõ tin nhắn trả lời, gợi ý cậu nên lên lầu nhìn người ta thử.
Hồ Tiêu không cần chú hai mình nói, cậu cũng không thể bỏ qua một cơ hội tốt như vậy.
Vì vậy nhanh chóng đuổi theo để xem bộ mặt thẹn quá hóa giận của ông chồng.
Chuyện của Hồ Tiêu đã xong, nhưng bên Cảnh Tây thì chưa.
Đoạn Trì tất nhiên không buông tha cho đề tài này: “Lúc đó em có muốn chụp ảnh gửi cho tôi không?”
Cảnh Tây: “Không.
Anh xem qua hình ảnh chương trình quay là được rồi.”
Đoạn Trì nâng cằm cậu hướng về phía mình: “Bé cưng à, em thành thật một chút thì chết à?”
Cảnh Tây hất tay hắn ra: “Tôi nói xạo hồi nào?”
Đoạn Trì nghĩ thầm quả thật không có, nhưng em chỉ trốn tránh hiện thực thôi.
Hắn thấy Cảnh Tây đã bắt đầu động tâm nên có chút nôn nóng muốn cậu phải thật lòng với mình.
Thế nhưng hắn lại vô cùng kiên nhẫn với cậu, thấy thái độ bây giờ của cậu thì coi như cam chịu, chỉ là khóe miệng cong cong lên không giấu nổi tâm tình vui sướng.
Cảnh Tây liếc hắn một cái, đột nhiên ý thức được một việc quan trọng thì nhìn sang cổ tay hắn.
Hiện tại Đoạn Trì vô cùng mẫn cảm với mọi cử chỉ, hành động của cậu, vì vậy giải thích ngay: “Sợ em phiền nên bây giờ tôi chỉ mang di động bình thường thôi.”
Hắn vừa nói vừa lấy vòng tay từ trong túi áo ra, đem vùng cảm ứng đặt vào da mình.
Một tiếng “Ong” rõ ràng vang lên trong nháy mắt.
Vòng tay ò í e báo động, nhiệt tình thay mặt chủ nhân mình giải bày tâm trạng kích động.
Cảnh Tây: “…!Anh buông tay ra đi.
Cảm ơn.”
Đoạn Trì cười cười, buông tay ra.
Trên màn hình, sau khi nhóm Hồ Tiêu cùng nhau ngắm sao thì chuyển đến cảnh trong doanh trại của bộ lạc tộc Thú với hai đội ngũ.
Một đội đang bất lực thất thểu quay về, một đội khác thành công trộm được vật tư, thế nhưng chút thành tựu ấy cũng không đủ để an ủi tinh thần bị tổn thương nặng nề của họ.
Nhóm thú tộc liền xếp thành một vòng tròn nhỏ, đồng loạt thở dài trồng nấm trên mặt đất.
Người xem cười muốn vỡ bụng.
Ngày đầu tiên ở trên đảo hoang cùng với bộ lạc tộc Thú đã kết thúc.
Đến sáng hôm sau, nhóm của ảnh đế quyết định đi trộm nước vì hai nữ minh tinh cùng đội cần dùng nước tương đối nhiều.
Các cảnh ghi hình buổi sáng đều tập trung vào sự đối lập giữa hai nhóm Hồ Triệt và nhóm ảnh đế, khá là hài hước.
Lúc người xem đang thắc mắc không biết khi nào nhóm Hồ Tiêu xuất hiện thì máy quay vô cùng hiểu thấu lòng người, lập tức quay máy sang.
Nhưng ở đó không có hình ảnh của nhóm Hồ Tiêu, mà là một đoàn người tộc Thú chực chờ trước chỗ đi WC rồi lao nhanh tới tha con AI đi.
Người xem spam một đoàn “Hahahaha”.
[ Mỗi lần họ tới đây đều chẳng ra dáng người của một bộ lạc trên đảo hoang gì cả ]
[ Cười chết mất, đúng thật là nên trộm AI cho khỏe ]
[ Té một lần đau rồi thì sẽ khôn hơn một chút, xin chúc mừng bộ lạc tộc Thú sau một đêm trồng nấm đã thành công tìm được thành công đột phá! ]
Khi Nhị Yêu vừa thông báo lại sự việc cho đám Hồ Tiêu, kỳ phát sóng lần này liền kết thúc.
Muốn biết nhóm bọn họ cứu AI như thế nào thì phải chờ đến kỳ tiếp theo.
Người xem lăn lộn không chịu, đang khúc hay mà!
Thế nhưng kỳ này xem rất đã mắt, cười vô cùng nhiều, bọn họ cũng đã hài lòng rồi.
Đêm đó, trên mạng xã hội tràn ngập các video liên quan với những bình luận giống nhau.
Chương trình thực sự đã hot.
Thế nhưng thông báo các khách mời cho các số tiếp theo không còn sự xuất hiện của Hồ Tiêu và Ất Chu nữa.
Truyền thông nhanh chóng liên hệ tổ chế tác để hỏi nguyên do, lại chỉ được giải đáp bằng một câu “Thiên cơ bất khả lộ.”
Đạo diễn nhìn sức hút của chương trình oanh tạc trên mạng, sầu não đến mức nhổ từng cọng tóc đến trọc đầu.
Ông cũng muốn tiếp tục mời hai người đó, nhưng Ất Chu là người ngoại giới, tham gia chương trình là vì Hồ Tiêu.
Còn Hồ Tiêu…
Đứa nhỏ ấy sống quá lý trí.
Biết sức hút là do Ất Chu tạo ra, cũng không có lòng tham mà kéo người tham gia tiếp, muốn từ chối để chuyên tâm đi đóng phim.
“Không được.
Tôi chưa bỏ cuộc đâu.” Ông càng nghĩ càng khó chịu: “Lên mạng áp bình luận xuống một chút, liên lạc với người đại diện của Hồ Tiêu.
Nói với cậu ta là cứ tham gia chương trình đi, không ảnh hưởng đến việc đóng phim đâu.”
Trợ lý nghe xong, chuyên tâm làm việc.
Đêm nay người đại diện cũng xem chương trình, cảm thấy từ bỏ cũng có chút tiếc nên khi nhận được điện thoại của người ta thì nói là sẽ suy xét lại.
Anh ta gọi cho Hồ Tiêu, khuyên bảo cậu.
Hồ Tiêu từ chối ngay: “Quay chương trình một số đến bốn năm ngày, lại ngồi phi thuyền đi đi về về một ngày.
Lâu.”
Người đại diện: “Bọn họ nói là sẽ sắp xếp ghi hình ở nơi gần chỗ cậu đóng phim.”
Hồ Tiêu: “Mấy vị khách quý khác cũng đồng ý à?”
Người đại diện: “Chọn nơi ghi hình là chuyện của tổ chế tác, cậu không cần lo.”
Hồ Tiêu có chút động lòng, ngắt máy với người đại diện rồi gọi cho chú hai: ” [ Tôi hiện tại hot rồi, người ta muốn tôi đi ghi hình nhiều hơn.
Cậu theo giúp tôi được không? ]
Cảnh Tây: [ Không đi đâu. ]
Hồ Tiêu: [ Cho tôi lý do thích đáng đi. ]
Cảnh Tây: [ Tôi không muốn xuất đầu lộ diện. ]
Hồ Tiêu: [ Sợ cái gì chứ! ]
Cảnh Tây: [ Sợ về sau không được tự do đi lại bên ngoài. ]
Hồ Tiêu: [ Có thể mang khẩu trang mà. ]
Cảnh Tây: [ Mỗi người có chí hướng riêng, không nên cưỡng cầu.
]
Hồ Tiêu: [ … ]
Cảnh Tây suy ngẫm lại vài vị khách quý tham gia chương trình, cảm thấy nam minh tinh Les có vẻ không tồi.
Ảnh đế có việc nên cũng giống như bọn họ chỉ ký hợp đồng ghi hình một kỳ, vì vậy những phần sau Les sẽ có đồng đội khác.
Hiện tại Hồ Tiêu đang đàm phán với công ty, có thể cùng hợp đội với Les để tăng hiệu quả, bên phía Les cũng đã đồng ý.
Sau khi nhận được tin tức từ hệ thống nhỏ, cậu vừa nhấc đầu lên đã thấy Đoạn Trì thong dong, tự tại bước vào phòng ngủ, xốc chăn lên leo lên giường nằm, còn dang tay chờ cậu lăn qua.
Cậu im lặng hai giây, cũng không nói gì, tạm biệt Hồ Tiêu rồi lên giường.
Đoạn Trì theo thường lệ ôm người vào lòng, nỗ lực lần cuối cùng: “Thử với tôi đi mà?”
Cảnh Tây: “Ngủ đi.”
Đoạn Trì xoa đầu cậu: “Ngủ ngon.”
Cảnh Tây nằm trong bóng tối, alo cho cộng sự: “Gọi Lộ A giúp ta.”
Hệ thống nhỏ dạ vâng, gửi tin nhắn đi,
Trong cục quản lý bận rộn đến sứt đầu mẻ trán, Lộ A cũng không thoát khỏi số kiếp làm nô lệ cho tư bản.
Thế nhưng Cảnh Tây cảm thấy Lộ A chắc chắn sẽ dành chút thời gian đưa lời khuyên cho mình nên cậu rất kiên nhẫn chờ.
Một lát sau, đối phương trả lời: [ Làm sao vậy? ]
Cảnh Tây: [ Sếp chưa về hả? ]
Lộ A: [ Chưa nha. ]
Cảnh Tây biết thời gian ở mỗi thế giới đều khác nhau, nhưng cũng không thể lâu đến mức này rồi mà người vẫn chưa quay lại, hẳn là đã xảy ra chuyện gì đó, hỏi: [ Lúc họp thì ông ấy có nói gì không? ]
Lộ A: [ Không.
Cậu muốn tìm ông ấy hả? Muốn tôi gửi lời gì không? ]
Cảnh Tây do dự.
Mọi chuyện gần như đã rõ ràng, sếp cật lực muốn cậu nhận nhiệm vụ đi sửa bug là vì muốn cậu làm mồi nhử câu chuỗi số liệu đó ra.
Cậu đã nhớ lại được một vài kí ức, cảm thấy sếp không có ác ý gì với chuỗi số liệu này, nhưng bộ phận xuyên thư đã hư hỏng nặng, nên để phòng ngừa, Cảnh Tây sẽ không chủ động đưa người tới cửa.
Cậu trả lời: [ Không.
Cậu cũng đừng nói là tôi đi tìm ông ấy. ]
Lộ A: [ OK. ]
Cảnh Tây: [ Tin tức về K Cơ thì sao? ]
Lộ A: [ Cũng không có.
Kỳ lạ thật, cậu nghĩ thử xem anh ta có thể trốn ở xó nào được nhỉ? ]
Cảnh Tây nghĩ lại chuông báo đỏ lúc trước, cũng rất muốn biết anh ta vì sao lại có thể suy yếu đến như vậy.
Lộ A: [ À đúng rồi, theo cấp dưới của anh ta nói thì trước khi xảy ra chuyện 10 ngày, anh ta không ở trong văn phòng mà đi ra ngoài. ]
Cảnh Tây hơi động trong lòng: [ Tại sao? ]
Lộ A: [ Mấy người đó cũng không biết, họ nói là cứ đột nhiên đi vậy thôi.
Hơn nữa có thể cùng lúc kiểm tra được thế giới 325 thì lượng năng lượng khổng lồ đó chỉ có cậu đạt nổi.
Có nghĩa là trước khi thế giới 325 sụp đổ, K Cơ cũng đã ở đó, thậm chí là ở trong nhân vật nào đó rồi.
Sao? Có khơi mở gì cho cậu được không? ]
Cảnh Tây: [ Không. ]
Lộ A: [ Số liệu của cậu khôi phục cũng được chút ít rồi chứ? ]
Cảnh Tây: [ Cũng tạm.
Phần lớn là chuyện ở bộ phận trọng sinh. ]
Lộ A: [ Không cần gấp đâu.
Cứ từ từ. ]
Cảnh Tây đọc tin nhắn xong, có suy đoán rằng: ngày đó K Cơ phát hiện ra chuỗi số liệu lạ nên phải ra ngoài tra xét, muốn xử lý một chút, mà khi anh ta đuổi tới nơi, hai người động thủ đánh nhau.
Nhưng có một vấn đề: một Chủ thần muốn xử lý một chuỗi số liệu có cần thiết phải tiến vào một thế giới, thậm chí nhập thân vào một nhân vật trong đó luôn hay không?
Cậu gọi hệ thống nhỏ: “Chủ thần của các ngươi không phải là loại bụng dạ hẹp hòi, lấy việc công trả thù việc tư đúng không?”
Khi cậu và Lộ A nói chuyện, hệ thống nhỏ chỉ phụ trách tạo ra một đường dẫn tin và tự động tạo ra cửa chắn, nên nó không thể biết cả hai nói chuyện gì, kinh ngạc hỏi lại: “Không phải, ngài ấy là người rất có phép tắc đó.”
Cảnh Tây nghĩ thầm nếu đúng thật vậy thì khi phát hiện một chuỗi số liệu dị thường, phản ứng đầu tiên của anh ta không phải là nên báo cáo cho cục quản lý hả?
Hệ thống nhỏ: “Có tin tức gì về Chủ thần của chúng tôi sao?”
Cảnh Tây: “Không có.”
Hệ thống nhỏ: “Vậy ngài hỏi tôi cái này làm gì? Ngài cũng đâu có xích mích gì với Chủ thần của chúng tôi đâu?”
Cảnh Tây vừa định trả lời, bên cạnh đã vang lên tiếng động.
Đoạn Trì có lẽ cảm thấy cậu đã ngủ rồi nên vùi vào cổ cậu cọ cọ, còn hôn lên một cái.
Lộ A bên kia cũng nhắn qua một tin: [ Dạo gần đây cậu sao rồi? ]
Cảnh Tây cảm nhận được hơi ấm còn sót lại trên da, im lặng một chút, trả lời: [ Cũng khá tốt. ]
Lộ A: [ Vậy tốt rồi, có chuyện gì cứ tìm tôi, giờ tôi có việc, tạm biệt. ]
Cảnh Tây kết thúc cuộc trò chuyện, alo cho cộng sự thiểu năng trí tuệ: “Buổi tối đúng là hắn ta động chạm ta, sao ngươi không thông báo?”
Hệ thống nhỏ: “Hôm nay hắn ta mới làm vậy mà.”
Nó suy đoán: “Hẳn là hắn ta phát hiện ngài coi trọng mình nên muốn thân cận một chút?”
Nó lý giải: “Ngài cũng nói là ngài muốn dẫn hắn đi rồi mà, để hắn thân cận chút có sao đâu.
Sau này thân thể này của ngài cũng đâu dùng nữa.”
Cảnh Tây nhất thời không biết nên chửi câu gì, cũng không thể giải thích cho nó nghe, đành phải bắt nó câm miệng.
Sáng sớm hôm sau, cậu đổi sang thân thể khác rồi đến công ty, gặp Hồ Tiêu tiếp tục nói về chuyện của ông chồng ình, hỏi hệ thống nhỏ sau chuyện “cào cái chân bàn” thì Tần Triệu đã động tâm chưa.
Nhận được câu khẳng định là có rồi thì cậu không hỏi nhiều nữa, cảm thấy tuyến tình cảm của cốt truyện này diễn ra vô cùng suôn sẻ.
Qua một đoạn thời gian, đoàn phim đã xác định được nam chính thì Cảnh Tây đi theo Hồ Tiêu tham gia bộ phim.
Vô cùng trùng hợp, nam chính lại là nam minh tinh Les, hai người không chỉ cùng nhau hợp tác trong phim truyền hình mà còn muốn cùng hợp tổ đội trong chương trình tạp kỹ.
Có quan hệ này, cộng thêm Hồ Tiêu có giao tình với Ất Chu nữa, trong đoàn phim không có ai dám làm khó dễ cậu, toàn bộ quá trình quay phim vô cùng thuận lợi.
Cảnh Tây làm trợ lý cũng bớt lo.
Khi cậu đang cảm thấy bình yên nhàn nhã sống qua ngày, kết thúc công việc quay về chỗ ở thì nhìn thấy đoàn phim bên cạnh bắt đầu khai máy cũng tụ lại ở trong khách sạn này, trong đó có một người vô cùng quen mắt.
Song Dạ Lương vừa mới kết thúc công tác đã bị người đại diện tống đi đóng một bộ phim khác.
Vốn là có chút không thoải mái, ai ngờ vừa nhấc đầu đã thấy con thỏ nhỏ, hắn cười bước đến: “Các cậu cũng ở chỗ này hả?”
Hồ Tiêu vừa thấy hắn thì “đm” một tiếng: “Sao trùng hợp vậy.”
Song Dạ Lương cười dịu dàng: “Phải, chúng ta thật có duyên.”
Hồ Tiêu: “Chắc chắn rồi, khi nào rảnh thì cùng nhau đi ăn cơm.”
Song Dạ Lương: “Tất nhiên là được.”
Đoàn phim bên hắn muốn tổ chức tiệc liên hoan nên đối phương nhanh chóng rời đi.
Cảnh Tây bình tĩnh trở về phòng.
Hệ thống nhỏ hỏi cậu có muốn nói cho Đoạn Trì biết không.
Cậu nói: “Thân thể này có hơi đào hoa chút thôi, nói là nói cái gì?
Hệ thống nhỏ chậc lưỡi, không nói nữa.
Cảnh Tây cởi quần áo đi tắm rửa.
Vừa tắm xong thì thấy tin nhắn của Đoạn Trì.
Cậu lại nhớ đến vẻ mặt dỗi hờn của người nào đó lúc ăn kem ở nhà hàng, cảm thấy nên nói một câu cho người ta biết.
Đoạn Trì: [ Lại là hắn? ]
Cảnh Tây: [ Đoàn phim của anh ta quay kế bên. ]
Đoạn Tây bình tĩnh tỏ vẻ đã biết, đem chuyện này đặt sang một bên.
Nửa tháng sau, hắn điều tra rõ bên kia là một công ty điện ảnh vừa xây, vẫn còn đang thu hút vốn đầu tư nên hắn cũng giữ cho mình một phần, lấy lí do là trong công việc tình cờ biết được.
Đầu tiên hắn liên hệ qua Cảnh Tây, biết được là buổi tối hôm nay bọn họ muốn ăn cơm nên nhanh chóng chạy đến.
Bố cục của nhà hàng này cũng giống với nhà hàng lúc trước hắn dẫn Cảnh Tây đi, đều sử dụng ghế dàng thanh nhã, tinh tế.
Hắn đi lên lầu hai, nhanh chóng tìm được bọn họ, làm bộ ngoài ý muốn tiến lên chào hỏi: “Chú hai, chú cũng tới ăn cơm à?”
Song Dạ Lương: “…”
Anh vừa gọi cậu ta là cái gì?
Đoạn Trì nói xong thì nhìn sang hắn, tức khắc nhíu mày.
Chỉ là một tên minh tinh cỏn con mà thôi, hắn căn bản không để trong lòng, nhưng lần này phải ra mặt vì bọn họ ở chung một khách sạn, hắn cảm thấy trong lòng không thoải mái được.
Mà khi nhìn thấy đối phương, hắn phát hiện mình không chỉ khó chịu không.
Cũng giống như trực giác của Cảnh Tây, hắn chỉ liếc mắt qua thôi mà hắn đã cảm thấy vô cùng chán ghét đối phương.
Hơn nữa còn là sự chán ghét từ trong cốt tủy..