Bạn đang đọc Sửa Bug Ở Vũ Trụ Tiểu Thuyết FULL – Chương 44
Edit: jena
Nghe nói là Đoạn Trì tự mình xuống bếp, Cảnh Tây ngạc nhiên: ” Anh còn biết nấu cơm nữa hả?”
Đoạn Trì: “Mới học được.”
Hắn cũng không biết vì sao đột nhiên lại nghĩ rằng tự mình nấu cho cậu ăn như vậy sẽ làm cho cậu cảm động.
Ban đầu tưởng rằng nấu ăn rất khó, thế nhưng đụng vào rồi thì như thiên phú có cơ hội bộc lộ ra, hắn vừa học liền biết.
Cảnh Tây đánh giá một bàn cơm, cảm thấy có lẽ ăn ngon.
Nếu vị giám đốc cao cao tại thượng đã dám bưng lên bàn, hẳn là có thể ăn rồi.
Cậu rửa tay chân sạch sẽ, quay về chỗ ngồi, bắt đầu cầm đũa lên ăn thử.
Đoạn Trì: “Thế nào?”
Cảnh Tây thành thật: “Hương vị không tồi.”
Đoạn Trì cười cười: “Em thích là tốt rồi.”
Hai người vừa ăn vừa nói chuyện.
Cảnh Tây kể lại chuyện ở chương trình, Đoạn Trì chỉ nghe vài ba câu đơn giản đã có thể tượng tượng ra toàn bộ khung cảnh lúc đó, hỏi cậu khi nào thì tập này phát sóng.
Cảnh Tây không biết tốc độ biên tập ở thời đại này như thế nào nên hỏi hệ thống nhỏ rồi đáp: “Khoảng một tuần nữa.”
Đoạn Trì: “Em xem cùng tôi được không?”
Cảnh Tây suy nghĩ nửa giây: “Tôi sẽ cố gắng.”
Khóe miệng Đoạn Trì không khỏi cong lên.
Nếu là lúc trước, Cảnh Tây sẽ đối phó qua loa mà “tùy”, còn bây giờ là “cố gắng”.
Xem ra không phải là do hắn ảo giác.
Từ lúc ở chỗ khu điện ảnh ăn cơm đến mấy hôm trước dặn hắn phải đi ngủ sớm, đủ loại dấu hiện cho thấy Cảnh Tây là thật lòng để ý đến hắn.
Không, hình như là ở trên phi thuyền, Cảnh Tây đã có chút ngoài ý muốn thẳng thắn thành khẩn bắt đầu.
Giám đốc Đoạn ăn xong, cân nhắc đến chuyện lên giường ngủ.
Vì vậy hai người tắm rửa xong, xem một bộ phim, Cảnh Tây muốn về phòng nghỉ ngơi thì thấy vị giám đốc nào đó đi theo sau.
Cậu nhướng mày: “Sao vậy?”
Đoạn Trì: “Muốn ngủ cùng em.”
Cảnh Tây: “Không cho.”
Đoạn Trì mắt điếc tai ngơ, giương móng vuốt ôm eo người, đầu vùi vào cổ cọ cọ: “Muốn em.”
Cảnh Tây: “…!Ngài giám đốc này, anh lớn rồi mà còn thích làm nũng à?”
Đoạn Trì cười nhẹ một tiếng: “Thật sự rất muốn em.”
Hệ thống nhỏ nhịn không được cất tiếng: “Trong nhà con sói này có gì xấu đâu? Hắn chỉ muốn thân cận với ngài một chút thôi mà.”
Cảnh Tây: “Ồ?”
Hệ thống nhỏ: “…!Ngài cứ uy hiếp tôi như vậy, tôi sẽ thương tâm đó.”
Cảnh Tây: “Đã nhìn ra.
Ngươi không chỉ là một hệ thống bình thường vô tri vô giác.”
Cậu nói xong thì không quan tâm tới tiếng la oai oái của hệ thống nhỏ nữa, giơ tay sờ sờ lỗ tai lông mềm, cũng không cự tuyệt đối phương, dù sao cậu chỉ ở đây một hai ngày rồi lại phải quay lại chỗ của Hồ Tiêu.
Tâm nguyện của Đoạn Trì đã được hoàn thành, vừa lên giường đã đem người ôm vào lòng: “Bé con à, thật là không muốn thử với tôi hả?”
Cảnh Tây: “Không.”
Đoạn Trì: “Thẳng thắn một chút đi.”
Cảnh Tây đẩy người ra: “Tôi rất thẳng thắn thành thật.”
Đoạn Trì nắm lấy cổ tay cậu: “Nhìn không giống.”
Cảnh Tây nhìn Đoạn Trì.
Đoạn Trì nháy mắt đã hiểu, thông minh ngậm miệng lại, thế nhưng đáy mắt vẫn mang theo ý cười, hiển nhiên tâm trạng không tồi.
Cảnh Tây nhìn hắn hai giây thì dời tầm mắt đi, phân phó AI tắt đèn.
Phòng ngủ bỗng chốc tối sầm.
Cảnh Tây nhìn bóng dáng mơ hồ trước mắt, hiểu được ý tứ của Đoạn Trì.
Cả hai người đều quá thông minh, có thể nhìn thấu được đối phương.
Cậu thừa nhận, cậu có để ý đến Đoạn Trì.
Nghiêm túc suy nghĩ thì từ việc hoài nghi Đoạn Trì là chuỗi số liệu kia, cậu không có cách nào đẩy hắn ra xa được.
Cậu rõ ràng là trước đây giữa cả hai chẳng có gì cả, nhưng bởi vì ký ức chưa đầy đủ, dẫn tới kết cục loạn cào cào, không thể xác định nên cậu không thể quyết định được gì.
Thế nhưng ngoài những ký ức vụn vặt, hiện tại đối với đối phương, cậu không chán ghét, mà thực sự có cảm tình.
Đang thất thần, một cái đuôi mò lên.
Đoạn Trì ôm eo cậu, kéo vào trong lòng.
Trong nháy mắt mùi của đối phương ngập tràn trong khoang mũi, mang theo hơi ấm dễ chịu, vừa kiên định lại thư thái.
Lông mi Cảnh Tây khẽ run, nhắm mắt lại, không tránh ra nữa.
Đoạn Trì hôn lên đỉnh đầu cậu: “Ngủ ngon.”
Cảnh Tây “ưm” một tiếng, nhanh chóng ngủ.
Trong mơ là một yến hội linh đình ồn ào, tòa tháp phía xa đã sụp đổ xuống, vài người sợ hãi, tức giận nhìn cậu.
Cậu đứng ở trung tâm, cười vô cùng sung sướng.
Hệ thống ở não vực gần như chết máy: “…!Vì, vì sao? Nói cho tôi nghe đi?”
Cảnh Tây: “Vì ở bên ngoài hòa nhã giả dối ghê tởm, phải lột ra, thấy bộ mặt thật thì mới đẹp.
Khiến người khác tức điên lên, chắc chắn sẽ nhớ mãi.” Cậu nói xong thì mở điện thoại, kiêu ngạo chụp hình những người trước mặt.
Hệ thống: “…”
Lửa cháy còn đổ thêm dầu, mấy người kia ngay lập tức nổi điên lên.
Cảnh Tây cười ra tiếng: “Thế nào? Đẹp đúng không?”
Lời vừa dứt, bọn họ đã nhào đến, nhưng bỗng có một người đàn ông cao lớn chắn trước mặt cậu.
Toàn bộ đều im lặng, Cảnh Tây bất mãn “hừ” một tiếng, người đàn ông lại quay đầu, nói: “Tốt thật đấy, làm tôi hứng thú rồi.”
Người đàn ông cười: “Lần sau tôi sẽ chú ý hơn.”
Hắn nhìn người đối diện, cảm thấy đối phương quá mức xinh đẹp: “Tôi bồi em chơi một chút được không?”
Cảnh Tây: “Tốt nhất là anh nên làm tôi hài lòng.”
Bọn họ không để ý tới những người khác, cùng nhau rời đi.
Sự thật chứng minh, người đàn ông rất hợp ý cậu.
Bọn họ cùng nhau làm việc xấu, khiến cho hệ thống trên đường lại chết máy thêm vài lần.
Mà chính cậu cũng không nghĩ được rằng đây chỉ mới là bắt đầu.
Lần sau bọn họ sẽ vẫn gặp lại nhau, và cũng sẽ hợp tác với nhau như vậy.
Hành lang lấp lánh những vì sao trên trần nhà, sếp lớn dựa lưng vào tường, là một bộ dạng không đứng đắn.
“Tôi phát hiện một điều.” Ông đánh giá Cảnh Tây: “Gần đây cậu rất giống một người.”
Cảnh Tây nhướng mày: “Trước kia tôi không giống người à?”
“Nên nói như thế nào đây nhỉ?” Sếp tự hỏi một chút: “Trước đây cậu làm nhiệm vụ chỉ cần chơi vui là được, còn mấy cái cây hay quả to gì đó của người ủy thác không có vấn đề gì lớn thì cũng không thèm quan tâm.
Nhưng gần đây, hai lần, cậu ít nhiều có chút kiêng dè cảm thụ của bọn họ.”
Ông hỏi: “Sao vậy? Chuỗi số liệu kia ở bên cạnh cậu chơi lâu như vậy, vẫn luôn kiên nhẫn dẫn cậu theo bên người, nên là cậu đã đáp đất như người bình thường rồi hả?”
Thần sắc của Cảnh Tây không đổi: “Có lẽ là bản thân tôi có chút thiện lương lại.”
Sếp cười to, muốn cùng cậu tâm sự thêm chút đỉnh lại bị trợ lý tóm được, không thể không quay trở về làm việc.
Cảnh Tây đứng tại chỗ vài giây thì nhận thêm một nhiệm vụ mới, không hề ngoài ý muốn lại gặp chuỗi số liệu kia, lại tiếp tục kết giao, cùng nhau đi trên con đường xưa.
Cuối cùng cậu hỏi: “Anh cứ đi theo tôi như vậy không thấy mệt sao?”
Người đàn ông có chút kinh ngạc: “Tôi đâu có đi theo em?”
Cảnh Tây biết hắn không có ký ức của những thế giới trước, nhún nhún vai, không hỏi nữa.
Hai người vừa nói chuyện vừa đi vào một khu phức hợp chưa mở cửa cho công chúng.
Cảnh Tây vừa nói một tiếng, âm thanh vang dội lại có chút lớn vì vậy dừng lại, đánh giá xung quanh một phen.
Các tòa nhà xây thành vòng tròn, bọn họ đang đứng ở trung tâm.
Người đàn ông giới thiệu: “Kĩ sư đã tham khảo nguyên lý vật lý, đứng ở đây không cần thiết bị khuếch đại âm thanh nhưng ở chỗ khác cũng có thể nghe thấy tiếng em rất rõ ràng.
Em cứ thử hô to một tiếng xem độ vang như thế nào đi, dù sao ở đây cũng không có ai.”
Cảnh Tây không muốn làm: “Anh kêu đi.”
Người đàn ông cười cười, hai bàn tay cong lại đặt lên miệng: “Tôi yêu em!”
Thanh âm mang theo ý cười đùa được không gian khuếch đại lên, đụng vào tường rồi vang vọng trở lại.
Tiếng vang có trình tự rõ ràng, từng từ từng chữ dội lại chỗ bọn họ.
Cảnh Tây hơi hơi nghiêng đầu nhìn người đàn ông.
Anh đi theo em như vậy mãi không mệt sao?
Mỗi một tiếng vang lên chính là đáp án.
Cảnh Tây mở mắt ra, thấy ánh sáng nhàn nhạt đang len lỏi vào căn phòng theo khe hở của bức màn.
Đoạn Trì vẫn còn ngủ, nhưng cũng sắp tỉnh, gần như theo bản năng mà xoa xoa người trong lòng.
Cảnh Tây nhìn chằm chằm hắn trong chốc lát, lại giơ móng vuốt sờ sờ lỗ tai mềm.
Lỗ tai Đoạn Trì nhúc nhích, hắn mở mắt nhìn cậu.
Cảnh Tây: “Dậy đi.”
Đoạn Trị cọ cọ: “Ngủ thêm một lát nữa.”
Cảnh Tây: “Anh không đi làm à?”
Đoạn Trì: “Tôi xin nghỉ được.”
Cảnh Tây theo bản năng muốn tránh ra, nhưng lại nhớ đến hai lần gần đây đều nằm chung giường với Đoạn Trì, cậu lại có thể nhớ thêm một chút gì đó nên thu tay lại, nghe lời ngủ thêm lát nữa.
Thế nhưng lại không thể mơ được gì nữa.
Cậu vẫn không từ bỏ, kiên định ở lại thêm một ngày nữa.
Hi vọng bao nhiêu thất vọng bấy nhiêu, vẫn không thể nằm mơ nữa, đành phải chấp nhận hiện thực, chuẩn bị đồ đặc chuẩn bị đi làm.
Đoạn Trì không muốn, nhưng biết rằng dù có ngăn cản cũng vô dụng, nói: “Nhớ khi về phải xem chương trình cùng với tôi nhé.”
Cảnh Tây “ừ” một tiếng đáp ứng.
Đoạn Trì lái xe đưa cậu đi, đột nhiên nhớ đến một việc: “Đúng rồi, con AI em sửa đâu?”
Cảnh Tây: “Thị trưởng của trấn nhỏ xin để trong viện bảo tàng rồi.
Anh muốn à?”
Đoạn Trì: “Em sửa mà, sao tôi lại không muốn chứ?”
Cảnh Tây cười: “Còn có thêm Hồ Tiêu làm nữa.
Thôi, rảnh tôi làm cho anh cái khác.”
Đoạn Trì hài lòng, đem người đến nơi rồi rời đi.
Cảnh Tây lại đổi về thân thể của con thỏ nhỏ, đi taxi đến công ty.
Hồ Tiêu đã tới từ sớm, nhìn thấy cậu thì vẫy tay cười: “Chú hai, dệt áo lông sao rồi?”
Cảnh Tây: “Miễn cưỡng dệt xong rồi.”
Hồ Tiêu: “Có ảnh chụp không?”
Cảnh Tây: “Không.”
Hồ Tiêu: “Cậu nhờ Ất Chu chụp một tấm gửi qua đi.”
Cảnh Tây không chút nghĩ ngợi liền cự tuyệt.
Hồ Tiêu nghĩ rằng dệt không tốt lắm nên đổi đề tài, nhờ cậu nhìn thử hợp đồng.
Sau khi chương trình kết thúc, công ty đã cho cậu thêm rất nhiều tài nguyên.
Đúng như Cảnh Tây nghĩ, cậu ấy hot thì tài nguyên sẽ tự động mò đến cửa.
Hệ thống nhỏ vô cùng cao hứng, chỉ cho cậu chọn vài bộ phim truyền hình và phim điện ảnh nổi tiếng, nói: “Trong tin nhắn của ngài cũng có vài lời mời tham gia chương trình tạp kĩ khá tốt, có thể mang cậu ta tham gia một chút.”
Cảnh Tây sớm đã xem qua tin nhắn của tài khoản xã giao, cũng nhận được không ít lời mời từ đạo diễn.
Thế nhưng dù sao cậu cũng là người ở ngoài giới giải trí, loại việc này nếu nhiều quá sẽ có người bán tín bán nghi, khiến cho người khác phản cảm.
Cậu nói: “Cho cậu ta chuyên tâm đóng phim trước đã, có tác phẩm rồi thì vị trí sẽ chắc chắn hơn.”
Hệ thống nhỏ nghĩ thầm cũng đúng, không khuyên bảo nữa.”
Hồ Tiêu chuyên tâm xem xong kịch bản, lấy từ trong đống lớn hai cái ném qua – đúng là phim truyền hình mà hệ thống nhỏ nói.
Hai kịch bản này một cái là của phim truyền hình, một cái là phim điện ảnh, thời gian khai máy cũng tương đương nhau.
Cậu biết mình vẫn chưa phải là người có kinh nghiệm hay vị thế trong giới, vì vậy khiêm tốn chọn vai nam hai trong phim truyền hình, không muốn cạnh tranh làm nam chính.
Người đại diện nhắc nhở: “Phim điện ảnh bên kia muốn cậu nhận vai nam thứ ba.”
Hồ Tiêu: “Được mà, tôi không có ý kiến.”
Người đại diện cũng biết kĩ thuật diễn của cậu cần tôi luyện thêm, thấy cậu thanh tỉnh, lý trí như vậy thì cảm thấy vô cùng vui mừng, việc dẫn dắt cậu không cần phải nhọc lòng nhiều nên gật gật đầu, bắt đầu đi thương thảo hợp đồng.
Hồ Tiêu thấy anh ta rời đi thì quay sang con thỏ nhỏ: “Có xem phát sóng trực tiếp không?”
Cảnh Tây: “Có chứ.
Biểu hiện của cậu tốt lắm.”
Hồ Tiêu cười: “Tôi thấy Ất Chu không tồi đâu nha.”
Trước đây cậu sống không tốt lắm, vì vậy ai đối tốt với cậu thì cậu cũng biết ơn: “Rảnh thì hẹn cậu ấy được không? Chúng ta cùng nhau ăn một bữa cơm.”
Cảnh Tây: “Tùy.
Khả năng cao là cậu ta lại đi chơi tiếp rồi.”
Hồ Tiêu nghĩ lại tính cách của Ất Chu, biết đây là lời nói thật, có chút tò mò: “Sao hai người quen nhau được hay vậy?”
Cảnh Tây không đáp: “Cậu mau đi học đi.”
Hồ Tiêu nhìn thời gian, đúng là tới giờ lên lớp rồi, co giò chạy.
Thầy của công ty tưởng cậu không tới vì bây giờ cậu nổi tiếng rồi, vậy mà cậu vẫn kiên trì theo học nên có chút thưởng thức, gật đầu cười với cậu.
Người tham gia lớp học không dám coi thường vị minh tinh mới nổi này, cũng khách khí chào hỏi.
Bắt đầu từ hôm nay, Cảnh Tây và Hồ Tiêu đi học vào buổi sáng, buổi tối thì sinh hoạt bình thường.
Một tuần trôi qua, đến ngày phát sóng chương trình.
Cảnh Tây nhắc khéo Hồ Tiêu đi tìm ông chồng mình xem chung.
Hồ Tiêu: “Cậu đi đâu?”
Cảnh Tây: “Tôi có việc.”
Hồ Tiêu ngay lập tức nhiều chuyện: “Đi hẹn hò với ai? Song Dạ Lương hả?”
Cảnh Tây: “Không.”
Hồ Tiêu: “Hay đi xem chương trình với Ất Chu? Tôi cũng muốn đi!”
Cảnh Tây nhắc nhở: “Đoạn Trì cũng ở đó.”
Hồ Tiêu im lặng, không thể hiểu được mối quan hệ của ba người này.
Nhưng chắc chắn rằng vòng tay của Đoạn Trì đều phản ứng với chú hai mình và Ất Chu nên có thể nói là hắn ta đều hợp ý hai người này.
Còn không phải là Đoạn Trì sao? Hai tay hai em, có gì mà ghê gớm chứ!
Vì thế cậu nhắm mắt lại, vỗ vỗ vai chú hai mình, thống khoái nói: “Được thôi, tôi gọi ông chồng mình mua sẵn bắp rang, cả gia đình chúng ta cùng nhau xem!”
Cảnh Tây: “…”
Hệ thống nhỏ: “…”.