Bạn đang đọc Sửa Bug Ở Vũ Trụ Tiểu Thuyết FULL – Chương 43
Edit: jena
Nhân viên công tác đóng vai làm người của bộ lạc tộc Thú cảm thấy rằng phải dừng lại thôi, không thể tiếp tục cắn răng bán sống bán chết chạy nữa.
Bọn họ nhìn lẫn nhau, trong đó có một người chịu không nổi “huhu” khóc, hướng cameraman bày tỏ mình không muốn đuổi theo nữa.
Những người còn lại cũng gật đầu như giã tỏi, quyết định từ bỏ.
Vừa quay lại chỗ cũ, bọn họ lại bắt gặp Hồ Triệt và Miêu Mãn đang khiêng xô nước ra ngoài.
Trộm nước: “…”
Người của bộ lạc: “…”
Một phút im lặng ngắn ngủi, người của bộ lạc tộc Thú ỷ đông người gào to nhào đến.
Miêu Mãn xoay người chạy đi, Hồ Triệt cũng muốn chạy nhưng từ nhỏ hắn đã có tính tự phụ, không thích chăm lo thể lực.
Tuy rằng có thể dựa vào ưu điểm của tộc Thú để khiêng được những xô nước to nhưng chân chạy không nhanh nên sớm bị bắt lại.
Hắn ngay lập tức cảm thấy hối hận.
Thật ra bình thường thì họ sẽ không hành động sớm như vậy, nhưng vừa rồi nhìn thấy một màn bát nháo giữa Cảnh Tây và người của bộ lạc, cảm thấy có thể thừa nước đục thả câu.
Mà Ất Chu lại đi theo Hồ Tiêu, hắn nghĩ rằng nếu Ất Chu đã thảm như vậy thì Hồ Tiêu hẳn là còn thảm hơn nữa nên xung phong đi trộm nước, muốn nhìn tình cảnh đáng thương của đối phương mà trào phúng, ai ngờ đâu người gặp thảm lại là mình.
Người tộc Thú bắt lấy hắn, kiểm kê lại vật tư, phát hiện còn thiếu hai xô nước.
Không chỉ như vậy, đặc sản và đồ lưu niệm lại mất hơn phân nửa!
Bọn họ hỏi nhân viên công tác đứng gần lều thì biết được Hồ Tiêu đã cầm một túi đựng đầy đồ mang đi rồi.
Bọn họ thành khẩn hỏi: “…!Chúng tôi vẫn còn có thể tiếp tục sống không?”
Đạo diễn: “…”
Ông cũng không thể ngờ rằng người nào đó có thể làm được như vậy!
Thế nhưng đoạn phim rượt đuổi ở bờ biển chắc chắn sẽ hot trong tương lai, ông quyết định duy trì hiện trạng: “Bọn họ hẳn là đủ nước rồi nên sẽ không đi ăn trộm nữa đâu.
Bây giờ chỉ mới bắt đầu, về sau các cậu cố gắng hòa lại một lần là được.”
Người tộc Thú: “Nếu họ vẫn đi ăn trộm thì sao?”
Đạo diễn: “Các cậu cẩn thận hơn.”
Người tộc Thú: “Nếu chúng tôi cẩn thận hơn thì các khách mời khác làm sao lấy nước được?”
Đạo diễn khuyên nhủ: “Cứ tùy cơ ứng biến đi đã.”
Người tộc Thú tắt máy, nhìn nhóm của Miêu Mãn đến muốn trao đổi con tin.
Họ lấy vật tư rồi thả Hồ Triệt ra, sau đó xếp thành vòng tròn, bẻ khớp tay răng rắc hầm hè muốn báo thù.
Nhóm người bị nhớ thương nãy giờ đã quay trở lại điểm tập kết.
Ba xô nước cộng thêm hai thùng ban đầu, quả thật là đủ nước dùng rồi.
Nhị Yêu nhìn một túi lớn đầy đồ đặc sản và lưu niệm, giơ ngón tay cái lên cho một like: “Quá pro vip.”
Hồ Tiêu mở túi ra: “Nói là đặc sản nhưng mà chẳng ăn được gì.”
Phong Hướng Thần nhịn không được, cười: “Ăn rồi thì làm sao tính điểm được?”.
Cậu nhìn về phía công thần của nhóm: “Anh Chu làm sao cắt đuôi họ được vậy?”
Cảnh Tây: “Cứ chạy thôi.”
Phong Hướng Thần “wow”, hai mắt sáng lấp lánh.
Từ lúc chia nhóm đến giờ chỉ mới trôi qua một tiếng đồng hồ mà bọn họ đã gom đủ đồ sống sót cho ba ngày tiếp theo.
Giống như ngày hôm qua, lại là người chiến thắng.
Phong Hướng Thần vô cùng kích động.
Tối hôm qua cậu đã xem video, biết hai người có thể làm được nhiều thứ, nóng lòng hỏi: “Tiếp theo chúng ta nên làm gì nữa?”
Cảnh Tây: “Nghỉ ngơi đi.”
Phong Hướng Thần: “Dạ?”
Hồ Tiêu giải thích: “Đi ra ngoài một trận như vậy đã mệt lắm rồi, nghỉ ngơi một chút rồi lát ăn trưa.”
Phong Hướng Thần nghĩ thầm ừm nên vậy, nhìn lều trại đã được Nhị Yêu và AI sửa sang dọn dẹp thì tìm một chỗ ngồi xuống cùng mọi người nói chuyện phiếm.
Thời gian nhanh chóng đến giữa trưa.
Hôm qua đội của Nhị Yêu và Phong Hướng Thần xếp thứ hai từ dưới đếm lên nên chỉ vài bịch dịch dinh dưỡng.
Cảnh Tây và Hồ Tiêu lại mua được rất nhiều đồ nên chia sẻ với họ, để bịch dinh dưỡng làm vật tư để trao đổi con tin.
Nhị Yêu nhìn thấy đội bạn lấy ra một cái nồi nhỏ, hai mắt mở to đầy thán phục: “Tới cái này mà hai người cũng có hả?”
Hồ Tiêu cười nói: “Còn có gia vị nữa cơ.”
Cảnh Tây bỏ thêm nước vào nồi: “Buổi chiều có thể khám phá trên đảo xem có gì ăn thêm không.”
Phong Hướng Thần giơ tay xung phong: “Được ạ, tôi và các anh cùng đi.”
Nhị Yêu liếc mắt nhìn đàn em, biết tỏng là cậu muốn cọ nhiệt nhưng vẫn im lặng không nói gì.
Cảnh Tây và Hồ Tiêu cũng nhìn ra, nhưng vì ở chung một nhóm, chắc chắn việc này không thể tránh né được, chỉ cần nghe lời và không làm ảnh hưởng đến người khác thì vẫn chấp nhận được.
Cảnh Tây: “Ừ, được thôi.”
Nhị Yêu: “Mấy thứ này thì tính sao?”
Cảnh Tây cười, chỉ tay vào gốc cây.
Giờ nghỉ trưa qua đi, nhân viên phụ trách điều tra giúp đỡ tin tức cho người của bộ lạc tộc Thú phẩn khởi trở về trại, cấp báo: đội của Hồ Tiêu đi đào rau dại!
Mọi người đứng dậy: “Có mang theo vật tư gì không?”
“Có AI mang balo thêm mấy bịch nilong, còn bọn họ thì đi tay không.”
Mọi người: “Bọn họ đi đào rau ở khu vực xung quanh à?”
“Không, đã đi xa khỏi lều trại rồi, tôi nhìn hướng đi đoán là đến bờ biển.”
Theo quy định của trò chơi, không thể đi ăn trộm ở lều trại.
Nhưng một cái bao kia thì không thể mang hết được bốn năm xô nước, huống chi đám Hồ Tiêu còn mua một đống đồ vật hằm bà lằng.
Ngay lập tức bọn họ tìm ra được cơ hội để báo thù.
Để đề phòng, họ để lại vài người ở trại, còn lại thì tiến thẳng đến lều của nhóm Hồ Tiêu.
Kết quả khi đến nơi, ngoài trên mặt đất lăn lóc vài ly mì gói, bọn họ không thể tìm thêm được thứ gì.
“Có thể nào là đào hố chôn xuống hoặc là quăng lên cây không?”
Lời vừa dứt, những cái đầu hàng loạt ngóc lên, nhìn thấy trên cây treo đủ thứ đồ vật, còn đặc biệt cao.
Mọi người: “…”
Sao mà ném lên đó được hay vậy?
Bọn họ nghĩ rằng phải dùng dây thừng leo lên.
Nhưng để trói được dây thì phải bám vào một nơi rất cao, phần thân cây lại trụi lủi trơn trượt không leo lên được.
Hết cách, chỉ còn có thể chồng người mà leo.
Bọn họ nhìn thử, cần đến ba người chồng lên nhau.
Bọn họ không phải dân chuyên nghiệp, nếu thử thật thì quá nguy hiểm.
Vì vậy đành phải từ bỏ.
“Rốt cuộc làm sao họ làm được vậy? Trừ khi có thêm người chạy đến phụ.”
“Đúng vậy…!Không đúng, bọn họ có AI!”
“Có AI thì giúp được gì?”
Bọn họ vừa nói vừa nghĩ ra cảnh tượng ấy trong đầu, phát hiện là giúp được thật.
AI kia có công năng mang đồ, hai tay chân có thể nâng lên hạ xuống.
Nếu nó ngồi xổm trên mặt đất, người leo lên tay nó đứng, chờ nó nâng lên cao thì chẳng khác gì đi thang máy.
Mẹ nó, không biết xấu hổ!
Nhóm người “không biết xấu hổ” đã tìm thấy đồ ăn.
Nhờ hệ thống nhỏ phổ cập khoa học, Cảnh Tây biết được món này có thể ăn được.
Huống chi trước khi ghi hình tổ chế tác cũng phải đến đây thực nghiệm trước, nếu có độc thì đã nhắc nhở từ lâu.
Đào đồ ăn xong, bọn họ lại hướng ra biển muốn tìm hải sản, đáng tiếc lại không thu hoạch được gì.
Hồ Tiêu: “Nếu không thì ngày mai rồi đi bắt hải sản tiếp?”
Cảnh Tây: “Cũng được.”
Bọn họ đến đây cũng có mang thêm đồ ăn, bây giờ tìm một nơi có bóng râm trải thảm ngồi, vừa ăn vừa vui vẻ hóng gió biển.
Nhân viên công tác phụ trách điều tra nhìn một màn này từ xa, ôm trái tim rỉ máu quay về.
Các thành viên trong bộ lạc thương lượng một phen, quyết định buổi tối tiếp tục nói, rốt cuộc thì nhiệm vụ chính của bọn họ là đi trộm đồ của các khách mời khi họ đi ngủ.
Đột nhiên có người hỏi: “Nếu buổi tối bọn họ cũng quăng đồ lên cây thì sao?”
Những người còn lại: “…”
Cùng lúc đó, Phong Hướng Thần cũng hỏi: “Vậy bọn họ còn đi trộm đồ của chúng ta tiếp không?”
Cảnh Tây: “Buổi tối.”
Hồ Tiêu vừa nghe xong, lập tức nằm xuống, nhắm mắt dưỡng thần.
Chạng vạng, bọn họ hái được thêm mấy trái dừa, ôm về lều trại.
Nhị Yêu búi tóc lên cao, đem rau dại xào nấu cùng gia vị.
Hồ Tiêu nhặt vài viên đá mỏng, dùng nước rửa sạch sẽ, tính toán ngày mai bắt được hải sản thì sẽ dùng mấy hòn đá này làm đồ nướng BBQ.
Đạo diễn nhìn bọn họ, lại nhìn những khách mời khác phải gặm bánh nén khô cùng bịch dinh dưỡng, cảm hứng tuôn trào.
Khi đó, màn hình sẽ tách đôi ra, một bên là nhóm người lạc trên hoang đảo bị bộ lạc tộc Thú truy đuổi, một bên là đến tiêu dao thưởng thức mỹ thực.
Thành viên của tộc Thú theo dõi từ xa lại không nghĩ được sâu xa như vậy.
Hắn nhìn chằm chằm đến buổi tối, xác nhận bọn họ không đem đồ ném lên cây, chờ họ vào lều đi ngủ thì cao hứng trở về báo tin.
Ở trong lều, Hồ Tiêu đem lỗ tai cáo của mình dán xuống mặt đất, nói: “Anh ta rời đi rồi.”
Cảnh Tây kiên nhẫn chờ thêm một giờ nữa, gọi Nhị Yêu và Phong Hướng Thần qua, dạo một vòng rồi đến doanh trại của bộ lạc.
Nhóm người tộc Thú thì đang thì thầm to nhỏ.
“Qua một giờ rồi, hẳn là ngủ rồi chứ?”
“Chờ thêm chút nữa, bình thường mọi người cũng không ngủ sớm như vậy, lỡ như ngồi ở trong đó nói chuyện phiếm thì sao?”
“Nhóm bọn họ có tới hai người thuộc tộc Thú, tôi cảm thấy không dễ làm đâu.”
“Không sao đâu, đồ đều để ở bên ngoài mà.”
Lá gan của bọn họ không lớn, cho nên nếu bị phát hiện thì bỏ chạy thôi.
Nếu gần lều có đồ vật nào thì họ sẽ thuận tay cầm theo rồi chạy tiếp.
Hồ Tiêu mà nghe thấy động tĩnh, mở cửa lều trại ra, lúc đó chạy vẫn kịp.
Vì thế bọn họ lại chờ, lại chờ, ý chí chiến đấu tăng cao chuẩn bị xuất phát.
Lý tưởng thì cao, hiện thực lại phũ phàng.
Bọn họ còn chưa tới gần lều trại của người ta đã nghe thấy tiếng la.
AI: “A! Có, có, có người, người…”
Người tộc Thú xoay người chạy biến.
AI: “…!Tới.”
Người tộc Thú đã chạy xa.
Bọn họ chạy đến một bãi đất trống, dừng lại đấm ngực dậm chân.
Người tính không bằng trời tính, vậy mà bọn họ lại quên mất con AI.
Mẹ nó buổi tối không tắt máy cũng không nghỉ ngơi, không sợ bị hao điện hả!
Đêm nay không ăn trộm được rồi.
Mọi người trở về, vừa đi vùa phân tích chuyện này.
Đồ thì bị quăng lên cây, tối thì có AI canh chừng, đầu sỏ gây tội là ai?
Tất cả là do con AI!
Muốn báo thù, đầu tiên bọn họ cần phải đánh con AI ra bã!
Mà ở bên kia, đám Cảnh Tây nhìn người tộc Thú chia làm ba nhóm đi ra ngoài trộm đồ, còn lại hai người ở doanh trại canh nước.
Vì vậy chậm rãi thó lấy đặc sản trong lều.
Tay chân bọn họ nhẹ nhàng thoăn thoắt lấy xong đồ, Cảnh Tây bảo Hồ Tiêu mang Nhị Yêu và Phong Hướng Thần đi vòng lên trước, còn mình thì muốn rửa rau, rửa nồi các thứ, cảm thấy nước không đủ dùng nên muốn trộm thêm một thùng về.
Hồ Tiêu tất nhiên tin lời cậu, dặn cậu chú ý an toàn rồi mang hai người kia đi.
Cảnh Tây chờ bọn họ rời đi, nương theo bóng tối của lều trại che lấp để để đến gần mấy thùng nước.
Tiếp theo lại đột ngột lao ra ngoài, hai tay không nâng một thùng lên, xoay đầu chạy.
Hai người tộc Thú chết đứng: “…”
Bọn họ nhìn thân ảnh chạy như điên vô cùng quen thuộc nọ, tức khắc nuốt xuống một ngụm nước miếng thông cổ họng đắng chát.
Có còn là người hay không!
Người khác là cẩn thận sợ hãi mà đi trộm, cậu mẹ nó cứ một mình một cõi chạy đến lấy như chốn không người!
Người “một mình một cõi chạy đến lấy như chốn không người” chạy được một đoạn, không thấy ai đuổi theo thì thả chậm tốc độ.
Một lát sau, chỉ nghe thấy phía trước truyền đến một hàng dài tiếng bước chân.
Cậu hơi dừng lại, nhanh chóng gặp lại nhóm người tộc Thú đang quay trở về doanh trại.
Hai bên nhìn nhau.
Cảnh Tây giơ móng vuốt chào hỏi: “Ô, xin chào.”
Nhóm người tộc Thú nhìn thùng nước trên vai cậu, đồng loạt im lặng.
Khinh “thú” quá đáng!
Bọn họ nhanh chóng vây quanh cậu lại.
Kết cục vô cùng dễ đoán, không thể bắt được người.
Khi họ mệt mỏi trở về còn phát hiện ra một nửa đặc sản và đồ lưu niệm lại không cánh mà bay, không khỏi ôm ngực, một lần nữa cảm thấy cuộc sống này không còn ý nghĩa gì.
Cũng may là hai đội khác có thể trộm một ít đồ về, miễn cưỡng an ủi được một chút.
Sáng hôm sau, bọn họ nghiên cứu đối sách.
Họ sẽ canh giữ ở gần chốt WC, kiên nhẫn chờ đến trưa, rốt cuộc thấy AI và Nhị Yêu đi toilet.
Họ chờ Nhị Yêu đóng cửa lại thì nhanh chóng chạy đến.
AI: “A, có, có, có người…”
Chưa cần nghe xong, nhóm tộc Thú đã khiêng nó đi.
Chờ Nhị Yêu giải quyết nỗi buồn xong đã thấy người bế AI chạy đi xa, cô chạy về lều trại: “Bọn họ đem AI trói lại rồi.”
Ba người sửng sốt.
Cảnh Tây đứng dậy: “Để tôi lấy đồ đi đổi.”
Hồ Tiêu: “Đó không tính là con tin, sợ là họ không chịu đổi.”
Cảnh Tây: “Dễ mà, anh sẽ làm cho bọn họ chủ động đem nó về đây.”
Cậu nói rồi mang hai bịch dịch dưỡng chậm rãi đi.
Nhóm thú Tộc bế AI về doanh trại, phát hiện đồng bạn cũng mới bắt được thêm hai con tin, cảm thấy vô cùng mĩ mãn.
Đang lúc cao hứng, bọn họ lại nhìn thấy một bóng dáng lẻ loi xuất hiện trong tầm mắt.
Thù mới hận cũ!
Nếu không nhân cơ hội này bắt người, chẳng phải bọn họ sẽ làm thất vọng kiếp nhân sinh của tộc Thú sao?
Bọn họ trao đổi ánh mắt, vừa đàm phán vừa vây người thành một vòng.
Cảnh Tây đã lường trước chuyện này, thừa dịp họ còn chưa hoàn toàn vây lại, tìm cơ hội thoát ra, cười nói: “Nếu mấy người không nói chuyện đứng đắn thì đừng có trách tôi.”
Cậu nói xong thì gọi tên AI: “Nhóc Tươi Mát.”
Âm thanh thanh thúy của AI từ lều trại vọng ra: “Dạ!”
Cảnh Tây: “Cho bọn họ nghe hát, ta không cho dừng thì không được dừng.”
AI: “Dạ!”
Nhóm tộc Thú: “…”
Hai con tin bị nhốt cùng AI: “…”
Cảnh Tây xoay người rời đi.
Nhóm tộc Thú la oai oái gọi cậu trở lại, nhưng cậu không thèm nghe.
Xuyên suốt hai giờ, cả doanh trại tràn ngập tiếng ca đầy khả ái.
Nhóm tộc Thú ban đầu còn muốn đem thứ này trả lại nhưng đạo diễn lại thấy nó bị nhốt chung với khách mời có chút hay ho, muốn quay chụp hình ảnh này nhiều hơn, cho đến khi đồng đội của hai vị khách mời đến chuộc người mới thở dài từ bỏ.
Một khắc cũng thể chờ được nữa, nhóm tộc Thú vắt chân lên cổ chạy trả lại con AI.
Đánh trận nào thua trận đó, bọn họ bất lực muốn từ bỏ, nhưng đạo diễn lại phân phó vì hiệu quả của chương trình mà không thể không làm vậy, mọi người đành phải nuốt ngược nước mắt vào trong tiếp tục tìm cơ hội báo thù.
Đám Cảnh Tây ngược lại như đang đi nghỉ dưỡng.
Nước đã đủ dùng, đặc sản và đồ lưu niệm cũng thế, vẫn còn tốt tính chừa lại cho các khách mời khác vài món đồ.
Bây giờ quả thật là vô dục vô cầu, chỉ muốn an tĩnh nghỉ ngơi.
Khoảng thời gian trước Nhị Yêu luôn bận rộn, giờ có thời gian tĩnh dưỡng thì vô cùng thích.
Phong Hướng Thần muốn làm thêm chuyện gì đó nhưng đồng đội không ai chịu phối hợp, cậu chỉ có thể một mình làm thử, kết quả xui xẻo là bị bắt lại.
Lần này Cảnh Tây không thèm ra mặt mà là Hồ Tiêu và Nhị Yêu đi đàm phán.
Nhóm tộc Thú ác khí lan tràn, muốn hung hăng dạy dỗ họ một chút.
Tộc trưởng còn kêu người đem ghế đến ngồi chễm chệ, muốn đàm phán thật lâu dài.
Hồ Tiêu lập tức nhắc nhở: “Không đúng, ông vừa mới bô lô ba la một trận không cho thả con tin.
Bây giờ lại muốn đàm phán, còn kêu thêm ghế ngồi, đừng nói là muốn nói lâu dài cho tụi tôi mệt mỏi rồi nhân cơ hội bắt tụi tôi luôn chứ?”
Tộc trưởng: “…”
Những người còn lại: “…”
Hồ Tiêu: “Thêm nữa, lúc trước có đàm phán qua, theo tôi thấy mấy lời của ông cũng có thành ý, vậy sao vẫn không chịu thả người ra vậy?”
Nhóm tộc Thú: “…”
Mẹ nó vậy mà vẫn nhớ sao, ai mà nhớ nổi chứ, sao cứ thích làm khó bọn họ vậy!
Hồ Tiêu: “Còn nữa,…”
Tộc trưởng nhanh chóng cắt lời cậu, không muốn tiếp tục nữa.
Ông hít sâu một hơi, nhận bịch dinh dưỡng của bọn họ rồi thả người đi.
Kinh qua một trận này, Phong Hướng Thần cũng trở nên ngoan ngoãn hơn.
Sáng sớm ngày thứ ba, AI cuối cùng cũng đã hết điện.
Nhưng đã là ngày cuối cùng, nhóm Cảnh Tây cũng không cần dùng đến nó nữa nên về địa điểm tập kết chơi, thuận tiện còn nhìn xem những đội bị bắt làm con tin.
Chương trình gà ba chó sủa trên đảo hoang cuối cùng cũng thành công đặt xuống dấu chấm hết.
Mọi người ngồi trên máy bay quay lại trấn nhỏ, chờ hình phạt được chia xong thì từng người trở về.
Hồ Tiêu: “Cậu trực tiếp đi tìm chú hai luôn hả? Hay là ở lại một bữa ăn cùng chúng tôi đi?”
Cảnh Tây nghĩ nghĩ: “Tôi đi tìm Đoạn Trì.”
Hồ Tiêu: “Thì ăn cơm xong rồi đi.”
Cảnh Tây: “Không, tôi ăn với anh ta.”
Hồ Tiêu không hỏi nữa, kéo hành lý cùng cậu ra khỏi máy bay, ngay sau đó thì bị fans vây quanh.
Chỉ với một ngày phát sóng trực tiếp, cậu đã thu hút được rất nhiều fan.
Fan biết bọn họ vừa ghi hình chương trình xong nên đến nhìn người.
Cũng may người đại diện rất có kinh nghiệm xử lý chuyện này, nhanh chóng mang bọn họ chạy ra khỏi cảng.
Cảnh Tây xuống xe dưới tiểu khu của Đoạn Trì, chậm rãi kéo hành lý vào cổng.
Vừa ngẩng đầu nhìn đã thấy trước mắt là một người đàn ông mặc thường phục ở nhà, còn lộ ra một cặp tai và cái đuôi trắng như tuyết.
Đoạn Trì biết hôm nay cậu trở về, nghe nói không ở lại ăn cơm với đoàn nên vô cùng phối hợp tự mình nấu cho cậu một bữa cơm.
Nhìn cậu bước vào cửa, hắn nhìn qua: “Em về rồi hả?”
Bước chân của Cảnh Tây hơi chững lại.
Bây giờ vừa xế chiều, trong phòng nhuộm sắc vàng ấm áp của chiều tà, người trước mặt đứng giữa một vầng sáng, cảm giác có chút không chân thật.
Sau một giây hoảng hốt, cậu cảm thấy dường như đã rất lâu rồi không có ai chờ mìnhn như thế này.
Cậu ở bộ phận trọng sinh thường tiếp nhận những nhiệm vụ có độ khó cao.
Bởi vì không muốn giao du với nhiều người, cậu cứ thế làm nhiệm vụ như cá gặp nước.
Cha mẹ cãi nhau, muốn mượn sức cậu đối phó với bên kia, lợi dụng xong thì muốn cậu nhanh chóng chết đi.
Sau đó cậu từng bước tìm lại công bằng cho mình, giải quyết luôn cả hai nhà, cuối cùng thế giới cũng yên tĩnh trở lại.
Không còn ai dám coi thường cậu, ghét bỏ cậu, căm thù cậu.
Cũng không có ai ở trên cao cao tại thượng rủ lòng xót thương cậu.
Từ đây cậu có thể làm chủ cuộc sống của mình.
Cậu nhìn vị giám đốc muốn dùng sắc dụ người này, cười cười đi qua, thuận tay sờ sờ đôi tai lông mềm: “Ừ, tôi về rồi.”.