Bạn đang đọc Sửa Bug Ở Vũ Trụ Tiểu Thuyết FULL – Chương 42
Edit: jena
Không có phát sóng trực tiếp, người phẫn hận không chỉ có cư dân mạng mà còn có Đoạn Trì.
Thức trắng đêm sau khi bay bằng máy bay phản lực hắn cũng không gặp vấn đề, thậm chí với thể chất đặc thù của tộc Thiên Lang, cho hắn thức trắng ba đêm cũng chẳng si nhê.
Ngày mai là ngày nghỉ, hắn cũng không ngủ sớm, sau khi phòng phát sóng kết thúc thì dạo sang diễn đàn đọc bình luận, đọc từng từ từng chữ của đám người thèm thuồng bé con nhà hắn, thậm chí còn có người bắt đầu đu thuyền tà đạo Cảnh – Hồ.
Hắn khó chịu híp mắt, gửi tin nhắn cho Cảnh Tây: [ Khi nào em về? ]
Bên kia trả lời rất nhanh: [ Quay xong thì về. ]
Đoạn Trì: [ Bây giờ em đang ở trên xe nên dùng di động được hả? ]
Cảnh Tây: [ Anh đoán xem? ]
Đoạn Trì nhớ tới lúc trước trên phi thuyền, con thỏ nhỏ không hề chạm được vào di động nhưng Ất Chu vẫn có thể gửi tin nhắn cho mình, hẳn là bây giờ cũng giống vậy, hắn gửi tin: [ Tôi nhớ em. ]
Cảnh Tây chần chờ một chút.
Mấy hôm nay cả hai đều chia phòng ra ngủ, Đoạn Trì cũng luôn khắc chế, đây là lần đầu tiên hắn nói lên mong muốn của mình.
Hệ thống nhỏ không chờ chủ nhân ra lệnh, chủ động kiến nghị: “Bây giờ ngài có thể nhắn lại là “Tôi cũng nhớ anh.” “
Cảnh Tây: “Hả?”
Hệ thống nhỏ ngậm chặt miệng.
Cảnh Tây đang tự hỏi không biết nên đáp lại thế nào, bên kia lại gửi thêm tin nhắn.
Đoạn Trì: [ Các em đi du lịch ở đâu? ]
Cảnh Tây: [ Ở một hòn đảo nào đó. ]
Đoạn Trì: [ Còn tới đâu khác không? ]
Cảnh Tây: [ Không biết nữa. ]
Hai người tiếp tục trò chuyện.
Đoạn Trì không nhắc lại lời nói ban đầu, cũng không muốn nghĩ đối phương muốn đáp lại mình như thế nào.
Cảnh Tây không rõ có phải là do người ta theo đuổi mình lâu quá nên tạo thành thói quen hay không.
Tuy cả hai không ở cùng nhau nhưng cậu vẫn không có cách nào bỏ qua câu nói kia được.
Cậu nghĩ rằng có lẽ vì Đoạn Trì nên mình mới trở thành Chủ thần.
Với đặc tính của bộ phận trọng sinh, chắc chắn cậu sẽ không thể quen biết được với Đoạn Trì, hơn cả người ở cục quan lý còn khẳng định cậu là một cẩu độc thân hơn vạn năm nay rồi.
Có thể là cậu và Đoạn Trì chưa từng ở bên nhau, hoặc cả hai đã ở bên nhau nhưng ở một nơi nào đó mà không một ai biết được.
Tiếp đó lại xảy ra chuyện gì mà cậu lại trở thành Chủ thần, còn Đoạn Trì lại bị quăng đến bộ phận xuyên thư?
Cậu gọi hệ thống nhỏ: “44 này.”
Hệ thống nhỏ sợ hãi: “Dạ?”
Bình thường Cảnh Tây lại không phải người hay thảo luận đề tài tình cảm với người khác, im lặng một chút thì nói: “Thôi không có gì.”
Hệ thống nhỏ: “Sao lại không có việc gì được? Đây là lần thứ hai ngài gọi số hiệu của tôi rồi đó!”
Nó dựa theo sự kiện lần trước hỏi: “Ngài lại muốn hỏi về con sói kia nữa hả?”
Cảnh Tây: “Không có.”
Hệ thống nhỏ không thể phân tích được tâm trạng phức tạp của con người nhưng bản thân nó cũng là một fan cứng của tiểu thuyết lãng mạn ba xu, não vẫn bổ được rất nhiều trường hợp.
Nó tự ngẫm một chút, lớn mật hỏi: “Có phải ngài đang suy nghĩ có nên nhắn lại “Tôi cũng nhớ anh” không?”
Cảnh Tây im lặng nửa giây: “Không có.”
Hệ thống nhỏ nhạy bén tóm lấy nửa giây ngập ngừng của chủ nhân mình, tâm trạng vô cùng kích động.
Đm chủ nhân cuối cùng cũng tìm thấy bến đỗ bình yên rồi! Xem ra không khí hường phấn tim hồng bay phấp phới của bộ phận xuyên thư đã giúp cho ngài ấy động tâm rồi!
Nó nói: “Không sao mà, ngài nghĩ đi hai người đã quen biết nhau lâu như vậy, không có cảm xúc ờm tương thân tương ái giữa chủ nhân và pet thì cũng phải có chút cảm tình chứ.
Bây giờ con sói nhỏ ngài chăm sóc bấy lâu nay làm nũng muốn ngài, làm sao mà ngài thờ ơ được đúng không?”
Cảnh Tây thế mà lại bị nó thuyết phục.
Thế nhưng trước giờ ngoài chơi bời với làm nhiệm vụ, cậu chưa bao giờ để lộ tâm tư chân thật của mình, nên đổi đề tài: “Bây giờ ở bên chỗ hắn là mấy giờ?”
Hệ thống nhỏ: “9 giờ 12 phút tối.”
Cảnh Tây: “Nguyên một đêm hôm qua hắn không ngủ?”
Hệ thống nhỏ: “Đúng vậy, là thức trắng đêm xem chương trình của ngài phát sóng trực tiếp.”
Cảnh Tây: “Vậy nhắn lại hắn, bảo hắn đi ngủ sớm một chút đi.”
Sáng sớm đoàn người đã xuất phát từ lúc 8 giờ, bây giờ đã đến nơi.
Máy móc thông báo hành khách chuẩn bị hành lý, máy bay thành công dừng chân tại một bãi biển.
Cảnh Tây bước xuống, mắt phóng nhìn biển khơi mênh mông rộng lớn.
Nước biển sáng trong, nhìn thấy rõ cả bãi cát trắng lấp lánh khiến người nhìn vô cùng vui vẻ.
Hồ Tiêu nhân lúc anh trai cầm camera chưa thực thi công tác, chạy tới chỗ người đại diện xin dùng điện thoại, muốn chụp lại cảnh đẹp này chia sẻ với ông chồng trên danh nghĩa của mình.
Cảnh Tây nhìn thấy, cười hỏi: “Phải báo cáo hả?”
Hồ Tiêu: “Không có, nhưng nhìn cảnh đẹp vậy thì muốn chia sẻ với anh ấy chút.”
Trong lòng Cảnh Tây hơi nhúc nhích, cảm thấy việc này có vẻ không tồi, vừa định nhờ cháu trai chụp giùm mình một tấm thì cậu ta lại bổ sung: “Thuận tiện kích thích tâm trạng bức bối của anh ta một chút ha ha!”
Cảnh Tây im lặng, không muốn gửi ảnh nữa, dặn dò hệ thống nhỏ: “Khuyên anh ta đi ngủ đi.
Xem chương trình phát lại cũng giống như lúc đầu thôi.”
Đoạn Trì cực kỳ mẫn cảm với từng biến hóa nhỏ của Cảnh Tây.
Hắn nhìn câu dặn dò này, cảm thấy đối phương quả thật là tỏ ý quan tâm đến mình, tâm tình tức khắc tốt lên, trả lời: “Ngủ ngon.”.
Kết quả vừa đặt lưng lên giường, tổ chế tác bắt đầu phát sóng trực tiếp.
Hắn nhắn cho Cảnh Tây 12 giờ thì ngủ, lại lục tục vào phòng xem chương trình.
Cư dân mạng đều chú ý đến tài khoản của chương trình, vừa nhận được thông báo đã ùn ùn kéo vào.
Đầu tiên là thấy một loạt hình ảnh về hòn đảo và biển rộng, sau đó là từng khách mời rồi cuối cùng là đạo diễn.
Đạo diễn bắt đầu kể bối cảnh của trò chơi.
Khách mời sẽ là những người thích đi du lịch từ nơi khác đến.
Ban đầu muốn đến một địa điểm khác nhưng do đang đi thì phi thuyền gặp sự cố nên trôi dạt vào đây, ở đây cũng không có sóng để sử dụng các thiết bị điện tử.
Bọn họ phải ở trên ba ngày.
Ba ngày sau thì đội cứu viện sẽ tìm được họ.
Vì trên phi thuyền cũng đã xảy ra mâu thuẫn nên bọn họ không thể ở cùng nhau mà chia làm ba nhóm nhỏ để tìm chỗ nghỉ ngơi.
Nhưng họ không biết rằng trên đảo có một bộ lạc thuộc tộc Thú nguyên thủy.
Để có thể hòa hợp ở cùng với bộ lạc ấy đều phải dựa thực lực của bản thân.
Đạo diễn: “Đầu tiên, bộ lạc tộc Thú nhìn sang vật dụng của mọi người sẽ nảy sinh lòng ham muốn, nhưng lá gan của bọn họ không lớn, chỉ lợi dụng lúc đông người hoặc khi các cậu không chú ý mới trộm đồ.
Tiếp theo, tài nguyên, nước ngọt trên đảo đều ở chỗ của bọn họ, nếu các cậu muốn uống nước thì phải đến chỗ bọn họ trộm.”
Có khách mời giơ tay hỏi: “Vậy có được lấy đồ vật của mình ra đổi không?”
Đạo diễn: “Ngôn ngữ hai bên không thông, muốn giao dịch thì không biết phải nói đến khi nào.
Hơn nữa nước ngọt được bọn họ xem như trân bảo, muốn đổi thì phải đem gấp đôi đồ đến đổi mới được.”
Các vị khách mời đã hiểu.
Đây là muốn buộc bọn họ trở mặt thành thù.
Đạo diễn tiếp tục nói: “Thứ ba, chọc giận bọn họ hoặc nếu các cậu ở một mình, bọn họ sẽ đến bắt người, đến lúc đó thì người trong nhóm sẽ quyết định có muốn dùng vật tư chuộc lại người hay không.
Và cuối cùng, trong bộ lạc ấy có đặc sản trên đảo và một vài món đồ lưu niệm, nếu các cậu lấy được thì có thể được tặng thưởng.
Ba ngày sau, đội có điểm thấp nhất sẽ bị phạt.”
Các vị khách mời đồng loạt trầm mặc nhìn ông, người xem cũng thấy thảm không nỡ nhìn.
Mạng còn khó giữ, làm sao nghĩ được tới chuyện đi trộm đồ?
Đạo diễn làm lơ ánh mắt oán niệm của mọi người, vẫy tay cười: “Đến đây rút thăm, cùng số thì là một nhóm.”
Đội của Hồ Tiêu và đội của Nhị Yêu là một nhóm, đội ảnh đế cùng hai nữ minh tinh là bạn thân là một nhóm, đội Hồ Triệt bắt cặp với đội còn lại.
Phân chia nhóm xong thì chọn đường đi.
Các nhóm bàn luận, từng người xuất phát.
Phòng phát sóng trực tiếp lại được tách ra, người xem không chút nghĩ ngợi chọn phòng có Cảnh Tây.
Ba nhóm chia ra nhóm đi theo đường mòn, một đường giữa, và khu vực đến bộ lạc của Thú tộc.
Nhóm Cảnh Tây đang ở sườn đông của hòn đảo, đồ vật của hai người đều do AI cầm, hai tay dung dăng dung dẻ hai túi đồ ăn vặt, vô cùng thảnh thơi.
Hồ Tiêu nhìn về phía đội bạn: “Tôi giúp cô mang đồ nhé?”
Nhị Yêu cười sang sảng: “Không cần.
Tôi cũng là tộc Thú, mấy thứ này không đáng kể.”
Cảnh Tây từng ở trong giới giải trí, biết nguyên nhân là do sợ bị người xem mắng là làm ra vẻ.
Cậu quét mắt nhìn sang vị nam minh tinh hậu bối cùng công ty của cô, nghĩ thầm thời buổi này làm minh tinh quả thật không dễ dàng.
Cậu không nói gì, mang cả nhóm đi tìm chỗ dựng trại.
Nam minh tinh Phong Hướng Thần nhân cơ hội khen tặng: “Đúng là các anh lợi hại thật, còn biết sửa cả AI.
Ngoài việc mang đồ vật giùm còn có công dụng khác không?”
Hồ Tiêu: “Có chứ.”
Cậu vỗ vỗ AI: “Nào, hát một khúc đi.”
Phong Hướng Thần: “…”
Không cần đâu mà.
Nói lắp thì hát sẽ không lắp sao?
Hệ thống giọng nói của AI đã hỏng rồi, dù nói hay hát đều là lắp.
Nhị Yêu và Phong Hướng Thần nhịn vài giây, người xem cũng không nhịn nổi, rên la: “Xin rủ lòng thương xót cho nó đi.”
Hồ Tiêu cười một tiếng, kêu AI dừng lại.
Nói nói cười cười, nhóm người nhanh chóng đến địa điểm cần tìm, bắt đầu dựng lều trại.
Ở thời đại này, lều trại tương đối hiện đại, chỉ cần nhất nút chốt mở, giá dựng đã có tự động căng ra, người thì chỉ cần làm một chút việc vụn vặn thôi nên nhanh chóng đã xong.
Cảnh Tây đem túi ngủ bỏ vào lều trại: “Được rồi, đi trộm nước thôi.”
Đội bạn: “…!Hả?”
Hồ Tiêu trong chốc lát đã hiểu được ý của cậu.
Lúc này chỉ vừa mới bắt đầu hành trình, cảnh giác của bộ lạc tộc Thú hẳn không lớn, có thể dễ dàng hành động hơn.
Đạo diễn cũng nghe thấy, vội vàng phân phó: “Được, có thể đi trộm, chuẩn bị một chút.”
Tổ chế tác đã sớm thông báo, chương trình có thể được phát sóng trực tiếp.
Ngày hôm qua thì không liên quan nên không phát sóng.
Nhưng hôm nay các vị khách mời dựng xong lều trại sẽ muốn nghỉ ngơi, chuyện đi trộm đồ này không phải lúc nào cũng xảy ra nên có thể buổi phát sóng sẽ gây nhàm chán.
Quan trọng nhất là tính cách của vị khách mời.
Làm gì cũng được, chơi lớn nháo thành một đoàn, chạy trốn té ngã bị thương khó coi chút cũng được, miễn sao là gây sức hấp dẫn.
Vì thế người xem lại nhìn thấy trên màn hình xuất hiện đếm ngược đến kết thúc, lập tức kêu gào thảm thiết.
[ Thời khác quan trọng như vậy mà lại không cho chúng tôi xem, là thiếu tiền donate đúng không! ]
[ Không không đừng mà, làm ơn cho tôi xem bọn họ đi trộm nước như thế nào đi mà ]
[ Muốn biết bọn họ làm ra chuyện gì quá, mau cho người ta xem đi ]
Nhưng mặc kệ họ la gào như thế nào, phóng phát sóng trực tiếp đúng giờ đóng cửa.
Ở trên đảo nhỏ, Nhi Yêu và Phong Hướng Thần nhìn sang hai người vừa lấy ra hai xô nước, hỏi: “Trong khoảng thời gian ngắn này hẳn là nhóm chúng ta không thiếu nước đâu?”
Cảnh Tây: “Tôi thì thấy thiếu.”
Cậu nói: “Không nhất định phải trộm thật, đi xem tình huống cũng được.”
Cậu bảo Nhị Yêu và AI trông giữ nhà, mang Hồ Tiêu và Phong Hướng Thần đi.
Ba người chậm rãi đến được khu vực gần bộ lạc, từ xa Cảnh Tây quét mắt đánh giá, thấy bọn họ đang ngồi nói chuyện phiếm, mấy thùng nước thì đặt trên một bãi đất trống.
Cậu thấp giọng phân phó vài câu.
Hai người gật đầu, nhìn cậu đi phía trước dò đường, tìm được một vị trí không tồi thì đánh sang một vòng khác đối diện với cậu, cố ý tạo ra động tĩnh, tìm được đá còn ném đá ra xa.
Người của bộ lạc đang nói chuyện thì nghe thấy tiếng động, đồng thời quay đầu sang nhìn.
Cảnh Tây nắm bắt thời cơ lao đến, nhanh chóng túm lấy một xô nước trên mặt đất.
Người của bộ lạc lại quay đầu nhìn về phía cậu.
Rõ như ban ngày, cứ thế mà đường hoàng đến trộm đồ, khiến bọn họ vô cùng sửng sốt.
Hai bên không tiếng động nhìn nhau ba giây, Cảnh Tây liền ôm nước chạy biến.
Nhân viên công tác sắm vai người của bộ lạc tức khắc hoàn hồn, nhập thân vào nhân vật.
Bọn họ người đông thế mạnh, thiếu niên kia chọc tức họ lại còn đi một mình, quá là lớn mật!
Mẹ nó, bắt cậu ta!
Mọi người vội vàng chạy theo.
Hồ Tiêu và Phong Hướng Thần chờ bọn họ chạy xa thì co chân chạy tới chỗ mấy thùng nước, rảnh rỗi còn tìm thêm đồ đặc sản và đồ lưu niệm.
Phong Hướng Thần lo lắng hỏi: “Anh ấy có thể kiên trì được bao lâu?”
Hồ Tiêu: “Hẳn là rất lâu.”
Dù sao thì cũng là dũng sĩ có một không hai đánh thắng Dị Lang mà.
“Dũng sĩ” không chạy về phía chỗ ở của nhóm mà chạy ra phía bãi biển.
Đội của Hồ Triệt đang ở bên này.
Bọn họ vừa mới dựng lều xong, đang nghỉ ngơi thì nghe tiếng bước chân chạy uỳnh uỵch từ xa vang đến, nhất thời cả kinh.
Tiếp đó lại thấy bóng dáng ai đó mang theo xô nước xuất hiện, không thèm quay đầu mà cắm cổ chạy về trước, phía sau là một đám người của bộ lạc “uỳnh uỵch” chạy theo, hai bên rượt đổi nhanh chóng đi xa dần.
Đám người: “…”
An tĩnh ngắn ngủi vài giây, người chơi Miêu Mãn hỏi: “Cậu ta có phải do khẩn trương quá nên chạy sai hướng không?”
Ba người còn lại: “Có lẽ vậy.”
Người “khẩn trương quá nên chạy sai hướng” dẫn theo đám người của bộ lạc chạy đến khu vực bờ biển, chạy được 800 mét thì quay đầu nhìn, thấy khoảng cách ngày càng xa, cậu thả chậm tốc độ, hô to: “Sao mà chậm quá vậy, chạy nổi không? Chạy nhanh lên đi chứ.”
Người của bộ lạc chạy đến hổn hà hổn hển: “…”
Bọn họ đã tạo nghiệt gì vậy? Sao lại gặp lại phường ăn cắp còn la làng như thế này?.