Sửa Bug Ở Vũ Trụ Tiểu Thuyết

Chương 41


Bạn đang đọc Sửa Bug Ở Vũ Trụ Tiểu Thuyết FULL – Chương 41


Edit: jena
Cảnh Tây alo cho cộng sự thiểu năng trí tuệ: “Sao chỉ số may mắn của nam chính nhà các ngươi thấp thế?”
Hệ thống nhỏ: “Cậu ta là dựa vào thực lực để lên được ảnh đế, có phải nhờ vào chỉ số may mắn đâu.”
Nó bất lực: “Thua sạch tiền như vậy, ngài vậy mà lại thua tới hai lần.”
Cảnh Tây: “Nhưng ta chơi vui.”
Hệ thống nhỏ thức thời ngậm miệng.
Vị tổ tông này là tự mình nguyện ý đốt tiền, nó còn có thể nói gì nữa?
Ở cục quản lý cũng có những quy tắc nhất định, như là thao túng người khác giết người hay xem kết quả xổ số nó đều không được phép làm, chỉ có thể nhìn người thi hành nhiệm vụ làm mà thôi.
Hồ Tiêu thở dài, cố gắng bình tĩnh: “Anh trai à, tôi cảm thấy cái máy này hỏng rồi.”
Cảnh Tây nói: “Tôi muốn uống nước ép trái cây.”
Hồ Tiêu: “Muốn uống nước? Thua tiền nhiều như vậy rồi mà còn muốn uống nước?”
Cảnh Tây: “Anh đây là dựa vào bản lĩnh để kiếm tiền, mất tiền rồi thì không được uống nước nữa hả? Cậu không uống đúng không?”
Hồ Tiêu: “…!Dạ uống.”
Hai người đi mua hai ly nước ép trái cây rồi quay lại bậc thang ngồi.
Cả hai cắm ống hút, hút rột rột, rồi cùng nhau thở ra một hơi dài.
Người xem cười như điên.
[ Có thể nhặt ly mì gói lên được không, nhìn thảm quá đi ]
[ Không biết họ còn bao nhiêu tiền nữa? ]
[ Không nhiều không ít, có lẽ đủ mua một cái chân của con AI ]
[ Hahahaah mua được một cái chân, giám đốc Đoạn à ngài xem vợ ngài thảm chưa kìa ]
Đoạn Trì cũng muốn cười, nhưng lại có chút khó chịu.
Bởi vì hắn không nỡ nhìn bé con mình như vậy, muốn chạy tới giúp cậu.
Tổ chế tác tất nhiên không rõ trong lòng đại lão này đang nghĩ gì.

Nếu họ biết thì hận không thể mở cửa mời hắn vô tham gia chương trình.
Bây giờ bọn họ chỉ biết một điều: mời được Ất Chu quả thật là vô cùng may mắn!
Người có độ nhận diện cao tất nhiên rất tốt, nhưng để tham gia game show thì cần nhiều thứ hơn, ví dụ như khả năng ứng biến hoặc tài ăn nói.
Trước khi ghi hình, tổ chế tác cũng đã dự phòng nhiều phương án, họ đều xem Ất Chu chẳng khác gì một khúc gỗ biết đi, không có kinh nghiệm tham gia, có thể sẽ gây nhàm chán cho chương trình.

Bây giờ thì xem như trân bảo muốn quay cậu 24/7.
Cậu ấy không cần ai hướng dẫn, càng không cần người tạo không khí hay kịch bản trước.
Để cho hai người họ tự tung tự tác, họ sẽ cho mọi người từng kinh hỉ lớn.
Những người ở chương trình khác khi thấy tổ chế tác mời Ất Chu tham gia đã bĩu môi chê, bây giờ nhìn người ta thì hối hận không thôi.
Một vài người nhắn tin cho Ất Chu, một vài người khác thì chạy thẳng đến chỗ đạo diễn, nhờ ông nói bóng nói gió giúp mình.
Đạo diễn nhìn thấy từng tin từng tin ùn ùn kéo, cười ha ha: “Kệ hai cậu ta đi, muốn làm gì thì làm.”
Nhân viên công tác: “Dạ nhưng mà hai cậu ấy vẫn ngồi yên không nhúc nhích.”
Đạo diễn: “…”
Hai người xui xẻo nào đó uống xong hai ly nước, vẫn như cũ ngồi im không nhúc nhích.

Bây giờ đã qua giữa trưa, uống một ly nước ép xuống bụng, hương vị chua ngọt làm bao tử kêu rột rột.
Anh trai cầm camera nghe tiếng la ai oán từ hai cái bụng lép kẹp đối diện, thực sự nhịn không nổi mà bỏ qua chức trách của mình để hỏi han: “Hai cậu không tính ăn cơm à?”
Hồ Tiêu: “Chương trình cũng quản cả chuyện ăn cơm hả?”
Anh trai cầm camera: “Không, tự các cậu giải quyết.”
Hai người đồng loạt nói: “Vậy thì không ăn.”
Anh trai cầm camere: “…”
[ hahaha làm đến mức này luôn ]
[ Ai đó làm ơn mua cho họ hai hộp cơm đi ]
[ Cười đau cả bụng, sao hai người họ buồn cười quá vậy ]
Hai người buồn cười kia thật ra chỉ thuận miệng nói thôi chứ không muốn tự hành hạ mình đâu.
Cả hai im lặng lấy hai ly mì ra, lạch cạch chuẩn bị vài phút rồi ăn.
Cảnh Tây gắp một đũa mì rồi nói: “Nếu có sòng bạc thì tốt rồi.”
Hồ Tiêu: “…!Anh vẫn còn muốn cúng tiền cho bài bạc?”
Cảnh Tây cảm thấy cần phải thanh minh cho hình tượng của mình: “Chờ chương trình kết thúc, tôi dẫn cậu đi sòng bạc chơi một vòng, không chơi với loại máy móc dễ hư hỏng này thì cậu sẽ biết thực lực của tôi thôi.”
Hồ Tiêu: “Ồ được thôi.

Nhưng anh nghĩ đến hiện tại đi.

Hay chúng ta đổi đống đồ ăn này lấy lại tiền rồi mua bịch dinh dưỡng đi.

Hoặc là nghĩ cách kiếm tiền khác?”
Cảnh Tây húp nước mì xong, ném cái ly rỗng vào thùng rác: “Bây giờ chỉ có thể dùng tuyệt kỹ sở trường thôi.”
Hồ Tiêu: “Gì cơ?”
Cảnh Tây: “Diễn xiếc.

Đập đá trên ngực.”
Đoạn Trì: “…”
Hồ Tiêu, người xem và tổ chế tác: “…”
Hồ Tiêu xém chút nữa phun sạch nước mì trong miệng, thấy cậu đứng dậy muốn đi thì vội vàng kéo lại.
Cảnh Tây chỉ đùa một chút mà thôi.

Cả hai đem rác dọn sạch, khệ nệ mang balo cùng đồ vật lỉnh kỉnh tới chỗ dân cư sinh sống.
Người xem và tổ chế tác đều nghĩ cả hai đã bị tổn thương vì bài bạc, không muốn lăn lộn kiếm tiền nữa, không ngờ cả hai vẫn kiên trì miệt mài tìm lại những gì đã đánh mất.
Cảnh Tây lại 20 đồng, Hồ Tiêu 15 đồng, hai người vừa dứt lời đã có ba vị khách nhào tới xếp hàng chờ, nháy mắt lại gần 100 người.
Mỗi người không chỉ mua một video hay một tấm ảnh, có người còn mua hộ bạn bè tới năm sáu cái, vì vậy hai người Cảnh Tây nhanh chóng kiếm lại tiền.
Hai vị thanh niên có chí vượt nghèo không có khả năng mua AI đời mới, chỉ có thể ngậm đắng nuốt cay mua hàng secondhand để dùng cho ba ngày.
Cả hai chạy đến chợ đồ cũ.

Thế nhưng dạo một vòng rồi vẫn không tìm được đồ mình cần, cuối cùng phải qua trạm thu mua phế liệu mua tạm.

AI là từng mảnh linh kiện cũ ghép lại, cả người rỉ sét loang lổ, vừa đi vừa run bần bật.
Giọng nói máy móc lắp bắp: “Ngài, xin chào, chào, ngài…”
Hồ Tiêu cảm thấy đau tai: “Chào ngươi.”
AI: “Ngài, ngài thật, thật, lạ mắt…”
Hồ Tiêu: “…”
Cảnh Tây: “…”
Người xem lại cười to, cảm thấy cuộc phiêu lưu của hai anh em tồ tẹt này quá sức tưởng tượng.
Một vài người xem nhìn sang người chơi khác, thấy một đội đã sửa sang lại phòng ở, một đội khác cũng tương tự, nhìn vô cùng gọn gàng ngăn nắp sạch sẽ.
Thế nhưng nhìn sang đội của người thắng cuộc trò chơi khởi động: trang bị đồ vật chỉnh tề, nhưng hiện trường lại chẳng khác gì dân nhập cư trái phép.
“Đội của người thắng cuộc trò chơi khởi động” nhìn con AI chập mạch xoay vòng vòng.
Cảnh Tây chẹp miệng: “Kệ nó đi, có còn hơn không.”
Ông chủ tiệm lắc đầu, nói với họ rằng AI này muốn dùng phải đổi nhiều linh kiện lắm, chừng đó tiền mua linh kiện thà mua đồ mới còn hơn.
Cảnh Tây: “Tôi biết rồi.

Chỗ ông có đổi linh kiện cũ không?”
Ông chủ bật cười: “Có, nhưng không có người lắp ráp đâu.”
Cảnh Tây: “Tự chúng tôi làm.”
Hồ Tiêu nhìn cậu: “Anh biết làm hả?”
Cảnh Tây: “Anh đây là học sinh giỏi toàn diện.”
Hồ Tiêu hai mắt tỏa sáng: “Anh học về lắp ráp linh kiện à?”
Cảnh Tây: “Học tài chính.”
Hồ Tiêu: “…!Vậy sao anh biết sửa được?”
Cảnh Tây: “Cậu cứ mở to mắt nhìn uy lực của học sinh giỏi toàn diện đi.”
Hai người kêu gọi chụp hình chung để giảm giá tiền, cò kè mặc cả một phen thì ông chủ đồng ý bán với giá 50 đồng, đồng thời cho hai người ở tại chỗ lắp ráp linh kiện.
Khi tham gia chương trình, khách mời không được mang theo điện thoại di động nên họ phải mượn máy tính của ông chủ tiệm để tra cứu thông tin máy móc.

Bình thường ông chủ cũng đụng tay đụng chân nên dụng cụ làm đều có đủ, còn cho hai người dùng miễn phí.
Cảnh Tây cảm ơn, vén tay áo lên, làm bộ làm tịch đọc kiến thức sửa chữa máy móc rồi tháo cả con AI ra.
[ Đm phá thật à? ]
[ Tôi lót dép chờ kết quả ]
[ Cảm giác sẽ phát triển theo hướng kì quái nào đó ]
[ Hahaha tôi cũng cảm thấy vậy ]
Nhưng mà Cảnh Tây sửa thật.
Nếu cậu chỉ có một mình thì trong một buổi trưa không thể sửa xong được, nhưng cậu còn có hệ thống nhỏ bên cạnh chỉ đạo và Hồ Tiêu dốc toàn lực chạy việc vặt.

Hồ Tiêu về phương diện công nghệ máy móc thì dốt đặc cán mai, nhưng mắt thẩm mĩ tốt nên có thể giúp cậu tìm linh kiện và màu sơn.

Hai người phân chia công việc, ông chủ rảnh rỗi cũng chạy qua phụ một chút, vì vậy quá trình tu bổ vô cùng thuận lợi.
So sánh với buổi sáng thì bây giờ cả hai trông đứng đắn hơn nhiều, đã bắt đầu giống khách mời tham gia chương trình thực tế.
Dân gian nói quả thật chuẩn xác, đàn ông khi làm việc chính là lúc mê người nhất.

Hai người bình thường đã quá đẹp mắt, bây giờ còn chuyên chú lao động, người xem ở phòng phát sóng cơ hồ muốn ngất xỉu tại chỗ.
[ Vị nào có kiến thức máy móc thỉnh nói cho chúng tôi nghe thử hai người họ sửa đúng không vậy? ]
[ Trước mắt thì không có vấn đề gì cả ]
[ Omg quả thật là sẽ sửa được thật à? ]
Một buổi trưa trôi qua, mặt trời lặn xuống chân núi, cuối cùng Cảnh Tây và Hồ Tiêu đã thành công.
AI đã rực rỡ hẳn lên, so với một cục rỉ sét di động lúc sáng thì bây giờ đã tươi sáng hơn nhiều, còn phảng phất chút hương vị mát mẻ của thị trấn nhỏ nhiều cây, trông đẹp cực kỳ.
Cảnh Tây kiểm tra lại lại cuối rồi nhấn nút khởi động.
Mọi người nhìn thấy AI nhận mệnh của cậu, hành động lưu loát tự nhiên không một động tác thừa, đi đến chỗ balo xách lên, ai nấy vô cùng khiếp sợ.
Có người vừa mới tỉnh ngủ chạy đến xem, không thể tin hỏi lại có phải AI kia chỉ vừa mới lúc sáng là một đống linh kiện cũ nát không, thực sự không phải do người trong tổ chế tác mua cho đội bọn họ hả.

Ầm ầm ùn ùn một đống bình luận spam thành đoàn xác nhận rằng hai người họ đã thực sự sửa con AI đó.
Người nọ nhanh chóng đã được kiểm chứng.

Vì để đổi giọng nói của AI quá tốn tiền nên Cảnh Tây không đổi, vẫn dùng cái giọng nói lắp lúc sáng.
Làm được một chuyện tốt, hai người Cảnh Tây cười đến rạng rỡ, đập tay nhau.
Trên người dính đầy dầu mỡ, một người còn dính đầy sơn màu vậy mà lại không có cảm giác chật vật chút nào, ngược lại cả hai tỏa ra một sức hấp dẫn vô cùng độc đáo.
Anh trai cầm camera canh góc độ, đem một màn này quay tỉ mỉ.
Người xem lại muốn ngất xỉu.
Hai anh em tồ tẹt bỗng nhiên đứng đắn lại, bắn ra mị lực tứ phía.
Trên đời này bình bông di động rất nhiều, nhưng thứ để hấp dẫn người khác chính là tài năng và tâm hồn.
Hai người họ vừa có nhan sắc vừa có tài năng, lại còn có tiền, làm người thì căn bản không thể khống chế nước miếng thèm thuồng!
[ Đây là học sinh giỏi toàn diện sao? Khoái khoái chảy nước miếng chảy nước miếng ]
[ Tôi! Muốn! Quỳ! Liếm! ]
[ Con nít mới lựa chọn, là người lớn thì phải húp hết! ]
[ Ban đầu tôi cảm thấy với tính cách của giám đốc Đoạn thì không quá quan tâm tới chuyện “người định mệnh” đâu, nhưng giờ thì tôi hiểu sao mà ngài ấy lại thay đổi 180 độ chạy theo cậu ta rồi.

Như thế này thì ai mà không thích cho được? ]
Đoạn Trì nhìn một đống bình luận đòi “đập chậu cướp bông”, quăng một tin lên.
234ngty: [ Là người của tôi. ]
Người xem: “…”
Tốt lắm, bọn họ đã biết được nick của giám đốc Đoạn!
Đạo diễn nhìn không khí náo nhiệt của phòng phát sóng, sâu sắc cảm thấy bộ đôi này chính là kim bảo trân quý của chương trình, nếu có thể tham gia lâu dài thì tốt rồi.
Ông vừa nghĩ đến đây thì tâm vừa động, bắt đầu cân nhắc tính khả thi của chuyện này.
Hai người “kim bảo trân quý” rời khỏi tiệm thu mua phế liệu, nhân lúc còn chưa đến thời điểm tập hợp thì sắp xếp lại tiền thừa rồi chạy đi mua đồ ăn.

Xong xuôi thì trở về.
Địa điểm tập hợp là ở chỗ chơi trò chơi giải đố, mấy đội khác đều đã về đến.
Khi xuất phát, đội của Hồ Triệt và Đắc Văn không phải xếp thứ nhất từ dưới đếm lên.
Nhưng cả ngày đi lòng vòng, cả hai cũng không có tâm tình làm được việc gì ra hồn, một người thì không có kĩ năng sinh tồn, một người thì tâm sự nặng nề không biết nên cứu vớt hình tượng của mình với người xem như thế nào.

Cuối cùng nhờ người khác hỗ trợ mới miễn cưỡng gom đủ trang bị, đồ dùng và vài bịch dinh dưỡng.

Đạo diễn chưa công bố thứ tự, cả hai lại thấy đội của Hồ Tiêu chưa về nên cho rằng đội mình đứng trước đội của đối phương, trong lòng vui vẻ hơn một chút.
Lúc này người đã trở về, một thân nhếch nhác chật vật, còn đi kèm theo một con AI xách balo, Hồ Triệt không nhịn được giễu cợt: “Các cậu vừa đi đánh nhau về à? Rồi có được món nào hữu dụng không? Còn không có lều, các cậu muốn ngủ trực tiếp trên đất hả?”
Đắc Văn thì không mở miệng trào phúng như vị thiếu gia nhà giàu này.
Năng lực nhận thức của hắn vô cùng thức thời, cười hòa giải: “Hẳn là có gì đó đặc biệt đúng không?”
“Gì mà đặc biệt chứ?” Hồ Triệt nhìn con AI: “Ngươi là AI có công dụng gì?”
AI: “Ta, không, không, không…”
Hồ Triệt nghe xong thì cười lớn, ra là một con AI nói lắp.
Hắn hỏi: “Ngươi không phải là AI?”
AI: “Không, không nói, nói cho ngài.”
Hồ Triệt: “Tại sao?”
AI: “Chủ nhân nói, nói nói ngài là là đồ…”
Hồ Triệt nghe một chuỗi “đồ”, nheo mắt: “Được rồi, câm miệng lại đi.”
AI: “Đồ..

tiện miệng.”
Hồ Triệt: “…”
AI: “Còn là là là nam, nam nhân…”
Hồ Triệt: “Ta bảo ngươi câm miệng!”
AI: “…!Tồi.”
Hồ Triệt: “…”
Cái máy móc quái quỷ gì đây!
Hồ Tiêu cười chảy nước mắt, ngã lên người Cảnh Tây, nghĩ thầm lúc trước không cho AI xem ảnh chụp mà cho nó nhận diện giọng nói của đối phương quả thật là một quyết định đúng đắn.
Hồ Triệt chắc chắn AI được trang bị tin tức về mình, lạnh lùng nhìn qua: “Cười có ích gì, tôi xem ba ngày sau anh sống sót như thế nào.”
Hồ Tiêu: “Ồ, cái này thì không phiền cậu nhọc lòng đâu.”
Hồ Triệt thấy đạo diễn đi lại đây, ngậm miệng không nói nữa, về vị trí.
Kết quả nhanh chóng tạt một gáo nước lạnh vào mặt hắn.

Bởi vì đội của Hồ Tiêu về nhất.

Không chỉ như vậy, bọn họ còn tự mình sửa lại AI để giúp khiêng đồ vật.
Mặt hắn lúc trắng lúc xanh, hắn không muốn ở lại đây thêm một phút giây nào, nhanh chân rời đi, bỏ lại một mình Đắc Văn chật vật mang theo hai bao đồ.
Một ngày phát sóng trực tiếp đã kết thúc.
Đêm đó, mạng xã hội ùn ùn tin tức, ai nấy đều hăng say thảo luận, còn có người upload thêm video.
Tiêu đề video: Làm sao để sống sót trong chương trình thực tế?
Màn hình được chia ra làm đôi: bên trái là người an tĩnh làm bánh kem; bên phải là người phát rồ đập đập máy xổ số; bên trái làm ra thành phẩm bán cho khách hàng; bên phải thua mất hết tiền, thê htarm ngồi trên bậc thang ăn mì ly.
Video chạy tiếp, lại thấy hai người ngồi trên bậc thang ăn mì ly ban trưa đã cùng nhau sửa chữa lại một con AI, còn chèn thêm nhạc đệm hùng tráng, người qua đường dù không có hứng thú cũng phải dành vài phút để xem tiếp.

Cuối cùng ai cũng phải mò vào phòng phát sóng trực tiếp xem hiện trường.
Kết quả là nhìn thấy một hàng chữ thông báo nhấp nháy.
Giai đoạn bắt đầu du lịch mạo hiểm không phát sóng trực tiếp.
Mọi người: “…”
Tại sao lại không phát sóng trực tiếp?!
Cho mọi người nhìn hai anh em tồ tẹt ngủ trên xe thôi cũng được rồi mà!.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.