Sửa Bug Ở Vũ Trụ Tiểu Thuyết

Chương 40


Bạn đang đọc Sửa Bug Ở Vũ Trụ Tiểu Thuyết FULL – Chương 40


Edit: jena
Vài vị khách mời nhịn không được phụt cười ra tiếng.
Đạo diễn kích động hơn, vỗ đùi đen đét.
Mọi người nhìn Ất Chu mặt mũi xám xịt, tự động bổ não.
Là chuyện của cậu và Đoạn Trì.
Nhưng mọi người không có can đảm nói ra.

Kết quả chuyện “Đoạn Trì và Ất Chu liệu có mặn nồng như lời đồn” còn chưa lắng xuống, bây giờ lại có thêm một cái “Sói đến rồi”, quá tốt luôn!
Cảnh Tây nhìn cháu trai: “Sói đến đem cậu tha đi đúng không?”
[ Hahahaha ]
[ Chắc chắn là tha cậu đi hahaha ]
[ Tha cậu đi đó, tha cậu nhét vô ổ hung hăng dạy bảo lại! ]
[ A a a muốn biết giám đốc Đoạn có xem chương trình không quá đi! ]
Người chủ trì cũng cười đến run người, nhắc nhở: “Nói từ “cậu” tính là phạm quy, không tính điểm.”
Hồ Tiêu nhân cơ hội quay đầu lại, lúc này mới thấy rõ đáp án.
Cảnh Tây chờ cậu ổn định lại tinh thần, xem câu đố cuối cùng: ngồi phi thuyền xem mưa sao băng.
Cậu cảm thán tự đáy lòng: “Vô cùng có ý tưởng, vô cùng kích thích, mấy người quả thật không sợ bị ăn đập.”
Mọi người lại phụt cười ra tiếng.
Hồ Tiêu tò mò hỏi: “Cái gì vậy?”
Cảnh Tây: “Làm sao chúng ta đến hành tinh này được?”
Hồ Tiêu: “Ngồi phi thuyền.”
Còn nửa phút nữa là hết thời gian quy định, bọn họ đã đoán đúng được tám câu.
Cảnh Tây cảm thấy không sai biệt lắm, cố ý để cho Hồ Tiêu tự động phát huy: “Ba chữ đứng trước đúng rồi, câu đố có bảy chữ, cậu nghĩ thử làm chuyện gì mà cả cậu và tôi có thể bị gặp tình huống xấu đi.”
Hồ Tiêu: “Sao khó vậy? Ngồi phi thuyền tắc nghẽn giao thông? Ngồi phi thuyền nhảy nhạc disco? Ngồi phi thuyền xem buổi biểu diễn?”
Cảnh Tây gật đầu: “Sau đó cậu ở buổi biểu diễn bật tắt đèn chùm gây sự chú ý với thần tượng, đúng không?”
[ Hahaha khùng thật ]
[ Hơi lạ nhưng đúng là cũng có liên quan ]
[ Phong cách này tôi thích đó ]
Thời gian vừa hết, bọn họ tạm đứng nhất, mọi người đồng loạt vỗ tay.
Tiếp theo là hai đội còn lại, đoán đúng cũng không nhiều.

Vì vậy trong tiếng hoan hô của mọi người, họ lấy được cái túi đầu tiên bên trái.
Mở ra, bên trong có 50 đồng tiền, một mô hình bánh kem, một đóa hoa khô và một huân chương dũng sĩ.
Đạo diễn chờ người chơi lấy túi xong thì nêu nhiệm vụ.
Bọn họ sẽ ở ngoài ba ngày, manh mối đều ở trong túi.

Trước khi trời tối, mọi người phải tìm cách lấy được trang bị du lịch cùng vật dụng cần thiết cho mình.
Hồ Tiêu nghiên cứu một chút: “Hai món này có phải ám chỉ đến cửa hàng hoa hay không?”

Cảnh Tây: “Có thể.”
Từ trấn nhỏ đến trung tâm có hơi xa, tuy đường đi được nhưng rất tốn thời gian.
Hiện tại hai người sở hữu số tiền lớn nhất trong các đội chơi, tất nhiên sẽ không keo kẹt chút tiền ấy.

Cả hai không chờ xe bus mà thuê một chiếc xe.

Đội của vị ảnh đế thấy vậy thì vội vàng nhào đến ngăn lại.
“Có thể ngồi được bốn người, chúng ta ngồi chung đi, rồi chia tiền.”
Cảnh Tây rất sảng khoái: “Được thôi, lên đi.”
Các taxi xuất hiện trong chương trình đều được trang bị camera, tổ chế tác cũng không lo không quay được hình ảnh, ngồi trên xe khác đi theo.
Phát sóng trực tiếp từ đây bị tách ra thành hai phòng khác nhau, ngoài các fan xem thần tượng của mình thì hầu hết đều chọn xem bọn Hồ Tiêu.
Tổ nội dung đã sớm thông báo lần phát sóng trực tiếp này có thể donate để đi công ích.

Trong nháy mắt, bang bang vài phong bì màu đỏ lấp lánh bay qua, Đoạn Trì, Tần Triệu và Đoạn Tu Văn nhanh chóng đã có được vị trí VIP.
Cư dân mạng nhìn ID, muốn xem người, phát hiện chỉ toàn là một chuỗi số liệu mã hóa.

Mọi người đều trầm mặc.
Sao bọn nhà giàu lại đáng ghét như thế! Chỉ muốn nhìn mặt một chút cũng không cho!
Trên xe taxi, đội của ảnh đế có ý đồ muốn làm quen để trao đổi manh mối.
Cảnh Tây “ồ” một tiếng: “Trong túi của hai người có một mô hình nhỏ, lúc trước hai người lên xe tôi lỡ nhìn thấy rồi.”
Đội ảnh đế: “…”
“Vậy là cậu chơi ăn gian rồi!”
Cảnh Tây vô tội: “Là do động tác di chuyển của hai người quá lớn, ánh mắt tôi lại tốt nữa, không nên trách tôi.”
Cậu nhìn về phía Hồ Tiêu: “Đều là tiền bối của cậu, cậu quyết định đi, muốn cho họ coi manh mối của chúng ta không?”
Hồ Tiêu: “Tất nhiên là được rồi.”
Đội ảnh đế ngay lập tức vô cùng cảm động, không chút bủn xỉn khen ngợi vài câu.
Sau đó, Hồ Tiêu lấy trong túi ra một cái huân chương.
Họ im lặng một chút rồi giật giật khóe miệng: “Cái này chúng tôi cũng có.”
Cảnh Tây và Hồ Tiêu đều ngoài ý muốn: “Thật à?”
Đội ảnh đế: “Hai người thấy món này của đội tôi rồi đúng không?”
Cảnh Tây và Hồ Tiêu: “Sao mà như vậy được?”
Đội ảnh đế: “…”
Người xem đều bị chọc cười chết, cảm thấy hai người họ cũng quá xấu xa rồi.
Xe taxi chạy thẳng đến trung tâm quảng trường.

Bốn người vừa xuống xe đã thấy một tấm poster tuyên truyền có huân chương dũng sĩ.
Hồ Tiêu: “Mục tiêu rõ ràng như vậy hẳn là hố rồi?”
Cảnh Tây gật đầu: “Tám phần là vậy.”
Nhưng đây là manh mối đầu tiên, hai đội tạm thời không tách ra mà cùng nhau qua xem.

Ở đó có một bộ thiết bị chạy bộ, mỗi người có một cơ hội thử, thời gian chạy càng ngắn, tiền kiếm được càng nhiều.
Nói thẳng ra đây là món quà nhỏ mà tổ chế tác chuẩn bị cho người chơi, cũng là một nét gây tiếng cười cho khán giả.

Thế nhưng tiền không dễ kiếm, phải kiên trì chạy được hết khoảng cách mới có tiền tưởng, nếu bỏ cuộc giữa chừng thì mọi thứ đều trở nên công cốc.
Cảnh Tây nhìn sang Hồ Tiêu: “Trò này cậu chơi được đúng không?”
Hồ Tiêu: “Sao anh lại nghĩ vậy?”
Cảnh Tây: “Cậu biến hình rồi chạy thử đi?”
Hồ Tiêu kéo cậu sang một bên, chỉ vào tấm bảng lưu ý: “Tộc thú không được biến thân.”
Cảnh Tây: “Vậy trong dạng người thì tộc thú có ưu thế hơn con người không?”
Hệ thống nhỏ phải nhanh chóng phổ cập khoa học: “Cậu ta tuy có thể làm được, nhưng sức lực không ổn, nếu không thì sao lại cần vệ sĩ chứ.”
Hồ Tiêu quả nhiên hơi chần chờ, cũng muốn tận dụng sức mình.
Mà đội ảnh đế bên kia gần như đã chơi xong.
Thiết bị chơi ở thời đại này không giống với cái Cảnh Tây thấy trước đây, an toàn và dễ chơi hơn nhiều.

Đội ảnh đế ngày thường đều tập thể hình, đều chơi qua thời gian hạn định nên kiếm thêm được 15 đồng.
Hồ Tiêu là người thứ ba chơi, chạy một lát thì kiếm được 5 đồng.
Cậu hài lòng bỏ tiền vào túi: “Tốt xấu gì cũng đem tiền xe bù lại rồi.”
Bây giờ chỉ còn mỗi Cảnh Tây.
Cậu từ bên cạnh nhìn một vòng, rồi lại gần quan sát thêm một vòng, nghe được nếu phá kỉ lục của người trong trấn thì có thể thưởng gấp đôi thì hỏi: “Kỷ lục hiện tại là bao nhiêu?”
Người chủ trì: “108 giây!”
Cảnh Tây gật gật đầu, bắt đầu khởi động nóng người.
Hồ Tiêu và đội ảnh đế nhìn thiếu niên được mệnh danh là ăn chơi trác táng có tiếng, sợ cậu chơi xong không đứng dậy nổi thì còn kịp thời chạy lại giúp, tốt tính khích lệ: “Không sao đâu, chơi vui là được, không chơi nổi thì nhảy xuống rồi đi tìm manh mối khác.”
Cảnh Tây “ok” một tiếng, bước chân lên chạy như điên, một đường chạy không thèm nghỉ.
“Đinh”, cậu ấn nút, tổng thời gian không đến hai mươi giây.
Đám người Hồ Tiêu: “…”
Người chủ trì cùng tổ chế tác: “…”
Người xem: “…”
Anh trai đứng đầu cầm camera nghe tiếng hô trong tai nghe mới hoàn hồn, cho đám Hồ Tiêu một cảnh đặc tả, ba người đều trợn mắt há mồm.
Cuối cùng nam minh tinh Les thay mặt mọi người nói lên tiếng lòng: “Vừa rồi, vừa rồi có trận gió vừa ào, ào qua đúng không?”
Anh trai cầm camera lại quay sang người đang đứng trên thiết bị chạy bộ kia.

Vị “ăn chơi trác táng có tiếng sợ chơi không đứng dậy nổi” bây giờ mặt không đỏ, tim không đập nhanh, cười nhướng mày, phát sáng đến mê người: “Cảm ơn, làm ơn đưa tiền cho tôi với.”
Lúc này người xem mới nhặt lại được cằm mình từ dưới đất lên, điên cuồng spam.
Hồ Tiêu không thể tin nổi: “Rốt cuộc anh làm như thế nào vậy?”
Cậu nói xong thì nhớ đến Ất Chu có thể chất đặc thù.


Lúc trước chỉ lo chuyện bao đồng của cậu ta với Đoạn Trì mà quên mất Ất Chu chính là nhân vật tay không đánh thắng hai Dị Lang trong truyền thuyết!
Cậu chẹp miệng: “Chú hai, quả thật lợi hại.”
Cảnh Tây chậm rì rì trở về chỗ cũ, vô cùng khiêm tốn: “Ăn chơi trác táng thành thói thôi, chạy đi chơi nhiều quen.”
Mọi người: “…”
Đm tên ăn chơi trác táng nào đi chơi nhiều mà có cặp giò phóng ra gió như cậu?
Kết quả đã định, người chủ trì chỉ có thể nhận mệnh đưa tiền.
Lúc trước tổ chế tác xem qua thông tin của các vị khách mời, cho rằng không ai có thể chơi thắng được, bởi vậy tiền thưởng vô cùng hào phóng.

Bây giờ còn thưởng gấp đôi, một số tiền lớn đủ cho đội chơi mua thiết bị và vật tư, thậm chí còn dư một khoảng.
Bọn họ tức khắc hoảng loạn.
Chỉ mới phát sóng được một giờ, hiện tại tiền thưởng bay hết là muốn bọn họ phải kết thúc chương trình luôn à!
Đạo diễn: “Mau, nhanh chân lên, chạy tới khuyên bọn họ đi chỗ khác tìm manh mối đi!”
Cảnh Tây và Hồ Tiêu nghe lời khuyên, đến cửa hàng bán hoa gần nhất.
Bà chủ của cửa hàng vừa nhập một lô hoa tươi, đang buồn rầu vì nhân viên xin nghỉ, không có ai hỗ trợ.

Bà yêu cầu hoa phải được cắt tỉa, sắp xếp lại, và bày ra trước cửa tiệm để bán.
Cảnh Tây và Hồ Tiêu đồng thanh: “Ồ…”
Bà chủ cửa hàng hoa: “…”
[ Hahahaha thú vị quá không cần phải bày ra vẻ mặt chán nản như vậy chứ ]
[ Có tiền thì muốn làm gì cũng được mà ]
[ Bọn họ chắc chắn không thèm làm đâu ]
Cảnh Tây và Hồ Tiêu quả thật không muốn lăn lộn bán hoa, đành tạm biệt, đi mua lều trại và trang bị rồi tính toán lại số tiền còn dư.
Hai người không muốn ăn thức ăn dinh dưỡng đóng hộp cùng bánh nén khô, vì vậy dung dăng dung dẻ đến siêu thị càn quét một đống lớn thức ăn, sau đó phát hiện một vấn đề mới.
Trang bị mang theo đã nặng, bây giờ còn có thêm đồ ăn, có chút chật vật.
Hồ Tiêu: “Chúng ta có nên rút lại không?”
Cảnh Tây: “Rút cái gì, chưa nghe câu có tiền có thể xui khiến được cả quỷ ma hả?”
Hồ Tiêu: “Anh muốn thuê người cầm phụ hả? Tổ chế tác không cho đâu.”
Cảnh Tây: “Tôi biết mà.

Tôi muốn mua AI, bọn họ ngăn được không?”
Hồ Tiêu cầm 83 đồng còn lại trên tay, hai mắt tỏa sáng: “Cậu biết cách kiếm thêm tiền à?”
Cảnh Tây vỗ vỗ vai đối phương: “Đi, anh trai mang cậu đến sòng bạc, cho cậu xem chút kỳ tích.”
Nhưng mà trấn nhỏ không có sòng bạc.
Hai người chỉ tìm được một máy chơi vé số, mỗi người cược ba lần.
Nửa tiếng sau, hai người ngồi trên bậc thang dưới máy vé số với hai ba cái ba lô cùng mấy túi thức ăn, trông như đang chạy nạn trên sa mạc.
Hồ Tiêu: “Ba lần cược của cậu thì sao?”
Cảnh Tây: “Đừng hỏi tôi, không phải vừa rồi cậu chơi vui lắm sao?”
Người xem đều cười ha hả, sôi nổi chụp màn hình, cảm thấy có thể khung cảnh này có thể dùng làm poster tuyên truyền.
Hai người nhanh chóng lấy lại tinh thần, quyết tâm đi kiếm tiền, đến quảng trường nơi có tập trung nhiều người nhất.
Hồ Tiêu: “Cậu có tài nghệ gì không?”
Cảnh Tây: “Muốn tài nghệ chi cho mệt? Cậu biến lỗ tai ra đi.”
Hồ Tiêu: “Đừng nói với tôi là…”
Cảnh Tây: “Làm không?”
Hồ Tiêu: “Làm!”
Cậu nói xong thì a lê hấp cho lỗ tai xuất hiện.

Cảnh Tây nâng cằm cậu, đánh giá một cái.

Lỗ tai Hồ Tiêu nhúc nhích qua lại, nghiêng đầu bán manh.
Một màn này bị camera ghi lại, người xem như muốn phát điên.
Hệ thống nhỏ vui vẻ cực kỳ: “Sau chương trình này thì cậu ta sẽ có thêm nhiều fan lắm luôn!”
Cảnh Tây “haha” một tiếng với cộng sự, thân thuộc nhìn hai cái tai mềm mại trước mặt, lại không nhịn được vươn tay sờ sờ.
Ngồi ở ghế xem, Đoạn Trì và Tần Triệu ngay lập tức khó chịu, nhấn nút trừ tiền thưởng.
Người ngồi ở ghế xem VIP làm gì đều có thông báo, vì vậy những người xem khác nhanh chóng nhìn hai phong bao lì xì đỏ chót được thu hồi cùng một lúc kèm lời nhắn.
234ngty: [ Không được sờ ]
765hufn: [ Không được sờ ]
Người xem: “???”
[ Một trong hai người này là giám đốc Đoạn đúng không? ]
[ Người còn lại là như thế nào vậy? ]
[ Không biết nữa, chẳng lẽ là vị kia của Hồ Tiêu? ]
[ É, có dưa có dưa ]
Cảnh Tây đã buông tay ra, bắt đầu rao hàng: “Cáo đen thuần huyết, chụp ảnh chung 10 đồng, sờ lỗ tai 15 đồng.”
Cậu chỉ chính mình: “Chụp ảnh chung 15 đồng, gọi tên người 20 đồng.”
Quần chúng vây xem hỏi: “Gọi tên người là sao?”
Cảnh Tây: “Ví dụ bạn có người bạn tên là Tiểu Minh, bạn cho tôi 20 đồng, tôi sẽ quay video nói “Tiểu Minh, sinh nhật vui vẻ”, chờ đến sinh nhật cậu ấy thì bạn gửi cho đối phương thôi.

Món quà tốt đúng không?”
Hồ Tiêu vội vàng giơ tay: “Tôi cũng làm được, tôi gọi thì 15 đồng.”
Mọi người nghĩ thầm cách này quả thật không tồi, hơn nữa còn rất có mặt mũi đó nha!
Ai cũng không thiếu vài đồng lẻ này, nên người người ùn ùn kéo qua.
Đạo diễn nhận được tin: “…”
“Là tự phát, còn có người chạy về nhà lấy tiền đến, căn bản không ngăn lại được.” Nhân viên công tác tại hiện trường báo cáo: “Ai bảo hai cậu ta đẹp quá, tôi còn muốn mua một cái video về tặng cho con gái mình…”
Đạo diễn phun ra một ngụm máu: “Mấy vị khách quý khác thấy sao?”
Nhân viên công tác: “Đội của cô Penny vẫn đang chuyên tâm làm nhiệm vụ, chưa có qua xem.”
Đạo diễn im lặng cầu nguyện không có đội nào bắt gặp được cảnh tượng kia, nếu không biết được thì họ sẽ không thèm đi tìm manh mối nữa mà chỉ lo bán nhan sắc kiếm tiền.
Ông nói: “Can thiệp một chút đi, đừng làm cho hai người đó loạn quá.”
Nhân viên công tác: “Dạ.”
Thế nhưng chuyện trên đời này khó mà dự liệu được.
Trấn nhỏ, người không nhiều lắm, chưa cần chờ nhân viên công tác ra mặt, hai người kiếm lời đủ cũng tự động dừng lại.
Sản phẩm điện tử của thời đại này khá rẻ, nhưng để tìm được một AI di chuyển được đồ vật thì hơi mắc.

Bọn họ vẫn còn thiếu một chút nữa mới đủ.
Hồ Tiêu: “Bây giờ phải làm sao?”
Cảnh Tây: “Em trai, đã nghe qua câu truy cầu phú quý trong cảnh hiểm nghèo chưa?”
Hai người liếc nhau, lại quay về chỗ máy bán vé số.
Một lát sau, hai người lại sóng vai nhau ngồi trên bậc thang, hộp mì gói từ trong túi lăn xuống chân càng tô đậm thảm cảnh bi thương.
[ Hahahahaah cứu, cứu tôi còn đang ngồi học! ]
[ Vừa rồi còn tưởng họ giàu to, kết quả…!Ai mà ngờ nổi hả? ]
[ Cười chết! Tôi cmn cũng không muốn ngủ, hôm nay cắm cọc ở lại phòng phát sóng trực tiếp luôn! ].


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.