Sự Trả Thù Của Cô Gái Vô Cảm (The Revenge Of Emotionless Girl)

Chương 9: Thành viên mới của music club


Đọc truyện Sự Trả Thù Của Cô Gái Vô Cảm (The Revenge Of Emotionless Girl) – Chương 9: Thành viên mới của music club

Sau khi nó để lộ thân phận và khuôn mặt của mình, dường như cả trường không còn ai dám xem thường nó nữa. Dù biết nó k có thế lực trong thương trường nhưng với năng lực của nó cũng đủ nổi tiếng khắp cả trường rồi. Còn hắn, hắn càng thích kiếm chuyện với nó hơn.

Hôm nay nó đến trường hơi muộn vì hôm qua nó làm việc quá khuya bởi việc ở công ty. Mọi người đều biết khuôn mặt thật của nó vì vậy nó cũng thôi trang điểm đi học. Dù biết nó đẹp nhưng vẫn phải ngỡ ngàng khi thấy nó bước vào lớp. Nó ngạc nhiên khi thấy đến chỗ của nó, không bàn k ghế chỉ là một chỗ trống. Nhưng nó k nói năng gì, bà cô thấy thế lên tiếng.

– Em xuống bàn cuối ngồi với Thiên Nam đi. – Bà cô nhẹ giọng với nó vì được lệnh của ai đó mà.

– Tại sao? Tôi muốn ngồi ở đây? – Nó hỏi lại làm bà cô hơi run nhưng nhìn sang hắn bà cô càng run hơn vì sợ mất việc làm

– Thôi Kỳ…về chỗ ngồi đi…K sao đâu..! – Ann thay cô gỡ rối. Nó nghe lời Ann một phần, phần còn lại cũng tránh làm phiền tới lớp nên cũng nghe lời về chỗ mà ngồi với hắn.

Còn hắn thì chỉ nhìn nó rồi nhếch môi, nó cảm thấy k có ấn tượng tốt với hắn sau cái nhếch môi đó. Cực kì k thích nên nó vừa về đến chỗ ngồi đã lấy headphone ra nghe. Hắn vờ lấy sách ra đọc rất chăm chú nhưng lại đang suy nghĩ gì đó.

“Cô ấy đẹp như vậy sao lại tự làm xấu mình nhỉ? Như thế chẳng phải tốt hơn sao?” hắn đang suy nghĩ tại sao nó lại giả dạng. Vì hắn đã biết nó từ trước, từ lúc nó xuống sân bay vẻ đẹp tự nhiên của nó hắn đã thấy, chỉ có điều lúc ở sân bay nó vẫn như thế này bất cần với chiếc headphone ngay cả khi va phải hắn k lời đáp trả mà lại nghe nhạc đi tiếp. Ngay khi hắn vào trường lại bắt gặp dáng vẻ thái độ ấy của người con gái, hắn k chắc lắm nhưng vẫn nghi ngờ cho đến khi hôm bọn hắn gặp ở sân thượng hắn tinh mắt nhận ra trên tay của Ann có dính một thứ gì đó…..Điều tra thử thì y như rằng…..


……………………………………….

Buổi học kết thúc, nó chuẩn bị ra về thì Ann bảo dẫn nó đến một nơi. Cả hai cùng đi dọc hành lang nhưng sao con đường này nó rất quen nhỉ? Chẳng mấy chóc lại đến phòng nhạc.

– Wow…….mấy người dám cúp tiết phải không??? – Ann bất ngờ khi vừa bước vào đã thấy bọn hắn ở đó.

– Là do chuẩn bị cho Concert sắp tới thôi. Gần đến thi rồi nhưng tụi này thấy k khả quan lắm. – Lucas tháo phone ra trả lời Ann. Nó thì đứng đó nhìn hắn viết viết gì đó. Nhìn nhạc cụ trong phòng này cũng rất phong phú nhưng nó chỉ chú tâm đến một nhạc cụ cũ kĩ kia.

– Mọi người đang tập bài hát do người bí mật sáng tác à…- Ann vẫn hỏi tiếp

– Đúng vậy, vì Mike và cả tui thấy cũng rất hay, cũng rất phù hợp với chúng ta. – Cả bọn vẫn đang trò chuyện còn nó thì đi vòng vòng đâu đó, một lát sau F4 mới ngẩn người khi nghe thấy tiếng đàn, một tiếng đàn nghe rất êm tai du dương còn ngọt ngào hơn cả piano nữa. Cả bọn quay lại thì thấy nó ở góc cuối của căn phòng, trên vai là cây vĩ cầm và nó đang say sưa kéo nó. Tiếng đàn của nó rất có hồn dễ đi vào lòng người nhưng có điều tiếng đàn của nó mang một thứ gì đó gọi là buồn bã nó như kể lại một câu chuyện không kết thúc, ai cũng bất ngờ, vĩ cầm là một nhạc cụ rất khó chơi vì thế nó chỉ nằm gọn ở góc phòng chứ không ai đụng đến cũng chính vì thế mà nó hơi cũ kĩ và bụi bặm. Vì nó quá say mê âm nhạc nên một khi nó hòa vào âm nhạc nó sẽ không để ý đến mọi chuyện xung quanh vì vậy nó không biết bọn hắn đang nhìn mình. Nhưng hắn lại có một suy nghĩ khác.

– Xin lỗi. Tôi đã tự ý rồi. – Nó kết thúc bà, mở mắt ra thì thấy 4 cặp mắt đang nhìn mình thì vội buông đàn xuống và có ý định rời khỏi.

– Kỳ….cậu biết chơi vĩ cầm sao? Còn chơi rất giỏi nữa…..rất điêu luyện đó…cậu gia nhập nhóm của tụi mình đi. – Ann kéo tay nó lại.

– Ann nói đúng, vả lại nhạc cụ đó vẫn còn chưa ai sử dụng, hay cậu hãy dùng nó đi. – Mike cũng lên tiếng. Lucas cũng gật đầu, anh đã bị tiếng đàn của nó mê hoặc rồi.

– Ryan, ý cậu thế nào? – Ann hỏi hắn.Nó cũng quay sang hắn. Hắn thì lại cầm tờ giấy trên tay.

– Cô hãy thử kéo và hát bài này thử xem. – Hắn đưa ngay bài hát k rõ người sáng tác mà để lên giá đỡ. Ann nhìn nó với ánh mắt lo lắng bởi đây là bài hát mà nó mới thấy lần đầu với lại Ann có xem thử qua bài hát ấy rất khó có nhưng nốt luyến láy mà nếu cho Ann thổi sáo chắc cũng chào thua. Lucas biết hắn ghét nó nhưng dù sao cũng k nên dùng cách này để đuổi khéo nó chứ.


– Ryan…cậu làm vậy có phải muốn làm khó cậu ấy không bài hát này…..-

– Cô ấy có quyền lựa chọn. – hắn nhếch môi nói như thách thức nó. Nó thấy hắn như vậy trong lòng không ngừng khó chịu.

– Được thôi. – Chỉ vỏn vẹn hai từ nó từ từ quan sát bản nhạc và đưa đàn lên vai, chỉ sau vài nốt đầu đôi mắt nó đã từ từ khép lại. Chỉ đợi ngay lúc này hắn đã lấy bản nhạc đó đi nhưng nó vẫn rất bình thường k gì ảnh hưởng đến nó cả. Dù nó không hát nhưng lại mang cho mọi người bất ngờ và ngạc nhiên. Tại sao nó lại kéo bản nhạc này thuần thục đến thế trong khi bài này cực khó mà hắn chỉ mới cho nó xem qua vả lại giờ hắn đã lấy bản nhạc đi mà nó vẫn say sưa không hay biết gì.

– Sao lại……….??? – Những thắc mắc đang dần hình thành trong đầu của Ann và Lucas nhưng hắn và Mike biết bài hát này từ đâu mà có rồi.

– Kỳ…sao cậu lại….?? – Nó kết thúc bài và nhận được sự khác lạ của Ann dành cho mình quay sang thì bản nhạc trên giá kia đã mất. Nó cũng hiểu chuyện gì đang xãy ra.

– Vậy mà hai người vẫn chưa nghĩ ra sao?? Chỉ có bài hát mà mình tự nghĩ ra tự viết ra mới có thể đàn hoặc hát mà không cần nhìn bản nhạc được. – Hắn nói chậm như lật tẩy nó, Ann cũng đã hiểu.

– Vậy An Kỳ là người đã viết ra bài hát này sao? Cậu viết từ lúc nào thế? – Ann hỏi trong khi nó vẫn im lặng, còn hắn chỉ nhếch môi chờ nó trả lời. Mike và Lucas ánh mắt hai người cũng đang hướng về nó.

– Phải..nhưng chỉ tình cờ thôi. Tôi không cố ý…- Nó chưa nói hết thì Ann đã ôm nó một cách thắm thiết.


– Cậu thật tài giỏi….cậu gia nhập nhóm mình đi…- giờ đã rõ, hắn đã xác nhận được những gì hắn cần và cũng rất hoan nghên việc nó gia nhập nhóm. Lucas và Mike cũng không có ý kiến. Riêng Mike anh vẫn luôn âm thầm suy nghĩ một điều gì đó.

– Vậy thì giờ trong căn phòng này và Music Club không còn F4 nữa nhá…mà là F5…có thêm An Kỳ..thì cuộc thi sẽ k thành vấn đề nữa rồi…- Ann tươi cười nói. Nó cũng cười nhẹ..

– Tôi là Phương Khánh Du trưởng nhóm có thể gọi tôi là Mike, đây là Phó Thiên Nam, Ryan, Lãnh Hạo Thiên, Lucas và Hạ An Di, Ann. Sở trường của họ là piano, trống và sáo. Nào tới cậu…giới thiệu về mình đi chứ. – Mike giới thiệu từng thành viên trong nhóm.

– Tôi..An Tử Kỳ tên thật là Triệu Tử An mọi người có thể gọi tôi là Jade. – Nó ngập ngừng khi giới thiệu về tên mình nhưng nó đã quyết định thay đổi.

– Cậu không nói sở trường bọn này cũng biết rồi……….Nào….hoan nghênh cậu đến với Music club…- mọi người vỗ tay hắn cũng vỗ tay và cười với mọi người, nó cũng thế. Hy vọng quyết định này là đúng và cũng là quyết định của nó mà bà Thụy hằng mong đợi.

“Ba Triệu….con không cô đơn nữa rồi…cũng không như trước nữa…ba an tâm rồi nhé…” – Nó ngước lên nhìn những ngôi sao trên trời sau khi buổi gặp mặt đã tàn, giờ nó cảm thấy mình như con người mới k còn cô đơn như trước bởi giờ nó đã có bác Thụy và cả một người bạn chân thành là Ann nữa…


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.