Sự Trả Thù Của Cô Gái Vô Cảm (The Revenge Of Emotionless Girl)

Chương 10: Concert


Đọc truyện Sự Trả Thù Của Cô Gái Vô Cảm (The Revenge Of Emotionless Girl) – Chương 10: Concert

10.A.

Vì nó đã gia nhập vào Music Club nên toàn trường cũng đổi cách gọi hẳn sang F5. Vì buổi hòa nhập sắp tới rất quan trọng để chọn ra trường nào mới thực tài. Hai ngày nữa sẽ là buổi chung kết sẽ diễn ra giữa trường nó và trường Moon cũng tức là trường của cô gái mang tên Elly. Vì thế hai trường đã có những chiến lược riêng, cố gắng hết sức để đoạt lấy danh hiệu cao quý ấy. Cả trường nó cũng vậy. Lịch tập luyện cũng rất siêng suốt và khắc khe. Nhưng thực sự việc này không mấy dễ dàng khi nó vừa gia nhập vào F5 vẫn chưa thích ứng kịp.

– Haizzz…kiểu này ổn không? – Lucas than thở, trán anh đổ đầy mồ sao sau một lúc chơi trống.

– Tôi thấy ổn cả về phần biểu diễn của nhóm nhưng còn giải thưởng cá nhân? Bên chúng ta chỉ có mình Lucas?? – Mike nói như không chắc chắn, Ann cũng thở dài còn nó chẳng hiểu gì?

– Có chuyện gì mà các bạn phải lo lắng thế? – nó hỏi.. Hắn thì đã mất dạng.

– Jade, cậu vừa gia nhập nên không biết đâu? Đây đã là lần thứ 3 tổ chức Concert nhưng thực chất nó là một cuộc thi về âm nhạc. Cả 2 lần trước chúng ta đều thất bại trước Moon, lần này chúng ta lại gặp chúng. Tụi mình rất lo lắng. – Ann giải thích cho nó hiểu.

– Thiên Nam. Cậu ấy rất giỏi piano mà.? Còn cậu, mọi người cũng rất tài năng mà?

– Dù giỏi nhưng cậu ấy cũng k vượt qua nổi Thế Minh, người đã 2 năm giữ danh hiệu King Piano, còn nữa cô gái mà tấn công mình lúc trước là Queen Violin. Cả 2 người đều là học sinh ưu ái của trường Moon đó. Vì thế Ryan mới chán nản như vậy?? – Ann lại tiếp tục giải thích, nó gật đầu tỏ hiểu. Nhưng trong lòng nó lại mong đến cuộc thi nhiều hơn, nó muốn biết Thiên tài mà mọi người sùng bái ngưỡng mộ kia là ai? Và ai đã đánh bại được hắn như vậy?

– Jade, sao cậu trầm tư thế? Cậu có ý gì không? – Mike hỏi nó, khi thấy nó đứng cạnh cửa sổ nhìn ra ngoài đôi mắt trầm tư nhìn ngoài cửa.

– à không. Các cậu đừng chán nản vậy nữa. Chúng ta cố gắng hết sức là được. Nhưng mình đảm bảo trường chúng ta sẽ không thua đâu….Mình về trước nhé. – Nó nói hiện ý cười, để lại một chấm hỏi to đùng cho những người còn lại trong phòng. Sau đó, nó lại mang balo thản nhiên mà ra về….

Ở một góc khuất nào đó gần phòng nhạc. Có một người đang lén la lén lút chẳng biết làm gì, vừa nghe tiếng chân thì đã chạy sang hướng khác.

10.B.


Hôm nay chính xác hơn là tối nay sẽ là đêm chung kết diễn ra giữa trường Moon và MDC được tổ chức tại trường Moon, vì đó là một ngôi trường rộng lớn, mang tính hoàng gia, là một ngôi trường phải nói là đầu tư về mảng giáo dục cũng như mảng an ninh rất cao, và học sinh ở trường ấy phải nói là con của các nhà tài phiệt, hay gia đình có thế lực..Nếu so 2 trường với nhau có lẽ Moon sẽ đứng tr6en MDC một bật về tất cả mọi mặt, vì thế cuộc thi hôm nay sẽ diễn ra chắc hẳn mọi người đều đoán trước được kết quả.

– Ta biết các em sẽ bị áp lực rất nhiều, nhất là em đó Ryan, đừng lo lắng, chúng ta nên thoải mái, thắng hay thua không quan trọng các em. Chỉ cần các em cố gắng hết sức là được. – hiệu trưởng cũng biết tình thế hiện tại thế nào, các thầy cô cũng hiễu rõ nhưng vẫn cười tươi để động viên tụi nó.

– Cảm ơn thầy cô…chúng em sẽ cố gắng hết sức..

– F5…khoan…hình như còn thiếu 1 em thì phải? – Hiệu trưởng hỏi.

– Tử Kỳ đang trên đường đến thưa thầy. – Ann trả lời thay nó, trong khi hắn cứ đi qua đi lại, Mike thì bình tĩnh hơn chút.

– Thôi…các em chuẩn bị đi…Xe đang đợi ngoài kia…Nhanh lên nhé…- thầy hiệu trưởng nói xong cùng các thầy cô ra ngoài. Riêng Ann cảm thấy lo lắng cho nó, trong lòng cứ bồn chồn liền lấy điện thoại gọi cho nó.

Nhận được câu trả lời từ nó làm Ann khá yên tâm mang dụng cụ của nó ra xe. Đây là lần đầu tiên trường nó sử dụng nhạc cụ này. Nó dặn Ann đi trước nên Ann cũng nghe và cùng mọi người đến đó trước. Trong khi đó nó đang chạy về nhà và tìm chiếc váy mà Ann đã tặng nó để trong buổi biểu diễn hai người có thể diện đồng phục, như thế sẽ đẹp hơn.Nhưng trên đường đi đến cuộc thi của nó không mấy suông sẻ.

– Nè cô em….đi đâu mà xinh thế…..- một đám du côn đang chặn đường nó….Nó nhìn đồng hồ trên tay và với IQ của nó thì chắc đoán ra được bọn người đó đứng đây làm gì rồi. Nó im lặng.

– Nè…..mày câm à…bắt nó cho tao…- thế là học đã ra tay ngay với nó…Vì bọn họ quá đông nên đã bao vây nó thành một vòng lớn. – Phía xa xa, có một người con gái mái tóc vàng hoe cùng đôi môi đỏ chót, không ai khác chính là Tử Anh, cô thấy thế chỉ vẽ lên nụ cười nham hiểm sao đó rời đi.


Mới đầu nó chỉ cố né tránh làm bọn kia càng hung hăng liều đánh hơn, nhưng hình như nó sắp trễ rồi liền lạnh lùng đánh trả. Nhận thấy nó biết võ còn thuộc dạng cao thủ nên bọn chúng ra hiệu ngầm cho nhau, một người phía trước nhử đó đánh 2 ba người tiếp theo cũng thế, nó đang đánh trả thì có người phía sau cầm kim tiêm trên tay đâm vào nó, nhưng đã bị ai đó ngăn lại.

– Một đám như thế này mà đánh 1 người con gái không phải rất hèn sao? – Nó nghe thấy giọng nói có phần quen tai nên xoay lại, đúng thật là người quen.

– Giám đốc. – Nó vừa xoay qua thì thấy Phó Thiên Minh, giám đốc của nó ở VIVIAN.

– Chịu nói rồi sao. Em cũng rất cừ đấy. – thế là Thiên Minh (Cent) đã giúp nó thoát nạn, nhưng nhìn lại bộ váy mà Ann tặng cho nó đã nằm hẳn ở một góc, rơi ra và bẩn đi bởi nhiều dấu chân giẫm đạp và ngay cả quần áo trên người nó cũng k mấy hoàn hảo…Nó rất trân trọng bộ váy này.

– Em định đi đâu vào giờ này, bộ váy đó rất quan trọng với em sao?

– Em đến trường Moon tham gia cuộc thi cho trường, bộ váy này đáng ra em sẽ mặc vào tối nay nhưng giờ……………

– Anh cũng đến đó…hay anh đưa em đi…không phải đã trễ giờ rồi sao?? – Cent nói xong kêu nó lên xe rồi lấy điện thoại gọi cho ai đó.

……………………………………………………………………………………………………………………………………………………….

– Trời ạ….sao gọi mãi không được thế..cậu mau bắt máy đi…- Ann đang lay hoay với chiếc điện thoại trong khi hắn đã bực dọc. Vì cuộc thi này mà hắn đã áp lực rất nhiều giờ F5 5 nhưng nó hiện tại vẫn chưa thấy đâu….nhưng mà cuộc thi đã bắt đầu từ 10p trước…

– Chẳng lẽ cô ta k có trách nhiệm đến vậy à…- hắn nói một câu tỏ ý rất bực bội.


– ÔI TRỜI ƠI…..tôi nghe nói F5 gì đó mạnh lắm mà….sao giờ hiu quá vậy?? À…mà một câu lạc bộ âm nhạc thành viên có thế lực vậy mà chấp nhận để một người k ra gì tham gia…tôi có nên nói với hiệu trưởng của các người xem xét lại hay không? – Màn trình diễn của tụi nó đã xong chỉ với 4 thành viên vì bài hát ấy nếu sử dụng violin sẽ k hợp…cũng k mấy bất ngờ bằng trường Moon. Đã đến phần thi cá nhân để thể hiện thế mạnh của cá nhân ở mỗi loại nhạc cụ, Lucas đang thi đấu ở ngoài kia. Thấy vậy Elly mới vào trong sân khấu mà châm chọc.

– Hàn tiểu thư, cô là học sinh trường Moon mời cô về phía trường của mình. – Ann rất lo cho nó nên k đôi co với Elly mà đáp lại Elly một cách khôn ngoan đúng đắn.

– Được rồi….tôi sẽ cho trường các người thua thảm hại. – Elly nói xong bỏ đi, Elly rất dễ thương trong bộ váy hồng phấn kiểu công chúa rất đẹp nhưng tíh cách k như thế.

– Xem ra…k mấy khả quan rồi…- Mike nhìn ra ngoài sân khấu nơi Lucas đang thi đấu với P ở trường Moon, nói.

Sau tiếng vỗ tay….mọi người đã vào trong và đến màng biểu diễn của Thế Minh. Nhìn thần thái của Thế Minh bên piano rất nhẹ nhàng và thong thả…Rất nhanh chóng kết thúc phần thi của mình trong tiếng hò reo bên dưới. Anh mỉm cười nhẹ về phần thi vừa rồi của mình. Đến lượ trường MDC, nhưng hắn đã biến mất….Bên dưới đang bàn tán cho rằng hắn đã bỏ cuộc.

– Xin lỗi….xin lỗi…mình đến trễ….- Nó thở gấp khi gặp được Ann nhưng sắc mặt Ann buồn bã…khi nhìn ra ngoài sân khấu nơi mọi người đang dành sự ưu ái cho màn trình diễn độc tấu violin của Elly.

– Ann cậu sao vậy? Mình xin lỗi mà. – Nó bất ngờ trước thái độ của Ann lúc này, lúc sáng còn hồ hởi mà.

– Chúng ta thua chắc rồi…họ đã lướt bỏ phần thi piano của trường chúng ta vì cho rằng trường chúng ta đã bỏ cuộc, Ryan thì k thấy đâu, giờ nhìn đi họ nắm chắc phần thắng rồi..- Nó nhìn ra ngoài cũng như nhìn Elly vừa chào khán giả và nhìn nó cùng Ann với ánh mắt đắc thắng trong lòng nó lại nỗi dậy. Nhưng hiện tại nó đang thở gấp.

– Chúng ta không thua đâu Ann.- Nó vừa nói xong liền cầm cây violin ra ngoài phía sân khấu, nó cố gắng trấn an mình, bình tâm trở lại. Nhưng nó bước ra lại là một bất ngờ lớn cho phía dưới về cả mọi mặt.

– Không phải MDC năm nay có chiến binh mới chứ…

– phải đó….k biết có chơi được không nữa…mấy năm trước toàn lướt qua…thôi nghĩ….Elly là nhất rồi…- nó nghe nói phía dưới bàn tán xôn xao trong lòng nó hơi khó chịu một chúc.

– hiệu trưởng, liệu An Tử Kỳ có làm được không? – một giáo viên ngồi cạnh hiệu trưởng.


– Biết sao được. Bây giờ chỉ trông cậy vào con bé thôi.

– WOW……đây là một sự biến đổi mới đây này….cô gái xinh đẹp này sẽ đại diện cho MDC…? (Nó gật nhẹ đầu, mc hiểu ý), được nếu vậy chúng ta hãy cùng xem sự đột phá của MDC nhé….bắt đầu…-

Nó khá là khó chịu với những ánh đèn màu chiếu vào mình vì lúc này sân khấu chỉ có mình nó, phía dưới rất đông người nhưng không vì thế mà nó lo sợ. Như thường nó nhẹ nhàng khép hờ đôi mắt lại, đưa đàn lên vai và kéo… Phía dưới lúc đầu còn cười châm biếm với hành động vặt của nó nhưng không, họ đã lầm, bây giờ không gian chỉ còn lại những tiếng đàn du dương bởi họ đang lắng đọng, lắng đọng để cảm nhận âm điệu mà nó mang lại. Elly không ngờ rằng nó lại kéo bản nhạc hay đến vậy còn Thế Mình, anh chỉ nhìn nó nhìn thẳng vào cô gái có khuôn mặt xinh đẹp kia trong bộ váy đơn giản không cầu kì bắt mắt, chỉ là chiếc váy cúp ngực trắng voan đuôi tôm, giày cao gót trắng, mái tóc khói đặc biệt xõa tự do, k trang sức cũng không phụ kiện, nhìn nó rất đơn điệu nhưng rất quyến rũ trong làn da trắng như tuyết kia. Thế Minh nghĩ, trên sân khấu kia là một thiên thần nhưng tại sao lại kéo một bản nhạc da diết buồn bã đến vậy???

Nó cố kìm nén giọt nước mắt của mình, vì hôm nay nó kéo một bản nhạc rất khó và là bản nhạc đầu tiên mà nó sáng tác dành riêng cho chính bản thân mình. Một bản nhạc đã nói lên tất cả tâm tư tình cảm niềm hận thù, lòng vị tha cùng sự khoan dung…..tất cả đều đó được người nghe cảm nhận qua từng âm tiết, âm sắc có lúc trầm bổng, dồn dập hay du dương…

ầm ầm…..- những tiếng vỗ tay giòn giã vang lên không ngừng. Nếu nó là Triệu Tử An của lúc trước thì nó sẽ lạnh lùng bỏ mặc nhưng giờ nó đã khác…Thế Minh không ngừng nhìn nó…..Phía xa xa…ở góc khuất của dãy ghế khán giả cuối cùng. Xa hơn nữa cũng có một người đang thơ thẩn trước vẻ đẹp thiên sứ kia..

– Em muốn thay đồng đội của mình tham gia phần thi độc tấu piano..- đề nghị này của nó vang lên khiến nhiều người tiếc thay cho nó, thậm chí còn trở mặt..

– Elly còn có thể đấu được nhưng còn Hoàng Tử Thế Minh, sao cô ấy dám. “Triệu Tử An, cô thật liều lĩnh.”

– Phía BTC thế nào, được,,,chúng ta hãy xem….cô ấy có thành công không nhé…- nhận dc sự đồng ý của BTC mc cũng hứng thú nói.

Nó nhẹ nhàng ngồi xuống, đặt nhẹ bàn tay lên phím đàn, lướt nhẹ nhàng nhưng thanh thoát.

Affections touching across time được nó biểu diễn vô cùng thành công một cách hoàn mỹ, không thể chê vào đâu được.

– MDC…có cơ hội rồi thầy à….- hiệu trưởng mừng rỡ….khi thấy nó đã cứu vớt được tình hình….

Phần 2 là phần đọ ván. Hai đội sẽ dùng cùng một loại nhạc cụ mà thách đấu nhau, chủ đề và bản nhạc sẽ do BTC chọn ngẫu nhiên nếu ai thích ứng và cảm nhạc tốt sẽ chiến thắng…


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.