Sự Trả Thù Của Bỉ Ngạn

Chương 6


Bạn đang đọc Sự Trả Thù Của Bỉ Ngạn: Chương 6

Chương 6
Khóe miệng Chính Hiên không nhịn được mà co quắp lại, trên gương mặt tuấn mĩ phong lưu đầy hắc tuyến. Lưu Triệt vỗ vỗ vai Chính Hiên, bày ra vẻ mặt đồng cảm. Hạ Lâm cười cười, nói:
– Bỏ đi, tính lão đại cậu cũng biết mà.
– Ừ phải đấy.- Sở Hạo cũng lên tiếng.
Chính Hiên gượng gạo nặn ra nụ cười. Linh Tuyết nhìn vẻ mặt của Chính Hiên, không nhịn được mà giễu cợt:
– Này,gương mặt đã không xinh rồi còn cười cái kiểu đó. Gỡ cái nụ cười ấy xuống đi nhìn buồn nôn khiếp.- Nói xong còn làm vẻ mặt muốn ói.
Phương Mộng Nguyệt đang uống nước, nghe câu nói của Linh Tuyết liền bị sặc ho khụ khụ, gương mặt trắng trẻo liền đỏ bừng lên. Văn Ái Ái liền vỗ nhẹ vào lưng Phương Mộng Nguyệt, cũng không nhịn được cười. Lam Như Hồng thì đã cười to lên, khóe miệng Lãnh Sam cũng cong lên.
Nụ cười trên gương mặt Hàn Minh Thiên càng thêm tươi, hệt như ánh mặt trời vô cùng chói mắt. Lưu Triệt, Sở Hạo, Hạ Lâm cũng không khỏi cảm thấy buồn cười nhưng nhìn gương mặt khó coi của Chính Hiên thì gắng nhịn cười, nhưng bả vai run run đã tố cáo tất cả. Ngự Tề cũng nở nụ cười.
– Con heo kia muốn kiếm chuyện à?- Chính Hiên nổi giận, đường đường là mĩ nam tử chỉ cần ngoắc một cái liền không ít người điêu đứng lại bị người khác nói vậy làm sao không tức.

Linh Tuyết chu môi, hất mặt lên, khiêu khích nhìn Chính HIên.
– Cô nãi nãi đây muốn kiếm chuyện đấy, thì làm sao?
– Ta là quân tử không chấp nhất với kẻ tiểu nhân.- Nói xong làm ra bộ dạng người lớn không tranh chấp với trẻ con.
– Cái thứ ngụy quân tử thì cô nãi nãi đây không chấp.- Linh Tuyết liền đáp lại ngay.
– Hừ, ta không thèm chấp với con heo như ngươi.- Chính Hiên cố ý nhấn mạnh 2 chữ “con heo”
– Dám nói cô nãi nãi ngươi là heo à?
Linh Tuyết định lao vào đánh Chính Hiên thì bị Phương Mộng Nguyệt giữ lại, Chính Hiên dứ dứ nắm đấm vào mặt Linh Tuyết, vẻ mặt thách thức nhìn Linh Tuyết.
Gương mặt tròn trịa đáng yêu vốn trắng hồng bây giờ lại đỏ bừng lên vì tức giận, đôi mắt to tròn long lanh trợn tròn hung hăng liếc Chính Hiên, thân hình nhỏ nhắn cố vùng vẫy thoát khỏi Phương Mộng Nguyệt, đôi môi anh đào đỏ mọng mím chặt lại. Thoạt nhìn vô cùng đáng yêu.
Lãnh Sam chớp chớp mắt nhìn cảnh mọi người phía trước, đôi mắt phượng lóe lóe lên ý cười, đôi môi anh đào khéo léo khẽ mỉm cười. Cầm ly rượu, Lãnh Sam hớp ngụm, định uống cạn ly đột nhiên bị một đôi tay ngăn lại. Nâng mi, Lãnh Sam nhìn người vừa lấy ly rượu của mình đổ bỏ.
– Uống rượu nhiều không tốt cho sức khỏe.- Nhìn thấy ánh mắt thắc mắc của Lãnh Sam, Ngự Tề liền lên tiếng nói.
– Chỉ có 2 ly.
– 2 cũng là số nhiều.
– Chỉ là rượu nhẹ.
– Cũng là rượu.
Lãnh Sam mấp máy ra định nói gì đó, nhưng nhìn gương mặt tuấn mĩ của Ngự Tề thì lại thôi không nói gì. Thấy Lãnh Sam im lặng, nghĩ là Lãnh Sam giận mình, Ngự Tề liền giải thích:

– Tôi chỉ lo cho sức khỏe của em thôi.
Ngước lên nhìn Ngự Tề, thấy vẻ lo lắng trong ánh mắt tựa như sóng nước, Lãnh Sam bỗng cảm thấy có cảm giác kì lạ len lỏi trong tâm mình.
– Ừ.
Thấy Lãnh Sam không giận mình, lòng Ngự Tề nhẹ nhàng thở phào.
– Nếu như việc đó điều tra có gì bị cản trở thì hãy nói với tôi, tôi sẽ giúp em.
Việc mà Lãnh Sam nhờ Linh Tuyết điều tra về cái chết của Trương Mộc Nhi và Vân Lạc bị Ngự Tề biết cũng không có gì lạ, Lãnh Sam biết chắc mọi người trong Thập Tinh Tu La cũng biết, chỉ là không có nói ra thôi.
– Ừ, cảm ơn.- Lãnh Sam nhẹ giọng nói.
Ngự Tề gật đầu, mỉm cười nhìn Lãnh Sam, trong nháy mắt, ánh mắt thường ngày lạnh lùng lại hiện lên vẻ dịu dàng hiếm thấy, còn có một tia nhu tình mà có lẽ chính Ngự Tề cũng không biết. Lãnh Sam rũ mi mắt, hàng mi dài cong như cánh bướm rập rờn khẽ che lại đôi mắt phượng xinh đẹp.
Bữa tiệc tới tận 9 giờ tối mới kết thúc, Lãnh Sam có ý định giữ Linh Tuyết lại nhưng Linh Tuyết vừa về chưa về nhà đã ở nhà Lãnh Sam cả ngày nên Lãnh Sam quyết định không giữ Linh Tuyết lại mà nhờ Lam Như Hồng đưa Linh Tuyết về.
_____________________

Sáng hôm sau.
5 giờ 25 phút sáng
Lãnh Sam ngồi trước bàn trang điểm, nhìn tấm gương hiện lên dung nhan kiều mị, phong tình vạn chủng của mình, Lãnh Sam hơi nhíu mày liễu lại. Nhớ lại trước đây đi học, mỗi ngày có cả đống thư tình xếp đầy trong hộc bàn, ra chơi nào cũng phải nghe ít nhất là 5 người tỏ tình, ánh mắt ghen ghét của nữ sinh trong trường, Lãnh Sam cảm thấy cần phải thay đổi lại một chút mới được.
Cầm lấy hộp phấn, bút kẻ chân mày. Sau 15 phút tô tô trét trét, dung nhan tuyệt mĩ của Lãnh Sam được thay thế hoàn toàn.
Nước da trắng mịn màng được bằng làn da trắng bệch, tái nhợt. Mày hình lá liễu thon dài được tô đậm lên, nhìn qua có chút thô. Đôi môi anh đào khéo léo bình thường đỏ mọng bây giờ lại trắng như bị bệnh. Chỉ có đôi mắt phượng vẫn đẹp long lanh như viên pha lê, bất quá lại nhìn vô cùng bất đồng đối với dung mạo bây giờ. Lãnh Sam kéo tủ ra lấy kính đeo vào, cột mái tóc đen dài, cố tình đánh rối một chút. Cầm lấy cặp sách, Lãnh Sam bước ra khỏi phòng.
Bà quản gia có chút bất ngờ khi nhìn thấy Lãnh Sam, nghĩ nghĩ một chút thì hiểu ngay, không thắc mắc nữa.
Lãnh Sam cầm lấy bánh mì, ăn thật nhanh, sau đó đạp xe tới trường.Hôm qua, Linh Tuyết muốn đưa Lãnh Sam đi nhưng Lãnh Sam từ chối, Lãnh Sam lấy thân phận học sinh được nhận hợp bổng đi học mà lại có quen biết với Phong tiểu thư thì không bị nói này nói nọ mới lạ.
Hết chương 6


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.