Sự Trả Thù Của Bỉ Ngạn

Chương 5


Bạn đang đọc Sự Trả Thù Của Bỉ Ngạn: Chương 5

Chương 5
7 giờ 30 phút tối.
Trong nhà Lãnh Sam.
Mọi người trong Thập Tinh Tu La đều có mặt đầy đủ, tiếng cười nói hòa lẫn vào tiếng nhạc. Một bữa party tuy không đông người nhưng cực kì vui vẻ, điều đặc biệt là ai cũng có tướng mạo xuất chúng.
– Lão đại chúng ta thật sự không tới sao? – Một nữ tử có gương mặt thanh tú mang theo vài phần chững chạc lên tiếng hỏi.
– Cậu ở trong hội lâu vậy mà không biết là hành tung của lão đại chả ai rõ được sao? – Một nữ tử khác có dung mạo thanh khiết như hoa lan, trả lời.
– Tiểu Hồng, Tiểu Nguyệt 2 cậu quên là chưa có bữa tiệc nào mà lão đại tới sớm hết, một chút sẽ tới thôi. – Nữ tử có dung mạo nhu hòa mang theo vài phần ôn nhu, nhẹ nhàng nói.
– Cứ tưởng là lần này có sự tiến bộ, tới sớm, không ngờ vẫn vậy. – Nữ tử có vẻ chững chạc nhỏ giọng làu bàu, nữ tữ này là Tiểu Nguyệt – Phương Mộng Nguyệt trong lời nữ tữ vừa nãy.
– Haizz, cậu càu nhàu làm gì. – Nữ tử có dung mạo thanh khết là Tiểu Hồng – Lam Như Hồng .
– Ái Ái đã liên lạc với con heo Tiểu Tuyết chưa? – Một mỹ nam tử có khí chất phong lưu phóng khoáng lên tiếng hỏi nữ tử có dung mạo nhu hòa, người này là Long Chính Hiên.

– Tớ chưa … – Văn Ái Ái đang nói liền bị một giọng nói cắt ngang.
– Tên kia nói ai là heo!? – Linh Tuyết gào lên. (mất hết cả hình tượng con gái _ _”)
– Có tật giật mình, cậu biết mình là heo nên mới cãi lại chứ gì? – Khóe miệng câu dẫn nở nụ cười, gương mặt mang nét phong lưu càng thêm tuấn dật.
– Cái tên này…- Linh Tuyết liền nổi lên xúc động muốn chửi người.
– 2 người này vừa mới gặp mà đã cãi nhau rồi.- Nam tử có gương mặt tuấn mĩ suất khí, khóe miệng luôn nở nụ cười ấm áp như gió xuân, người này là Hàn Minh Thiên.
– 2 người họ không như vậy thì mới có việc đấy.Tiểu Tuyết cậu mới về đó à? – Một mỹ nam tử có khí chất ôn nhu làm cho người trong lòng cảm thấy an ổn liền lên tiếng, người này là Hạ Lâm.
– Không về từ sáng lận cơ mà muốn tạo bất ngờ ọi người nên nhờ Sam Sam giữ bí mật. – Linh Tuyết kiềm nén xúc động muốn chửi Chính Hiên lại, quay sang cười nói với Hạ Lâm.
– Thảo nào sáng nay, Sam Sam bảo không biết cậu chừng nào về. – Nam tử có gương mặt cương nghị, người này là Lưu Triệt.
– À ra là nhờ vậy Sam Sam mới tổ chức party. – Một nam tử khác có gương mặt đáng yêu, hơi nhướng mày nói, người này là Sở Hạo.
– Làm tớ thấy Sam Sam hôm nay có phần hơi lạ.- Hàn Minh Thiên nói.

– Đó chủ ý Linh Tuyết. – Lãnh Sam nhếch khóe miệng, nói.
– Tiểu Tuyết mà chịu yên lặng nãy giờ cũng là kì tích rồi. – Phương Mộng Nguyệt lên tiếng cảm thán.
– Ân, đúng rồi. – Lam Như Hồng cũng gật đầu đồng ý.
– Ừ cũng đúng. – Văn Ái Ái tiếp lời.
– Mọi người nói vậy là ý gì? – Linh Tuyết cau mày, chu đôi môi anh đào, nói.
Mọi người thấy bộ dạng đáng yêu của Linh Tuyết liền cười rộ lên. Tiếng cười còn chưa dứt hẳn, một giọng nói trầm thấp mang theo từ tính vang lên:
– Mọi người tập hợp đủ hết rồi sao?
Vừa nghe câu nói đó, mọi người đều nhìn về một hướng, một nam tử có vóc người cao lớn hơn người, nhất là mai sắc như dao, mi như họa mực, mặt như hoa đào, mắt tựa sóng nước mùa thu, trên người mang theo khí chất lãnh đạm, thoạt nhìn vô cùng anh tuấn. Mọi người đồng loạt kêu:
– Lão đại!
– Ân – Ngự Tề gật đầu, khóe miệng hơi nhếch lên.
– Lão đại tới sớm một chút có tổn thọ không vậy? – Chính Hiên cau mày.
Ngự Tề hơi, nhún vai không trả lời.
Hết chương 5


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.