Bạn đang đọc Sự Trả Thù Của Bỉ Ngạn: Chương 7
Chương 7
Dừng xe lại trước ngôi trường to lớn, xung quanh trường, nếu không phải là siêu xe thì cũng là xe mô tô phân khối lớn, xe đạp như Lãnh Sam còn hiếm hơn động vật sắp tuyệt chủng.
Nâng gọng kính, Lãnh Sam che đi ý lạnh lùng trong mắt thay bằng vẻ sợ sệt. Gương mặt Lãnh Sam vốn trắng bệch, nhìn không có huyết sắc, ánh mắt mang theo mấy phần sợ hãi, thoạt nhìn liền thấy đây là một người vô cùng yếu ớt, nhút nhát.
Dắt xe vào trường, Lãnh Sam cúi đầu nhận không dưới ngàn ánh mắt xem thường của học sinh trong trường, Lãnh Sam mím môi, duy trì tư thế mắt nhìn mũi mũi nhìn ngực. Không ai thấy được tia hàn ý trong mắt Lãnh Sam ngày càng đậm.
Linh Tuyết nhìn thấy ánh mắt mọi người trong trường nhìn Lãnh Sam không khỏi nhíu mày lại, liếc nhìn học sinh trong trường, cất giọng hỏi Lam Như Hồng:
– Sao Sam Sam phải làm như vậy?
– Sam Sam không thích phiền phức mà.
– Chính Hiên cậu có đàn em trong trường này phải không?- Linh Tuyết quay người, hỏi Chính Hiên đang đứng sau mình
Chính Hiên bước tới gần Linh Tuyết, Chính Hiên là một nam tử soái ca không thua Ngự Tề, làm thu hút không ít ánh mắt của nữ sinh trong trường. Dáng người cao lớn, tỏ ra chút kiêu ngạo, lại tăng thêm vài phần phóng khoáng. Làn da trắng đến mức khiến tất cả nữ nhân hâm mộ, trông như bạch ngọc sáng bóng dưới ánh mặt trời. Lông mày dài như liễu, thân như tùng. Đôi mắt hoa đào đẹp mê người, tròng mắt nâu sâu như biển, đuôi mắt có chút cong lên trông rất đa tình. Khóe miệng nhếch lên một đường cong như ẩn như hiện vô cùng hấp dẫn người. Trên người toát lên khí chất phong lưu làm cho không ít nữ sinh tim đập thình thịch.
– Không cần phải cho người bảo hộ Sam Sam đâu, Sam Sam sẽ có cách giải quyết của cậu ấy thôi.- Chính Hiên không nóng không lạnh nói.
Linh Tuyết khẽ nghiêng đầu nhìn chằm chằm Chính Hiên. Bị đôi mắt to tròn lấp lánh như sao nhìn chằm chằm, Chính Hiên cảm giác như tim mình thiếu một nhịp ( 1 2 3 5 anh có đánh rơi nhịp nào không? :v), mở miệng có chút lắp bắp nói:
– Tớ … nói gì sai à?
Linh Tuyết lắc nhẹ đầu, kéo Lam Như Hồng đi tìm lớp. Chính Hiên đứng ngây người, nhìn theo bóng lưng Linh Tuyết, nhớ lại gương mặt trắng trắng tròn tròn hơi ửng đỏ của Linh Tuyết khi nãy. Trong đầu nghĩ tới Linh Tuyết bị mình mê hoặc tới ngẩn người, không kiềm chế được mà mỉm cười, câu hồn không ít nữ sinh trong trường.
________________
“11-1”
Lãnh Sam cúi đầu, ôm chặt cái cặp, rụt rè bước vào lớp. Nhìn quanh lớp, thấy Linh Tuyết ngồi ở gần cúi lớp đang vẫy tay cười toe toét nhìn mình.
Một nữ tử đột nhiên đứng chắn ngay trước mặt Lãnh Sam. Lãnh Sam ngước lên, là một nữ tử xinh đẹp.
Nữ tử có làn da trắng lại thoa một lớp phấn trông trắng như tuyết, mày ngài được tô vẽ vô cùng tinh tế nổi bật trên làn da trắng. Đôi mắt hạnh trong veo như nước, đuôi mắt được vẽ xếch lên, hàng mi dài cong cong được chau chuốt tỉ mỉ. Cái mũi cao ngạo như được họa thành. Miệng anh đào được thoa son đỏ như máu. Mái tóc nâu dài xoăn được xõa ra ôm lấy gương mặt trái xoan. Một nữ tử khá đẹp nhưng có cảm giác là một người vô cùng đanh đá. Lãnh Sam liếc nhìn bản tên của nữ tử trước mặt ” Lâm Thanh Nhã “.
Lãnh Sam thu liễm, đôi mắt phượng hiện lên vẻ sợ sệt, càng ôm chặt lấy cái cặp trong tay. Linh Tuyết nhìn Lãnh Sam mà không khỏi há hốc mồm ngạc nhiên, Lãnh Sam quả thật xứng đáng là con gái của đại minh tinh Trương Mộc Nhi, diễn xuất vô cùng giỏi. Linh Tuyết xúc động đến mức muốn vỗ tay lên, lặng lẽ giơ ngón tay cái trắng trắng tròn tròn của mình lên tán thưởng.
Lâm Thanh Nhã cất giọng đầy khinh bỉ:
– Một đứa vừa xấu vừa nghèo như mày mà cũng dám bước chân vào lớp này sao?
Hết chương 7