Bạn đang đọc Sự Trả Thù Của Bỉ Ngạn: Chương 16
Chương 16
Lãnh Sam tắt đồng hồ đang reo inh ỏi, bước xuống giường, cầm lấy bộ đồng phục đi học, Lãnh Sam đi vào nhà tắm.
15 phút sau
~~Cột tóc lên, đeo kính vào, sau 1 phút đấu tranh tư tưởng, Lãnh Sam quyết định không tô vẽ gì lên mặt nữa. Chuyện ngày hôm qua ở căng tin cũng cho người khác biết Lãnh Sam nàng có Ngự Tề, Âu Dương thiếu gia chống lưng. Mặc dù hôm qua là do Lâm Thanh Nhã cố ý vũ nhục nàng, nhưng chắc chắn Ngự Tề cũng có ý định giết gà dọa khỉ.
Cầm lấy ly sữa mà người giúp việc vừa mới đem vào, Lãnh Sam uống cạn ly sữa, lấy cặp, Lãnh Sam xoay người, đi khỏi phòng. Gặp bà quản gia đang đi lên phòng mình, Lãnh Sam nhướn mày liễu, hỏi:
– Việc gì?
– Quà sinh nhật của Vân lão phu nhân, không biết ý tiểu thư thế nào ạ?
Lãnh Sam nhíu mày, sinh nhật của bà nội là tối thứ 6, bây giờ mới thứ 3 nhưng nếu mua quà trước tuyệt dối không thừa thãi, nhưng mà thứ gì mới được? Vân gia là một trong những đại thế gia có lịch sử lâu đời về kinh doanh dầu mỏ, ngoài ra còn có kiêm thêm một số lĩnh vực về giải trí. Một gia tộc không hề nhỏ, muốn tiền có tiền, muốn quyền có quyền, thứ gì mà chẳng có. Bà quản gia lo trước như vậy cũng đúng.
– Việc đó cứ để ta lo đi.
– Vâng.
______________
Lạc Hy cầm lấy tập tài liệu thư kí mới đưa, chau mày nhìn những gì được ghi trong tài liệu. Đưa tài liệu lại cho thư kí, Lạc Hy day day thái dương, cất giọng trầm trầm:
– Thông báo cho hội đồng là mai sẽ có cuộc họp lúc 9 giờ.
– Vâng, thưa chủ tịch. À còn có, Vân gia vừa gửi thiệp mời chủ tịch đến dự sinh nhật của Vân lão phu nhân vào tối thứ 6, không biết chủ tịch, ngài có định đi không ạ?
– Đi. Chuẩn bị quà đi.
Tựa người vào ghế, Lạc Hy nhìn ra ngoài xe, mắt hắn đột nhiên sáng rực lên. Là nàng, là người ở sân bay hôm trước hắn gặp. Cách đây 1 ngày, sau khi đi công tác trở về, hắn đã gặp nàng ở sân bay cùng với một nữ tử khác. Lúc thấy nàng, thật sự hắn không ngờ trên thế gian này có thể tồn tại một nữ tử mỹ như vậy.
– Dừng xe.- Lạc Hy hét lên với tài xế.
Tài xế liền thắng xe lại, tắp vào lề đường, Lạc Hy bằng tốc độ nhanh nhất ra khỏi xe. Nhìn quanh, không thấy nàng, mắt hắn xẹt qua một tia mất mát, tay bất giác nắm chặt.
______________
Lãnh Sam thản nhiên ngồi xuống ghế, không chút bận tâm đến những ánh mắt bất ngờ, nghi hoặc, ghen tị, v.v… và vài tiếng xì xầm trong đó nhân vật chính là nàng. Xoa xoa thái dương, Lãnh Sam chau mày, nàng ghét ồn ào.
– Sam Sam.- Linh Tuyết cười hì hì, đi đến.
Gật đầu với Linh Tuyết, mày hơi giãn ra một chút, Lãnh Sam cười nhẹ làm nam sinh trong không khỏi đau tim một trận. Linh Tuyết cười cười, kéo Lãnh Sam ra khỏi lớp. 2 người hoàn toàn không để ý tới 2 đạo ánh mắt đang gắt gao nhìn chằm chằm vào mình, chỉ hận không thể ăn tươi nuốt sống cả 2.
Gương mặt xinh đẹp của Lãnh Sam trầm xuống, trên trán vạch lên vài đường hắc tuyến, không nhanh không chậm đi theo Linh Tuyết đến vườn hoa. Bao nhiêu nhẫn nại tích tụ được trong 17 năm cuộc đời nàng đều lôi ra dùng hết để bình tĩnh mà nghe Linh Tuyết vừa đi vừa thao thao bất tuyệt. Nhưng có vẻ như là Linh Tuyết hoàn toàn không để ý tới gương mặt tối sầm của Lãnh Sam, cái miệng nhỏ nhắn cứ tiếp tục hoạt động hết công suất.
– Sam Sam à cậu biết không? Cái tên Chính Hiên ấy á là một tên đại đại sắc lang mê gái, cứ thấy gái là 2 mắt sáng như đèn pha ô tô. Đã thế còn thích giành đồ ăn với tớ nữa…
Linh Tuyết nàng gần như là lôi hết tật xấu của Chính Hiên từ lúc mới sinh ra mà soi, cho dù là không có thì nàng cũng nói thành có. Hận không thể kéo Chính Hiên tới đây mà xỉ vào gương mặt yêu nghiệt đậm chất phong lưu của Chính Hiên.
Chỉ cần nhớ tới bộ dáng 2 mắt sáng rực của Chính Hiên tối qua khi nhìn vào cơ thể nóng bỏng của một cô gái nhảy nhót hăng say trên sàn nhảy ở quán bar tối qua, là Linh Tuyết nàng không nhịn được cái miệng mà rủa Chính Hiên một hồi.
______________
Trên chiếc Audi màu đen sang trọng, Chính Hiên đang thong thả ngồi huýt sáo thì đột nhiên hắc xì một cái. Tái xế ngồi bên cạnh lo lắng, hỏi:
– Thiếu gia không sao chứ ạ?
– Không sao.
Nhếch khóe miệng, Chính Hiên nhướn mày, trực giác cho hắn biết hiện tại Linh Tuyết đang chửi rủa hắn một trận đây, ý nghĩ này làm hắn bất giác cười khúc khích. Thấy đại thiếu gia của mình đột nhiên cười lên, làm tài xế trong thầm hạ quyết định, phải nói cho ông bà chủ đưa thiếu gia đi khám được, đột nhiên cười như vậy chắc không có vấn đề về thần kinh chứ.
Hết chương 16
Xin lỗi đã để mọi người đợi nhé, ^o^. Chế Tuyết bá đạo thật anh Chính Hiên chỉ mới nhòm thôi mà soi người ta tới cỡ đó, ghê thật.