Sự Trả Thù Của Bỉ Ngạn

Chương 15


Bạn đang đọc Sự Trả Thù Của Bỉ Ngạn: Chương 15

Chương này sẽ có sự xuất hiện của couple mới nha, thử đoán xem là ai nha rồi nhớ cmt nha!! :>
Chương 15
– Mặc dù không xử Lâm gia, thì cũng phải chỉnh Lâm Thanh Nhã nhỉ?- Văn Ái Ái nghiêng đầu, hỏi.
– Ngốc, làm sao có thể không chỉnh cô ta chứ?- Hạ Lâm cười nhẹ, nhéo mũi Văn Ái Ái, rồi xoa nhẹ đầu.
Lam Như Hồng và Phương Mộng Nguyệt nhìn nhau cười đầy gian tà, Lam Như Hồng huýt sáo, nhếch khóe miệng, hắng giọng nói:
– E hèm, chúng ta hiện tại đang bàn chính sự, muốn làm gì thì để lát nữa dắt nhau đi mà làm đi nga. Ở đây toàn thiếu nhi không đấy nhá!!
Văn Ái Ái ngượng ngùng cúi đầu, che đi khuôn mặt trắng nõn vì những lời bỡn cợt của Lam Như Hồng mà đỏ bừng. Hạ Lâm lườm Lam Như Hồng và Phương Mộng Nguyệt một cái rõ dài làm Lam Như Hồng rụt vai, liền quay mặt đi chỗ khác. Phương Mộng Nguyệt đang che miệng cười thầm, vừa nhìn Hạ Lâm cười trừ vừa dịch người xích ra xa Hạ Lâm.
Trong lúc đó thì Sở Hạo, Hàn Minh Thiên và Lưu Triệt đang thấp giọng trò chuyện, còn Linh Tuyết và Chính Hiên cãi nhau không ngừng, Lãnh Sam và Ngự Tề im lặng nhìn cảnh tượng trước mặt, lắc đầu nhìn nhau cười. Ngự Tề nhìn đồng hồ, cất giọng nói:
– Cũng trễ rồi mọi người nên về thôi.

– Ân, về thôi.
Lưu Triệt ngoắc tay kêu một nhân viên đến tính tiền rồi 11 người cùng nhau rời
quán. Ra khỏi bar, Sở Hạo mỉm cười nhìn Phương Mộng Nguyệt, nói:
– Tớ đi nhờ về nhá, Tiểu Nguyệt?
– Vậy tớ chở cậu về cùng Sam …- Phương Mộng chưa nói hết câu, Ngự Tề đa cắt ngang.
– Để tôi chở Sam Sam
Lãnh Sam sờ sờ mũi, gật đầu.
Mọi người nhìn nhau, ngầm trao một cái ánh mắt. Phương Mộng Nguyệt gật gật đầu, vẻ mặt đã hiểu rồi làm Ngự Tề nheo mắt cảnh cáo Phương Mộng Nguyệt
– Để tớ lái cho.- Sở Hạo cười, nói với Phương Mộng Nguyệt
– Ừ.- Phương Mộng Nguyệt cũng không từ chối.
Sở Hạo cười nhẹ, nháy mắt nhìn Lưu Triệt và Hàn Minh Thiên rồi lên xe. Từng chiếc xe cao cấp liền phóng khỏi quán bar.
_______________
Chiếc Mercedes màu bạc phóng trên đường với tốc độ cao làm người khác phải giật mình. Phương Mộng Nguyệt nghiêng đầu, cất giọng nhàn nhạt:
– Nếu mà bị bắt là cậu thanh toán đấy nhá.
– Tớ nghĩ là nhìn số xe này thì không cảnh sát nào dám động vào.- Sở Hạo nhướn mày, nói.

Phương Mộng Nguyệt mỉm cười, không trả lời.
Sở Hạo xoay vô lăng tấp xe vào lề đường, thắng lại. Phương Mộng Nguyệt nhìn Sở Hạo đang tháo mặt nạ ra, tò mò hỏi:
– Chưa tới nhà cậu mà?
Sở Hạo không trả lời Phương Mộng Nguyệt mà vươn tay tháo chiếc mặt nạ trên mặt Phương Mộng Nguyệt, cất giọng khàn khàn:
– Cậu nghĩ tớ muốn đi cùng cậu là để làm gì nhỉ?- Sở Hạo cười gian tà.
Trong đầu Phương Mộng Nguyệt liền vang lên một hồi chuông báo động. Chống 2 tay lên ngực Sở Hạo cố gắng đẩy người Sở Hạo, nhưng hoàn toàn vô tác dụng. Nắm lấy tay Phương Mộng Nguyệt, Sở Hạo đặt tay Phương Mộng Nguyệt lên vị trí tim mình. Cảm nhận trái tim đang đập vô cùng mạnh mẽ dưới tay mình, Phương Mộng Nguyệt ngẩng đầu nhìn Sở Hạo, nhất thời không biết nói gì.
Sở Hạo vươn tay vuốt ve đôi môi đỏ tươi của Phương Mộng Nguyệt, trầm giọng nói:
– Tớ đã đợi 8 năm rồi, bây giờ tớ không còn kiên nhẫn nữa rồi.- Nói xong liền nắm lấy khuôn mặt xinh đẹp của Phương Mộng Nguyệt, phủ miệng lên đôi môi đỏ tươi như đang khiêu khích hắn.
Phương Mộng Nguyệt ngây người, mở to mắt nhìn Sở Hạo đang liếm mút môi mình. Chợt nhận ra, Sở Hạo đã ở bên cạnh mình 8 năm, nhờ có cậu ấy mà mình mới có được vị trí bây giờ, nhờ có cậu ấy mà mình có được những người bạn thật sự, nhờ có cậu ấy mà mình thoát khỏi bóng tối, nhờ có cậu ấy…, tất cả đều là nhờ có cậu, Sở Hạo. Từ bao giờ cuộc sống của mình đã không thể thiếu cậu ấy nữa rồi.
Khép mi lại, Phương Mộng Nguyệt yếu ớt đáp lại. Sở Hạo ngẩn người, trong lòng không khỏi một trận kinh hỉ xen lẫn là cảm giác vui sướng. Vươn tay ôm chặt lấy Phương Mộng Nguyệt để Phương Mộng Nguyệt dán chặt trước ngực của hắn, Phương Mộng Nguyệt cũng vươn tay ôm lấy hông của hắn.
Nụ hôn không chỉ đơn thuần là môi kề môi nữa, Sở Hạo thừa dịp Phương Mộng Nguyệt hít hơi không thông khẽ mở miệng,liền tấn công, thuận lợi chiếm đoạt đất, quấn lấy chiếc lưỡi đinh hương, thỏa mãn thưởng thức hương vị thơm ngọt của nàng. Một nụ hôn rất dịu dàng, chứa đựng tình ý dào dạt của 2 người dành cho nhau.

Chậm rãi tách môi mình khỏi đôi môi của Phương Mộng Nguyệt, Sở Hạo siết tay ôm chặt lấy người Phương Mộng Nguyệt, cảm nhận hơi ấm tỏa ra từ người nàng, Sở Hạo nở nụ cười hạnh phúc, làm gương mặt như búp bê đáng yêu trở nên vô cùng rạng rỡ.
Phương Mộng Nguyệt đặt cầm lên vai Sở Hạo, nhỏ giọng thì thầm:
– Em không biết là anh có yêu em không, cũng chẳng biết em có yêu anh không.- Ngừng một chút, cảm thấy vòng tay của Sở Hạo hơi buông lỏng, Phương Mộng Nguyệt vỗ nhẹ vào lưng Sở Hạo, ngữ khí của Phương Mộng Nguyệt tăng thêm vài phần mềm mại.- Nhưng những gì em có thể nói là, thường trực, anh là người em nghĩ đến, anh là giọng nói em muốn nghe, anh là gương mặt em ngóng nhìn.
Nói xong, Phương Mộng Nguyệt nhắm mắt, gục đầu lên vai Sở Hạo, khóe miệng cong lên. Sở Hạo không trả lời, cúi đặt một nụ hôn lên mái tóc của Phương Mộng Nguyệt. Hạnh phúc chỉ đơn giản là thế.
_______________
Ngự Tề nắm chặt vô lăng cố gắng kìm chế bản thân mình, kìm chế dục hỏa đang thiêu đốt cơ thể mình. Cơ bắp Ngự Tề căng cứng, cả người cứng ngắc.
Nhìn Lãnh Sam đang gối đầu lên đùi mình ngủ ngon lành, đôi môi đỏ mọng dưới chiếc mặt nạ như mời gọi người ta nếm thử vị ngọt làm tim Ngự Tề đập mạnh như trống. Kế đó là chiếc cằm tinh tế, rồi cái cổ trắng ngần mịn nhẵn, xương quai xanh tinh xảo mê người. Lấp ló dưới chiếc áo thun là khe ngực quyến rũ khiến người khác suy nghĩ miên man. May mắn là khả năng chế ngự của Ngự Tề khá tốt nếu là người khác đã mất máu từ lâu.
Hết chương 15


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.