Bạn đang đọc Sự Trả Thù Của Bỉ Ngạn: Chương 11
Chương 11
Lâm Thanh Nhã lặng người, thân thể chao đảo không đứng vững nổi mà ngã khụy xuống, nước mắt như hạt châu mà rơi không ngừng trên mặt. Nữ tử sinh đôi với Lâm Thanh Nhã nhanh nhẹn đỡ Lâm Thanh Nhã lên, quan tâm hỏi:
– Chị, chị có sao không?
Thấy Lâm Thanh Nhã vẫn ngây người, Lâm Thiện Nhã cau mày, trước khi đi không quên tặng cho Lãnh Sam một cái liếc mắt. Nâng gọng kính, Lãnh Sam chớp chớp mắt, ánh mắt khôi phục lại lạnh nhạt như trước.
– Hey, Tiểu Hồng, Sam Sam bánh và nước của 2 cậu nè.- Linh Tuyết cười hì hì, đặt mâm thức ăn lên bàn.
– Lão đại, cà phê của anh này.- Chính Hiên cười nhẹ, đặt lon cà phê trước mặt Ngự Tề.
Lãnh Sam dịch dịch người, cho Linh Tuyết ngồi, Linh Tuyết ngồi xuống. Xé gói bim bim ra, Linh Tuyết và Chính Hiên chia nhau ăn, đột nhiên cảm giác không khí có chút ngột ngạt. Nhìn thấy mọi người trong căng tin dồn ánh mắt về phía này, vẻ nghi hoặc mà sắc mặt của Lam Như Hồng và Ngự Tề có vẻ khó chịu, thấy ánh mắt Chính Hiên cũng khó hiểu như mình. Linh Tuyết bỏ miếng bánh vào miệng, tò mò hỏi:
– Bộ lúc nãy có việc gì sao mà sắc mặt mọi người tệ thế?
Linh Tuyết vừa nói xong, Ngự Tề hơi nheo mắt lại, lon cà phê vừa uống được một chút bị bóp chặt lại, cà phê đổ trong lon đổ ra. Lãnh Sam rũ mi, đưa khăn giấy cho Ngự Tề. Cầm lấy khăn giấy, khóe môi Ngự Tề hơi cong, mắt lóe lên một tia tiếu ý, bực bội trong lòng không biết vì sao mà biến mất. Trong mắt Lam Như Hồng nổi lên sát khí, buông cái hamburger đang ăn dở xuống, Lam Như Hồng lau miệng, mỉm cười nhẹ, Linh Tuyết nàng thề rằng đó là nụ cười đáng sợ nhất mà nàng từng thấy.
– Chỉ có một con cẩu xổng chuồng nên sủa bậy thôi.
– Hở?- Linh Tuyết nghiêng đầu, bỏ bánh vào miệng.- Là sao?
– Ồ, thế cơ đấy?- Chính Hiên nhướng mày, chậm rãi nhai miếng bánh, bộ dáng lười biếng, tự tại.
– Lâm Thanh Nhã.- Lãnh Sam lau miệng, lạnh nhạt nói.
Chỉ 3 chữ nhưng đủ làm cho Linh Tuyết hiểu. Linh Tuyết híp mắt lại, hai má phấn nộn phồng lên, động tác trên tay tăng thêm mấy phần lực đạo. Chính Hiên cười khẽ, ánh mắt nhìn Linh Tuyết tăng thêm mấy phần ôn nhu cùng cưng chiều. Lam Như Hồng khẽ thở dài, trong lòng thầm hâm mộ Linh Tuyết, bất giác trong đầu lại hiện lên một gương mặt tuấn mĩ suất khí với nụ cười ấm áp như gió xuân, Lam Như Như giật mình không hiểu tại sao lại nhớ tới người đó nữa.
– Đúng là tri nhân tri diện bất tri tâm (biết người biết mặt không biết được lòng)- Linh Tuyết chu môi, nói.
– Ai dám chọc Tuyết Nhi vậy?- Ngữ khí có phần cưng chiều, Lạc Vĩnh Tường nhu hòa nhìn về phía Linh Tuyết, khóe miệng cong lên một nụ cười tà tứ.
Vừa nghe giọng nói của Lạc Vĩnh Tường, Linh Tuyết liền quay đầu, hung hăng trừng mắt nhìn Lạc Vĩnh Tường. Nụ cười trên gương mặt tuấn mĩ của Chính Hiên hơi cứng lại, ánh mắt tối sầm xuống. Cố nhớ nam tử trước mặt là ai, đáy mắt Chính Hiên hơi lóe lên.
– Ồ, tưởng ai ra là Lạc thiếu gia – Lạc Vĩnh Tường.- Chính Hiên mỉm cười nhưng trong mắt có ý cảnh cáo rõ ràng, nói.
Lạc Vĩnh Tường chuyển ánh nhìn sang Chính Hiên, mắt phượng xếch xẹt qua một tia sát ý. Khóe miệng hiện lên một nụ cười tà mị, ánh mắt lại chẳng có 1 tia tiếu ý. 2 đạo ánh mắt va vào nhau, tóe lửa.
– Lạc Vĩnh Tường, ngươi làm gì ở đây?- Linh Tuyết trừng to đôi mắt long lanh, nói.
– Tuyết Nhi hỏi ngộ thật đấy, ở trong trường học không học thì còn làm gì nữa?- Nhìn về phía Linh Tuyết, ánh mắt của Lạc Vĩnh Tường liền trở về vẻ cưng chiều.- Nhưng mà Tuyết Nhi phải kêu ta bằng anh mới đúng chứ nhỉ?
– Hứ, không thèm.- Linh Tuyết bĩu môi, tiếp tục ăn bánh.
– Vĩnh Tường đi thôi.- Một nam tử bước tới, nói.
Linh Tuyết ngước nhìn, trong lòng không khỏi cảm thán. Là một nam tử vô cùng soái ca a, không hề thua kiếm gì với Chính Hiên và Ngự Tề. Ngũ quan tuấn mỹ, đôi mắt thâm thúy, vi kiều cái mũi, bạc thần khêu gợi, đao tước cằm, góc cạnh hình dáng rõ ràng, khuôn mặt như được điêu khắc thành, vô cùng hoàn mỹ.
Lạc Vĩnh Tường gật nhẹ đầu quay lưng đi, bước theo Vương Hy Thần, không quên tặng cho Linh Tuyết một cái nháy mắt. Chính Hiên nhìn tia kinh diễm trong mắt Linh Tuyết, đáy mắt trầm xuống, trong lòng dâng lên một cỗ cảm xúc ghen tị. Đứng dậy, Chính Hiên quay người bước nhanh đi lên lớp.
– Ơ… Cái tên này…- Đôi mắt Linh Tuyết tròn xoe, nhìn theo thân ảnh cao lớn đang xa dần của Chính Hiên.
Lam Như Hồng nhìn vẻ mặt của Linh Tuyết, thở dài một tiếng, xem ra nàng phải ra tay giúp 2 người này mới được. Lãnh Sam khiều nhẹ Linh Tuyết, nhẹ giọng kêu:
– Về lớp thôi.
Linh Tuyết gật đầu, nhanh nhẹn đứng lên. Ngự Tề vươn tay nắm lấy bàn tay mềm mại, xinh đẹp của Lãnh Sam, tim bất giác đập thiếu mất một nhịp.
– Nếu như… cô ta dám làm gì em, em nhất định phải nói với tôi. – Giọng nói thập phấn kiên định.
Lãnh Sam vô thức gật đầu, trong lòng như có một dòng nước ấm chảy qua, vô cùng dễ chịu. Lam Như Hồng cười hì hì, vẻ mặt gian tà, nói:
– E hèm, giữa nơi công cộng mà nắm tay nắm chân thế, không tốt đâu.
Ngự Tề giật mình, buông tay Lãnh Sam ra, hơi cúi đầu, Lam Như Hồng che miệng cười khúc khích khi vô tình bắt gặp 2 má Ngự Tề đã hơi đo đỏ. 2 tai trắng mịn của Lãnh Sam cũng có chút đỏ, quay người, Lãnh Sam bước thật nhanh lên lớp. Linh Tuyết cười nhẹ, trao cho Lam Như Hồng một ánh mắt đầy ẩn ý, rồi chạy theo Lãnh Sam.
Hết chương 11