Bạn đang đọc Sự Trả Thù Của Bỉ Ngạn: Chương 10
Chương 10
Ngự Tề nhíu mày, liếc nhìn đám người trước mặt đang cản đường mình. Thấy ánh mắt lạnh lẽo của Ngự Tề, đám đông liền tự động tản ra., không ai đám đứng đó nữa. Chính Hiên cười nhạt, thong dong đi theo Ngự Tề. 2 người, 1 người lãnh đạm như gió, 1 người phong lưu phóng khoáng tạo thành một bức tranh hoàn mỹ làm không ít nữ sinh tim đập thình thịch, nam sinh thì đỏ mắt ghen tị.
Ngự Tề ngồi xuống đối diện với Lam Như Hồng và Lãnh Sam. Nhìn dung nhan tuyệt sắc, phong tình vạn chủng bây giờ biến thành trắng bệch không huyết sắc, làm Ngự Tề trong lòng cảm thấy có chút không quen thuộc. Thấy ánh mắt khinh thường của vài người xung quanh nhìn Lãnh Sam, Ngự Tề hận không thể móc mắt mấy kẻ đó ra.
– Heo con đâu rồi?- Chính Hiên tìm không thấy Linh Tuyết, lên tiếng hỏi Lam Như Hồng.
– Mua đồ ăn rồi.- Lam Như Hồng đáp lời.
– Ờ, vậy tớ cũng đi. Lão đại có muốn mua gì không?- Chính Hiên đứng dậy, quay sang hỏi Ngự Tề.
– Cà phê.- Ngự Tề lạnh nhạt trả lời.
– Ok.- Chính Hiên quay người nhanh nhẹn đi.
Chính Hiên vừa đi, bầu không khí trùng hẳn xuống. Lam Như Hồng cảm thấy tóc gáy dựng đứng lên, không biết ai vừa chọc lão đại mà bộ dạng lão đại hầm hầm đáng sợ như thế, Lam Như Hồng lên tiếng giải tỏa bầu không khí ngột ngạt:
– Hôm nay cậu học tốt chứ, Sam Sam?
Lam Như Hồng vừa nói xong, sắc mặt Lãnh Sam liền trầm xuống, trong mắt nổi lên sát ý, Lam Như Hồng liền tự hỏi không biết mình nói gì sai mà Lãnh Sam lại bày ra bộ dạng như Ngự Tề vậy.
– Sao vậy?- Ngự Tề thấy sắc mặt Lãnh Sam không tốt liền hỏi, trong giọng nói ẩn chút lo lắng
– Không, tốt rất tốt.- Lãnh Sam tựa tiếu phi tiếu nói, sát ý trong mắt càng đậm.
Lam Như Hồng thấy ánh mắt của Lãnh Sam, da gà không nhịn được mà nổi lên, trong lòng thương cảm cho kẻ ngu ngốc can đảm dám chọc đến Lãnh Sam, bảo bối của lão đại.
– Là ai mà dám…- Lam Như Hồng đang nói giữa chừng thì bị một giọng nói cắt ngang.
– Con nhỏ xấu xí kia, mày thích câu dẫn nam nhân thế cơ à?- Giọng nói chua ngoa xen lẫn ghen tị.
Lam Như Hồng khựng người, nheo mắt lại, dám nói người của Thập Tinh Tu La như vậy, chán sống rồi. Ngự Tề liếc Lâm Thanh Nhã bằng ánh mắt sắt như dao, dám nói bảo bối của hắn như vậy, cảm thấy mình sống quá lâu rồi à? Lãnh Sam che đi sát ý trong mắt, ánh mắt ngân ngấn nước, cắn môi, yếu ớt mở miệng:
– Tớ.. không phải … như vậy.
– Hừ, mày câu dẫn Tiêu Quân còn chưa đủ lại còn dám đi mê hoặc Ngự Tề nữa à? Một tiện nhân như mày không xứng!
Lãnh Sam chưa kịp nói gì, thì Lam Như Hồng bật dậy, chỉ thẳng vào mặt Lâm Thanh Nha.
– Mày im ngay, một đứa như mày còn dám ở đây mở miệng nói người khác sao?
Lâm Thanh Nhã nhìn Lam Như Hồng, nhìn dung mạo không chút son phấn thanh khiết như u lan, trong lòng cảm thấy vô cùng ghen tị nhưng không dám nói lại, trực giác cho Lâm Thanh Nhã biết người này không thể đắc tội. Kiềm chế cỗ cảm xúc ghen tị trong lòng lại, hạ giọng mình lại, nói:
– Tớ chỉ thấy một con nhỏ vừa xấu vừa nghèo này không xứng…
BỐP
Lâm Thanh Nhã chưa kịp nói hết, đã ăn một cái tát như trới giáng của Ngự Tề. Cái tát mạnh đến nổi làm cho Lâm Thanh Nhã lảo đảo vài cái, một bên gương mặt in dấu năm ngón tay đỏ bừng. Lâm Thanh Nhã nhìn người mà mình yêu mến vừa đánh mình, nước mắt không nhịn được mà chảy xuống. Gương mặt được trang điểm tỉ mỉ bị nước mắt làm cho lem ra, thảm hại vô cùng.
Lam Như Hồng cười lạnh, nhẹ nhàng ngồi xuống, chỉ có 1 cái tát làm sao đủ trị tội Lâm Thanh Nhã? Lam Như Hồng nàng sẽ hảo hảo mà chỉnh Lâm Thanh Nhã. Lãnh Sam vẫn giữ nguyên ánh mắt ngấn lệ vì nếu khóc phấn trên mặt sẽ bị lem, nhưng trong lòng tĩnh lặng như nước hồ thu có chút ba động. Ngự Tề nhìn thẳng vào Lâm Thanh Nhã, ánh mắt lạnh thấu xương, mở miệng nhấn mạnh từng tiếng một:
– Loại người như cô không xứng để nói về Sam Sam.
Hết chương 10