Bạn đang đọc Sự Trả Thù Của Bỉ Ngạn: Chương 12
Chương 12
Lãnh Sam vừa ngồi xuống, tiếng chuông hết giờ ra chơi liền vang lên. Nhìn quanh lớp, không thấy 2 chị em Lâm Thanh Nhã đâu, Lãnh Sam nghĩ chắc là 2 người bọn họ đã về rồi. Nhìn Lăng Tiêu Quân bên cạnh đang ngủ, Lãnh Sam cảm thấy có chút ngưỡng mộ Lăng Tiêu Quân, ồn thế vẫn ngủ được.
Lăng Tiêu Quân chỉ nằm ngủ một chút thế thôi mà thu hút không ít nữ sinh trong lớp ngoái đầu lại nhìn, bất quá bình thường chẳng ai dám quang minh chính đại mà ngắm Lăng Tiêu Quân cả, chỉ cần một cái liếc nhẹ là ai cũng sợ mất mặt.
Chớp chớp mắt, Lăng Tiêu Quân lắc lắc cổ, nhìn Lãnh Sam đang trầm ngâm nghĩ ngợi gì đấy. Nhướng mày, nhìn thấy ánh mắt của học sinh trong lớp, mười phần thì cũng đến bảy phần là đang tò mò nhìn Lãnh Sam, lại cũng chẳng thấy chị em Lâm Thanh Nhã đâu, trong lòng Lăng Tiêu Quân cũng chợt nổi một chút tò mò. Nhưng cũng không mở miệng, giữ nguyên bầu không khí yên lặng.
Reng…
______________________
Reng….
Giờ ra về. Lãnh Sam thu gọn tập vở, ôm cặp chạy nhanh xuống nhà vệ sinh. Linh Tuyết thở dài một hơi, thật sự không hiểu nổi Lãnh Sam ghét trang điểm như thế, còn bài đặt vẽ lên mặt như thế làm gì chả biết.
Thật sự là Lãnh Sam không hề biết tẩy trang lại phiền phức như vậy, báo hại phải rửa thật lâu mới hết được. Sau gần hơn hai mươi mấy phút tẩy rửa lớp phấn trên mặt, Lãnh Sam lấy khăn lau mặt thật sạch sẽ, cảm thấy da mặt đã dễ chịu hơn lúc nãy, tháo kính ra bỏ vào cặp.
Lãnh Sam cẩn thận lau mặt lại một lần nữa, rồi đi xuống nhà xe. Bước chân Lãnh Sam đều đều, lúc đi ngang qua vườn hoa, bước chân Lãnh Sam khựng lại. Một nam tử đang ngồi dưới tán cây, chăm chú đọc sách.
Đó là một nam tử rất đẹp, làn da đẹp trắng như tuyết. Con ngươi màu nâu mơ màng, hàng lông mi dài khiến người ta mờ mắt. Chiếc mũi thẳng, đôi môi mỏng hoàn mỹ cô độc . Mang theo vẻ mặt tươi cười không quan tâm tới chuyện nhân gian, ngồi ở đó chăm chú đọc.
Tiêu Ngạo Phong không tự chủ ngước mặt lên, tay đang cầm quyển sách liền buông lỏng xuống, con ngươi màu nâu nở to ra, tim bất giác đập nhanh hơn một nhịp.
Một nữ tử có dung nhan tuyệt sắc đang đứng đó. Gương mặt trái xoan tiêu chuẩn, làn da trắng muốt mịn nhẵn, sáng bóng như dương chi bạch ngọc*. Mày liễu thon dài xinh đẹp. Hàng mi cong dài như cánh bướm, rập rờn trước đôi mắt phượng xinh đẹp mị hoặc chúng sinh, đuôi mắt hơi nhọn nhọn vô cùng quyến rũ. Cái mũi khéo léo dung hòa với khuôn, càng thêm hoàn mỹ. Đôi môi anh đào đỏ mọng mê hồn, làm người khác không nhịn được muốn niếm thử vị ngọt của đôi môi. Ba ngàn tóc đen được buộc cao lên tùy ý tung bay. Dáng người duyên dáng, mềm mại như nhành liễu, đường cong trên cơ thể vô cùng hoàn mỹ. Nàng chỉ đứng đó, nhưng lại như tiên tử từ trên trời xuống, thiên địa như lâm vào thất sắc chỉ còn nàng. (ta chém đấy ạ :p)
*Dương Chi bạch ngọc: hay còn gọi là “Bạch ngọc”, “Dương Chi ngọc”, là thượng phẩm trong các loại nhuyễn ngọc, cực kỳ trân quý. Dương Chi bạch ngọc đúng như cái tên, nổi tiếng với màu trắng, cùng sự tinh khiết, nếu có lẫn màu khác sẽ không được coi là Dương Chi bạch ngọc.
Lãnh Sam chớp mắt, quay người, bước đi. Tiêu Ngạo Phong nhìn Lãnh Sam rời đi liền hoàn hồn trở lại. Chạy nhanh đến, nắm lấy cổ tay của Lãnh Sam. Chạm vào làn da mềm mại kia, tim Tiêu Ngạo Phong liền đập nhanh hơn. Lãnh Sam quay đầu nhìn Tiêu Ngạo Phong, mày liễu hơi nhíu lại, lên tiếng hỏi:
– Việc gì?
Tiêu Ngạo Phong a một tiếng, buông cổ tay Lãnh Sam, cười xin lỗi:
– Không có gì, chỉ là muốn hỏi tên em thôi.
Đầu lông mày thanh tú của Lãnh Sam hơi dãn ra, trầm mặc một lúc rồi nhẹ giọng nói:
– Lãnh Sam, cũng có thể gọi là Sam Sam.
Tiêu Ngạo Phong mỉm cười, Sam Sam, cái tên này nhất định hắn sẽ ghi nhớ suốt đời, không quên.
– Anh là Ngạo Phong, Tiêu Ngạo Phong.
Lãnh Sam gật đầu, quay lưng bước đi. Tiêu Ngạo Phong đứng ngẩn người nhìn theo thân ảnh xinh đẹp của Lãnh Sam đang xa dần. Bất giác, Tiêu Ngạo cảm thấy mình cách nàng quá xa.
Mày liễu hơi nhướng lên, Lãnh Sam híp mắt nhìn chiếc xe đạp bị đập nát của mình. Nghĩ bằng ngón chân cũng biết ai làm, khóe miệng Lãnh Sam nhếch lên một nụ cười lạnh lẽo, lão hổ không phát uy, ngươi cho ta con mèo bệnh à? Người ta đã nhanh nhanh mà tặng quà, thì Lãnh Sam nàng cũng nên hảo hảo mà đáp lễ mới phải đạo chứ, nhỉ?
Xoay người, Lãnh Sam bước nhanh khỏi trường.
______________________
Vương Hy Thần nhịp chân theo điệu nhạc đang phát, ánh mắt vô tình liếc qua bên đường. Vương Hy Thần lập tức dừng xe lại, trong mắt hiện lên vẻ kinh diễm, một nữ tử tuyệt sắc đang đi trên vỉa hè, trong khoảnh khắc thấy nàng, hắn cảm thấy mình như thở.
Gương mặt kiều diễm vô song mang theo sắc thái lãnh đạm. Dáng người mềm mại như nhành liễu, đường cong trên cơ thể vô cùng hoàn mỹ. Nàng tựa như tiên tử không nhiễm chút bụi trần, không ai có thể với tới được. Những người gọi là xinh đẹp, là tuyệt mỹ mà Vương Hy Thần hắn từng quen thật không thể so sánh cùng nàng. Khí chất của nàng, dung mạo của nàng là độc nhất, không một ai có thể so sánh với nàng.
Mày liễu nhíu lại, Lãnh Sam khó chịu nhìn 2 kẻ đang đứng cản đường mình, 1 tên cao hơi gần, tên còn lại có vẻ mập nhưng đều có điểm chung là mặt mũi bặm trợn. Tên mập đưa ngón tay sần sùi của mình lên định vuốt má Lãnh Sam, Lãnh Sam nghiêng đầu tránh né. Tên mập bị từ chối không nổi giận mà cười phá lên:
– Há Há, là tiểu miêu ngoan cố sao, nhưng không từ ta sẽ thuần phục em.
– Thôi, bắt nó đem đi đi, nhìn nó làm tao thèm quá.- Tên gầy liếm môi, cười đê tiện, nói.
Nói xong, 2 tên liền nhào lên, thấy cảnh đó nhưng không một ai dám xông lên, người thì thầm chặc lưỡi tội nghiệp, người thì bộ dạng xem kịch vui, người thì không để tâm. Lãnh Sam lui về phía sau 2 bước, chuyện này không phải là lần đầu xảy ra nhưng là chưa có kẻ nào chạm vào nàng được, 2 kẻ này cũng không ngoại lệ. Lãnh Sam đang tính động thủ thì 1 nam nhân cao lớn đứng ngay trước mặt nàng, cho 2 kẻ trước mặt mỗi tên một cước.
Vương Hy Thần trừng mắt nhìn 2 kẻ không biết sống chết đang nằm dưới đất rên rỉ, cất giọng lạnh lùng:
– Cút.
Thấy ánh mắt như muốn giết người của Vương Hy Thần, 2 tên đó liền đứng dậy, chạy trối chết. Vương Hy Thần quay người nhìn khắp người Lãnh Sam không bị gì mới yên tâm gật đầu nở nụ cười câu hồn. Lãnh Sam chợt nhớ ra nam tử trước mặt là người Lạc Vĩnh Tường đi cùng trong căng tin sáng nay. Chớp chớp mắt, Lãnh Sam cười nhẹ, nói:
– Cảm ơn anh.- Trong mắt Lãnh Sam đều là ý cảm kích.
Vương Hy Thần lắc đầu, cười dịu dàng, hỏi:
– Em tên gì?
– Lãnh Sam hoặc gọi bằng Sam Sam cũng được.
– Anh tên Vương Hy Thần, rất vui được gặp em. Hình như anh và em học cùng trường thì phải? Em học lớp 11 phải không?
– Ân, em học lớp 11.
Lãnh Sam tặng cho Vương Hy Thần một nụ cười nhu hòa làm tim người nào đó đập như trống:
– Gặp lại anh sau, bây giờ em phải về.
– Có cần anh chở về không?- Vương Hy Thần quan tâm hỏi.
– Không cần đâu, em tự về được.
– Ân, vậy nhớ cẩn thận.
Lãnh Sam gật đầu, hơi cúi người chào Vương Hy Thần rồi bước nhanh đi. Vương Hy Thần nhìn theo thân ảnh xinh đẹp của Lãnh Sam, tay bất giác nắm chặt.
Tiếng chuông điện thoại reo lên, là 1 tin nhắn của Ngự Tề.
” Đã về nhà chưa?”
” Đang về.”
Vừa gửi đi liền có tin trả lời.
” Nhớ cẩn thận.”
” Ân.”
Hết chương 12