Sự Trả Thù Của Bỉ Ngạn

Chương 9


Bạn đang đọc Sự Trả Thù Của Bỉ Ngạn: Chương 9

Chương 9
Ngước lên nhìn cô giáo vừa mới bước vào lớp, trong lòng Lãnh Sam không khỏi kinh ngạc. Cô giáo không phải ai xa lạ mà là chị họ của Lãnh Sam, Trương Tuệ Như.
Trương Tuệ Như khẽ mỉm cười, ra hiệu cho học sinh trong lớp ngồi xuống, ánh mắt lướt nhẹ qua Lãnh Sam và Linh Tuyết đang kinh ngạc nhìn mình. Tao nhã ngồi xuống ghế, Trương Tuệ Như cất giọng:
– Cô tên là Trương Tuệ Như, cô sẽ chủ nhiệm các em trong năm nay, mong các em sẽ vui vẻ hợp tác với cô.
Cả lớp đều đồng loạt dạ một tiếng. Trương Tuệ Như gật đầu, hài lòng với phản ứng của lớp này. Trương Tuệ Như đảo mắt nhìn quanh lớp một lượt rồi nói:
– Năm nay lớp có 2 bạn mới, mời 2 em lên đây giới thiệu để làm quen với các trong bạn lớp.
Lãnh Sam cúi đầu, mím môi chậm rãi bước lên. Linh Tuyết nhìn những học sinh dưới lớp, đáy mắt hiện lên tia hàn ý, chuyện sáng hôm nay Linh Tuyết nàng chưa quên được. Nặn ra một nụ cười nhạt, Linh Tuyết cất giọng không nóng không lạnh nói:
– Phong Linh Tuyết, rất vui được làm quen.
Nghe thấy cái tên Phong Linh Tuyết, học sinh trong lớp liền xì xào bàn tán. Trương Tuệ Như khẽ nhíu mày, ra hiệu cho lớp im lặng, dịu dàng nhìn Lãnh Sam, nói:
– Bây giờ tới em đấy nói đi.

Lãnh Sam càng cúi đầu thấp xuống, gương mặt tái nhợt đỏ lên, cất giọng lắp bắp nói:
– Vân … Lãnh Sam, rất … vui được làm quen.
Trương Tuệ Như nhìn Lãnh Sam, trong ánh mắt lóe lên tia tán thưởng, diễn quá giỏi, không làm diễn viên thì quá uổng phí. Gật nhẹ đầu, Trương Tuệ Như mỉm cười, nói:
– Được rồi, 2 em về chỗ đi.
Lãnh Sam chậm rì rì đi về chỗ. Lăng Tiêu Quân nhìn Lãnh Sam, cất giọng nhàn nhạt:
– Cô diễn giỏi đấy.
Lãnh Sam nhìn Lăng Tiêu Quân, mỉm cười nhẹ.
– Cám ơn vì lời khen.
– Không muốn hỏi tại sao tôi biết sao?
– Không.- Lãnh Sam không chút do dự trả lời.
Lăng Tiêu Quân nhướng mày, khóe miệng cong lên, cất giọng đều đều:
– Cô diễn đạt nhưng vẫn có chỗ hở.
Nhíu mày, Lãnh Sam khó chịu nhìn Lăng Tiêu Quân, không trả lời.
– Cô cúi đầu để người khác không nhìn thấy ánh mắt của cô nhưng mà nếu chịu quan sát vẫn thấy được đáy mắt cô rất lạnh.
Lãnh Sam rũ mi không trả lời, Lăng Tiêu Quân cũng im lặng, nhìn bên ngoài cửa sổ. Cảm giác có người đang nhìn mình, Lãnh Sam ngước lên. Một nữ tử có gương mặt giống Lâm Thanh Nhã đến chín phần, nếu nhìn kĩ mới thấy 2 người có vài điểm khác nhau. Nhưng mà Lãnh Sam không nhớ đã chọc gì đến nữ tử này mà nữ tử lại nhìn Lãnh Sam bằng ánh mắt như mình vừa cướp đồ của cô ta vậy.
Reng…

Trương Tuệ Như gật đầu chào học sinh trong lớp, ánh mắt như có như không lướt qua Lãnh Sam và Linh Tuyết.
_________________
Giờ ra chơi
Lãnh Sam chậm rãi đi theo Linh Tuyết xuống căng tin, cúi đầu suy nghĩ. Linh Tuyết cũng biết điều mà im lặng không nói gì.
Đến căng tin, giờ này căng tin khá đông nên khó kiếm được bàn trống. Nhìn thấy Lam Như Hồng đang vẫy vẫy tay kêu mình, Linh Tuyết liền kéo Lãnh Sam đi tới ngồi kế Lam Như Hồng. Linh Tuyết nhìn quanh căng tin, không thấy người mình muốn tìm, đôi mắt to tròn long lanh xẹt nhanh qua một tia thất vọng nhưng vẫn bị một người bắt kịp. Lam Như Hồng mỉm cười nhẹ, lên tiếng nói:
– Chính Hiên lên khối 12 kêu lão đại xuống rồi.
– Ừ. Éc, tớ đâu có kiếm hắn đâu.
– Tớ không nói cậu kiếm hắn, là cậu tự nói đấy nhé.- Lam Như Hồng nháy mắt.
Gương mặt trắng mịn của Linh Tuyết hơi đỏ lên, nhỏ nhẹ nói:
– Các cậu ăn gì? Tớ đi mua.
Lam Như Hồng cười hì hì, nói:
– Tớ ăn hamburger gà với lon coca.

– Bánh trứng, cà phê đen.
– Ừ tớ biết rồi.- Nói xong liền chạy đi.
Lãnh Sam nhìn theo bóng lưng Linh Tuyết, nghiêng nghiêng đầu, quay sang hỏi Lam Như Hồng:
– Cậu ấy làm sao vậy?
Lam Như Hồng cười cười, không trả lời.
Đột nhiên trong căng tin ồn ào hẳn lên, Lãnh Sam nhíu mày nhìn về phía cửa căng tin, thấy 2 dáng người cao lớn quen thuộc kia đang đi về phía này, mày dãn ra. Lam Như Hồng lên tiếng cảm thán:
– Lãnh Sam tớ thấy cậu làm vậy đi học là đúng đấy. Chứ để nguyên cái dung nhan hại nước hại dân kia thì còn phiền hơn thế này nhiều.
Lãnh Sam chớp chớp mi, cười bất đắc dĩ.
Hết chương 9


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.