Sư Tôn Của Ta Là Một Tiểu Hài Tử

Chương 12: Khảo Hạch 2


Bạn đang đọc Sư Tôn Của Ta Là Một Tiểu Hài Tử – Chương 12: Khảo Hạch 2


Vì cuộc thi vòng 2 diễn ra 2 ngày nên bây giờ là thời gian nghỉ ngơi của Cơ Hàn.

Hắn đang chuẩn bị về Vũ Nguyệt phong để luyện tập thêm và nghỉ ngơi để mai lấy sức chiến đấu.

Đang đi thì đột nhiên có người chặn đường hắn.

Đó là 1 thí sinh trong đợt dự tuyển lần này đã lọt vào vòng chung kết của ngày mai.

Tên này là 1 nam hài khoảng 12 – 13 tuổi nhưng cũng chả cao hơn hắn là mấy.

Gương mặt của tên này rất đẹp, đôi mắt cùng lông mi dài được bao phủ như 1 tầng sương mỏng hiện ý cười mà đi lại phía hắn.

Mặc dù mặt của tên này có đẹp đi nữa thì nhìn bộ đồ trên người của tên này thì Cơ Hàn cũng hết nói nổi.

Bộ đồ quá cũ và rách nát, cứ như từ phường cái bang đến đây vậy.

Mái tóc thì được búi lên những vẫn xù, mấy cái tóc tơ thì cứ phất phất phơ phơ trên đầu.

Mà hình như tên này cũng không để ý mà cứ đi lại phía Cơ Hàn.
– Ngươi muốn đạt hạng nhất sao ? _ Tên này lên tiếng hỏi Cơ Hàn trước.
– Đúng ! Ta muốn đứng đầu để có thể chọn sư phụ ! _ Cơ Hàn cũng tùy ý mà trả lời tên kia.
– Nhưng biết làm sao giờ ? Ta cũng muốn đạt hạng nhất đấy !
– Ngươi định chọn ai làm sư phụ của mình ?
– Ta á ! Ta muốn chọn chưởng môn ! Ngươi biết không ?
– Được làm đệ tử của chưởng môn thì có thể đứng đầu các đệ tử rồi, ai cũng phải gọi ta tiếng sư huynh.

Cũng không cần lo ăn lo mặc nữa.
– À ! Ta cứ tưởng….
Hắn cứ tưởng là mình sắp bị chiếm mất sư tôn rồi, nhưng nghe tên kia nói muốn bái chưởng môn làm sư phụ thì trong lòng hắn cũng thả lỏng và vui hơn được rồi.
– Hử ? Ta tưởng ngươi muốn đạt hạng nhất để làm đệ tử chưởng môn.

Không phải sao ?__ Tên kia cả kinh, vì ai cũng muốn bái chưởng môn làm sư phụ nhưng sao cái tên này lại không muốn chứ.
– Không phải ? Ta có sư tôn rồi ! Chưởng môn nói nếu ta đạt được hạng nhất thì sẽ chấp thuận ta là đệ tử của sư tôn.
– Sư tôn ngươi là ai ?
– Là phong chủ Vũ Nguyệt phong ! __ Cơ Hàn trả lời.
– A…!chính là phong chủ nhỏ tuổi nhất trong lịch sử Lục Sơn phái sao ! __ Tên này như nhớ ra gì đó và nói.
– Đúng, đó là sư tôn ta ! Ta muốn chứng minh cho người thấy ta không vô dụng.


Ta chỉ muốn ở bên cạnh người thôi.

Đó là tất cả.
– Ngươi thú vị thật ! Ngươi thực xem vị phong chủ mới 5 tuổi đó là sư tôn mình sao.

Ngươi không muốn có tương lai à.

Người ta mới 5 tuổi thì có thể cho ngươi được cái gì.

Cùng lắm là ngồi xem ngươi luyện tập chứ biết gì mà chỉ dẫn.
– Ngươi sai rồi.

Những thứ người dạy cho ta rất nhiều.

Kể cả những chiêu thức mà hôm nay ta dùng đều là người dạy.

Người không vì nhỏ tuổi mà vô dụng như ngươi nói đâu.
Mãi thì cuộc nói chuyện của 2 người này cũng kết thúc.

Nói xong thì mỗi người 1 ngả mà về, các đệ tử tham gia cuộc thi sau này cũng chính là đệ tử ở đây nên họ đã được sắp xếp phòng cho ở.

Tên kia đang đi lang thang về kí túc của mình mà cứ ngẩn ngơ suy nghĩ mấy câu nói của Cơ Hàn.
Tại sao lúc nói mấy câu đó ra thì đôi mắt hắn lại ấm áp đến vậy chứ __ Nội tâm của Hòa Minh đang rất rối loạn.
Chỉ là 1 đứa bé 5 tuổi mà có thể để cho hắn để tâm vậy sao.

Hình như ta thấy được điểm yếu của ngươi rồi đấy.

Cơ Hàn à
” Hắt xì ” – ai đang nhắc đến mình hay sao nhở ?
Cơ Hàn đang ăn cơm thì đột nhiên hắt xì làm vung vãi hết cả cơm trên sàn.

Lăng Xuyên thấy vậy cjngx có chút khó chịu.
– Ngươi ăn uống kiểu gì mà phun hết cả cơm ra ngoài rồi.

Mau lau dọn cho sạch sẽ.
– Vâng …!vâng…!ta dọn ngay đây…
– Hôm nay ngươi mệt rồi ! không cần luyện tập nữa đâu ! Nghỉ ngơi sớm dưỡng sức thì mai mới có sức khỏe để thi đấu.

Nói rồi y bồi thêm 1 câu.

– Nếu mai ngươi thua thì cứ xác định là về cái ổ chuột kia đia.
Chả cần nói cũng biết, cái ổ chuột mà Lăng Xuyên nhắc đến kia chính là nơi y đưa hắn ra khỏi vực sâu của bóng tối.

Bất chợt nắm tay của hắn nắm chặt lại, đôi mắt cũng trở nên kiên định hơn hẳn.

– Ta nhất định sẽ thắng ! Tin tưởng ta được không ? Sư tôn !
Lăng Xuyên chỉ ” Ừ ” 1 câu rồi đi về phòng mình.

Y biết và vũng tin tưởng ngày mai hắn sẽ thắng.

Hắn là đồ đệ mà y dạy ra thì nhất định sẽ thắng.
Hôm sau, lại là 1 tràng cảnh đông đúc, nhưng chỉ toàn là người xem.

Trận đấu đầ tiên đã loại gần hết những thí sinh chỉ còn vỏn vẹn lại 20 người.

Mà Cơ Hàn sẽ đấu trận đầu, nếu trận đầu thắng thì có thể đi tiếp đến các trận đấu sau.

Quả nhiên trong dự liệu, hắn đã thắng được trận đầu này nhưng mà có chút gọi là gian nan.

Vì đều lọt vào tốp cuối nên đối thủ cũng phải mạnh thì mới vào được.

Ngay trận đầu hắn đã gặp được tu sĩ luyện khí kì cấp 4, mà hắn mói chỉ lên đén luyện khí cấp 3, kém hơn tên 1 bậc nên Cơ Hàn phải dùng chút linh lực mới có thể thắng được.
– Vậy mà lại thắng được kìa.

Tên nhóc này hôm qua chỉ dùng vỏn vẹn mấy chiêu đã đánh được mấy tên to con, cứ nghĩ là hắn chỉ biết chút võ phòng thân không ngờ còn thắng được cả người có cấp bậc cao hơn mình 1 bậc cơ chứ.
Dưới đài đang là mấy tên xem hội cứ bàn tán xì xào về vệc này.

Còn ra vẻ khá lạ nữa chứ.
Vì vòng cuối này chỉ được đấu 4 lần.

Lần 1 là loại 10 người, tiếp đến loại 5 người còn lại và loại dần cho chỉ còn 2 người cuối cùng thì thôi.

Vì đối thủ càng lúc càng mạnh nên Cơ Hàn dường như khá mất sức.

Nhưng hắn vẫn kiên trì đi đén cuối.


Vì sư tôn của hắn, như này có là gì.
Loại mãi cho đến cuối cùng.

Người cuối cùng đấu với hắn lại chính là cái tên hôm qua bắt chuyện với hắn.
– Yo ! lại gặp nhau rồi ! __ Hòa Minh bắt chuyện trước.
– Ừ, ta cũng vậy ! __ Cơ Hàn chỉ bình tĩnh đáp, hắn biết người cuối cùng đi đến vòng này chính là tên này, vì tên kia muốn đạy được hạng nhất nên nhất định hắn sẽ đi tới vòng này.
– Nhìn ngươi có chút chả ngạc nhiên gì khi ta ở đây đâu nhỉ.

Mà thôi, ta tên Hòa Minh, còn ngươi ?
– Gọi ta Cơ Hàn được rồi !
Mặc dù Hòa Minh đã biết trước được tên của Cơ Hàn nhưng vẫn phải hỏi cho chắc ăn không là nhầm lẫn với người nào đó.
– À, tên hay đấy.

Tai hạ sẽ không lưu tình đâu !
– Ta cóc cần ngươi có lưu tình hay không, cứ đánh hết mình đi.
– Ta luyện khí cấp 6 đấy.

Ngươi có chắc thắng được ta không còn phải xem ngươi đấy.
– Đừng phí lời.

__ Cơ Hàn lạnh lùng nói.
Lúc này thì người dẫn chương trình cũng lên tiếng.

– Trận đấu bắt đầu.
– È hé ! là tự ngươi nói đấy nhé ! __ Vừa dứt lời thì Hòa Minh cũng lao thẳng về phía hắn, trên tay hắn cầm 1 con dao găm đang hướng thẳng về Cơ Hàn mà đâm.

Vì tốc độ của tên kia quá nhanh nên nhất thời Cơ Hàn chỉ kịp lách sang bên trái 1 cái, con dao thì đã sượt qua má của hắn để lại 1 vết đỏ ngắn ngang má hắn.
– Vậy mà cũng tránh được ? Có chút kĩ thuật đấy !
Cơ Hàn thì chả nói lời nào, tên kia thì cứ cầm dao đâm lia lịa về phía hắn.

Mà những lần đâm đều nhằm vào yếu điểm như ngực, cổ, mắt, tim …!nhưng may mà trong trận đúa không cho giết người nên tên kia cũng đã nương tay 1 chút.

Còn về phía của Cơ Hàn, hắn chỉ biết lùi lại để tránh né đòn tấn công của tên kia.

Vì trên đìa có quy định được đem vũ khí khi giao đấu nhưng không được làm chết người nên họ mới có thể sử dụng vũ khí để tăng thêm lực chiến đấu.
– Sai không phản đòn ? Sợ sao ? Hay đi vội quyên mang vũ khí đi theo, hay là nói ngươi vốn không coa vũ khí.
Vừa nói đến câu này thì mắt Cơ Hàn chợt mở to ra nhưng thay thế vào đó lại là 1 nụ cười cực kì tà mị.
– Ai bảo ta không có vũ khí ! Chỉ là ta không muốn lôi ra thôi.

Nhưng nếu ngươi muốn thấy thì được thôi.
Nói rồi Cơ Hàn liền lôi từ đâu ra 1 con dao găm nhưng nó lại nhỏ hơn của Hòa Minh.


Lưỡi dao sắc nhọn sáng bóng.

Cái chuôi có chút cong theo độ nắm của bàn tay Cơ Hàn.

Đây chính là con dao mà Lăng Xuyên đưa cho hắn, không biết y lấy nó từ đâu.

Lúc đưa cho hắn thì trên chuôi dao đã có khắc tên hắn bằng màu vàng rất đẹp.

Là hắn không nỡ lôi ra dùng chứ không hắn lôi ra lâu rồi.
– Vũ khí của ta đây !
Nói xong cả 2 cùng xông lên.

Vì là 2 con dao nên nó di chuyển rất nhanh làm cho đói phương khó mà thấy được đường đi của lưỡi dao.

2 con dao kè vào nhau tạo ra tiếng binh khí ” kẹt kẹt ” đến chói tai, 2 lưỡi dao như 2 mãnh hổ đang nhe nanh mà tóe lửa.

1 người thì ngày nào cũng phải ngâm Thanh Tẩy hồ có 1 không 2 để tăng cường sức khỏe, 1 người thì cao hơn hắn 3 cấp bậc luyện khí lần nên cũng chả ai chịu thua ai.

Bất quá trận đấu này là trận đấu kịch tính nhất 2 hôm nay nên bên dưới ai cũng hô hoán này nọ , reo hò như đi xem hội thật.

Dao kề dao, mặt đối mặt thì cuối cùng cả 2 cũng tự động phải tách nhau ra, cứ không thể mãi như thế mà tiếp tục được, điều này cả 2 đều hiểu.
– Có vẻ như không dùng vũ khí được rồi ! _ Hòa Minh nói xong thì để con dao găm lại bên hông.
– Ta cũng nghĩ vậy! __ Bên này thì Cơ Hàn cũng cất con dao của mình vào giới chỉ để bảo quản.
Song cả 2 cùng vận linh lực có vẻ như muốn so linh lực của ai mạnh hơn.
Bên kia Hòa Minh tạo ra cho mình những mũi tên bằng băng phách, nó lơ lửng trên không chung nhắm phía người Cơ Hàn mà đợi lệnh đâm xuống người kia.

Bên này thì Cơ Hàn thấy thế thì cũng nhếch miệng cười.
Thì ra là băng linh căn à Hắn nghĩ nghĩ trong lòng.

linh căn hệ hỏa của hắn chính là khắc tinh của băng đấy.
Nhìn thấy Cơ Hàn chỉ đứng cười tủm tỉm mà Hòa Minh cảm thấy rất tức giận.

Tay hắn lúc này giơ lên trời xong hạ xuống 1 cách quả quyết.

Tùng mảnh băng nhọn cứ thế lao vù vù đến phía Cơ Hàn đang đứng.

Hắn cũng không muốn mình bị biến thành nhím đâu.

Thế là hắn hội tụ 1 quả cầu lửa to ơi là to, đủ để bao hàm hết mấy cái băng nhọn kia.

Mũi tên băng còn chưa đến được chỗ quả cầu lửa thì đã bị nóng đến tan chảy luôn.

Khi Cơ Hàn đang đắc ý thu cầu lửa nóng rực kia lại thì không biết từ đâu đến 1 con dao đang lao về phía hắn qua cầu lửa.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.