Sư Tôn Của Ta Là Một Tiểu Hài Tử

Chương 11: Khảo Hạch 1


Bạn đang đọc Sư Tôn Của Ta Là Một Tiểu Hài Tử – Chương 11: Khảo Hạch 1


Tại hậu trường nơi diễn ra cuộc thi rất đông.

Năm nay hình như thí sinh đông hơn mọi năm, chắc hẳn ai ở đây cũng muốn tìm cho mình 1 vị trí trong tông môn.

Ai cũng muốn sau này sẽ trở thành những cường giả đứng đầu tu chân giới và được lưu danh khắp nơi, được người người biết đến.
Những thí sinh có đơn linh căn đều được xếp vào 1 bảng, còn song linh căn xếp vào bảng 2, còn từ tam linh căn trở đi sẽ xếp riêng 1 bảng.

Ngoài ra năm nay còn có cả vài thí sinh có thiên linh căn, thiên linh căn rất hiếm, mức độ tu luyện của họ rất nhanh và cao hơn hẳn những người khác nên những người có thiên linh căn đều được các vị phong chủ nhận luôn nên họ không cần thi đấu.
Các vị phong chủ và chưởng môn bao gồm cả Lăng Xuyên đều phải ngồi trên khán đài( nơi quan sát) xem tất cả trận đấu được diễn ra tại hậu trường, vì ở trên cao nên rất dễ quan sát nên họ đều nhìn từ trên đó.

Quy định là không 1 phong chủ nào được nhúng tay vào trận đấu của các thí sinh, nếu phát hiện gian lận thì sẽ thí sinh đó sẽ bị đuổi ngay lập tức và không bao giờ được bước vào Lục Sơn phái 1 lần nào nữa.
Cơ Hàn nghe theo lời của Lăng Xuyên mà tới chỗ của các thí sinh.

Nhìn xung quanh chỉ có người là người mà toàn là những thí sinh đều đang ở luyện khí kì cấp 5 trở xuống.

Có thể nói rằng họ đã chuẩn bị để lên đây từ rất lâu rồi.

Mà quy định tuyển chọn là từ 7 – 20 tuổi nên đều là những thanh niên nữ tú rất đẹp và những hài tử còn xúm lại 1 chỗ bàn chuyện rầm rộ.

Cả khung cảnh của hậu trường lúc này đều rất náo nhiệt như đi hội.

Có mấy tên to con, cao cao, gầy gầy thì chống tay vào hông ra vẻ ta đây sẽ dành hạng nhất.

Những hài tử nhỏ bé yếu đuối thì xúm lại run bần bật không dám đi đâu, không dám sang chỗ mấy tên kia vì kiểu gì cũng bị khinh nhờn và bắt nạt.

Nhìn tràng cảnh này thì Cơ Hàn cũng thấy khó chịu, hắn ở nơi thanh tĩnh quen rồi nên ồn ào náo nhiệt 1 chút là hắn khá ghét.

Nhưng cũng hết cách rồi, giờ hắn chỉ đội đến phiên mình lên đài thôi.
Trên khán đài, Lăng Xuyên cứ thế ung dung tự tại ngồi vào ghế của mình.


Y có vẻ rất tự tin về tên đồ đệ này của mình, thậm chí y còn có thể vừa ngồi vừa ăn bánh uống trà rất thản nhiên và bình tĩnh.

Mấy vị phong chủ kia cũng được biết về tên nhóc đồ đệ kia của y, cứ nhìn y chằm chằm mà xem y như nhân vật chính.

Vì bị mấy cái ánh mắt ” tò mò ” kia cứ nhìn chằm chằm nên y có chút khó chịu rồi.
– Mấy người còn nhìn nữa có tin ta móc mắt luôn mấy người không ?!
Y biết y đẹp rồi nhưng họ cũng cứ không thể nhìn y như vậy chứ ( sư tôn, ngài là đang quá tự luyến à.

Người ta nói mấy vị tổng tài hay tự luyến quả nhiên có thật ).
– Cứ nhìn đấy ! Mà ngươi đừng ỷ mình là 1 trong 10 phong chủ mà vô lễ với tụi ta nhé !
– Ta ỷ vào đấy thì sao ? Ông làm gì được ta ?!
– Ngươi…ngươi…
Cứ ngươi ngươi cả buổi mà không nói được gì.
-Ngươi gọi ta là gì hả ? Nói lại coi !
– Ông già đấy !
– Dù sao ông cũng mấy ngàn tuổi rồi, mặc cù vẻ ngoài thì trẻ đấy nhưng thâm tâm đã là ông cụ rồi a.
-Aaaa…!oắt con kia…có tin ta tét mông ngươi không hả ?!
– Ta là cháu ruột của chưởng môn.

Ta là hóa thần cấp trung kì nha.

Ta trẻ hơn gã nữa cơ.
( Lần trước quên giải thích, các kì đều được chia làm 3 cấp : Hạ – Trung – Thượng.

Nên con đường tu luyện của từng người đều phải trải qua 3 cấp bậc này thì mới có thể đột phá các kì )
2 bên đột nhiên lóa ra tia sét ” xẹt, xẹt “, người này không ai khác chính là phong chủ của Dược phong, Cố Thiên Mộc.

Cố Thiên Mộc nghiến răng nghiến lợi rồi cũng cố nhịn xuống nói.
– Ngươi…!ngươi…!ngươi…!Ài…!ta không chấp nhặt với oắt con 5 tuổi như ngươi
Mặc dù vẫn muốn cãi nhau lắm nhưng không thể không giữ hình tượng.


Ai lại 1 người mấy ngàn tuổi rồi lại đi tranh cãi với 1 hài tử 5 tuổi làm gì..
– 2 người các ngươi thôi đi được không ?
– 1 ông già và 1 oắt con vắt mũi chưa sạch lại đi cãi nhau với mấy cái thứ lặt vặt không đâu.

Ra thể thống gì.
Lúc này thì người chen vào là Hoa Linh Đan, phong chủ Liên Hoa phong.

Cô là người khá là đanh đá, cũng đã hơn 1000 tuổi rồi.

Nét thanh xuân vẫn giữ được và cũng không hẳn là quá sinh đẹp.

Cô mặc trên mình 1 bộ y phục hồng nhạt, tóc vận cong cong qua đỉnh đầu nhìn như cái càng cua, thêm vài món trang sức cứ đeo lúc lắc trên đầu nhìn chả khác gì mấy bà vợ chanh chua ngoài chợ.

Cô và Cố Thiên Mộc cũng không ưa gì nhau, lúc nào cũng cãi nhau như chó với mèo.
– Bà già kia, gọi ai là ông già hả ?
– Ông dám gọi ta bà già ! Tôi gọi ông đấy thì sao nào !
-Thì sao gì mà thì sao.

Thế ai gọi ta là ông già trước hả ?
– Ông muốn đánh nhau à ?
Lúc này Hoa Linh Đan đã đứng phắt dậy, dẫm 1 chân lên ghế, 1 tay chống hông, 1 tay chỉ thẳng vào mặt gã và quát.
– Đánh thì đánh ! Xem ai sợ ai nào !
Cố Thiên Mộc cũng không chịu thua, gã cũng đứng phắt dậy làm theo động tác của Hoa Linh Đan, vì ghế của 2 người được đặt ngồi sát nhau nên cánh tay chỉ nhau đã gần dí thẳng vào mặt đối phương rồi.
Nhìn thấy cái tràng cảnh này thì những người xung quanh chỉ biết dở khóc dở cười mà xem kịch.

Vì họ quá quen với tình huống này, hầu như ngày nào cũng thấy nên cũng chả ai ngạc nhiên.

Thấy tình thế đang gay cấn như vậy thì chả ai dám chen vào, chỉ sợ mình bị vạ lây theo.


Thế là cuối cùng vẫn là chưởng môn phải lên tiếng can ngăn.
– Rồi rồi.

2 người không nghe chán à.

Ngày nào cũng nhìn mặt nhau mà lại phải cãi nhau như thế thì ồn lắm.

Thôi, hôm nay đến đây thôi.
Vẫn là chưởng môn lợi hại, 1 lời thôi cũng đã tách được 2 cái tên phiền phức này.

Thế là 2 người mặt hầm hập ra vẻ không cam tâm cứ thế phải tách nhau ra mỗi người 1 ghế mà ngồi xuống.
” Oa…!” vì mải cãi nhau mà cuộc thi bắt đầu từ lúc nào không biết.

Dưới kia đã có thí sinh chiến thắng trận đầu.

Kẻ thắng cuộc chính là cái tên kiêu ngạo ỷ mình lớn tuổi hơn mà ra uy.

Sau mấy trận đấu sau trận nào cũng như thế, vừa lên 1 lúc thì không phải đối phương lớn và cao to hơn mình thì cũng là vì đối phương dùng 1 chiêu đã đánh bại được.

Chả ra cái hồn thể gì cả.

Cực kì nhàm chán.
Đến phiên của Cơ Hàn thì hắn phải đấu với 1 tên tiểu tử lớn hơn hắn 4 tuổi.

Nhũng vị phong chue ngồi trên nhìn xuống thì chỉ thấy là tên 14 tuổi kia sẽ thắng nhưng Lăng Xuyên vẫn ung dung tự tại mà ngồi xem.

Vì y biết hắn nhất định không càn dùng vũ khí hay linh lực cũng thắng.
– Xuyên nhi ! Đệ tử của con lên đài rồi kìa !
– Hả ? Đệ tử của ngươi chính là nhóc bé tý kia sao ? Thắng được không ? __ Cố Thiên Mộc lên tiếng.
– Đệ tử của y thì kệ y chứ.

liên quan gì đến ông à mà lắm lời thế.
Nói xong cả đám cùng chăm chú nhìn vào 2 người 1 cao 1 thấp trên đài.

Mọi người vẫn cứ nghĩ là lại như những trận trước, tên lớn hơn chỉ cần nói vài câu uy hiếp là sẽ thuận thế mà thắng thôi.

– Nhóc con, nếu không muốn bị đấm bầm dập thì bây giờ nhận thua còn kịp đấy.

Kẻo tý nữa là lại bị đánh đến khóc lóc kêu cha gọi mẹ cũng không ai cứu đâu.
Tên kia chống hông ưỡn ngực, cằm hất tận lên trời, mắt thì như con ti hí mà nhìn cậu với gương mặt đầy khiêu khích
– Chưa đánh thì chưa biết ai thua ai thắng đâu.

Cứ lên đi !
– Được lắm nhãi ranh ! Ngươi không sợ đúng không ? Thế thì đừng trách ta không thủ hạ lưu tình.
Nói xong tên kia dơ nắm đấm lao đến chỗ của Cơ Hàn định đấm.

Nhưng Cơ Hàn không những không tránh mà còn đứng im nhếch miệng cười.
Hắn bắt lấy tay của tên kia, quay lưng lại rồi cố hết sức vật hắn ngã ngửa trên sàn đấu.

Đây chính là chiêu Tekondo mà Lăng Xuyên đã dạy hắn.

Khi đối thủ lao tới thì có thể vận dụng chiêu này để hạ gục trong vòng 1 chiêu.

Tên kia bị 1 lực đạo mạnh mẽ vật nằm bẹp đươi đất, cả người tê rần mà không cách nào đứng dậy được.

Vì sáng nào Cơ Hàn cũng đi ngâm nước ở Thanh Tẩy hồ nên sức khỏe của hắn cũng vì thế mà được gia tăng.

Cũng có thể vậy được tên nặng gấp đôi tên kia cũng được.

Thế là chỉ trong vòng 1 chiêu mà Cơ Hàn đã thắng như Lăng Xuyên vẫn nghĩ.
– Ồ ! Không tệ đâu ! Có vẻ thời gian 1 tháng hắn đã rèn luyện rất nhiều nhỉ, tay không tất sắc mà hạ gục luôn tên cao lớn hơn mình.
Lăng Hải Minh ra vẻ tán thưởng mà lên tiếng.
– Đồ đệ ta không chỉ có vậy thôi đâu.
Rồi y lại bồi thêm câu nữa – Hắn vẫn còn nhiều thực lực chưa phát huy đâu.
Ở dưới hậu trường lúc này ai cũng ngạc nhiên mà nhìn cậu bé 10 tuổi hạ gục 1 tên 14 tuổi trong vòng 1 chiêu.

Ai cũng trầm trồ tán thưởng vì trận đấu cũng có vẻ thú vị rồi đây.
Trong những trận đấu sau.

Trận nào Cơ Hàn cũng thắng chỉ trong tíck tắk, rồi cứ thế mà đi đến vòng trung kết.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.