Bạn đang đọc Sư Tôn Của Ta Là Một Tiểu Hài Tử – Chương 10: Chuẩn Bị
Cuối cùng thì ngày khảo hạch tuyển chọn đệ tử của Lục Sơn phái đã đến.
Khảo hạch chia ra làm 2 vòng.
Vòng 1 là kiểm tra linh, nó sẽ diễn ra ở ngay dưới châm núi.
Vì chỉ tuyển chọn những người có linh căn nên còn những người không có linh căn họ có thể ra về không là lên núi đỡ mất công.
Vòng 2 thì không bắt buộc tất cả tham gia.
Ai có nguyện vọng vào phong của vị phong chủ nào thì đều có thể tham gia, nhưng chỉ có người đứng đầu mới đuọc tự chọn sư phụ cho mình.
Mà đại đa số là tham gia để các vị phong chủ thấy thực lực của bản thân mình đến đâu thì sẽ có cơ hội được vị nào đó để ý.
Vòng 2 thì diễn ra 2 ngày, nếu là nhiều thí sinh tham gia thì có thể lên đến 3 hoặc 4 ngày gì đấy.
Và nhân vật chính của chúng ta thì vẫn đang còn ngủ nướng trên giường chưa dậy.
Cơ Hàn tại vì quá hồi hộp cho trận đấu mà mấy hôm nay đã mất ngủ, mắt thì lúc nào thâm đen như gấu trúc.
Vì sợ hắn quá mệt mỏi nên Lăng Xuyên đã bảo Thanh Nhi cho 1 ít an thần tán vào bát của Cơ Hàn.
Nên đến giờ vẫn còn chưa dậy.
Hắn chỉ việc tham gia vòng 2 thôi, mà vòng 2 thì đến tận chiều nay mới bắt đầu, còn sáng nay dành cho vòng 1.
Từ mấy hôm trước Lăng Xuyên đã cho hắn kiểm tra linh căn.
Hắn là song linh căn Hỏa – Mộc.
Nên Lăng Xuyên có dạy hắn vài chiêu thức điều khiển lửa và cây cối.
Ngoài ra, vì để đề phòng bất trắc, y còn dạy cho hắn võ học mà y đã từng học khi còn là 1 tổng tài.
Mà đã là tổng tài của 1 công ty đứng đầu thế giới thì phải có võ phòng thân, y dạy vài chiêu phòng thủ và tấn công cho hắn.
Mà hắn là nhân tài hiếm có nên việc học mấy thứ đó cũng không có là gì, hắn tiếp thu và học rất nhanh.
Cuối cùng thì đến tận trưa thì hắn mới chịu dậy.
Cơ Hàn nheo mắt nhìn ánh sáng chiếu vào từ cửa sổ, hắn đờ đẫn ngồi dậy mắt nhăn lại rồi dần dần mới tỉnh hẳn.
Không biết tại sao hôm nay thức dậy lại khiến hắn trà đầy năng lượng như vậy, hắn cũng không biết vì sao tối qua đặt lưng xuống giường thì ngủ luôn, không phải mấy hôm nay hắn không ngủ nổi dù chỉ 1 giấc sao.
Hắn bất ngờ giật thót mình.
– Giờ là giờ nào rồi ?
Hắn vùng dậy đeo cố cái giày vào và lôi lấy cái áo đang vắt trên giá.
Lao ra ngoài thì thấy mặt trời đã lên tận đỉnh, vội vội vàng vàng chạy đến chỗ của Lăng Xuyên thì y lại không ở trong phòng.
Đến phòng của Thanh Nhi thì cô cũng không có trong phòng nốt.
Cơ Hàn chạy khắp quanh các gian phòng đều không thấy, điểm cuối cùng chính là nhà bếp.
Cơ Hàn vào đấy và thấy 2 bóng người cao cao gần như nhau.
đang làm gì đó có vẻ bận rộn.
Đến gần thì hắn rất ngạc nhiên, đập vào mắt hắn lúc này là 1 Lăng Xuyên đang trong bộ dạng trưởng thành và đang đeo tạp dề.
Chuyện gì thế này, sư tôn đang nấu cơm sao .
Hắn ngạc nhiên lắm chứ, mọi lần người phụ trách nấu nướng là Thanh Nhi.
Nhưng hắn lại không ngờ sư tôn nhỏ tuổi hơn cả hắn mà lại còn biết nấu nướng là sao ? Rốt cuộc thì sư tôn có phải là tiểu hài tử 5 tuổi không, những hành động cứ như là người trưởng thành từ lâu.
Lăng Xuyên thấy hắn đứng thẫn thờ ngoài cửa, thấy lạ lạ nên lên tiếng hỏi trước.
– Ngươi còn đứng đó làm gì ? Mới dậy à ? Chỉnh sửa lại tóc tai y phục cho ta.
Nhìn như tổ quạ !
– A ! Sư tôn, người sao lại ở hình dạng này ? Và người đang…!làm gì vậy ? __ Lúc này nghe Lăng Xuyên nói hắn mói ý tứ được mình đang vẫn đứng ở cửa bếp.
Hắn đi đến chỗ y đang làm và hỏi 1 câu ngớ ngẩn hết sức.
– Mắt ngươi có vấn đề à ? Chuẩn bị bữa trưa !
-Bữa trưa….!a…!bữa trưa….!sư tôn….!trưa rồi sao ? Sao người không gọi ta dậy.
Hắn mãi mới lắm bắp nói hết được 1 câu, đang quay ra định chạy đi thì cổ áo bị túm lại, hắn bị y nhấc bổng lên như mèo đang sách chuột.
Vì hắn bây giờ chỉ mới 10 tuổi nhưng y thì đang trong hình dạng trưởng thành nên y đương nhiên cao hơn và khỏe hơn hắn.
-Ngươi vội cái gì, vòng 2 thù chiều mới diễn ra.
Ngươi mà đi bây giờ thì 1 bóng ma cũng không chẳng có đâu.
Ơ, sao lại…- Chuẩn bị ăn cơm.
! Cơm canh nay ta nấu ! Xem như cổ vũ ngươi đi !
– Vâng !
Lăng Xuyên lúc còn là tổng tài thì hay ở 1 mình nên việc y biết nấu ăn là việc rất bình thường, mà việc này cũng không có gì lạ đối với Thanh Nhi, trước đây khi y mới xuyên đến, mới đầu còn có thể ăn đồ ăn mà cố nấu nhưng 1 thời gian thì y thấy ngán rồi.
Y chỉ đổi món nên đã tự nấu cho mình ăn.
Không ngờ y nấu ngon quá nên cô rất thích ăn đồ y nấu.
Thế nên sau đó đồ toàn là do y nấu còn cô chỉ phụ bếp nhưng những lúc y bận dạy Cơ Hàn thì đồ là do cô nấu.
Cuối cùng thì giờ ăn cũng đến.
Hắn rất hồi hộp vì đây là lần đầu tiên hắn ăn đồ y làm ( trước đây cũng được ăn rồi nhưng không biết ).
Nhìn từng món ngon được bày lên rất thịnh soạn.
Mà đây toàn là đồ ăn hiện đại nên hắn không biết tên của mấy món này.
Nhưng có món mà hắn biết, đó chính là món canh hoa anh đào mà lần đầu tiên hắn đến đây đã được ăn.
– Sư tôn, đây đều là người nấu sao ? Nhìn trông ngon quá !
– Ăn đi ! Lấy sức chiều còn thi đấu !
Cơ Hàn gắp 1 món rau sào bỏ vào miệng mình.
Mắt hắn liền mở to lên, cứ thế là nhai ngấu nhai nghiến.
– Thế nào ? Ngon không ?
– Ưm…!ưm…!on ắm…!on ơn ầu ếp ủa à a ấu ều…!! ( ngon lắm…!ngon hơn đầu bếp của nhà ta nấu nhiều )
– Vậy thì người ăn nhiều vào chút !
Mặc dù ngoài mặt Lăng Xuyên chả biểu hiện gì nhưng trong lòng y bây giờ như đang tung hoa.
Thật ra da mặt y rất mỏng, y rất để ý những thứ có liên quan đến mình nhưng lại không biểu hiện ra mặt cho ai biết.
Thấy đồ đệ khen đồ ăn mình làm ngon nên y thấy rất
Sau khi dùng bữa xong và nghỉ ngơi thì cũng là lúc cuộc khảo hạch vòn 2 bắt đầu.