Bạn đang đọc Sư Tôn Của Ta Là Một Tiểu Hài Tử – Chương 9: Tu Luyện
Giọng nữ tử vang lên, đồng thời khiến Lăng Xuyên và Cơ Hàn đều nhìn sang chỗ phát ra âm thanh.
Nữ tử đi từ hướng bếp lên còn bê theo 1 dổ cánh hoa anh đào hình như đang định làm gì đó với chúng.
Cô ấy ăn vận rất giản dị, y phục là 1 màu xanh trúc non rất thanh lãnh không cầu kì, mái tóc đen dài buộc đằng sau rất chi là gọn gàng, chỉ có mõn 1 bông hoa anh đào hồng cài bên trái đầu.
Nữ tử đi đến gần họ, y phục theo gí mà tung bay rất phiêu dật, như 1 nữ tiên tôn quy ẩn sơn lâm.
– Sao đệ giờ này mới về hả? Có biết ta lo thế nào không !
Nữ tử này chính là Thanh Nhi, nếu nói là người hầu của mẹ y hay của y thì cũng không phải.
Cô bây giờ cũng đã vài trăm tuổi rồi nhưng nét thanh xuân mới chỉ dừng ở tuổi đôi mươi.
Cô là tu giả nguyên anh trung kì, nhưng lại ở đây nguyện chăm sóc y thay cho cha mẹ y.
Lúc trước từng được cha mẹ y cứu nên nguyện đi theo họ để báo đáp ân tình.
Nhưng trận chiến nhân – ma cướp đi sinh mạng cha y, 4 năm sau thì mẹ y cũng tự bạo chỉ để lại mình y cô đơn lẻ loi.
Có thể là ân tình chưa trả được thì người đã đi nên cô đành phải trả cho Lăng Xuyên.
– Đệ đương nhiên là xuống núi chơi rồi !
– Thế sao lại đi cả đêm thế hả ? Ta lo lắm đấy !
– Ta lại còn tưởng đệ còn nhỏ nên đã bị người ta lừa bán đi mất rồi.
Sao suy nghĩ của tỷ và thúc phụ lại giống nha như thế Lăng Xuyên nghĩ thầm.
– Tỷ yên tâm, không có lần sau đâu !
– Lại còn có lần sau hả ???
Cô 1 tay chống vào hông, 1 tay bê dỏ hoa mà quát cậu.
Tuy cô đẹp thì đẹp thật nhưng tính cách thì cứ như sư tử hà đông vậy, làm y khá sợ hãi.
Nên y bây giờ mới biết rằng, không nên để cho phụ nữ tức giận không là chết rồi lại không biết mình vì nguyên nhân gì mà chết.
– Không ! Không có lần sau !
Y rụt rè cúi gằm mặt xuống, khôn dám nhìn thẳng mặt cô, Cơ Hàn thì chỉ biết rằng cái tính khí như giết người lúc nãy của y đã không còn nữa rồi.
Hắn thấy trong lòng chợt thảnh thơi nhưng không bao lâu đã có người chú ý đến hắn.
– Đây là ai ? __ Thanh Nhi nhìn thấy hắn và hỏi.
– Là đệ tử của đệ.
– Hả ?
– Hắn tên Cơ Hàn, 10 tuổi, là đệ thấy hắn đang bị ăn hiếp và ra tay cứu.
Thấy hắn không có nơi về nên nhận luôn.
– Trình độ hóa thần như đệ thì có thể nhận đồ đệ rồi phải không.
– Ừm, đệ có thể nhận đồ đệ.
Nhưng…
Cô nhìn sắc mặt của y có chút tủi thân.
Dù sao đây cũng là lần đầu tiên y muốn 1 người và dẫn về tận nhà kể từ sau khi mẹ y mất.
Cô có chút không đành lòng nói ra câu tiếp theo.
– Được rồi ! Thế thì từ nay ngươi ở đây cùng chúng ta đi.
Dù sao có thêm người thì càng vui.
Nói xong cô cũng quay đi về lại bếp, cô đang nấu món gì đó cho bữa trưa nay.
– Đấy, ngươi mà không thắng được hạng nhất trong khảo hạch thì ta sẽ tủi thân lắm đấy.
dù sao thì ngươi cũng là người duy nhất có tư cách được tỷ ấy đồng ý cho ở lại đây.
Chứ trước đây, đừng hòng ta mang bao nhiêu bạn đến chơi ( ở đây là nói đến nguyên chủ lúc chưa chết ) đều bị tỷ ấy dọa cho chạy mất dạng luôn.
– Giờ ngươi đi theo ta.
Nói xong, Lăng Xuyên cũng bước đi chậm rì rì hình như là muốn hắn ngắm nhìn cảnh vật xung quanh.
Con đường nhỏ ở đây đều được lát bằng gạch xanh rất đẹp.
Hầu như là chỉ thấy hoa và cây cối xanh um tùm chứ không thấy cỏ.
Hắn tự hỏi rằng, những con vật ở đây hầu hết đều là con vật ăn cỏ, cỏ không có thì chúng nó ăn gì mới được, chẳng lẽ ăn hoa.
– Ngươi nghĩ đúng rồi đấy, những con vật ở đây đều ăn hoa.
Hoa do ta và Thanh tỷ trồng có rất nhiều linh khí, chúng rất thích ăn những vật có linh khí vì chúng là linh thú.
Lăng Xuyên dường như đọc được suy nghĩ của hắn mà bất chợt lên tiếng.
Còn Cơ Hàn thì đúng là bị dọa sợ luôn, không ngờ tôn giả cấp hóa thần lại còn có thể đọc được suy nghĩ của người sao.
Dẫn hắn đi 1 hồi, đi qua vườn hoa, qua rừng cây, qua rừng trúc, qua cả hồ sen rồi cuối cùng là dừng chân tại 1 thác nước rất đẹp.
– Từ nay ngươi cứ mỗi khi ngủ dậy thì đến đây ngâm trong đó 3 canh giờ, nếu không được 3 canh giờ thì hậu quả ngươi tự chịu.
Ta chỉ nhắc thế thôi.
– Giờ thì xuống đấy ngâm đi, cơ thể ngươi giờ rất yếu.
Ngâm loại nước này sẽ khiến ngươi tăng cường sức khỏe, tẩy rửa tạp chất trong cơ thể ngươi, biến nó trở nên thuần khiết.
Mà chỉ có như thế thì mới nhanh thăng cấp được.
– Sau khi ngâm xong ta bắt đầu dạy ngươi cách tu luyện.
Đừng làm ta thất vọng
– Vâng ! Ta sẽ không làm người thất vọng !
Nói xong, Lăng Xuyên đi đến 1 phiến đá cách đấy 10 bước ( chân ngắn mà ) thì ngồi xuống, lôi trong giới chỉ ra 1 đĩa bánh bông lan mà y đem về từ trong quán trọ, rồi cứ thế là ăn lỏm lẻm.
Y không biết là cơ thể này thích ăn ngọt hay là do y ăn ngọt quen rồ.
Kiếp trước y rất thích ăn bánh ngọt, mà kiếp này cũng thế.
Còn bên này, Cơ Hàn bắt đầu xuống dưới thác nước bắt đầu ngâm mình.
Thác nước này rất đẹp, nó là từ mạch nước ngầm chảy ra từ trong lòng núi, nước trong xanh đến nỗi có thể thấy cả đáy.
Lúc đầu thì không có vẻ gì, nhưng ngâm 1 hồi thì cơ thể hắn bắt đầu cảm thấy đau và dát vô cùng.
Khi nhìn xuống thì thấy cơ thể mình đang chảy ra những thứ đen đen xen lẫn màu đỏ của máu.
Hắn bây giờ mói nhớ đến lời noia lúc nãy của Lăng Xuyên.
Thì ra đây chính là cách tẩy rửa tạp chất mà sư tôn nói sao .
Thật bẩn !
Hắn không ngờ tẩy rửa tạp chất là moi hết những vết nhơ từ trong cơ thể ra.
Hắn lúc đầu chỉ nghĩ rằng À, thì ra là bắt ta tắm cho thật sạch sẽ chứ gì
Nhưng hắn nghĩ sai rồi.
Nó lại đau đớn đến như vậy, cứ như là từng miếng thịt đang bị từng con dao nhỏ xẻo đi dần vậy.
Trong khi hắn sắp không chịu nổi nữa thì 1 tiếng sáo vang lên làm hắn cảm thấy bình tâm lại và không còn đau đớn như trước nữa.
Không biết từ lúc nào Lăng Xuyên đã ăn xong đĩa bánh và đang ngồi trên phiến đá thổi sáo.
Tiếng sáo du dương không vui cũng không buồn, có tác dụng bình tâm, tĩnh khí rất hiệu quả.
Y có vẻ cảm nhận được sự đau đớn trên nét mặt của hắn, bất quá không thể để hắn lên bờ được nên chỉ có thể thổi cho hắn nghe bản nhạc mà y thích nhất để cho hắn vơi đi phần nào đau đớn.
Cứ như vậy, cuối cùng cũng qua 3 canh giờ.
Hắn bò được lên bờ thì lật lại ngửa mặt lên trời mà thở hổn hển.
Đang nhìn mây nhìn trời thì bỗng dưng có khuôn mặt ngược tròn tròn xinh xinh xuất hiện trong tầm mắt của cậu.
Y đôi mắt xanh lam mà nhìn hắn đang thở hổn hển.
– Được rồi ! Giờ ta đưa ngươi về nghỉ ngơi ! Mai ta sẽ dạy ngươi cách tu luyện.
Hôm sau, y dẫn hắn đến sau núi.
Chỗ này là 1 bãi cỏ xanh mơn mởn điểm thêm vài bông hoa trắng hồng…!rất đẹp.
– Giờ ta sẽ dạy ngươi dẫn khí nhập thể, giúp ngươi thấy được linh khí và hấp thụ nó.
-Ngươi bây giờ nhắm mắt lại.
Bình tâm tĩnh khí, cảm nhận vạn vật xung quanh mình, cảm nhận những tiếng động nhỏ nhất kể cả gió.
Nghe lời, Cơ Hàn nhắm mắt mình lại.
Bắt đầu tĩnh tâm và cảm nhận.
Sau đó không đến 2 phút thì hắn đã mở mắt ra.
Thứ hắn nhìn thấy đầu tiên chính là những đốm sáng to nhỏ như đom đóm đang bay lơ lửng trên không trung.
– Thật đẹp ! Sư tôn, người xem !
Hắn quay phắt sang chỗ y đứng.
Hăn cứ tưởng là y sẽ vui mừng vì hắn cảm nhận được linh khí rồi.
Nhưng điều làm hắn không tưởng nổi là y thế mà lại bày ra cặp mắt ngạc nhiên như vậy nhìn hắn, hắn lại cứ tưởng vì mình mãi mới cảm nhận được linh khí nên y mói giận.
– Ngươi làm rất tốt ! Ngươi có lẽ là người đầu tiên có thể cảm nhận được linh khí nhanh đến vậy.
– Còn nếu là người khác ta e họ phải mất mấy ngày mới có thể cảm nhận được.
– Sư tôn ! Thật sao ? Ta là người đầu tiên ?
– Nhưng mà sư tôn, không phải người giờ đã là…
Hắn cứ ấp úng mãi chả nói được gì.
– Đó là trước khi mẹ ta mất đã đem hết tu vi cả đời giao lại cho ta.
Chứ ngươi tưởng ta ngay từ trong bụng mẹ đã bắt đầu tu luyện à.
– Ta…!ta xin lỗi sư tôn.
Ta không nên nhắc lại những vấn đề đó.
Hắn cảm thấy mình đã nói đến nỗi buồn của y nên tự cúi đầu hối lỗi, giọng cũng bất đầu khàn khàn.
– Không sao ! không biết không có tội !
Thế là từ sau ngày hôm đó thì ngày nào Cơ Hàn cũng đi ngâm nước.
Bắt đầu học những thứ mà Lăng Xuyên truyền cho.
Cứ thế cho đến hết 1 tháng.
Cuối cùng thì cuộc khảo hạch 3 năm tổ chức 1 lần đã tới.