Đọc truyện Sử Thượng Tối Cường Chuế Tế – Chương 65: Điền Hoành gặp bi kịch! Phải lau mắt mà nhìn
Nghe những lời này từ Tống thị, tất cả mọi người trong nháy mắt đứng sững sờ, hoàn toàn là yên tĩnh như chết.
Xảy ra chuyện gì? Xuất hiện ảo giác à?
Chuyển hướng này quá lớn, không phản ứng kịp a!
Tối hôm nay không phải hại Thẩm Lãng sao? Thế nào lại xoay chuyển tất cả?
Mà phản ứng nhanh nhất chính là Điền Hoành, lúc này lông tơ của ông ta đều dựng lên, giống như dã thú gặp nguy hiểm.
F*ck!
Có âm mưu, có âm mưu lớn.
Ông ta trước tiên ngó Thẩm Lãng, bởi vì bị chơi quá nhiều lần.
Quả nhiên, gương mặt của Thẩm Lãng vẫn tuấn mỹ vô cùng, vẫn mỉm cười vô cùng phúc hậu và vô hại.
Ý muốn cầu sinh mãnh liệt để Điền Hoành muốn lập tức xoay người rời đi.
Thế nhưng trực giác nhạy bén lại nói cho ông ta biết, không chạy được!
Mày đã bị cái tên tiểu bạch kiểm độc ác Thẩm Lãng này theo dõi. Thằng ranh ác độc này một khi cắn con mồi tuyệt đối không nhả.
Mà lúc này, hai đại nhân vật Trương Xung cùng Ngôn Vô Kỵ mới lần đầu tiên liếc mắt nhìn về Thẩm Lãng.
Thành chủ Liễu Vô Nham cũng hoàn toàn kinh ngạc, tức khắc cảm thấy có chút khát nước, uống xong một chén nước, khản giọng cất lời:
– Tống thị, không phải là ngươi bởi vì đau thương quá độ, cho nên nói lời mê sảng hay sao?
Tiếp đó, ông ta liếc xéo Tống Nghị một cái.
Ánh mắt của Điền Hoành như dao nhỏ đâm về hướng Tống Nghị.
Vợ ngươi dạy thế nào vậy? Mau bảo ả đổi giọng, bằng không ngươi nhất định phải chết!
Trong đám người này, kẻ cực kỳ kinh hãi chính là Tống Nghị, hoàn toàn không dám tin tưởng nhìn thê tử của chính mình.
Đây… Đây là người vợ ngủ cùng bản thân mình mười mấy năm sao? Vì cái gì mà xa lạ như thế?
Tống Nghị run giọng nói:
– Nương tử, nàng làm sao vậy? Đau lòng quá độ mà nói nhảm sao? Rõ ràng là tên giặc Thẩm Lãng này đá chết con trai chúng ta, nàng tận mắt thấy, vì sao lúc này lại đổi giọng vậy?
Tống thị tràn trề thù hận mà nhìn chằm chằm người chồng của mình:
– Rõ ràng là ngươi, ta tận mắt thấy ngươi một chân đá trúng hạ thể của Sung nhi. Thẩm Lãng đã đến trong nhà của chúng ta, nhưng là tới đưa bạc, bởi vì nó sợ Đại Ngốc ở nhà của chúng ta ăn không đủ no.
Người vợ kia không phải là đang nói mê sảng, bà ta cố ý nói như vậy.
Tống Nghị thực sự hoàn toàn kinh ngạc sững sờ, toàn thân bắt đầu run rẩy. Vô biên vô tận nguy hiểm bắt đầu tràn ra toàn thân.
– Nàng, nàng đến tột cùng phát điên gì vậy? – Tống Nghị run rẩy nói:
– Thẩm Lãng cho nàng chỗ tốt gì? Có phải hắn ta uy hiếp nàng?
Thành chủ Liễu Vô Nham lạnh giọng nói:
– Tống thị, có nhiều đại nhân tại đây như vậy, làm chứng giả là có hậu quả nghiêm trọng. Lại nói Tống Sung là con trai các ngươi yêu thương nhất, làm sao phụ thân Tống Nghị phải đá nó, hơn nữa còn đá vào vị trí hạ thể?
Tống thị run rẩy nói:
– Nguyên nhân của chuyện này, dân phụ khó có thể mở miệng.
Điền Hoành nói:
– Ngươi rõ ràng là đang nói láo, có cái gì khó lấy mở miệng? Ngươi thu lợi lộc gì ở chỗ Thẩm Lãng? Ngươi bị hắn đe dọa cái gì?
Thẩm Lãng cũng không phản bác một câu, trưng ra vẻ mặt ngây thơ nhìn hết chuyện này, thật giống như cả chuyện không có quan hệ gì với hắn vậy.
Tống thị chợt cắn răng nói:
– Bởi vì… Sung nhi mới lớn, đối với nữ nhân có điều hiếu kỳ, ngày đó chính lén lút nhìn dân phụ tắm, Sau khi Tống Nghị về nhà phát hiện, dưới cơn nóng giận liền đá vào Sung nhi một cái. Sau đó, lại đặc biệt hối hận, vội vàng mang theo Sung nhi đến thành Huyền Vũ trị thương.
Nghe những lời này, tất cả mọi người ồ lên.
Vẫn còn có chuyện đến nước này sao?!
Mộc Lan cùng Bá Tước phu nhân mặt đỏ tới mang tai.
Ở đây có một số đàn ông cá biệt thậm chí bắt đầu nhớ lại chuyện cũ thuở thiếu thời của mình.
Đầu Tống Nghị tức khắc phải nổ tung vậy.
Thật không ngờ con vợ này lại quay sang cắn ngược mình một cái.
Đây là kẻ đầu ấp tay gối sao?
Đây rõ ràng là một con rắn độc mà!
Đều nói phu thê vốn chẳng khác gì chim rừng, tai vạ đến thì bay mỗi hướng.
Bây giờ còn chưa có tai vạ đến nơi, con ả này đã cắn ta một cái?
– Tiện nhân, ngươi nói bậy, ngươi điên rồi, ngươi điên rồi… – Tống Nghị giận dựa vào vợ.
Điền Hoành cả giận nói:
– Tống thị, ngươi không nên tự lầm, làm ra cái trò người thân thì đau, kẻ thù thì vui. Nếu có người uy hiếp ngươi, ngươi có dũng khí nói ra, sứ giả Tổng đốc đại nhân ở đây, Thái Thú đại nhân cũng ở đây, có người sẽ vì ngươi làm chủ.
Nghe những lời này, ánh mắt Ngôn Vô Kỵ cùng Trương Xung phát lạnh.
– Ngu ngốc! – Trương Tấn trong lòng tức giận mắng.
Ngôn Vô Kỵ cùng Trương Xung đại nhân là nhân vật cỡ nào, há là ngươi có thể mượn tới đè người?
Hai người bọn họ có thể ngồi ở chỗ này, cũng đã là phân lượng lớn nhất, chẳng lẽ ngươi còn muốn phải hai đại nhân vật này tự kết thúc?
Ngươi xem đấu tranh chính trị trở thành cái gì?
Ngươi xem sứ giả Tổng đốc và Thái Thú trở thành cái gì vậy?
Điền Hoành đây không nói lời nào cũng được, Tống thị trực tiếp vọt tới trước mặt hai vị đại nhân, dập đầu chảy máu nói:
– Hai vị đại nhân, hãy làm chủ cho dân phụ, hãy làm chủ cho dân phụ.
Trương Xung cùng Ngôn Vô Kỵ có thể không thèm để ý Điền Hoành chút nào, bởi vì họ là quan, còn tên kia chẳng qua là giang hồ trong lùm cỏ, trừng mắt lạnh lùng là thái độ chính xác.
Nhưng đối với Tống thị lại không thể như thế, ngược lại phải cố tỏ vẻ ôn hoà.
Bởi vì Tống thị là dân, hơn nữa còn là người đáng thương vừa có tang sự.
Điều này cũng giống như quan to đi thị sát cấp dưới, có khi tỏ vẻ lạnh lùng với quan viên cùng đi nhưng đối với dân chúng bình thường phải thái độ hòa nhã, hỏi han ân cần, còn có thật tâm hay không cũng chả ai biết.
Trương Xung cất giọng ôn hòa hiếm thấy:
– Ngươi có gì oan khuất, hãy kể hết ra đi.
Tống thị khóc thút thít nói:
– Con trai của dân phụ bị chồng dân phụ đá bị thương, vốn sẽ không chết, khi đưa đến y quán thành Huyền Vũ không có nguy hiểm tính mạng, cùng lắm chẳng qua là cắt đi hai trứng, sau đó sẽ khó mà nối dõi tông đường. Đã nhiều ngày dân phụ luôn luôn ở bên giường chăm sóc con mình, hôm qua buổi chiều bọn họ bỗng nhiên ép buộc tiễn dân phụ về nhà, buổi trưa hôm nay chồng dân phụ bỗng nhiên về nhà nói với ta, Sung nhi đã chết.
Nói đến đây, Tống thị lại một lần nữa gào khóc.
Tiếng khóc này là thật đến không thể thật hơn, dù sao bà ta cũng hiểu rõ con trai mình nhất, chẳng biết tại sao phải chết như vậy, làm mẹ đương nhiên đau muốn chết.
Tống thị tiếp tục nói:
– Tiếp theo, chồng của dân phụ về nói cho dân phụ biết, nhất định phải trả đũa Thẩm Lãng, nói là hắn đá chết con trai của dân phụ. Sau khi đến thành Huyền Vũ, Điền Hoành lại một lần cảnh cáo dân phụ, bảo đổ tội cho Thẩm Lãng là hung thủ giết người. Nói lần này Thẩm Lãng hẳn phải chết không thể nghi ngờ, chỉ cần thành công giết chết Thẩm Lãng, chồng của dân phụ liền sẽ trở thành đình trưởng trấn Hàn Thủy.
Cái gì là lời nói dối ghê gớm nhất.
Bảy phần thật, ba phần giả!
Mà lúc này Tống thị nói xong, đúng là lời nói dối theo đúng công thức đó.
Then chốt thái độ cực kỳ bi thương của bà là thật, thù hận khắc cốt ghi xương của bà cũng là thật.
– Nhất định là Điền Hoành giết chết con trai của dân phụ, xin đại nhân vì dân phụ làm chủ, xin đại nhân vì dân phụ làm chủ.
Tống thị không ngừng dập đầu, thanh âm vang vọng toàn bộ đại sảnh, để cho người ta cực sợ.
Điền Hoành toàn thân run rẩy, chỉ vào Tống thị nói:
– Ngươi, ngươi…
Tiếp đó, hắn trực tiếp hướng Trương Xung quỳ xuống nói:
– Đại nhân, đây nhất định là âm mưu của Thẩm Lãng, ngài không biết, Thẩm Lãng này âm hiểm ác độc cực kỳ, tất cả chuyện này đều là âm mưu của hắn.
Thẩm Lãng mở to mắt, như là một chú thỏ trắng vô tội, bất đắc dĩ vuốt tay.
Tại sao ngươi lại đổ oan cho ta như vậy?
Tối hôm nay, ta còn chẳng nói câu nào, các ngươi vừa rồi nói xấu ta giết người, ta cũng không có mở miệng cãi lại.
Làm người tại sao có thể như cục sh*t thế này?
Trương Xung lạnh lùng liếc xéo Điền Hoành một cái.
Một trận này thua rồi, những người này lại vẫn vọng tưởng còn bẻ ngoặc trở lại.
– Liễu Vô Nham, bắt người. – Trương Xung thản nhiên nói.
Nghe những lời này, Thẩm Lãng trong lòng than thở:
– Lợi hại!
Biểu hiện ra nhìn, Trương Xung hạ lệnh thành chủ bắt người, thực tế lại là đúng lúc dừng tổn hại, vững vàng bắt được quyền chủ động.
Bằng không bước tiếp theo Thẩm Lãng là sẽ hỏi tội Điền Hoành sai khiến Tống thị vu cáo Thẩm Lãng, hãm hại phủ Bá Tước.
Lòng thành chủ Huyền Vũ Liễu Vô Nham tràn đầy đau khổ, trực tiếp vung tay lên nói:
– Bay đâu, đem Điền Hoành, Tống Nghị bắt! Đem Tống thị cùng nhau mang về phủ Thành Chủ, nhất định phải kiểm tra ra cho được manh mối.
Nghe những lời này, Tống thị kinh hãi.
Nếu là đến phủ Thành Chủ, làm sao mạng bà còn?
Thế nhưng lúc này căn bản không cần Thẩm Lãng mở miệng, Bá Tước phu nhân trực tiếp đi xuống, cũng không để ý đến mùi khai trên người Tống thị, trực tiếp dắt tay bà ta nói:
– Thật là một người đàn bà đáng thương, làm sao lại bị dày vò đến thế này. Lại còn có cậu bé kia vừa chết, bay đâu, khiêng xác thiếu niên này xuống, tìm một mảnh đất tốt an táng đi.
Tiếp đó, Bá Tước phu nhân hướng Tống thị nói:
– Ngươi là đồng hương của Lãng nhi, cũng coi như là con dân của phủ Bá Tước Huyền Vũ chúng ta, mấy ngày nữa sống tạm trong phủ của ta cho khỏe, đỡ phải bị hoảng sợ, thậm chí có nguy hiểm đến tính mạng.
– Ngài nói có đúng không? Thái Thú đại nhân. – Bá Tước phu nhân bỗng nhiên hướng Trương Xung bèn hỏi.
Bá Tước phu nhân ép buộc giữ lại Tống thị, trình độ nào đó thì không hợp pháp.
Nhưng bà cũng là đàn bà, cũng là một người mẹ, làm như vậy không hợp pháp nhưng hợp lý.
Lúc này Thái Thú Trương Xung chẳng lẽ nói không được, ngài nhất định phải đưa Tống thị đến phủ Thành Chủ sao?
Cho nên khuôn mặt Thái Thú đại nhân này trở nên dữ tợn thế nào.
Trương Xung để Liễu Vô Nham mang đi Điền Hoành, Bá Tước phu nhân giữ lại Tống thị, điều này vô cùng công bằng.
– Phu nhân nói có lý. – Trương Xung nói.
Tiếp đó, Trương Xung hướng Ngôn Vô Kỵ nói:
– Ngôn tiên sinh, lúc này cũng không còn sớm, không bằng chúng ta trở về thành nghỉ ngơi thôi?
Ngôn Vô Kỵ nói:
– Được.
Tiếp đó, hai đại nhân vật cùng Bá Tước Huyền Vũ nói lời chia tay.
– Liễu Vô Nham, vụ án này ngươi nhất định phải tra rõ, cho tất cả mọi người một cái công đạo. – Trương Xung thản nhiên phân phó.
– Vâng! – Thành chủ Liễu Vô Nham cung kính đáp.
Tiếp đó, thành chủ chợt hét lớn một tiếng:
– Bay đâu, nhốt Điền Hoành cùng Tống Nghị vào đại lao, ngày mai hậu thẩm.
Lúc Trương Xung hướng Bá Tước đại nhân cáo biệt, bỗng nhiên hướng Thẩm Lãng ngó một cái, nói với Kim Trác:
– Bá Tước đại nhân, thằng con rể này của ngài thật đúng là để cho người ta phải lau mắt mà nhìn.