Sử Thượng Tối Cường Chuế Tế

Chương 66: Điền Hoành, ta phải giết chết ngươi thôi!


Đọc truyện Sử Thượng Tối Cường Chuế Tế – Chương 66: Điền Hoành, ta phải giết chết ngươi thôi!

Bá Tước đại nhân tự mình tiễn Ngôn Vô Kỵ cùng Trương Xung ra phủ.

Thẩm Lãng cùng thành chủ Liễu Vô Nham ở phía sau.

Vị thành chủ đại nhân này rất không hài lòng, trên mặt lộ nụ cười ưu nhã dối trá, bởi vì người đọc sách phải có phong độ, nhưng ánh mắt của ông ta một mảnh băng giá.

Đây là điển hình cho loại người ngoài mặt cười vui vẻ, trong lòng một bồ dao găm.

Điền Hoành được hai võ sĩ phủ Thành Chủ áp giải.

Lúc này, ánh mắt của ông ta nhìn chằm chằm Thẩm Lãng gay gắt, dường như muốn cắn người khác!

Lần này kế hoạch ông ta chu đáo, hơn nữa vừa đúng gặp phải Tổng đốc sứ giả cùng Thái Thú đại nhân đang ở phủ Bá Tước, vốn tưởng rằng không sơ hở tý nào.

Không ngờ tên tiểu bạch kiểm Thẩm Lãng này lại gian trá như thế, không những tránh thoát một kích trí mạng này, hơn nữa còn ác độc mà bị cắn ngược lại một cái.

Thẩm Lãng tiến lên phía trước nói:

– Điền bang chủ, ngươi làm gì dùng ánh mắt dọa người nhìn ta như thế?

– Thẩm Lãng, ngươi rất đắc ý đúng không? – Điền Hoành lạnh giọng nói.

– Không có, thật không có. – Thẩm Lãng nói:

– Ngươi không chết nghiệt duyên chúng ta sẽ không có kết thúc, ta như thế nào đắc ý vậy? Ta là người nông cạn đến thế sao?

– Ta chết? – Điền Hoành cười to nói:

– Ngươi mới làm xuân thu đại mộng, người nào dám giết ta? Phủ Thành Chủ, phủ Thái Thú?

Lời này của Điền Hoành ngược lại không có nói sai.

Liễu Vô Nham hạ lệnh bắt bỏ ông ta vào đại lao, thật chỉ là làm dáng một chút mà thôi.

Phủ Thành Chủ là chỗ dựa vững chắc của Điền Hoành, đôi bên hoàn toàn là quan hệ mật thiết.

Ông ta vào đại lao thành Huyền Vũ, chẳng khác gì về nhà vậy.

Điền Hoành nói:

– Thẩm Lãng, ta cam đoan với ngươi, trong vòng 3 ngày ta là có thể bình yên vô sự mà từ trong tù xuất hiện, hơn nữa không có nửa điểm hành vi phạm tội.

Điểm ấy không chỉ có Điền Hoành tin, Thẩm Lãng cũng tin.

Trên Điền Hoành có tội gì nào, Tống Sung chết, ông ta có hiềm nghi, nhưng ông ta dễ dàng có thể thoát tội, đem tất cả giao cho Tống Nghị cũng được.

Về phần hắn thúc ép Tống thị vu cáo Thẩm Lãng, phủ Thành Chủ hoàn toàn có thể xử qua loa, Điền Hoành ta đây không biết Tống Sung không phải Thẩm Lãng nhà ngươi giết, lòng đầy căm phẫn vì thuộc hạ lấy lại công đạo không phải vô cùng bình thường à?

Điền Hoành cắn răng nghiến lợi nói:

– Thẩm Lãng, ngươi biết nếu ta qua được cửa ải này sau đó sẽ làm như thế nào?

Thẩm Lãng lắc đầu nói:

– Không biết.

Điền Hoành nói:


– Ta sẽ đem sòng bạc tạm thời chuyển giao cho những người khác, như thế ta lại đã không có kẽ hở. Tiếp đó ta dùng hết tất cả lực lượng, tất cả thời gian, tất cả bản lĩnh giết chết ngươi. Ta mỗi ngày cũng chỉ làm một chuyện, nghĩ biện pháp giết chết ngươi!

Đây là Điền Hoành lớn nhất ý chí.

Bây giờ sự nghiệp gì, lý tưởng gì, cái gì quyền thế, đều phải vứt ở một bên, trước giết chết thằng nghiệt súc trước mắt này lại nói!

Hắn Điền Hoành từ phái nước đến Việt quốc, còn chưa từng có bị thua thiệt lớn như vậy.

Toàn bộ trong lòng hắn tràn đầy chiến đấu khí tức, tựu như khi hắn và đệ đệ năm đó lánh nạn phái nước như vậy.

Thẩm Lãng nhìn Điền Hoành, ánh mắt kia giống như đang nhìn một người chết.

Tiếp tục, Thẩm Lãng nở ra một nụ cười đúng tiêu chuẩn mỹ nam tử nhất, chỉ lộ một chút răng.

– Điền Hoành, ngươi sắp chết ngay thôi!

Điền Hoành kinh ngạc, tiếp đó cười nói:

– Ha ha ha, súc sinh nhỏ mơ mộng hão huyền à.

Bên trên thành chủ Liễu Vô Nham cũng liếc về phía Thẩm Lãng một cái, ánh mắt kia giống như liếc về một tên ngốc vậy

Điền Hoành chết?

Đùa giỡn gì thế?

Điền Hoành là cây rụng tiền của ông ta, là một trong vũ khí sắc bén nhất của ông ta, làm sao có thể sẽ chết?

Muốn để cho bọn họ giết chết Điền Hoành? Thật là mơ mộng hão huyền.

Thành chủ Liễu Vô Nham thản nhiên nói:

– Thẩm Lãng cô gia, vụ án này còn chưa có như vậy kết thúc, lời nói không thể nói được tuyệt đối như vậy, nói không chừng ngày mai ta liền gọi đến ngươi vào phủ Thành Chủ.

Tiếp đó, ông ta nhìn thấy Huyền Vũ Bá Tước đã đem Ngôn Vô Kỵ cùng Trương Xung Thái Thú đưa ra phủ, không khỏi nhanh hơn vài bước, đuổi về phía trước.

Thành chủ đại nhân chẳng qua là nhịn không được nói một cái, bằng không với loại ở rể như Thẩm Lãng, nếu ông ta cùng cãi ở đó, rõ ràng bôi nhọ thân phận.

Sau khi rời khỏi phủ Bá Tước.

Đám người Liễu Vô Nham khom người sau lưng Trương Xung.

Lúc này ngay cả diễn trò đều không cần, Điền Hoành đều không cần giải đi.

– Thái Thú đại nhân, người xem vụ án này nên xử thế nào? – thành chủ Liễu Vô Nham nói.

Thái Thú Trương Xung không để ý đến, vẫn cùng Ngôn Vô Kỵ đi về phía trước.

Liễu Vô Nham nhanh hơn vài bước thủ thỉ:

– Thái Thú đại nhân, cứ như vậy dễ dàng bỏ qua cơ hội lần này, có phần quá đáng tiếc.

Trương Xung cùng Ngôn Vô Kỵ vẫn không nói gì.

Lúc này ngoài phủ Bá Tước, hơn một nghìn người đông nghịt vẫn không có tản đi.


Lúc này, những người này vẫn hô to:

– Giao ra Thẩm Lãng, giết người đền mạng.

– Giao ra Thẩm Lãng, giết người đền mạng.

Trương Xung nhíu mày một cái nói:

– Điền Hoành, đêm nay ai cho ngươi xuất hiện?

Điền Hoành trực tiếp quỳ xuống, nói:

– Tiểu nhân biết tội.

Ông ta và Thẩm Lãng có thù oán, cho nên tối nay hãm hại Thẩm Lãng hiện trường, Điền Hoành căn bản cũng không nên xuất hiện.

Nhưng ông ta thực sự nhịn không được a.

Điền Hoành ông ta là giang hồ lùm cỏ, cũng không phải thánh nhân.

Báo thù thoải mái nhất là cái gì, đương nhiên là mắt mở trừng trừng nhìn kẻ thù bị giết chết.

Lúc này bất luận cái gì ngôn ngữ đều khó khăn hình dung sự không cam lòng của Điền Hoành, bày ra chiến trận lớn như vậy, vốn tưởng rằng nhất định có thể đem Thẩm Lãng đưa vào chỗ chết.

Thật không ngờ Thẩm Lãng nửa cọng lông tơ cũng không có tổn hại, ngược lại Điền Hoành hoàn toàn bị bốc mùi.

Nhưng mà, ông ta đối với an nguy của mình còn chẳng lo nửa điểm.

Ngày mai ông ta có thể bình yên vô sự đi ra đại lao phủ Thành Chủ.

Rất đơn giản, đem tất cả hành vi phạm tội đều đẩy tới trên người Tống Nghị là được.

Nhưng Điền Hoành thực sự không cam lòng được Thẩm Lãng tránh được một kiếp này.

– Thái Thú đại nhân, lần này thật cơ hội ngàn năm một thuở, không chỉ có thể đưa Thẩm Lãng vào chỗ chết, hơn nữa còn có thể đem phủ Bá Tước kéo xuống nước. – Điền Hoành nói:

– Then chốt ở chỗ con ả Tống thị này, phủ Thành Chủ cùng phủ Thái Thú hoàn toàn có thể đem con ả đó thành nhân chứng then chốt gọi sang đây.

Ông ta cho rằng, chỉ cần Trương Xung mở miệng, Bá Tước đại nhân căn bản không cách nào từ chối giao ra Tống thị.

– Chỉ khi con ả này đổi giọng, Thẩm Lãng liền khó thoát khỏi cái chết. – Điền Hoành nói.

Ngôn Vô Kỵ nghe không nổi nữa, trực tiếp leo lên xe ngựa.

Trương Xung quay đầu, nhìn Điền Hoành một lúc lâu nói:

– Ngươi còn muốn phải hòa ván này?

Đương nhiên, mấy người ở đây gật đầu.

Trương Xung thản nhiên nói:

– Người ta đi một bước nhìn ba bước, các ngươi lại câu nệ với trước mắt, ham chiến không tha. Ngươi cho là Thẩm Lãng chỉ muốn thắng ván này à? Hắn muốn ngươi chết!

Lời này vừa ra, Điền Hoành không khỏi kinh ngạc.


Thẩm Lãng muốn ông ta chết, điểm ấy Điền Hoành đương nhiên biết.

Vậy mượn Tống thị cắn ngược lại một cái, liền muốn để Điền Hoành chết? Rõ ràng mơ mộng hão huyền!

Phủ Thành Chủ cùng ta quan hệ thế nào? Phủ Thái Thú cùng ta quan hệ thế nào?

Vụ án Tống Sung chết này, Điền Hoành ta đây thoát thân dễ dàng vô cùng.

Trương Xung trực tiếp bước lên xe ngựa, đóng cửa lại, nói:

– Đi giết Điền Thập Tam, chỉ mong các ngươi còn kịp!

– Đi.

Trương Xung ra lệnh một tiếng, xe ngựa phi về hướng quận Nộ Giang, ông ta thậm chí cũng không có dừng lại ở thành Huyền Vũ, đi suốt đêm trở về.

Khi nghe đến lời này, sắc mặt Liễu Vô Nham cùng Trương Tấn chợt biến đổi.

Trong nháy mắt đã hiểu ra.

Không sai, Thẩm Lãng hoàn toàn là đi một bước nhìn ba bước.

Mà bọn họ vẫn còn ham chiến trên án tử của Tống Sung, bố cục như vậy thảo nào Trương Xung phải thất vọng.

Hôm nay Điền Hoành bị bỏ tù.

Nếu là những hành vi tội ác tày trời trước kia của ông ta bị vạch ra trước dân chúng, hậu quả kia sẽ như thế nào?

Mà Điền Thập Tam là người tâm phúc của ông ta, bí mật gì của Điền Hoành mà gã không biết?

Bao nhiêu mạng trên đầu Điền Hoành, mất đầu mười lần cũng không đủ.

– Nhanh lên, nhanh phái người đi giết Điền Thập Tam!

Tức khắc, đám người Trương Tấn, Điền Hoành phái ra ba đợt cao thủ, ở dưới sự che chở bóng đêm, lao vun vút về phía nhà của Điền Thập Tam.

Bên trong phủ Bá Tước.

– Nương tử, không kịp giải thích, nhanh lên ngựa. – Thẩm Lãng nói:

– Võ công của nàng như thế nào? Có phải rất lợi hại không?

Mộc Lan gật đầu nói:

– Ừ.

Vợ à, sao nàng không khiêm nhường thế này.

Thẩm Lãng nói:

– Đối mặt ba đợt cao thủ của Liễu Vô Nham, Trương Tấn, Điền Hoành phái ra, liệu nàng đánh thắng nổi không?

Mộc Lan gật đầu nói:

– Không thành vấn đề.

Lợi hại như vậy? Có chút nghi ngờ nha!

Thẩm Lãng nói:

– Vậy thì nhanh lên, xin nương tử lập tức mang theo cao thủ đến nhà Điền Thập Tam, cứu tính mạng của hắn.

– Hay lắm. – Mộc Lan không nói hai lời, trực tiếp hạ lệnh:


– Kim Hối, Kim Trung, Kim Trình, chọn con ngựa nhanh nhất đi cùng ta.

Thẩm Lãng ngẫm nghĩ mấy giây nói:

– Ta cũng đi.

Mộc Lan nhớ lại một hồi, gật đầu đồng ý.

– Nương tử, ta không biết cỡi ngựa, ta có thể cùng nàng cưỡi một con ngựa được không? – Thẩm Lãng nói:

– Nàng yên tâm, ta tuyệt đối sẽ không táy máy tay chân.

Mộc Lan không nói hai lời, trực tiếp kéo Thẩm Lãng vứt xuống trên lưng ngựa.

– Giá! (*có nghĩa là điều khiển, câu này hay được nài ngựa bên TQ nói)

Mộc Lan mang theo ba cao thủ cùng một tên vô dụng, cưỡi tuấn mã lao ra phủ Bá Tước thật nhanh, phi đến nhà Điền Thập Tam.

Thẩm Lãng thật sự không có động tay động chân.

Không phải hắn không muốn, lúc đầu hắn mượn cơ hội ôm eo thon của nương tử, hoặc là ra vẻ vô tình đụng phải cái nơi động lòng người dưới thắt lưng của Mộc Lan.

Thế nhưng, hắn ngồi ở phía trước Mộc Lan.

Hơn nữa Mộc Lan cưỡi ngựa nhanh như vậy, gần như toàn bộ hành trình Thẩm Lãng đều ôm cổ ngựa, sợ bản thân rớt xuống, đến mức đã quên rằng cái lưng mình đang cọ ngực của Mộc Lan.

So với vậy bầu ngực săn chắc tràn trề kia va chạm, mạng nhỏ vẫn quan trọng hơn.

Trên nửa đường, Kim Trung nhịn không được bèn hỏi:

– Cô gia, chúng ta rõ ràng lúc trước cũng có thể đi cứu Điền Thập Tam, vì sao bây giờ mới đi, đuổi đến vội vội vàng vàng thế này?

Thẩm Lãng liếc Kim Trung một cái.

Ý của ánh mắt kia không rõ ràng sao, trong số mấy người ở đây, chỉ số thông minh của ngươi thấp nhất.

Người khác cũng không hỏi, hết lần này tới lần khác ngươi lại hỏi.

Kim Trình nói:

– Nếu kẻ thù không giết Điền Thập Tam, chúng ta cứu sẽ không có ý nghĩa, liền không cách nào để cho Điền Thập Tam cùng Điền Hoành trở mặt thành thù, liền không cách nào đưa Điền Hoành vào chỗ chết.

Thẩm Lãng nheo mắt lại.

Kim Trình, ngươi biểu hiện vô cùng đáng yêu, ở đây có năm người, chỉ số thông minh của ngươi thứ hai đếm ngược.

Nhà của Điền Thập Tam ở bên ngoài thành Huyền Vũ, xung quanh trước sau nhà gã đều có mười mấy người võ sĩ Hắc Y bang bí mật canh gác theo dõi.

Liễu Vô Nham, Trương Tấn, Điền Hoành phái ra cao thủ bí mật lao nhanh vun vút.

Chỉ không đến nửa canh giờ, mười mấy người liền đi tới bên ngoài căn nhà của Điền Thập Tam.

Điền Hoành phái ra hai nghĩa tử võ công cao nhất, Điền Đại và Điền Thất.

Điền Đại nhìn bóng dáng bên trong cửa sổ, thản nhiên nói:

– Thập Tam, đừng trách lòng dạ nghĩa phụ ác độc. Ngươi biết được quá nhiều, nếu ngươi không chết thì nghĩa phụ liền nguy hiểm.

Chú thích của Bánh: Các anh, các chị, các em, ta cầu phiếu đề cử!

Chú thích của Mèo Thầy Mo: Mai mèo tập trung làm việc, sẽ không up truyện được, sẽ bù sau


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.