Đọc truyện Sử Thượng Tối Cường Chuế Tế – Chương 64: Thật là đáng sợ! Nghịch chuyển kinh người
Thật không hỗ danh đại nhân vật.
Hai người Ngôn Vô Kỵ cùng Trương Xung rõ ràng nghe đến bên ngoài tiếng động ồn ào lớn, lại ra vẻ như không nghe thấy gì cả.
Bá Tước đại nhân nghe được, tức khắc biến sắc, bản năng sẽ phải đứng dậy.
Thế nhưng, phu nhân rất nhanh níu tay áo ông lại.
– Chàng ngốc thế, rõ ràng là âm mưu của địch nhân, chàng còn muốn chủ động ra tiếp cận?
Đàn bà đẹp có đôi mắt biết nói, lời này chẳng giả nửa điểm, phu nhân căn bản cũng không cần mở miệng, chỉ cần một ánh mắt, liền có thể để chồng biết mình nói cái gì.
Thế là, Bá Tước đại nhân cũng ra vẻ không nghe được tiếng ồn ào lớn bên ngoài, âm thầm uống rượu, thế nhưng trong lòng lo lắng hơn ai hết.
Vậy không ai dẫn đầu cũng không được a.
Thẩm Lãng đều có chút nóng nảy, chờ mãi không được thì bản thân ta dẫn đầu ra mặt.
– Thẩm Lãng, bên ngoài hình như có người đang gọi ca. – Tên béo ở lì trong nhà Kim Mộc Thông nói tối hôm nay câu nói đầu tiên.
Tiếp đó, gã liền cảm nhận được ba đạo ánh mắt giết người khác nhau đến từ cha, mẹ và chị gái của gã.
Cổ của gã không khỏi rụt lại, thực sự muốn đem đầu lớn nhét vào bên trong đũng quần cùng chỗ với đầu nhỏ.
Lúc này nội tâm gã chỉ có một thanh âm!
Tối hôm nay, mình chết chắc rồi, mình nhất định sẽ bị đánh chết tươi!
Nhìn thấy Bá Tước đại nhân đang giả bộ ngốc, Thành chủ Liễu Vô Nham chỉ có thể mở miệng nói:
– Bên ngoài sao có tiếng động xôn xao như thế, đi tra hỏi một chút.
Ông ta ở sai võ sĩ phủ Thành Chủ, mặc dù có chút tiếng động lớn nhưng cũng không thể bỏ qua.
…
Một lát sau, hai quan quân rất nhanh tiến vào đại sảnh.
Một là phủ Thành Chủ quan quân, một là phủ Bá Tước bách hộ Kim Trình.
– Chủ nhân, bên ngoài có hơn một nghìn dân chúng bao vây tấn công phủ Bá Tước. – Kim Trình lo lắng nói.
Lần này, sắc mặt Bá Tước cùng phu nhân đều hoàn toàn thay đổi.
Hơn một nghìn người bao vây tấn công? Đó chính là có đại âm mưu.
Mục tiêu không chỉ là muốn đẩy Thẩm Lãng vào chỗ chết, thậm chí là muốn đem phủ Bá Tước cũng kéo xuống nước.
Thành chủ Liễu Vô Nham cả giận nói:
– To gan lớn mật à? Lại bao vây tấn công phủ Bá Tước, bộ muốn tạo phản à? Là ai dẫn đầu!
Phủ Thành Chủ quan quân nói:
– Là dân quân thủ lĩnh Tống Nghị thôn Phong Diệp, hắn tuyên bố con trai của mình vô duyên vô cớ bị cô gia phủ Bá Tước Thẩm Lãng đá chết, mang theo xác con trai, muốn để phủ Bá Tước giao ra Thẩm Lãng, đòi lại một công đạo.
Chuyện này Bá Tước đại nhân là biết.
Thậm chí ông cũng không có mở miệng trách cứ Thẩm Lãng, thật sự là một nhà Tống Nghị quá phận, lại đem con lớn nhất ném ở khe suối chờ chết. Cái súc sinh nhỏ được đại ca của mình cứu một mạng sau chẳng những không cảm kích, ngược lại còn hối thúc cho đại ca chết đi.
Đại Ngốc là bằng hữu duy nhất của Thẩm Lãng, lúc đó xúc động phẫn nộ phía dưới đá ra một chân, mặc dù có chút không lý trí, nhưng Bá Tước đại nhân có thể lý giải.
Sau hắn phái Kim Trung đi tìm Tống Nghị nói chuyện, hơn nữa còn tặng một khoản tiền.
Lúc đó Tống Nghị rõ ràng biểu hiện cảm ơn chảy nước mắt, căn bản không có chút ý kiến truy cứu, hơn nữa con trai của tên đấy căn bản không có nguy hiểm đến tánh mạng, thế mà hôm nay lại chết?
Bá Tước đại nhân cảm giác sâu sắc rằng đối phương ác độc.
Thành chủ Huyền Vũ Liễu Vô Nham sau khi nghe xong bèn nói:
– Thẩm Lãng cô gia là người đọc sách, làm sao có thể có hành vi như thế?
Tiếp tục, ông ta đứng lên nói:
– Ngôn tiên sinh, Thái Thú đại nhân, Huyền Vũ Bá, chuyện này quan hệ đến danh dự phủ Bá Tước, không bằng gọi vào đây tra ra cái manh mối như thế nào?
Ngôn Vô Kỵ cùng Trương Xung đương nhiên sẽ không mở miệng, lấy tư cách đại nhân vật bọn họ ngồi ở chỗ này là được rồi, nếu như còn muốn mở miệng trợ giúp, vậy mất thân phận.
Bá Tước Huyền Vũ Kim Trác biết, hôm nay phiền phức lớn đến rồi.
Đối phương phải trả giá một cái mạng để giết chết con rể ông ta.
Kế tiếp sẽ phát sinh cái gì, ông dùng ngón chân cũng có thể nghĩ ra được.
Ông ta liền phải đối mặt một lựa chọn: Hoặc là hi sinh bỏ đi Thẩm Lãng, hoặc là phủ Bá Tước cũng bị kéo xuống nước.
Phu nhân lại đang bên cạnh kéo kéo tay áo của ông.
Đôi mắt biết nói kia chỉ trừng một cái, để Bá Tước hiểu bà muốn nói gì.
– Nếu chàng dám bỏ Lãng nhi, thiếp tuyệt đối không tha cho chàng đâu.
Bá Tước đại nhân đưa đi một đường ánh mắt:
– Ngươi yên tâm, vi phu là người như vậy à? Ta tuyệt đối sẽ không hi sinh Lãng nhi!
Ánh mắt của Bá Tước phu nhân trở nên dịu dàng mà lại kiên định:
– Có cửa ải gì khó khăn, vợ chồng chúng ta cùng nhau vượt qua.
Bá Tước đại nhân nhìn bằng ánh mắt dịu dàng:
– Có vợ như nàng, còn cầu mong gì nữa.
Thật không hỗ danh ân ái phu thê, căn bản liền không cần dùng miệng giao lưu, trực tiếp dùng ánh mắt giao lưu.
Đây mới thực sự là bạn tri kỷ!
Hít một hơi thật sâu, Bá Tước đại nhân lấy lại tinh thần, làm tốt chiến đấu chuẩn bị.
– Để cho bọn họ vào đây!
…
Một lát sau!
Hai người Điền Hoành, Tống Nghị mang xác một thiếu niên đi đến.
Còn có một phu nhân chật vật không thể tả, tóc tai bù xù, mắt sung huyết, trên người bị thương, dáng vẻ tiều tụy, trên người thậm chí còn có mùi khai nước tiểu
Bi phẫn của bà, đau lòng tang thương của bà, nhìn đã thấy không phải ra vẻ, thật đến không thể thật hơn.
Sau khi đi vào, Tống Nghị trực tiếp quỳ xuống, chỉ vào Thẩm Lãng kêu thất thanh:
– Tên giặc, ngươi trả mạng cho con trai ta.
Mặt của Bá Tước đại nhân không chút thay đổi.
Thành chủ Liễu Vô Nham lấy tư cách chủ quan, chợt vỗ bàn một cái lạnh lùng nói:
– Ở đây là vùng nào? Sao dám làm chuyện ồn ào xôn xao?
Tống Nghị không ngừng dập đầu nói:
– Thành chủ đại nhân, Bá Tước đại nhân, mời các ngài vì tiểu dân làm chủ a!
Ông ta biết rất rõ ràng sứ giả Tổng đốc đại nhân, Thái Thú đại nhân cũng ở đây, lại ra vẻ hoàn toàn không biết.
Thành chủ Liễu Vô Nham nói:
– Phát sinh chuyện gì, ngươi kể đầu đuôi câu chuyện.
Tống Nghị nức nở nói:
– Thẩm Lãng ở rể phủ Bá Tước lúc trước, đã từng là một tên dân bình thường thôn Phong Diệp, hắn từ nhỏ tính tình lầm lì cùng tất cả mọi người quan hệ cũng không tốt, cùng Tống Sung nhà tiểu dân lại càng thêm mâu thuẫn, nhưng chẳng qua là mâu thuẫn nhỏ mà thôi, ai có thể nghĩ tới tên tiểu nhân Thẩm Lãng này lấy oán trả ơn, đắc chí càng ngông cuồng hơn.
Nói đến đây, Thành chủ Liễu Vô Nham nhíu mày một cái.
Cáo trạng thì ngươi chỉ cần nói cho rành mạch là được, còn kể lể dài dòng làm cái gì?
Tống Nghị tiếp tục nói:
– Thẩm Lãng tiểu nhân đắc chí, sau khi ở rể phủ Bá Tước lập tức khẩn cấp trở lại trong thôn diễu võ dương oai. Bởi vì con tiểu dân Tống Sung cùng hắn từng có mâu thuẫn, hắn trực tiếp vọt tới trong nhà ta, làm trò trước mặt thê tử tiểu dân, đồng thời một chân đá trúng hạ thể con tiểu dân, chờ tiểu dân đem con trai đưa đến thành Huyền Vũ cứu trị đã không còn kịp rồi, nó rõ ràng bị tên súc sinh Thẩm Lãng này đá chết.
Tiếp đó, Tống Nghị đẩy hắn con trai Tống Sung y phục trên người.
Trên người rất nhiều vết thương, nhìn thấy mà giật mình.
Nhất là chỗ hạ thể, sưng như ấm trà, miệng ấm trà còn đặc biệt nhỏ.
– Mấy vị đại nhân xem này, Thẩm Lãng ác độc cỡ nào, lại với con trai của tiểu dân hạ độc thủ như vậy, con trai của tiểu dân chẳng qua tranh cãi mấy câu với hắn mà thôi. – Tống Nghị gào khóc:
– Hôm nay tiểu dân người đầu bạc tiễn người đầu xanh, đã sớm không muốn sống, đánh bạc cái tánh mạng này cũng muốn lấy lại công đạo, xin mấy vị đại nhân vì tiểu dân làm chủ.
Kim Mộc Lan bỗng nhiên hỏi:
– Con trai ngươi khi nào chết?
Tống Nghị nói:
– Sau khi trúng đòn hiểm của Thẩm Lãng đã chết ngay đêm hôm ấy.
Kỳ thực Tống Sung là hôm qua mới được Điền Hoành để cho người ta giết chết, nhưng lúc này nhưng không có pháp y lợi hại gì, có thể phán đoán thời gian chết chính xác.
Kim Mộc Lan nói:
– Vậy ngươi lúc đó vì sao không đến phủ Bá Tước lấy lại công đạo, luôn luôn chờ đến lúc này mới đến?
Tống Nghị nói:
– Bởi vì tiểu dân sợ a, sau khi con tiểu dân Tống Sung chết, tiểu dân lập tức liền muốn tới phủ Bá Tước lấy lại công đạo. Nhưng thật không ngờ có một người tìm được, hắn ta tự xưng là tâm phúc Bá Tước đại nhân, cho tiểu dân một khoản tiền vàng, đồng thời uy hiếp tiểu dân không cần lắm miệng, bằng không liền giết cả nhà của tiểu dân, còn không có con trai, còn có thể sinh nữa.
Tức khắc, sắc mặt Bá Tước đại nhân tái xanh.
Lẽ nào những năm gần đây ông ta bảo thủ cẩn thận, thực sự để cho người ta cảm thấy phủ Bá Tước Huyền Vũ đã không để cho người sợ hãi à?
Bá Tước Huyền Vũ nhìn Điền Hoành một cái, thản nhiên nói:
– Điền Hoành, vì sao ngươi ở đây?
Điền Hoành nói:
– Khởi bẩm Huyền Vũ Bá, đây Tống Nghị là Thập nhân trưởng dân quân, là thuộc hạ của thần, thân làm trưởng quan của hắn, có trách nhiệm vì hắn lấy lại công đạo.
Kỳ thực, lúc này Điền Hoành không nên tới.
Ông ta và Thẩm Lãng có oán hận cũ, cho nên căn bản không nên xuất hiện ở trong trường hợp này.
Nhưng ông ta thực sự nhịn không được a, ông ta và Thẩm Lãng thù sâu như biển, thực sự nghĩ muốn đích thân đem tên súc sinh tiểu bạch kiểm này đưa vào chỗ chết.
Thành chủ Liễu Vô Nham nói:
– Tống Nghị, ngươi luôn miệng nói Thẩm Lãng đánh chết con của ngươi, có thể chứng cứ gì nào?
Tống Nghị nói:
– Ngày đó Thẩm Lãng vọt vào nhà ta, rất nhiều người đều gặp được, có thể làm chứng cho ta.
Thành chủ Liễu Vô Nham nói:
– Truyền nhân chứng.
Một lát sau, bốn tên dân thôn Phong Diệp đi đến, toàn bộ cũng là thanh tráng dân quân.
– Tiểu nhân chính mắt thấy được Thẩm Lãng tiến vào Tống Nghị trong nhà, có thể làm chứng.
Bốn người đồng thời mở miệng làm chứng.
– Tiểu nhân còn nghe được Thẩm Lãng sau khi tiến vào trong nhà Tống Nghị, bên trong truyền đến tiếng đùa giỡn, tiểu nhân có thể làm chứng.
Thành chủ Liễu Vô Nham nói:
– Thẩm cô gia, ngươi có lời gì nói?
Thẩm Lãng thậm chí cũng không có đứng lên, vô tội nói:
– Đúng là ta từng vào nhà Tống Nghị, nhưng ta không có đánh người, ta đến đưa bạc. Đại Ngốc là bạn tốt của ta, ta đưa bạc cho Tống thị, để cho bà ta sau này cho Đại Ngốc ăn no.
Tống Nghị lạnh lùng nói:
– Ngươi nói láo, rõ ràng là ngươi một chân đá chết con trai của ta Tống Sung, vợ ta ở bên cạnh chính mắt thấy được, dân thôn Phong Diệp cũng ở bên ngoài nghe thấy tiếng đùa giỡn trêu ghẹo.
Thành chủ Liễu Vô Nham nói:
– Tống thị, ngươi xác định ngươi thấy được?
Hai mắt Tống thị tức khắc tràn đầy thù hận, cắn răng nghiến lợi nói:
– Dân phụ xác định đã thấy được.
Tống Nghị ra sức dập đầu chảy máu nói:
– Mấy vị đại nhân, xin hãy cho tiểu dân một công đạo.
Điền Hoành nói:
– Căn cứ luật pháp Việt quốc của chúng ta, giết người đền mạng, hoàng tử phạm pháp còn cùng tội như thứ dân, huống chi Thẩm Lãng chẳng qua là người ở rể phủ Bá Tước. Xin chư vị đại nhân cùng Bá Tước đại nhân lo liệu công chính, vì thuộc hạ của thần đòi lại một công đạo.
Thành chủ Liễu Vô Nham khổ sở nói:
– Huyền Vũ Bá, căn cứ luật pháp, người giết người quả thực phải đền mạng. Không bằng… Để Thẩm Lãng cô gia theo chúng ta để tra rõ mọi chuyện thì sao?
Lúc này, đám bang chúng Hắc Y bang bên ngoài phủ Bá Tước cùng hô vang:
– Giết người đền mạng, giết người đền mạng.
Nhưng mà, nhưng vào lúc này.
Tống thị bỗng nhiên cắn răng nghiến lợi nói:
– Mấy vị đại nhân, dân phụ chính mắt thấy được chồng dân phụ Tống Nghị điên cuồng đánh tàn nhẫn con trai, đồng thời một chân đạp bay nó. Mà con trai lúc đầu bị thương không nặng, đưa đi thành Huyền Vũ cứu trị sắp khỏi, nhưng Điền Hoành đại nhân trước tới thăm xong, con dân phụ lại chẳng biết tại sao liền chết.
Tiếp đó, Tống thị quỳ xuống dập đầu, thanh âm như là chim quyên khấp huyết.
– Nhất định là Điền Hoành giết chết con trai của dân phụ, hơn nữa hắn còn thúc ép dân phụ vu cáo Thẩm Lãng, bằng không liền muốn giết cả nhà dân phụ. Xin chư vị đại nhân vì dân phụ làm chủ, giết người đền mạng, nợ máu trả bằng máu.
Nghe những lời này từ Tống thị, tức khắc mọi người như là sét đánh ngang tai, bị sốc đến choáng váng.
…
Chú thích của Bánh: Các vị khách quan đại lão gia, thưởng mấy tờ phiếu đề cử a, lạy các ngài!