Đọc truyện Sử Thượng Đệ Nhất Mật Thám – Chương 110: Quyết đấu kết thúc! Vân Trung Hạc miểu sát Mạc Thu!
Dịch: Chưởng Thiên
***
Lưu ý: Các site khác vui lòng re-up sau 24 tiếng! Xin hãy tôn trọng người dịch! Chân thành cảm ơn!
– —
Thời tiết hôm nay dường như cũng ủng hộ màn kịch sắp tới. Mấy hôm trước vẫn là trời quang mây tạnh, tinh không vạn lý, vậy mà nay mới sáng ngày ra đã âm trầm, ngột ngạt. Ngước nhìn lên chỉ thấy toàn mây đen.
Nhưng vậy cũng tốt. Ít nhất cũng đỡ nóng được một chút.
Thời tiết tháng sáu ở Vô Chủ chi địa này đúng là nóng quá sức tưởng tượng, cứ như một cái lò thiêu khổng lồ vậy.
Nhất là lúc giữa trưa. Cảm tưởng nắng như muốn lột da người.
Đám tai to mặt lớn cũng nghi ngờ rằng sở dĩ hai đại đế quốc đã tập kết xong trăm vạn đại quân nhưng vẫn chưa khai chiến cũng bởi vì thời tiết quá nóng, tốt nhất nên đợi đến khi trời trở lạnh hãy bắt đầu.
Gần đây, Vô Chủ chi địa quả thực đã phát sinh rất nhiều đại sự.
Lần này cũng không ngoại lệ. Rất đông người hiếu kỳ đã mò đến xem náo nhiệt.
Trận đấu võ hôm nay đúng là đỉnh điểm cao trào. Quá sức hoang đường! Cách biệt quá xa!
Chứng kiến một người bị giết chết, chứng kiến một gia tộc diệt vong quả là chuyện có ý nghĩa.
Đương nhiên, mọi người đều đã biết kết quả của cuộc đấu này.
Nhưng nội tâm con người vốn rất khó lường. Tuy bản thân đã sớm biết kết quả, nhưng vẫn cứ tò mò không chịu được.
Từ sáng sớm, binh lính hai nhà Mạc thị và Tỉnh thị, còn cả lực lượng duy trì trật tự của Chư Hầu liên minh đã tề tựu đông đủ.
Hơn năm ngàn người.
Người đến xem náo nhiệt cũng bắt đầu kéo đến sau đó không lâu.
Có điều cá đám hóng hớt này đều là tiểu miêu tiểu cẩu, không đáng nhắc tới.
Giữa trưa, sau giờ dùng cơm, đám chư hầu tai to mặt lớn mới xuất hiện đầy đủ. Tổng cộng ba mươi mấy vị đại lão, kèm theo là bầu đoàn thê tử hai mươi mấy người nữa.
Tỉnh Trung Nguyệt và Mạc Dã thành chủ xuất hiện cuối cùng.
Thế nhưng vị trí tôn quý nhất trên khán đài vẫn trống không.
Vân Trung Hạc hơi ngạc nhiên một chút. Chẳng lẽ lão già Đạm Đài Diệt Minh kia không đến? Lẽ nào Đạm Đài Phù Bình sẽ ra mặt thay cha.
Vài phút sau.
Một gã công tử mặc cẩm bào, xung quanh có binh lính của Đạm Đài gia tộc hộ vệ dưới chậm rãi bước tới khu vực trung tâm.
Toàn trường mấy ngàn người lập tức bật đậy, chỉnh chỉnh tề tề đứng lên nghênh đón.
Chúng tinh phủng nguyệt. Bách điểu triều hoàng.
Thậm chí, bầu trời đang đầy mây đen vậy mà cũng nứt ra một cái khe để ánh mặt trời lọt xuống, phủ lên mặt nam tử này.
Người hắn như phát tán kim quang vậy, càng thêm tuấn mỹ vô địch, quý khí vô song.
Vân Trung Hạc lúc này đang nghiến răng nghiến lợi, rủa thầm: “Phàm là kẻ đẹp trai hơn ta ắt phải chết!”.
Đương nhiên, hắn tuyệt đối sẽ không thừa nhận gã công tử kia đẹp trai hơn mình.
Nhưng không thể phủ nhận, nam tử mặc cẩm bào này cực kỳ anh tuấn, khí chất vừa tôn quý lại lãnh khốc.
Vừa nhìn đã biết là Thiên chi kiêu tử.
Khí chất ấy, ánh mắt ấy, đúng là kẻ sinh ra để bễ nghễ thiên hạ.
Quá quắt rồi đấy! Vân Trung Hạc ta mới là nhân vật chính. Vậy mà nhà ngươi lại cướp đi toàn bộ phong quang là sao?
Muốn gì hả?
Vân Trung Hạc đã nhận ra kẻ mới tới là ai. Chính là thế tử của Đạm Đài gia tộc, cũng là một môn đệ của Bạch Vân thành, Đạm Đài Kính.
Đệ nhất mỹ nam tử của Vô Chủ chi địa.
Đệ nhất công tử của Vô Chủ chi địa
Đệ nhất thanh niên cao thủ của Vô Chủ chi địa.
Năm xưa, kẻ này từng được coi là vị hôn phu tiềm năng nhất của Tỉnh Trung Nguyệt, là nam tử duy nhất ở Vô Chủ chi địa xứng đôi với Tỉnh Trung Nguyệt.
Tuy Tỉnh Ách và Đạm Đài Diệt Minh đã có hôn ước, nhưn trong mắt của mọi người, Đạm Đài Kính và Tỉnh Trung Nguyệt mới đúng là một đôi trời sinh, là Kim Đồng Ngọc Nữ chân chính.
Nếu Vân Trung Hạc khôi phục chân diện mục rồi đứng cạnh Đạm Đài Kính thì sẽ thế nào?
Hắn vẫn như thế, vẫn cực kỳ tuấn mỹ, xinh đẹp, thậm chí là yêu diễm.
Nhưng tướng mạo của Đạm Đài Kính quả thực càng thêm tôn quý, lãnh khốc, vừa nhìn đã cảm thấy y ở một đẳng cấp hoàn toàn khác biệt.
Không giống như vẻ phản diện, dâm dật của Vân Trung Hạc.
Dù sao xuất thân của cả hai khác nhau một trời một vực. Vân Trung Hạc do ăn mày nuôi lớn, từ bé đã sống với đám lưu manh.
Biểu hiện của vị Đạm Đài Kính công tử này vô cùng ngạo mạn. Trong mắt y hết thảy đều là sâu kiến, chỉ có Tỉnh Trung Nguyệt là xứng tầm.
Hắn nhìn Tỉnh Trung Nguyệt bằng ánh mắt cực kỳ bá đạo, vừa mang đậm dục vọng độc chiếm cường đại, nhưng cũng hết sức kiêu ngạo. Ta thèm vào lấy lòng ngươi. Nhưng ta biết rõ Vô Chủ chi địa này chỉ có Đạm Đài Kính ta mới xứng với Tỉnh Trung Nguyệt ngươi. Không thể có kẻ thứ hai.
Sau khi tùy tiện đối đãi một vài gã chư hầu tìm đến nịnh nọt, Đạm Đài thế tử điềm nhiên ngồi xuống vị trí trung tâm.
Kỳ quái, thái độ của đám chư hầu đối với Đạm Đài Kính còn bợ đỡ hơn cả khi gặp mặt Đạm Đài Diệt Minh.
Có lẽ bởi vì đời này Đạm Đài Diệt Minh chưa chắc sẽ xưng vương, nhưng Đạm Đài Kính nhất định sẽ xưng vương.
Một khi lợi thế trong cuộc chiến của hai đại đế quốc nghiêng hẳn về một bên, Đạm Đài gia tộc sẽ lựa chọn gia nhập vào một đế quốc nào đó, nhất định có khả năng được phong vương.
Kể cả khi đôi bên bất phân thắng bại, hoặc lưỡng bại câu thương, Đạm Đài gia tộc cũng sẽ thừa cơ quật khởi, cuối cùng cũng sẽ xưng vương.
Cho nên đông đảo chư hầu ở đây không chỉ coi Đạm Đài Kính như một thế tử bình thường, mà đã xem hắn như một vị vương giả tương lai.
Có điều nhân vật chính hôm nay vẫn là Vân Trung Hạc và Mạc Thu.
Không! Đúng ra thì nhân vật chính trong mắt mọi người hôm nay chỉ có một, đó là Mạc Thu.
Bởi lẽ Vân Trung Hạc sẽ chết rất nhanh thôi. Hiện giờ cũng bắt đầu đếm ngược được rồi.
Còn Vân Trung Hạc hiện giờ đang vô cùng sốt ruột.
Sau khi cái tên Đạm Đài Kính chết tiệt kia mò đến, mây đen trên trời đã tản bớt đi, để lộ mặt trời.
Có quỷ à?
Thiên lôi của ta có xuất hiện đúng giờ nữa không vậy?
Lượng Tử tính ra xác suất phát sinh là 86%. Chẳng lẽ 14% không phát sinh còn lại là vì Đạm Đài Kính xuất hiện hay sao?
Nếu đúng vậy thì quả là xui tận mạng.
Đạm Đài Kính nhà ngươi không hảo hảo rụt đầu rụt cổ ở Bạch Vân thành đi, còn chạy đến chỗ ta thể hiện cái gì vậy?
…
Đúng 12giờ 15 phút trưa!
Khán đài đã chật ních người xem.
Tính cả quân đội, cùng với số khách phát sinh thì tổng cộng đang có bảy, tám ngàn người đến chứng kiến trận tỷ võ này.
Đúng là một sân khấu hoành tráng.
Đường kính võ đài vốn chỉ có mười lăm mét, nhưng là về sau đã mở rộng thêm mười mét nữa. Chính giữa là một đồ án Thái Cực khổng lồ. Hai cái chấm tròn của Thái Cực đồ chính là nơi Mạc Thu và Vân Trung Hạc sẽ đứng.
Vân Trung Hạc đứng tại Thiếu Dương, thuộc về lãnh địa của Tỉnh thị.
Mạc Thu đứng tại Thiếu Âm, cũng là nơi thuộc về Mạc thị.
“Đùng… đùng… đùng… đùng… ”
Tả trưởng sử của Chư Hầu liên minh, cũng là chủ bộ tiền nhiệm của Đạm Đài gia tộc đọc to khế ước sinh tử.
Nội dung không có gì mới mẻ.
Thượng đài luận võ, có thể dùng tất cả thủ đoạn để diệt sát đối phương
Phe thắng lợi sẽ vĩnh viễn chiếm được khu vực 1300 cây số vuông, Lạc Diệp lĩnh.
Cuối cùng là hỏi khế ước giấy sinh này có vấn đề gì không? Đôi bên có bằng lòng tuân thủ hay không?
“Tuân thủ!”
“Tuân thủ!”
Sau đó, đến một màn là kiển tra thân phận.
Kể ra thì dông dài phức tạp.
Nhưng mấy ngày trước, Đạm Đài Diệt Minh đã đích thân lưu lại ấn ký trên người Mạc Thu và Vân Trung Hạc. Cái thứ này là một loại ấn ký đặc thù, không thể giả mạo.
Trước kiểm tra ấn ký này, sau lại kiểm tra vân tay và thủ ấn, cuối cùng là tướng mạo.
Không có gì bất thường!
Thủ tục đã xong, song phương thượng đài.
Vân Trung Hạc nắm chặt thời gian, đến từng giây một.
Mỗi tích tắc lúc này đều cực kỳ quý giá.
Lúc này hắn phải để cho Lượng Tử giá thân, mới có thể nhận biết thời gian chuẩn xác nhất.
12 giờ – 30 phút – 39 giây.
Chừng năm phút nữa mới có sấm sét.
Nhưng đã đến lúc thượng đài.
Vân Trung Hạc tận lực kéo dài thời gian, bắt chước lối bước chân ngỗng của đám quan lại mà bước từng bước một, thoạt trông khôi hài vô cùng.
Nhưng mọi người đều thông cảm cho hắn. Thậm chí cả Mạc Thu cũng có chút cảm thông với hắn.
Chẳng phải Vân Trung Hạc đang bước trên Hoàng Tuyền Lộ hay sao? Tâm lý không muốn chết sớm cũng là chuyện thường tình.
Bằng không, một khi khai chiến, Vân Trung Hạc chắc chắn phải chết.
Tuy đã tận lực kéo dài thời gian, thậm chí đi như bò lên võ đài, Vân Trung Hạc cũng chỉ mua thêm được một phút đồng hồ.
Hai người rốt cuộc đã vào vị trí, đứng đúng ở hai chấn tròn trên Thái Cực Đồ.
Vị trí Mạc Thu đang đứng là nơi sẽ bị thiên lôi bổ xuống.
Lúc này, trên trời gió cuộn mây vần.
Mây đen từ đâu kéo đến, nuốt chửng ánh mặt trời, rồi bắt đầu hạ thấp.
Ô vân áp đỉnh.
Không khí lúc này ngột ngạt, khó thở vô cùng.
Khung cảnh trời đất lúc này như một bức tranh thủy mặc tái hiện một sự kiện lịch sử trọng đại.
Lúc này, Vân Trung Hạc đã chắc chắn sẽ không có gì ngoài ý muốn phát sinh.
Nhưng lúc này mới chỉ 12 giờ 31 phút a. Còn phải đợi hơn bốn phút nữa.
Dây dưa một phút đồng hồ còn được. Đằng này lại phải kéo dài tận bốn phút?
Chỉ cần tiếng chiêng khai chiến vang lên, Mạc Thu chỉ cần một giây là có thể lấy mạng Vân Trung Hạc.
Vân Trung Hạc đang định mở miệng quấy rối một chút, ngăn cản người gõ chiêng.
Còn phải đợi hơn ba phút nữa.
Nhưng lúc này, số 9 Lượng Tử đang chiếm quyền điều khiển. Tên này không động đậy chút nào, cứ đứng ngây ra đó như trời trồng vậy.
Mẹ nó! Quên mất là tên điên này không sợ chết.
“Keng!”
Rốt cuộc khai chiến.
đ…! đ…! đ…! Bản dịch được đăng tải sớm nhất ở bachhngocsachh.
Trong khoảnh khắc, toàn trường đồng loạt nín thở trừng mắt, bởi vì sắp xảy ra miểu sát.
Không thể chớp mắt a!
Nhưng Mạc Thu không lập tức ra tay như Vân Trung Hạc mô phỏng.
Y đang ngước nhìn Đạm Đài Kính.
Đạm Đài Kính ngoài ý muốn xuất hiện, khiến Mạc Thu cảm thấy bị khiêu khích.
Mạc Thu cũng là thiên chi kiêu tử ở Vô Chủ chi địa này. Nhưng gã Đạm Đài Kính vừa hiện thân đã trở thành nhân vật trung tâm.
Đạm Đài Kính ngươi cùng lắm là xuất thân tốt hơn ta một chút, tuấn mỹ hơn ta một chút.
Luận tâm cơ, luận mưu trí, chắc gì ngươi đã bằng Mạc Thu này?
Kẻ nào cũng xem ngươi là vương giả tương lai. Lúc ở Bạch Vân thành, ngươi cũng là đệ tử dòng chính?
Còn Mạc Thu vắt hết óc, dùng đủ loại thủ đoạn hèn hạ cũng chỉ vì một cái Lạc Diệp lĩnh nho nhỏ.
Đạm Đài Kính ngươi dựa vào cái gì để có được hết thảy, lại còn muốn xưng vương?
Dựa vào cái gì mà tất cả lại cho rằng ngươi và Tỉnh Trung Nguyệt chính là một đôi trời sinh? Tại sao không có ai nói ta và Tỉnh Trung Nguyệt mới thật sự là một đôi?
Mạc Thu ta thông minh tuyệt đỉnh, trí kế vô song, tâm ngoan thủ lạt cỡ nào chứ? Ta kém Đạm Đài Kính ngươi ở chỗ nào?
Hoá ra Mạc Thu cảm thấy trận quyết đấu với Vân Ngạo Thiên vốn chẳng có vị gì, cũng chỉ vì lợi ích gia tộc.
Nhưng có Đạm Đài Kính ở đây, y mới cảm thấy chuyện mình đánh nhau sống chết với một gã phế vật là một sự sỉ nhục.
Mặc dù Đạm Đài Kính chẳng hề nói một câu, nhưng y có thể cảm nhận được sự miệt thị từ ánh mắt đối phương.
Mạc Thu bi phẫn cực độ, sát khí trùng thiên.
Cho nên dù tiếng chiêng khai chiến đã vang lên, y vẫn không thèm động thủ.
Mạc Thu chậm rãi liếc nhìn toàn trường, rồi dừng lại trên khuôn mặt Vân Trung Hạc.
“Vân Ngạo Thiên. Việc ta đứng cùng ngươi đứng trên võ đài này đúng là một điều nhục nhã.”
“Ngươi trói gà không chặt, xuất thân ti tiện, khác gì chó hoang, chuột đồng.”
“Ngươi tự cao tự đại, nghĩ mình thông minh, chẳng qua chỉ là chút tài mọn.”
“Ngươi chỉ biết bám váy nữ nhân, chỉ biết kì kĩ dâm xảo.”
“Loại bọ chét như ngươi không xứng luận võ cùng ta. Thậm chí giết ngươi chỉ tổ bẩn kiếm của ta.”
Chửi cái bọn trộm cắp ti tiện như SSTruyen.com cũng bửn mồm ta. Dịch bởi bé Thiên [email protected]@ch.
Mạc Thu nghĩ người đứng sau cuộc so văn chọn rể ở nhà Đạm Đài chính là Ninh Thanh.
Y là không tin một kẻ lưu manh ti tiện như Vân Trung Hạc có thể viết ra những thi từ cao minh như vậy. Tuyệt đối không thể!
Cho nên Vân Trung Hạc chỉ giỏi quỷ kế đa đoan, kì kĩ dâm xảo.
Chỉ có lớn tiếng thoá mạ Vân Trung Hạc mới giúp Mạc Thu nguôi ngoai phần nào oán khí mà Đạm Đài Kính mang đến cho hắn.
Nhưng Vân Trung Hạc lại vỗ đùi khen hay.
Mắng nữa đi! Chửi nữa đi! Tiếp tục kéo dài thời gian giúp ta nào.
“Quyết đấu hôm nay không phải vì bản thân ta, mà chính là vì Vô Chủ chi địa. Ta tru sát gian tặc Vân Ngạo Thiên, trừ hại cho Vô Chủ chi địa.”
“Tỉnh Trung Nguyệt thành chủ! Ngươi có biết vì sao Liệt Phong cốc thảm hại như ngày nay không? Chính vì ngươi không có đức hạnh, trọng dụng hạng người ti tiện như Vân Ngạo Thiên. Hôm nay ta sẽ vì ngươi mà chém chết con chuột nhắt này. Không cần cám ơn!”
Sắp tới rồi! Sắp rồi…
12 giờ – 35 phút – 20 giây.
Còn 25 giây nữa thôi.
Mây đen cứ thế ngùn ngụt kéo đến, đáng sợ vô cùng.
Giống như trời sắp sập xuống vậy.
Đấu trường tĩnh lặng vô cùng. Gió ngừng thổi; cây ngừng lay.
Mạc Thu phẫn nộ quát lớn: “Hôm nay, ta giết Vân Ngạo Thiên như giết heo giết chó.”
“Cây kiếm giết tặc tử này đã ô uế. Ta cũng không cần kiếm này nữa.”
“Giết con chuột nhắt ti tiện kia là nỗi sỉ nhục của Mạc Thu ta. Nhưng takhông thể không giết. Vì Vô Chủ chi địa trừ hại!”
Sau đó, Mạc Thu bỗng nhiên tuốt kiếm, chỉ chực xông về phía Vân Trung Hạc.
Tất cả mở to hai mắt.
Đến rồi!
Vân Ngạo Thiên phải chết!
Khí thế bực này cơ mà. Nhất định chém hắn thành hai khúc.
Không thể chớp mắt!
Miểu sát tới rồi!
Dù Thần Tiên hạ phàm cũng không cứu được mạng Vân Trung Hạc.
Mạc Thu cấp tốc vận khí, ngưng tụ mười thành công lực. Tiếp đó, y sẽ lao đi như đạn pháo, nhất kích tất sát.
Không phải bổ đôi, mà muốn chém Vân Trung hạc thành muôn mảnh.
“Giết! Giết! Giết! Vân Ngạo Thiên, chết đi!”
Nhưng đúng lúc này, Vân Trung Hạc thấp giọng nói một câu: “Mạc Thu thiếu chủ, Yến Biên Tiên đại nhân muốn ta truyền cho ngươi một câu.”
Mạc Thu lập tức ngẩn ra, đứng nguyên tại chỗ.
Cái tên này quả thực đã doạ được Mạc Thu, khiến y liên tưởng đến rất nhiều hồi ức đáng sợ.
Yến Biên Tiên! Gã này là một Ác Ma đúng nghĩa, cũng là nhân vật đáng sợ nhất, lợi hại nhất mà Mạc Thu từng gặp
Vân Trung Hạc bỗng nhiên chỉ tay lên trời, hô lớn: “Tặc tử Mạc Thu! Ngươi bày ra thảm án Bạch Ngân, giết chết mấy ngàn sinh mạng vô tội. Trời oán đất giận. Cẩu tặc như ngươi ắt trời tru đất diệt.”
“Mạc thị gia tộc, cướp đoạt Lạc Diệp lĩnh của Tỉnh thị chúng ta. Thiên bất dung gian!”
“Vân Ngạo Thiên ta đại biểu chính nghĩa. Thay trời hành đạo! Tru sát nhà ngươi!”
“Lão thiên gia! Giết chết giặc này! Thiên tru Mạc Thu!”
Vân Trung Hạc dùng hết khí lực bình sinh rống lên thật lớn. Hơn nữa, hắn còn kết hợp với giọng nói quỷ dị của số 9 Lượng Tử.
Lời hắn nói vang vọng toàn trường.
Mạc Thu kinh ngạc, sau đó dữ tợn cười lạnh. Vân Ngạo Thiên, ngươi sắp chết đến nơi, còn muốn hồ ngôn loạn ngữ.
Lúc này, bộ dạng của Vân Trung Hạc giống như có quỷ thần nhập thân. Hằn điên cuồng thét lớn:
“Thiên tru Mạc Thu!”
“Thiên tru Mạc Thu!”
“Thiên tru Mạc Thu!”
Mạc Thu giơ kiếm chỉ trời, ngưng tụ chân khí toàn thân một lần nữa. Mắt thấy y sẽ lao bắn đi như mũi tên, chém Vân Trung Hạc thành muôn mảnh.
Giết! Giết! Giết!
Vân Trung Hạc tay chỉ trời, miệng cuồng hống.
Ầm…
Mây đen trên trời cuộn lên mãnh liệt.
Một tia sét khổng lồ hào quang chói mắt, tung hoành mấy vạn trượng, như du long uốn mình từ trên trời lao xuống.
Đất trời biến sắc.
Chỉ trong tích tắc, thần lôi kinh thiên này đã bổ xuống khu vực võ đài, mà lại nhằm đúng chỗ Mạc Thu đang đứng
Lôi điện đánh trúng thanh bảo kiếm dang chĩa lên trời của Mạc Thu.
Ầm…
Tiếng sét đánh chát chúa!
Bạch quang chói mắt!
Thân thể Mạc Thu như diều đứt dây bị đánh bay đi mấy chục mét.
Bế mặt võ đài xuất hiện một cái hố lớn, đen sì, khét lẹt.
Chỗ gốc cây bị Tỉnh Trung Nguyệt chém đứt bị đánh cho nứt toác.
Thiên địa chi uy, người người khiếp sợ.
Đây là thứ mà con người vĩnh viễn không thể đối kháng!
Chấn động toàn trường.
Hết thảy trở lại bình thường.
Trên võ đài lúc này chỉ còn lại một mình Vân Trung Hạc đang nhất chỉ hướng thiên.
Còn Mạc Thu nằm xụi lơ trên mặt đất, không hề nhúc nhích. Toàn thân cháy đen, còn đang bốc khói.
Vân Trung Hạc thu tay lại, tạo thành hình súng ngắn đưa lên miệng thổi phù một cái, rồi thản nhiên nói: “Ta kêu gọi thiên lôi, tru sát tặc tử Mạc Thu.”
Luận võ kết thúc!
Mạc Thu một mạng ô hô chỉ trong tích tắc!
…
Tác giả: Canh hai đưa lên. Chư vị ân công đừng quên nguyệt phiếu a. Đừng để ta kêu gào vô lực như vậy chứ! Bánh Ngọt liều mạng dập đầu!
– —
Lưu ý: Các site khác vui lòng re-up sau 24 tiếng! Xin hãy tôn trọng người dịch! Chân thành cảm ơn!