Sử Thượng Đệ Nhất Mật Thám

Chương 111: Vân Ngạo Thiên vạn tuế! Kết cục hoa lệ!


Đọc truyện Sử Thượng Đệ Nhất Mật Thám – Chương 111: Vân Ngạo Thiên vạn tuế! Kết cục hoa lệ!

Dịch: Chưởng Thiên

“Đùng!”

Tốc độ âm thanh vốn chậm hơn tốc độ ánh sáng. Sau khi Mạc Thu bị đánh bay đi, tiếng sấm mới truyền đến.

Một tiếng sấm này thật sự quá kinh khủng.

Toàn trường ai nấy đều giật nảy mình.

Một gã chư hầu nào đó còn đang cầm chén rượu, nhấm nháp loại rượu nho thượng hạng của Đại Lương vương quốc, liền bị tiếng sấm làm kinh động.

Bàn tay gã này co quắp lại, lập tức bóp vỡ chén rượu.

Sét đánh! Sấm nổ! Toàn trường chết lặng!

Không người nào mở miệng.

Không người nào phát ra bất cứ tiếng động gì.

Trọn vẹn một lúc lâu sau, người ngồi trên khán đài mới tròn mắt nhìn nhau.

Vừa xảy ra chuyện gì vậy?

Rõ ràng ta không hề chớp mắt a. Vì sao lại cảm thấy như vừa bỏ lỡ mất chuyện gì?

Là do thế giới này biến hóa quá nhanh, hay mắt ta có đờm?

Chẳng phải đây vốn là một trận tỷ võ hoang đường nhất từ trước đến nay sao?

Tên ăn mày Vân Ngạo Thiên kia vốn nên bị miểu sát trong nháy mắt mới phải?

Tại sao lại ra nông nỗi này?

Vân Trung Hạc vẫn đứng lù lù tại chỗ, còn Mạc Thu đã nằm gục dưới đất, toàn thân đen sì, bốc khói khét lẹt, không còn ra hình người nữa rồi.

Chúng ta đoán được quá trình, nhưng không đoán được kết quả.

Đúng là miểu sát, nhưng kẻ bị miểu sát lại là Mạc Thu.

Quá sức quỷ dị! Quỷ dị đến cực điểm!

Cái tên Vân Ngạo Thiên kia tay trái chỉ đất, tay phải chỉ trời, bộ dáng vừa thần côn lại vừa trang bức.

Chẳng lẽ sấm sét khinh khủng kia thật sự do hắn triệu hồi?

Không thể nào!

Phàm phu tục tử không thể sở hữu năng lực Quỷ Thần khó lường như thế này!

Nhưng nếu thiên lôi không phải do hắn gọi đến, thì làm sao lại trùng hợp bổ trúng Mạc Thu như vậy?


Gần chục ngàn người mắt tròn mắt dẹt, khiếp sợ không thôi.

Đột nhiên, Mạc Dã thành chủ rú lên thảm thiết như chim quyên khấp huyết, rồi cuống cuồng lao đến, vồ lấy thi thể Mạc Thu mà ôm.

Nhưng Mạc Thu giờ đã huyết nhục mơ hồ, không còn ra hình người nữa rồi.

Thi thể y bê bết máu tươi, có chỗ nức toác cả ra, phảng phất mùi thịt nửa sống nửa chín, cực kỳ thê thảm. Giống hệt cái thằng bên SSTruyen.com ăn cắp bản dịch của ta.

“Ô… Ô… Ô…” Mạc Dã thành chủ gào khóc thê thảm không gì sánh được.

Con trai yêu của ta! Người thừa kế của ta! Tương lai của Mạc thị chúng ta!

Tại sao lại ra nông nỗi này?

Chẳng lẽ đúng như Vân Ngạo Thiên nói: bởi vì thảm án Bạch Ngân kia đã hại chết quá nhiều người, cho nên trời xanh phẫn nộ, giáng sấm sét xuống đánh chết Mạc Thu?

Lẽ nào Mạc thị chúng ta bị trời ruồng bỏ rồi sao?

Lúc này, Vân Trung Hạc vẫn duy trì bộ dạng thần côn. Hắn quay đầu về phía mỏ muối Bạch Ngân rồi cúi người chắp tay: “Hỡi những sinh linh vô tội, bị người hại chết oan uổng, xin hãy an nghỉ! Trời xanh đã báo thù cho các ngươi.”

Tiếp đó,Vân Trung Hạc liếc nhìn toàn trường một vòng, rồi chậm rãi nói: “Chư vị đại nhân! Tỷ võ đã kết thúc. Ta thắng, đúng chứ?”

Yên lặng tuyệt đối. Không một tiếng trả lời.

Theo lý mà nói, song phương vẫn chưa chính thức động thủ. Mạc Thu bị sét đánh chết, không phải do Vân Ngạo Thiên ngươi đánh bại.

Đương nhiên cũng có thể nói rằng thiên lôi do Vân Ngạo Thiên gọi đến. Nhưng điều này tuyệt đối là chuyện hoang đường nhất trong các chuyện hoang đường

Nhưng khế ước sinh tử đã viết rành rành rằng có thể dùng tất cả thủ đoạn để tiêu diệt đối phương.

Ngã xuống là thua; còn đứng là thắng.

Vân Trung Hạc lập tức giơ cao khế ước, dõng dạc cất tiếng: “Trên khế ước sinh tử này đã quy định: nếu ta đánh thắng trận này, Mạc thị nhất định phải trả lại Lạc Diệp lĩnh vô điều kiện. Dưới đây còn có chữ ký của chư hầu đại hội làm bằng chứng. Tất cả hãy nhìn cho rõ!”

Dưới khán đài, Tỉnh Trung Nguyệt và cả đám Liệt Phong cốc đều đang há mồm trợn mắt quan sát Vân Trung Hạc.

Cuồng hỉ, kích động hay là hưng phấn?

Đều có cả. Nhưng đa phần vẫn là không dám tin tưởng.

Một màn vừa rồi quả thực đã phá vỡ thế giới quan của bọn họ.

Có nằm mơ cũng không ai dám mơ đến tràng cảnh bực này.

Kể cả mấy người Tỉnh Trung Nguyệt và Lãnh Bích, còn cả Tả Ngạn, Hoa Mãn Lâu, Sở Chiêu Nhiên. Dù bọn hắn ngày ngày đều nghe Vân Trung Hạc luôn miệng lải nhải nhất định chiến thắng, nhất định chiến thắng.

Nhưng cái tên Vân Trung Hạc kia chưa từng giải thích hắn thắng bằng cách gì.

Cho nên việc Tỉnh Trung Nguyệt đồng ý để Vân Trung Hạc thượng đài hoàn toàn là đánh bạc, thậm chí là điên cuồng, mất trí.

Rõ ràng, nàng Tỉnh Trung Nguyệt này cũng có máu điên.


Vân Trung Hạc chiến thắng chóng vánh, quỷ dị như vậy đã khiến tất cả mọi người cảm thấy cực kỳ khó tin.

Vân Trung Hạc quá sức đáng sợ! Quá sức khó lường!

Sở Chiêu Nhiên bống nhiên rùng mình khi nhớ ra không lâu trước đó chính mình đã đối nghịch với Vân Trung Hạc.

Lãnh Bích run run hỏi: “Hoa Mãn Lâu! Ngày trước, trong con ngõ nhỏ đó, ngươi là người đầu tiên tiếp cận Vân Ngạo Thiên phải không? Chẳng lẽ ngươi đã sớm nghĩ đến sẽ có ngày như hôm nay?”

Hoa Mãn Lâu giật mình, vội lắc đầu: “Không! Hoàn toàn không có. Nhưng lúc ấy ta đã nhìn ra Vân Ngạo Thiên đại nhân tuyệt đối không phải vật trong ao. Lúc ấy, dù đứng cách hắn hơn mấy trăm trượng, nhưng ta đã bị mị lực cường đại của hắn hấp dẫn, nên mới tiếp cận.”

Tiếp đó, Hoa Mãn Lâu lại nhìn sang Sở Chiêu Nhiên: “Ta nhất định phải thanh minh. Sở dĩ lúc ấy ta để ý tới Vân Ngạo Thiên đại nhân không phải vì hoài nghi, mà là ta không tự chủ được và bị khí chất của hắn thu hút. Ta làm hết thảy chỉ vì giúp Liệt Phong cốc mời chào tuyệt thế thiên tài này. Quả nhiên mắt nhìn người của ta không sai! Từ nay về sau, Hoa Mãn Lâu ta chính là chó săn dưới trướng Vân Ngạo Thiên đại nhân.”

Sở Chiêu Nhiên và Lãnh Bích bốn mắt nhìn nhau, thầm mắng: “Đúng là cái đồ lưỡi không xương! Nịnh nọt không biết xấu hổ như vậy cũng chỉ có Hoa Mãn Lâu nhà ngươi.”

Hoa Mãn Lâu cuồng cuồng quỳ mọp xuống, hướng về phía võ đài dập đầu mấy cái, rồi hét lớn: “Vân Ngạo Thiên đại nhân uy vũ! Vân Ngạo Thiên đại nhân vạn thắng!”

“Chúc mừng chủ quân! Chúc mừng chủ quân có được bực kỳ tài Quỷ Thần khó lường như Vân Ngạo Thiên đại nhân! Đúng là tài năng đến độ “kinh thiên địa, khốc quỷ thần” a!”

“Vân Ngạo Thiên đại nhân! Từ nay về sau, người chính là vô thượng tín ngưỡng của ta; ta chính là tín đồ trung thành nhất của người. Người vĩnh viễn là ngọn đèn soi đường dẫn lối cho ta. Người là nhân vật duy nhất mà Hoa Mãn Lâu này vĩnh viễn không bao giờ chạm được đến bóng lưng. Ta bằng lòng hóa thành bụi đất hèn mọn, bị ngài giẫm dưới chân.”

Lập tức, ánh mắt của mọi người đổ dồn về phía Hoa Mãn Lâu.

Tên ăn mày nhà ngươi dẻo mỏ ghê vậy ta!

Liệt Phong cốc là chỗ nào chứ, là ổ ăn mày hay sao?

Chẳng lẽ một tên Vân Ngạo Thiên còn chưa đủ, giờ lại mọc ra thêm một Hoa Mãn Lâu, cũng mà ăn mày hèn mọn nữa?

Vân Trung Hạc nhìn chằm chằm về phía Đạm Đài Kính, Đạm Đài chủ bộ, lạnh lùng nói: “Nhân chứng cao cấp nhất là Đạm Đài gia tộc. Trên khế ước này vẫn rành rành thủ bút của Đạm Đài Diệt Minh đại nhân. Hiện giờ ta đã thắng, chẳng phải Mạc thị nên hai tay dâng Lạc Diệp lĩnh lên, đúng không?”

Chủ bộ của Đạm Đài gia tộc lập tức muốn đứng dậy nói mấy câu nhưng Đạm Đài Kính đã giơ tay ngăn lại.

KHí thế Vương giả bá đạo này quả thực khiến cho Vân Trung Hạc không thoải mái.

Vân Trung Hạc liếc nhìn đám chư hầu còn lại, cười rộ: “Chư vị đại nhân! Ngày đó các ngươi cũng có mặt chứng kiến, giờ lại không nhận sao? Như vậy có khác gì đổi trắng thay đen chứ? Các ngươi không sợ bị trời phạt sao?”

Hắn vừa dứt lời, da đầu cả đám chư hầu không khỏi tê rần một trận.

Vân Ngạo Thiên, ngươi có ý gì?

Muốn uy hiếp chúng ta, muốn gọi sét đánh chết chúng ta ư?

Vân Trung Hạc tiếp tục nói: “Đừng giả chết nữa, Mạc Dã thành chủ! Chư vị chư hầu, chư vị đại nhân! Các người đừng giả điếc giả mù nữa. Hãy trả lại Lạc Diệp lĩnh, làm theo khế ước đi thôi!”

“Chúng ta không trả Lạc Diệp lĩnh!” Bỗng nhiên có kẻ hét lên.

Mọi người nhìn lại thì phát hiện đó là đệ đệ của Mạc Thu, Mạc U.


Chính là vị đệ nhất tài tử của Đại Tây thư viện.

Dù có thua trong cuộc so văn chọn rể ngày trước, nhưng kẻ này đúng là có thực tài, ngay cả Vân Trung Hạc cũng phải công nhận.

Nhưng cái thằng Mạc U này hoàn toàn không hiểu đạo lý làm người. Chỉ số thông minh cảm xúc thấp đến cực hạn. Hành xử cực kỳ lỗ mãng.

Vân Trung Hạc cười nhạt hỏi: “Mạc thị các ngươi muốn bội ước sao?”

Mạc U nghiến răng: “Huynh trưởng ta không phải thua bởi tay ngươi. Hắn bị sét đánh chết. Ngươi nói thần lôi vừa rồi do mình gọi đến, vậy hãy chứng minh đi? Mau chứng minh cho chúng ta thấy ngươi có thể kêu gọi thiên lôi! Nếu như ngươi làm được, chúng ta mới trả lại Lạc Diệp lĩnh. Còn không thì mơ đi!”

Mẹ nó! Vô sỉ! Vô sỉ y hệt bọn ăn cắp truyện của ta. Ô ô. bé Thiên khóc cho các người xem.

Chứng minh bà nội ngươi à?

Chẳng lẽ ngươi nói con đường lớn này là của ngươi, vậy thì ngươi gọi tên nó, nó sẽ trả lời ngươi sao?

Ngươi tưởng Vân Trung Hạc ta là Lôi Thần chắc?

Mạc U tiếp tục gào lên: “Vân Ngạo Thiên! Ngươi chỉ giỏi giả thần giả quỷ, mượn gió bẻ măng. Người khác sợ ngươi, nhưng ta thì không. Ngươi chỉ là một gã giang hồ thuật sĩ chuyên môn lừa gạt, hại người.”

“Muốn chúng ta hai tay dâng Lạc Diệp lĩnh cho Tỉnh thị ư? Nằm mơ đi!”

“Trừ phi ngươi chứng minh được thần lôi đánh chết ca ca ta là do ngươi gọi đến.”

“Ngươi chứng minh đi! Ngươi chứng minh đi!”

“Mọi người thấy chưa! Cái thằng Vân Ngạo Thiên này chỉ giỏi lừa người mà thôi! Thần lôi vừa rồi chỉ là trùng hợp mà thôi, không liên quan gì đến Vân Ngạo Thiên hết.”

“Cho nên chúng ta không trả Lạc Diệp lĩnh! Không trả!”

Vân Trung Hạc nghe mà giận sôi cả máu.

Con mẹ mày, Mạc U! Có biết xấu hổ hay không hả?

Hạng người lỗ mãng, không nói đạo lý này quả thực khó đối phó!

Nhưng Vân Trung Hạc cũng không chậm trễ, lập tức để số 9 Lượng Tử giá thân, bắt đầu tính toán.

Mây đen vẫn cứ cuồn cuộn áp đỉnh. Chưa biết chừng vẫn còn sét đánh.

Kết quả Lượng Tử rốt cuộc đã tính ra. Sét đánh vẫn còn tiếp tục, mà lại ròng rã mấy chục đạo, liên miên không dứt.

Mười mấy giây đồng hồ nữa sẽ tới.

Thông qua mô phỏng, Vân Trung Hạc đã nắm được phương hướng và thứ tự của từng đạo thiên lôi.

Sau đó, hắn điên cuồng rống to: “Mạc thị các ngươi bất phân phải trải, đổi trắng thay đen. Quả thực không sợ trời xanh nổi giận, diệt tộc các ngươi sao?”

“Nhà họ Mạc các ngươi vô sỉ như vậy, còn mặt mũi nào sống trên cõi đời này?”

“Ngươi muốn ta gọi thần lôi đến phải không?”

“Ta liền chứng minh cho ngươi xem.”

“Nhìn gốc cây kia!” Vân Trung Hạc quát lên, chỉ về một cây đại thụ ở phía bắc rồi bắt đầu đếm ngược.

“5, 4, 3…”

Mọi ánh mắt lúc này đều đổ dồn về phía hắn chỉ tay.


Ai nấy đều thấp thỏm chờ đợi.

Chẳng lẽ sau khi đếm xong sẽ có lôi điện bổ xuống đại thụ kia?

Hoang đường! Quá hoang đường!

“3, 2, 1!”

Đếm xong, hắn lại tỏ vẻ thần côn, tiếp tục hô lớn: “Trời xanh chính nghĩa, mau giáng xuống thần lôi. Quét sạch hết thảy bất công trong thiên hạ!”

“Thần lôi tới đây!”

“Ầm!!!”

Lại một luồng sét kinh người thình lình bổ xuống.

Đúng là phương hướng mà Vân Trung Hạc đang chỉ.

Tuy lần này không đánh trúng đại thụ kia. Nhưng từ khán đài nhìn sang hoàn toàn không có sơ hở gì.

Khủng khiếp quá!

Tiếp đó là một màn còn khủng khiếp hơn.

Vân Trung Hạc tiếp tục hô to: “Trời xanh mau giáng thần lôi!”

“Chỗ này! Chỗ này! Chỗ kia!…”

Vân Trung Hạc múa loạn hai tay, không ngừng chỉ về các phương hướng khác nhau.

“Oành! Oành! Oành! Oành! Oành!…”

Sấm sét điên cuồng, hết một đạo lại một đạo, bổ xuống không ngừng nghỉ.

Dường như trời đất này đã biến thành sân khấu của một mình Vân Trung Hạc.

Hắn chỉ về đâu, chỗ đó liền bị thần lôi đánh xuống.

Mấy chục luồng sấm sét như một bầy lôi long gầm thét điên cuồng.

Đất trời cũng biến sắc.

Cả một vùng chỉ toàn tiếng lôi minh.

Thoạt nhìn, Vân Trung Hạc này thực sự điều kiển được thần lôi.

Mạc U kinh hãi ngồi bệt ra đất, sợ đến nỗi đái cả ra quần.

Thế giới quan của hắn đã bị đạp đổ.

Toàn trường ai nấy mặt mày trắng bệch, tim đập chân run, cảm giác ngồi không vững.

Vân Trung Hạc thừa cơ quát lớn: “Khế ước sinh tử rành rành ở đây! Có tính hay không? Có tính hay không?”

“Mạc thị các người có trả lại Lạc Diệp lĩnh hay không? Có trả hay không?”

“Nếu như không trả, ta sẽ khiến cho Mạc thị các ngươi toàn bộ diệt vong, không còn một mống!”

Tiếp đó, hắn bước đến trước Mạc Dã thành chủ trước mặt, tay giơ cao khế ước, trừng mắt quát: “Ký vào đây cho ta! Ký cho ta!”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.