Đọc truyện Sử Thượng Đệ Nhất Mật Thám – Chương 109: Cực kỳ hoàn mỹ! Ý trời!
Dịch: Chưởng Thiên
Suốt mấy ngày sau đó, số 9 Lượng Tử tiến hành mô phỏng không ngừng nghỉ.
Vân Trung Hạc rốt cuộc đã biết đầu óc Lượng Tử làm việc căng thẳng ra sao.
Gã tâm thần này làm việc vừa khắc nghiệt lại cực kỳ tỉ mỉ, dường như mỗi lần đều phải tính toán đến cực hạn mới thôi.
Cảnh tượng số 9 mô phỏng ra trong đầu không khác gì đời thực.
Chính là địa điểm đó, võ đài đó.
Thậm chí, mấy ngàn chỗ ngồi trên khán đài, hay vị trí của đám yếu nhân cũng được số 9 mô phỏng vô cùng tỉ mỉ.
Chưa hết, còn cả thời tiết, ánh sáng.
Kể cả từng cây cọc gỗ được dùng để dựng nên võ đài cũng giống thật hết sức.
Bất cứ chi tiết nào, dù là nhỏ nhất cũng không bị bỏ sót.
Hơn nữa, còn cả đống dữ liệu thời tiết trong phạm vi mấy chục dặm vuông.
Sau cùng, số 9 bắt đầu mô phỏng tại trận quyết đấu của Vân Trung Hạc và Mạc Thu.
Một lần, hai lần, ba lần, bốn lần, năm lần…
Mười lần, một trăm lần, hai trăm lần…
Chỉ có một kết quả duy nhất, đó là: Vân Trung Hạc bị miểu sát trong tích tắc.
Thậm chí, nếu nói là bị miểu sát cũng chưa chính xác hoàn toàn. Phải là một phần mười của miểu sát.
Mô phỏng trăm lần thì cả trăm lần Vân Trung Hạc hoặc hoặc là đnfguisnầu một nơi thân một nẻo, hoặc là bị chém thành hai khúc trong vòng 0.1 giây đồng hồ.
Tóm lại là chết không toàn thây.
Thê thảm!
Vân Trung Hạc vặn vẹo: “Lượng Tử, chính mồm ngươi nói chúng ta tất thắng, mà lại không cần tốn nhiều sức cơ mà? Sao giờ ta cảm thấy ngươi vị trẹo lưỡi nên nói ngược a? Ta bị miểu sát, còn Mạc Thu thì giành chiến thắng mà không cần tốn sức a.”
Lượng Tử tỏ ra bất đắc dĩ, đáp: “Ai bảo ngươi không thể cầm cự đến thời điểm kia?”
Vân Trung Hạc tròn mắt: “Thời điểm nào cơ?”
Một giây sau!
Ầm!
Một tia sét cực kỳ đáng sợ với khí thế lôi đình thiểm điện bỗng nhiên bổ xuống, kéo theo một tiếng nổ đinh tai nhức óc.
Tia sét kia dường như sẽ bổ xuống bãi đất trống. Nhưng bởi vì bên cạnh võ đài có một cái cây lớn, cho nên tia sét trực tiếp bổ xuống thân cây.
Đó là cây đại thụ khá cao, thân thẳng tắp, mọc ở phía tây đường biên giới, thuộc về phần lãnh địa của Mạc thị gia tộc.
Vân Trung Hạc ồ lên, rốt cuộc đã hiểu vì sao Lượng Tử nói bọn hắn nhất định chiến thắng mà không cần tốn nhiều sức.
Bởi vì khoảng giữa trưa ngày mai sẽ có một tia sét kinh người bổ xuống võ đài.
Việc Vân Trung Hạc cần làm chính là lợi dụng tia chớp này để đánh chết Mạc Thu.
Không cần tốn nhiều sức, mà lại trang bức cực kỳ.
Chẳng trách bệnh viện tâm thần X không cho Lục Chỉ Cầm Ma Beethoven xuất thủ, mà lại đẩy số 9 Lượng Tử ra.
Bởi lẽ phương thức đánh bại Mạc Thu này sẽ càng thêm oanh động. Thậm chí, người chứng kiến còn liên tưởng đến thiên khiển, càng thích hợp cho Vân Trung Hạc làm màu.
Nhưng muốn làm được điều này đúng là không dễ chút nào.
Hiện giờ đang là giữa tháng sáu, nóng bức vô cùng, rất dễ xuất hiện sấm sét. Chẳng bao lâu nữa Vô Chủ chi địa sẽ vào mùa mưa bão. Mặc dù thời gian gần đây không thấy sấm sét nhiều, nhưng một thời gian nữa sẽ ngày càng thường xuyên.
Mà võ đài nằm ở giữa một khu vực rộng rãi bằng phẳng tại biên giới Tẩy Ngọc thành và Liệt Phong cốc, cho nên xác suất có sấm sét bổ xuống tuy khá thấp, nhưng vẫn có.
Để tia sét kia giáng thẳng xuống đầu Mạc Thu cực kỳ khó khăn.
Phải đảm bảo chính xác từng li từng tí một, từ địa điểm cho đến thời gian.
Khó trách số 9 phải tiến hành mô phỏng vô số lần.
Sau đó ghi lại thời gian thiên lôi bộc phát.
Trưa ngày mười tháng sáu. 12 giờ – 35 phút – 45 giây – 29 tích tắc.
Không sai, Lượng Tử có thể tính chính xác đến 0. 01 giây.
Nhưng oái ăm ở chỗ: cái cây cổ thụ cao ngất kia luôn là thứ bị sét đánh đầu tiên.
Mẹ nó! Thế này làm sao giết được Mạc Thu?
Nhất định phải đốn ngã cái cây chết tiệt kia, đồng thời di chuyển võ đài thêm năm mét về phía tây.
Nhưng hiện tại võ đài đã dựng xong một nửa rồi, sao có thể đẩy nó đi thêm năm mét đây?
Lập tức, Vân Trung Hạc quyết định: nếu đã không thể dịch chuyển, vậy liền mở rộng thêm mười mét.
Chặt đôi cái cây to kia, giữ lại thân cây làm trụ. Võ đài có đường kính chừng hơn mười mét, tất nhiên sẽ chứa cả gốc cây kia.
Mạc Thu tốt nhất nên đứng trên cái cây bị chặt đó. Như vậy mới chuẩn xác mười phần.
Chỉ cần có sấm sét bổ xuống, nhất định sẽ đánh trúng Mạc Thu.
Thời gian cấp bách, Vân Trung Hạc lập tức đi tìm Tỉnh Trung Nguyệt nói chuyện này.
…
“Chủ quân! Nhất định phải chặt đứt cái cây cạnh võ đài đó.” Vân Trung Hạc nói.
Sau đó, hắn định trình bày lý do, nhưng không ngờ Tỉnh Trung Nguyệt lại chẳng nói chẳng rằng, lập tức cần chiến đao nhảy lên võ đài.
“Phải chặt ở đâu?” Tỉnh Trung Nguyệt hỏi.
Vân Trung Hạc nói: “Chặt đi ba thước rưỡi, giữ lại thân cây làm cột.”
Tỉnh Trung Nguyệt liền vung đao bổ xuống.
“Phanh, phanh, phanh…”
Cái cây kia có đường kính chừng một thước rưỡi. Vậy mà Tỉnh Trung Nguyệt chỉ bổ đúng ba đao là ngã.
“Ầm ầm” một trận. Cây lớn từ rừ đổ xuống.
Vân Trung Hạc sợ ngây người.
Mẹ trẻ này khoẻ vậy sao? Quan trọng hơn là thủ pháp dụng lực vô cùng tinh chuẩn.
Mặt trăng à, võ công của ngươi khủng khiếp quá rồi.
Nhưng chết người nhất vẫn là lúc nàng vung đao. Khi ấy, những đường cong mềm mại, rồi cả những đồi núi chập trùng trên thân thể vạn người si mê kia cứ rung rinh không ngừng.
Đẹp mù mắt!
Vừa nóng bỏng lại vừa ngưu bức, đúng là sức hấp dẫn như ma như quỷ.
Vân Trung Hạc nhìn muốn lòi con ngươi, chảy dãi ròng ròng.
Hắn chỉ thiếu điều thốt lên: “Mặt trăng, ta muốn lên giường với ngươi.”
Bà mẹ nó!
Bề ngoài nàng tinh tế, diễm lệ bao nhiêu,thì bên trong cũng bạo lực bấy nhiêu.
Chính sự tương phản này đã đẩy mị lực của nàng lên tới cực điểm.
Nếu hắn và nàng thành hôn, thì đại khái về sau, Vân Trung hạc sẽ ngày ngày trầm luân giữa Thiên Đường và Địa Ngục.
Giờ bắt đầu nghiên cứu bào chế Lục Vị Địa Hoàng Hoàn (*) liệu có kịp không nhỉ?
(*) thuốc bổ giúp to cây tốt củ, không ngủ cả đêm
Cây lớn vừa đổ xuống; chủ bộ Ngôn Nhược Sơn đã ập đến, ngoác miệng kêu gào: “Các ngươi làm gì đấy? Làm gì đấy?”
Vân Trung Hạc hờ hững đáp: “Ngươi mù à? Thiếu gỗ dựng võ đài thì đốn cây chứ sao.”
Ngôn Nhược Sơn vẫn hầm hè: “Nhà ngươi trói gà còn không chặt. Trận này nhất định kết thúc trong nháy mắt, cần gì phải tốn quá nhiều công xây dựng võ đài. Huống hồ, cây này sinh trưởng trên lãnh địa của Mạc thị chúng ta. Đây là cây của nhà họ Mạc, ngươi dựa vào cái gì mà dám chặt?”
Vân Trung Hạc cười lạnh: “Chặt rồi đấy, sao nào? Nếu ngươi không phục thì về mách mẹ đi.”
Ngôn Nhược Sơn tức xì khói, nghiến răng nghiến lợi đáp: “Đừng tưởng ta không biết các ngươi âm mưu cái gì! Cây chính là Mộc, cũng na na chữ Mạc của Mạc thị chúng ta. Các ngươi chặt đổ cây này vì muốn phá hư phong thuỷ, muốn hạ thấp uy phong của Mạc thị chúng ta.”
Bà nội ngươi, chỉ giỏi vẽ chuyện!
Nhưng nghe qua cũng rất có đạo lý a.
Vân Trung Hạc cười rộ: “Ta muốn phá phong thuỷ, muốn chém đứt cả Mộc lẫn Mạc đấy. Ngươi làm gì được ta?”
Ngôn Nhược Sơn híp mắt lườm hắn một cái, rồi quay người đi thẳng: “Ngươi cứ chờ đấy!”
Tên này muốn nhanh nhanh trở về, ton hót chuyện này với Mạc Thu, Mạc Dã.
“Bọn Vân Ngạo Thiên và Tỉnh Trung Nguyệt chặt đứt đại thụ bên phía chúng ta, đúng là dụng ý khó dò a. Đây chính là điềm báo không lành. Chém đứt tán cây giống như chém đứt đầu Mạc thị vậy.” Ngôn Nhược Sơn liến thoắng một hồi.
Mạc Thu cười khẩy: “Chỉ là thứ luận điệu gạt người của đám thuật sĩ giang hồ.”
Ngôn Nhược Sơn đáp: “Đúng vậy. Nhưng tuy là yêu ngôn hoặc chúng, nhưng không thể không tin. Tại thời khắc mấu chốt, Tỉnh Trung Nguyệt kia chặt cây của Mạc thị. Đây đúng là điềm xấu. Đương nhiên, lần này luận võ không thể có bất cứ sơ sẩy gì, Vân Ngạo Thiên chắc chắn chết thảm. Nhưng ngày sau, bố cục phong thuỷ của Mạc thị chúng ta có thể bị ảnh hưởng. Ngày đó, sở dĩ chúng ta chọn dựng võ đài cạnh cây to này chẳng phải cũng vì tin rằng nó là điềm lành đó sao. Giữa ngày hè chói chang, chúng ta hóng mát dưới bóng đại thụ không phải tốt sao?”
Mạc Thu nhíu mày: “Vậy nên làm thế nào, ngươi nói thử xem!”
Ngôn Nhược Sơn đáp: “Mở rộng võ đài thêm ba trượng, bao lấy cả cái cây lớn kia. Ta có thể tận dụng phần thân còn lại để làm trụ. Sau đó, tạo thành đồ hình Thái Cực, nửa phía Mạc thị chúng ta là Dương. Cây là Thiếu Dương. Trong Dương có Âm. Như vậy mới có thể triệt tiêu điềm xấu này.”
Tuy Mạc Thu vẫn cảm thấy không cần vẽ rắn thêm chân, nhưng Mạc Dã thành chủ lại gật đầu: “Tuy chỉ là tiểu tiết nhưng vẫn nên coi trọng. Không thể xem thường phong thuỷ. Chủ bộ, ngươi cứ thế mà làm.”
…
Sau đó, Mạc thị gửi thông điệp đến Tỉnh thị.
Nội dung đại khái như sau: vì Tỉnh Trung Nguyệt đốn ngã cây đại thụ trên lãnh địa Mạc thị chúng ta, nên chúng ta sẽ mở rộng võ đài thêm ba trượng về phía Mạc thị.
Nghe xong, quân sư Tả Ngạn của Liệt Phong cốc kiên quyết phản đối.
Rốt cuộc, sứ giả của Đạm Đài gia tộc đưa ra quyết định cuối cùng.
Bởi vì Tỉnh Trung Nguyệt vô lễ trước, nên Mạc thị được phép mở rộng võ đài thêm ba trượng về phía phần đất của Mạc thị. Dịch bởi Ngọc Thụ Lâm Phong Bụ Bẫm Mỹ Miều đích Chưởng Thiên.
Đây chính là ích lợi của ngoại giao.
Mạc thị gia tộc huy động hơn ngàn nhân công. Chỉ trong mấy canh giờ ngắn ngủi, bọn họ đã mở rộng võ đài thêm mười mét.
Hơn nữa, bọn họ còn cầu kỳ đến mức xây dựng võ đài theo đồ hình Thái Cực.
Gốc cây bị Tỉnh Trung NGuyệt chặt đôi được trưng dụng làm trụ cho võ đài, vừa vặn đứng tại vị trí Thiếu Dương.
Kể từ đó, không chỉ Mạc thị cảm thấy hài lòng, mà Vân Trung Hạc cũng hết sức đắc ý.
Thái Cực Đồ có hai cái chấm tròn. Mạc Thu đứng ở Thiếu Dương. Vân Trung Hạc tại Thiếu Âm.
Nơi Mạc Thu đứng chính là nơi sấm sét đánh xuống. Quả thực vô cùng hoàn mỹ!
Vị trí này chính xác tuyệt đối!
Giờ chỉ còn lại vấn đề thời gian. Nhất định phải chính xác đến 0.01 giây.
Chỉ cần sai sót một chút, Mạc Thu sẽ tránh được và đánh chết Vân Trung Hạc.
Mạc Thu kia chỉ cần 0.1 giây để lấy mạng Vân Trung Hạc mà thôi.
Sau đó, Vân Trung Hạc để Lượng Tử giá thân, điên cuồng mô phỏng thực chiến.
Lần thứ nhất, lần thứ hai, lần thứ ba, lần thứ tư, lần thứ năm…
Kết quả vẫn hết sức thê thảm.
Vân Trung Hạc lúc thì bị chặt đầu, hoặc bị bổ làm đôi.
Trì hoãn 0.1 giây lại khó khăn vậy sao?
Hai mươi lần mô phỏng thực chiến, chỉ thành công đúng một lần và hoàn toàn ngẫu nhiên, không thể lặp lại nhiều lần.
Biện pháp duy nhất chỉ có thể là Vân Trung Hạc phải chủ động khống chế được thời gian, ngăn Mạc Thu động thủ, để vị công tử này đứng tại chỗ ít nhất là vài giây.
Nói một câu đánh lạc hướng y thì sao nhỉ?
Nên nói cái gì để trùng kích tư tưởng của Mạc Thu, khiến y ngẩn ra mấy giây bây giờ?
Vân Trung Hạc bắt đầu thử nghiệm.
Lần thứ nhất, Vân Trung Hạc nói: “Mạc Thu, ta chơi vợ ngươi rồi, mùi vị không tệ.”
Trong tích tắc, Mạc Thu xuất kiếm chém Vân Trung Hạc thành ba khúc.
Lần thứ hai, Vân Trung Hạc lại nói: “Mạc Thu, ta cưỡi mẹ ngươi rồi, hương vị cũng không tệ.”
Mạc Thu lại ập đến như mãnh thú, bổ Vân Trung Hạc thành mấy khúc.
Ài, xem ra không dùng thủ đoạn hạ lưu được rồi.
Vân Trung Hạc cân nhắc thêm một hồi nữa, rồi bắt đầu mô phỏng thực chiến lần thứ ba.
Song phương sừng sững đứng trên võ đài, tại hai chấm tròn của Thái Cực Đồ, cách nhau chừng mười mét.
Vân Trung Hạc bỗng thấp giọng, nói: “Mạc Thu! Bản dịch được đăng tải sớm nhất ở [email protected]@ch. Yến Biên Tiên đại nhân có chuyện muốn hỏi ngươi.”
Lập tức, Mạc Thu kinh ngạc, ngẩn người nhìn hắn.
Có tác dụng!
Điều này có nghĩa là gì?
Mạc thị gia tộc đã bị Nam Chu đế quốc mua chuộc, Yến Biên Tiên cấu kết với Mạc Thu.
Thậm chí, có khả năng Mạc Thu đang làm việc cho Nam Chu đế quốc. Khó trách, tên này dám đắc tội với Đạm Đài gia tộc.
Hóa ra Mạc thị đã sớm ôm cái đùi mập Nam Chu đế quốc.
Cho nên vừa nghe thấy cái tên Yến Biên Tiên, Mạc Thu lập tức bị hấp dẫn, không lập tức xông lên chém giết Vân Trung Hạc.
Vài giây sau.
“Đoàng!” Một tia sét rạch trời bổ xuống.
Mạc Thu cháy đen như than, ngã vật xuống đất, thêm thảm vô cùng.
Mô phỏng kết thúc! Thành công rồi sao?
Mới chỉ một lần, chưa có nhiều ý nghĩa.
Những lần sau đó, Vân Trung Hạc đều lặp lại câu nói này.
Mô phỏng lần thứ hai, thứ ba, thứ tư, thứ năm…
Kết quả đều giống nhau.
Mạc Thu như bị Vân Trung Hạc hớp hồn, không kịp động thủ giết hắn. Sau đó, một đạo thiên lôi xé trời giáng xuống, đánh chết Mạc Thu.
Thành công thật rồi!
Đúng như Lượng Tử đã nói. Vân Trung Hạc nhất định chiến thắng, mà lại thắng mà không cần tốn sức.
Cao hứng một lúc, Vân Trung Hạc bắt đầu tính toán xem ngày mai nên biểu diễn thế nào cho trang bức.
Nhất định phải kinh diễm tuyệt luân, khiến toàn trường run sợ.
Tạo nên kỳ tích Vân Ngạo Thiên kêu gọi thiên khiển, dùng thần lôi đánh chết Mạc Thu.
Lấy trời đất làm nền. Nhất định phải trình diễn một màn hoa lệ, trang bức tột đỉnh, chấn nhiếp toàn trường.
Vừa nghĩ đến đây, Vân Trung Hạc cũng không nhịn được mà run rẩy cả người. Hưng phấn quá! Kích động quá!
Làm màu đỉnh cao là thế này chứ còn thế nào nữa?
Lựa chọn của viện X quả nhiên chính xác. Nó thực sự biết bệnh nhân nào phù hợp nhất với tình hình của Vân Trung Hạc.
Vân Trung Hạc nhịn không được liền hỏi: “Lượng Tử! Mấu chốt của buổi trình diễn hoa lệ ngày mai chính là luồng thiên lôi kia. Nó nhất định phải đânh xuống lúc 12 giờ 35 phút 45 giây 29 tích tắc trưa ngày mai. Tuyệt đối không thể sai! Bằng không, tất cả đều thành công dã tràng.”
Lượng Tử nói: “Thời tiết vùng này rất ổn định. Ta cũng đã tính toán rất nhiều lần, bình thường thì sẽ không sai.”
“Bình thường?” Vân Trung Hạc thót tim, hỏi dồn: “Bình thường này có xác suất bao nhiêu vậy? Mạng ta quý lắm. Ngươi mà tính sai thì ngày mai ta nhất định chết không có chỗ chôn, sẽ bị loạn đao phân thây đó, đại ca…”
“86%.” số 9 đáp gọn lỏn.
Vân Trung Hạc nghe xong muốn són ra quần.
Tức là có 14% không chắc chắn sao?
Nhớ lại thành tích huy hoàng của Lượng Tử, gã này đoán sai rất nhiều lần, gần như là nửa đúng, nửa sai.
Số 9 lại nói: “Yên tâm đi. Rủi ngươi mà chết, ta chẳng phải cũng xong đời sao.”
Vân Trung Hạc đáp: “Ngưoi sợ chết à?”
Số 9 Lượng Tử lắc đầu: “Không! Còn ngươi?”
Nghe xong, Vân Trung Hạc chợt ngẩn ra.
Đúng vậy, ta sợ chết sao?
Trước kia, hắn đâu có sợ chết, còn thích tự tìm đường chết kia mà. Sao giờ lại nhát gan như vậy?
Vì Tỉnh Trung Nguyệt? Vì đứa bé trong bụng tiểu tỷ tỷ sao? Hay là vì Vân Trung Hạc đã có cảm tình với thế giới này?
Vân Trung Hạc tự vỗ vào đầu mình một cái.
Sợ cái chim!
Trước đó, dù chỉ có 50% xác xuất thành công ông đây cũng dám liều mạng.
Hiện giờ đã đạt tới 86% rồi mà ông lại sợ sao?
Ta không phải gà sống thiến!
Lập tức, Vân Trung Hạc vứt bỏ hết thảy tạp niệm, toàn tâm toàn ý chờ đợi trận chiến ngày mai.
Dù sao hắn cũng đã tận lực rồi.
Còn lại hãy xem ý trời!
…
Vừa bước ra khỏi doanh trại, Vân Trung Hạc liền trông thấy Tỉnh Trung Nguyệt đang đứng lặng một chỗ, trân trối nhìn lên võ đài.
Hoá ra, nàng còn khẩn trương hơn cả Vân Trung Hạc.
“Ta không nên đổ hết trách nhiệm lên người ngươi.” Tỉnh Trung Nguyệt quay lại nhìn hắn.
Vân Trung Hạc cười: “Là ta tự nguyên. Ta biết ngươi đang phải chịu ủy khuất nhiều lắm. Với tính cách của ngươi, hẳn đã sớm dẫn đầu thiên quân vạn mã chém giết mở đường máu. Nhưng ngươi đã vì ta mà chấp nhận thỏa hiệp. Bị ức chế lâu như vậy chắc chắn không hề dễ chịu.”
Tỉnh Trung Nguyệt gạt đi, hỏi: “Ngày mai là quyết đấu rồi. Ngươi có nắm chắc không?”
Vân Trung Hạc đáp: “86%.”
Tỉnh Trung Nguyệt kinh ngạc nhìn hắn. Cụ thể như vậy sao?
Tỉnh Trung Nguyệt lại nói: “Ta có biện pháp khác. Ngươi có muốn nghe không?”
Vân Trung Hạc gật đầu: “Ngươi nói đi!”
Tỉnh Trung Nguyệt đáp: “Để Hoa Mãn Lâu đóng giả Vân Ngạo Thiên, thay ngươi quyết đấu với Mạc Thu.”
Hoa Mãn Lâu kia cũng là một nhân tài hiếm có. Biếu hiện của gã ăn mày này tại Đạm Đài gia tộc bên cực kỳ xuất sắc.
Tỉnh Trung Nguyệt vẫy vẫy tay gọi. Hoa Mãn Lâu liền cười nịnh nọt, lập tức khom người, nhón chân chạy tới.
“Chủ quân! Đại nhân!” Hoa Mãn Lâu cười toe toét.
Tỉnh Trung Nguyệt gật đầu: “Hoa Mãn Lâu! Ngươi có bằng lòng đóng giả Vân Ngạo Thiên đại nhân, ngày mai quyết đấu với Mạc Thu nay không?”
Lập tức, Hoa Mãn Lâu run rẩy cả người, nước mắt chỉ trực trào ra.
Người muốn ta đi chết sao?
“Thế nào? Ngươi không bằng lòng ư?” Tỉnh Trung Nguyệt lạnh giọng hỏi.
Hoa Mãn Lâu quỳ sụp xuống, khóc khóc mếu mếu: “Chủ quân, ta chết cũng được, nhưng quyết đấu sẽ cũng thất bại a.”
Tỉnh Trung Nguyệt hỏi: “Ngươi sợ chết?”
“Đúng!.” Hoa Mãn Lâu vẫn quỳ rạp trên mặt đất: ” Mạng của tiểu nhân vốn do chủ quân cứu về. Ngài nếu muốn ta đi chết, ta tuyệt đối không do dự. Nhưng ngay mai đánh thua, chúng ta sẽ vĩnh viễn mất đi Lạc Diệp lĩnh.”
“Mất thì mất.” Tỉnh Trung Nguyệt quả quyết: “Lạc Diệp lĩnh sắp vào mùa thu hoạch rồi. Ta dẫn theo binh mã đi làm mã phỉ cướp lương, không tin không nuôi được hai mươi mấy vạn người Liệt Phong cốc. Mà chẳng bao lâu nữa hai đại đế quốc sẽ khai chiến. Có biến số này, chưa chắc Liệt Phong cốc chúng ta đã không có đường sống.”
Vân Trung Hạc thất kinh: “Chủ quân, ngươi chẳng lẽ là muốn…”
“Không phải!” Tỉnh Trung Nguyệt ngắt lời hắn: “Mối thù giữa chúng ta và lũ đế quốc kia thâm sâu như biển. Dù chết ta chết cũng không tiếp tay cho bọn chúng. Đại chiến nổ ra, Vô Chủ chi địa lập tức chìm trong hỗn loạn tưng bừng. Song phương lưỡng bại câu thương thì Liệt Phong cốc chúng ta mới tìm được đường sống.”
Vân Trung Hạc đáp: “Thế nhưng phải đoạt lại Lạc Diệp lĩnh, chiếm đoạt tất cả lương thực, thì Liệt Phong cốc mới cường đại lên được. Sau này mới có thể thong dong ứng phó với thiên địa kịch biến.”
Tỉnh Trung Nguyệt nhìn hắn chằm chằm, rồi nghiến răng nghiến lợi nói: “Ta không muốn ngươi mạo hiểm tính mạng vì Tỉnh thị gia tộc.”
Hoa Mãn Lâu nghe xong muốn khóc lòi con mắt. Mạng của Vân Ngạo Thiên đại nhân đáng tiền, chẳng lẽ mạng của Hoa Mãn Lâu ta thì không sao? Có thể tùy tiện hi sinh đúng không?
Cũng là người cả mà. Khác nhau nhiều như vậy sao?
Tỉnh Trung Nguyệt lên tiếng: “Hoa Mãn Lâu! Hãy dứt khoát trả lời ta. Ngày mai, ngươi có nguyện ý thay Vân Ngạo Thiên xuất chiến hay không?”
Hoa Mãn Lâu bỗng đứng thẳng dậy, hít sâu một hơi, dõng dạc trả lời: “Nô tài nguyện ý! Vì Liệt Phong cốc, vì chủ quân, nô tài nguyện ý! Có điều, ngày mai đằng nào cũng chết, tối nay ta có thể đi chơi gái lần cuối không?”
“Ha ha!” Vân Trung Hạc ngửa mặt lên trời cười lớn: “Tốt! Ta rất cảm động, nhưng chưa cần ngươi đi chết đâu.”
Tiếp theo, Vân Trung Hạc quay sang cười với Tỉnh Trung Nguyệt: “Chủ quân, thái độ như vậy là được rồi. Ngày mai, ta sẽ tự mình quyết đấu. Cam đoan với ngài rằng ta chẳng những sẽ thắng, mà còn cho ngài chứng kiến một màn trình diễn hoa lệ, kinh diễn tuyệt luân. Đảm bảo toàn trường kinh tâm động phách, đến chết cũng không quên!”
“Còn nữa, sau khi đoạt lại Lạc Diệp lĩnh, trước sự chứng kiến của tất cả mọi người, ta sẽ chính thức cầu hôn với nàng!”
…
Ngày hôm sau!
Mùng mười tháng sáu!
Rốt cuộc cũng đến ngày Vân Trung Hạc và Mạc Thu quyết đấu sinh tử.
…
Tác giả: Canh một đăng lên. Lại một đêm nữa gõ chữ đến hừng đông. Các ân công còn nguyệt phiếu không? Bánh Ngọt kêu gào khản cổ mà chẳng được thêm mấy tấm nguyệt phiếu. Đau quá! Không thiết sống nữa. Ô Ô…