Sư Phụ Quá Mê Người, Đồ Đệ Phạm Thượng!

Chương 186: Khi nào từng có nữ đệ tử.


Đọc truyện Sư Phụ Quá Mê Người, Đồ Đệ Phạm Thượng! – Chương 186: Khi nào từng có nữ đệ tử.

Editor: Tiểu Ly Ly.

Sau khi Lam Duyệt đi, Thiên Âm thẫn thờ ngồi ở trong sân, cho đến bóng đêm sắp hết, trà đã thành băng.

Tuyết rơi như lông ngỗng, màn đêm buông xuống không kịp phản ứng.

Thiên Âm giật giật, ngón tay đã lạnh đến cứng ngắc cũng không có cảm giác. Nhưng lạnh hơn nữa, cũng không có người dịu dàng nắm lấy tay nàng bỏ vào trong ngực dùng nhiệt độ che chở.

Một giọt lệ rốt cuộc cũng rơi xuống, chưa chạm đất, đã đóng thành băng.

Nàng giật giật ngón tay, mới phát giác đã cứng ngắc không có cảm giác. Nàng vuốt vuốt chà xát, cho đến đôi tay ấm lại, mới bưng bình trà đi vào gian phòng.

Đốt đèn cầy, thu thập gian phòng. Vẫn là cảm thấy trái tim trống không, liền đi vào trong rừng trúc tìm cành trúc rơi tán lạc xuống đất làm thành cây chổi, trước sau quét hết bông tuyết rơi trong viện.

Không bao lâu sau, tuyết lại rơi xuống một tầng. Nàng lại quét, lần lượt quét.

Nàng cũng biết quét tuyết này không có ý nghĩa gì, cũng không có Trọng Hoa ở trong phòng, nàng ngồi ở bên trong sẽ cảm thấy rét lạnh. Còn không bằng tìm chút việc để làm, có lẽ thân thể ấm rồi, lòng sẽ ấm lên.

Nghĩ như vậy, nàng quét tuyết lại càng ra sức.

Cũng không biết quét mấy lần, đống tuyết xung quanh viện đã cao bằng người, bầu trời tuyết rơi dày đặc như mưa, trong viện tuyết đọng đã lâu.

Đôi tay nàng đỏ bừng không ngừng nghỉ vung cây chổi, một thân tuyết tan thành nước xuyên vào lớp y phục thật mỏng của nàng, thấm vào da thịt như kim đâm, vô cùng đau nhói.

“Khụ khụ. . . . . .” Nàng đột nhiên ho khan vài tiếng, dừng một chút, lại ho khan vài tiếng, cuối cùng nàng ho đến khom lưng, ho đến nước mắt ra mãnh liệt.

“Sư phụ. . . . . .” Tầm mắt bị nước mắt che giấu, nàng mạnh mẽ mở to mắt, cố chấp cầm chổi quét một vòng, trong miệng đột nhiên cảm thấy ngai ngái. Vài giọt máu y hệt hồng mai rơi vào trong tuyết, chói mắt.

Nàng lau miệng, vừa cười một tiếng: “Sư phụ, ta lạnh quá, lạnh đều chảy máu. . . . . .”

Nàng chậm rãi vươn tay, trong tầm mắt mông lung, như có một người nhẹ nhàng nắm tay kia đặt ở trong ngực, dịu dàng nói: “Như vậy thì không lạnh chứ?”

Nàng nói, không lạnh. 

Sư phụ, ta nhớ chàng lắm.

Thiên Âm rất nhớ chàng.


Rất muốn rất muốn. . . . . .

Cây chổi theo trong tay nàng rơi xuống, toàn thân nàng đột nhiên ầm một tiếng đổ vào trong tuyết, bông tuyết tán loạn như sóng.

“Sư phụ. . . . . .” Nàng nỉ non, nhìn bông tuyết tung bay trong bầu trời đêm, chỉ cảm thấy tuyết này, thật đẹp.

Đẹp đến làm cho người ta trầm luân bất tỉnh.

Nàng chậm rãi nhắm mắt lại, lại đột nhiên có tiếng gió xé tới.

“Ha! Ta nói vị thần cuối thời nhất định ở chỗ này!”

Một âm thanh xuyên thấu qua tầng tầng bông tuyết vọt vào trong tai Thiên Âm, nàng mở mắt ra, đờ đẫn đảo tròn mắt, theo tiếng kêu nhìn lại.

Chỉ thấy bóng người mờ mịt, hơn mấy chục người, đều là tiên.

Một cánh tay đưa đến trước mắt nàng, người này nở nụ cười ôn hòa, giữa lông mày là vẻ lạnh lùng: “Thiên Âm, nguyện ý theo ta đi không?”

Thiên Âm nhìn hắn chằm chằm hồi lâu, nhẹ nhàng cười một tiếng: “Được!”

Nàng cười thật đẹp quá tinh khiết, đôi mắt giống như dòng nước suối tinh khiết chiếu cả bầu trời đêm trong tuyết, kinh động đến mọi người.

Nam tử với tay cúi người về phía nàng khẽ ngơ ngẩn, mất hồn nhìn nàng, trong đáy mắt có tình ý lặng lẽ hiện lên, nhưng sau một khắc, bộ ngực hắn truyền đến một trận đau đớn!

Một thanh cổ kiếm y hệt ngọn lửa xuyên thấu ngực của hắn!

Biến cố chỉ ở trong nháy mắt, mọi người chỉ thấy một khắc trước Thiên Âm còn cười như hoa yếu ớt mềm mại, lúc này tay cầm cổ kiếm kỳ lạ lạnh lùng dán ở nam tử trước mặt kia, nhìn chằm chằm mũi kiếm mang theo máu tươi xuyên thấu qua thân thể nam tử, vẻ mặt tàn nhẫn châm biếm.

“Thiên Âm! Ngươi thật to gan! Cư nhiên dám can đảm sát hại Đại Sư Huynh chúng ta!” Trong đám người một người nhảy ra ngoài, áo bào màu xanh mặt mũi non nớt, trên mặt đều là sát khí tàn bạo.

Đại Sư Huynh trong miệng hắn chết không nhắm mắt, Thiên Âm vô tình đẩy hắn ra, đôi mắt thông suốt như suối nước dần dần như có máu nhuộm, từng chút từng chút nhuộm ánh mắt của nàng. 

Tầm mắt của nàng chậm rãi quét qua mọi người, từng chữ từng chữ nói: “Là các ngươi, quá tham lam!”

Lúc này, trong đám người đột nhiên phát ra một tiếng kêu lên: “Nàng nhập ma rồi !”


Ngay sau đó một tiếng lại một tiếng kinh hô truyền ra:

“Trời ạ, nàng cư nhiên nhập thành ma rồi !”

“Thần nếu thành ma, lục đạo không còn!”

“Nếu nàng còn sống, chẳng phải là sẽ trở thành Ma Thần? !”

Một câu “Ma Thần” của mọi người trong chốc lát lại mất tiếng, kinh ngạc nhìn Thiên Âm cầm kiếm mà đứng, mọi người chợt cảm thấy một luồng khí lạnh xông thẳng vào ót.

Không biết người nào, run rẩy tiếng hô “Giết nàng”, ngay sau đó mọi người bao vây Thiên Âm ở chính giữa, từng thanh kiếm phát ra ánh sáng, nàng yên lặng đứng nghiêm.

“Giết chết nàng!”

“Nhất định phải giết chết nàng!”

“. . . . . .”

Thiên Âm lẳng lặng nhìn những người này, nhìn bọn họ tức giận hoảng sợ, trong lòng nàng cũng không có được nửa phần cảm xúc.

Trong nháy mắt, đối phương lấy ra các loại Tiên thuật pháp bảo, nàng đều đón nhận!

Một đêm này, Trường Không máu nhuộm!

Đêm trước bình minh, trong đất trời chỉ còn lại không gian tối tăm.

Khi Vô Tư rơi xuống sông băng đã không có nghe được tiếng vang, trong không khí chỉ có máu tanh gay mũi.

Khi luồng ánh rạng đông xông phá gông cùm xiềng xiếc rơi vào Băng Vực thì nàng rốt cuộc thấy rõ trong không khí đỏ tươi, máu nhuộm trên mặt băng thi thể ngổn ngang.

Vô Tư khiếp sợ không thôi, nhưng là không dám nghĩ cũng chưa từng nghĩ là Thiên Âm gây nên. Nhưng khi nàng đi tới phòng trúc, thấy Thiên Âm bị thương, máu me khắp người đang quét dọn vết máu trong sân, trong nháy mắt nàng sợ hết hồn hết vía!

Mười mấy hậu bối đệ tử trong Tiên giới, tuy nói không nổi kinh tài tuyệt diễm, nhưng cũng được cho là tài giỏi. Hôm qua nàng nhìn ra thân thể Thiên Âm có bệnh nhẹ, ngầm dùng một chút thủ đoạn, đưa tới cái loại tham lam muốn đoạt được Thần Tàng cho các hậu bối đệ tử, muốn mượn đao giết người.

Vốn tưởng rằng Thiên Âm chắc chắn sẽ chết không thể nghi ngờ, vì nhổ cỏ tận gốc vĩnh tuyệt hậu hoạn, liền tránh cho Trọng Hoa tới Nhân giới này nữa.


Chưa từng nghĩ, Thiên Âm lại vẫn còn sống!

Mà những người đó, đều chết hết!

“Không ngờ, mạng ngươi cũng vững chắc.”

Thiên Âm nghe được âm thanh của nàng, trong tay dừng một chút, không để ý tới nàng. Tiếp tục quét tuyết đọng dính máu.

“Thiên Âm, ngươi còn nhớ rõ bổn tọa sao?” Vô Tư không trông cậy vào nàng trả lời, thẳng nói: “Nếu không phải bởi vì ngươi, hôm nay bổn tọa đã là sư mẫu của ngươi rồi. Hay cho ngươi còn tuổi nhỏ suy nghĩ không tiến bộ, cố tình muốn học Xích Hỏa, làm chuyện bỉ ổi quyến rũ sư phụ! Ngươi đã hại cuộc đời của Trọng Hoa phải hổ thẹn không ít, cũng hại tâm nguyện bổn tọa chết non. Ngươi thực đáng chết!” Giọng nói đột nhiên mềm chút: “Chỉ là cho dù ngươi dùng hết thủ đoạn, đến cuối cùng Trọng Hoa, vẫn muốn thành thân với bổn tọa.”   

“Ngươi nói cái gì?” Thiên Âm xoay người nhìn nàng, đôi mắt huyết sắc làm cho Vô Tư giật mình!

Nàng từng bước đến gần, không e dè vẻ mặt sát khí của Thiên Âm: “Hôm qua Trọng Hoa đồng ý, lấy ta làm thê tử.”

Trong phút chốc, đáy mắt Thiên Âm biến đổi liên tục, chỉ một thoáng đã bình tĩnh lại. Nhìn dung nhan tuyệt mỹ của nàng ta thầm than trong lòng, nàng vẫn đẹp như cũ, tuyệt mỹ kiều diễm và ung dung hoa quý. Một thân Tuyết Y hòa thành một màu với đất tuyết. Trong Lục giới này, bàn về tướng mạo, chỉ sợ cũng chỉ có nàng ta có thể xứng đôi sư phụ của mình.

Chỉ tiếc, trừ tướng mạo, người này tuyệt đối không xứng.

Thiên Âm nghe nàng nói xong, không buồn không nổi giận, không có tình cảm gì mở miệng hỏi: “Sư phụ người như thế nào?” 

Vô Tư không ngờ nàng sẽ hỏi, nhíu mày thon dài: “Hắn về Tiên giới.”

Thiên Âm cười ra tiếng.

Vô Tư lập tức trở nên sát khí khinh người: “Ngươi cười cái gì?”

“Khó trách sư phụ ta sẽ đáp ứng cưới ngươi, xác nhận lão già Vô Nhai lúc chết dặn dò hắn?” Không nhìn vẻ mặt khó coi của nàng, Thiên Âm lạnh lùng nói: “Vô Nhai biết rõ chỉ cần cho ta thời gian ta liền có thể trị hết cho sư phụ, nhưng hắn ngoài miệng đồng ý giữ bí mật cho ta, vào lúc cuối cùng lại mang theo người khác chiếm tiện nghi.” Thiên Âm trào phúng cười nói: “Cứ như vậy, hắn dễ dàng để cho sư phụ ta thiếu hắn một cái mạng. Ngươi nói ta cười cái gì? Ta đương nhiên là cười thế gian này vì sao lại có người vô sỉ bất tín như thế!”

“Câm mồm!” Vô Tư hiển nhiên là phiền não vô cùng, một chưởng vung ra, thân thể Thiên Âm bị luồng khí này đánh cho bay đi, máu rơi một đường.

Vô Tư đưa tay bóp chặt cổ của nàng, cười lạnh: “Hừ! Thì ra là gượng chống, bổn tọa còn tưởng ngươi là mình đồng da sắt đánh không chết ! Chỉ tiếc hôm qua những người đó quá vô dụng, muốn lấy máu của ngươi, lại bị ngươi giết chết. Uổng phí bổn tọa có ý tốt đối với bọn họ.”

Lời nói này ra ngoài, thật là làm cho người ta nghe chói tai. Nhưng Thiên Âm ghi nhớ lời nói của nàng ở trong lòng, chợt cảm thấy châm chọc.

Ngày trước cảm thấy Vô Tư mặc dù không tốt chút nào, nhưng cũng không ngờ, nàng đường đường là Chưởng môn một đời, lại cũng vì tình cảm, can chút âm thầm làm mấy chuyện xấu.

Vào lúc này chân tướng rõ ràng, Thiên Âm đối với nàng, cũng coi là hận rồi.

Bị Vô Tư bóp cổ, ngay cả hơi sức giãy giụa nàng cũng không có. Nàng miễn cưỡng nở nụ cười, thở dốc nói: “Không có nhìn trúng ngươi chứng minh ánh mắt sư phụ không tệ. . . . . .”

“Ngươi. . . . . .” Sắc mặt Vô Tư lập tức biến vạn hóa, trở tay đánh bay Thiên Âm!


Trong tay của nàng chẳng biết lúc nào xuất hiện chuôi kiếm linh khí, theo nàng đi từng bước gần, âm thanh của nàng cũng bộc phát âm trầm bén nhọn: “Chết đến nơi còn ngông cuồng như vậy, ngươi cho là bổn tọa sẽ không giết ngươi sao?”

Thiên Âm gian nan bò dậy, chưa đứng thẳng, kiếm của Vô Tư  liền xuyên thấu qua ngực.

Không có đau đớn, chỉ có chết lặng.

Nàng phun ra một búng máu, ánh mắt lưu luyến dừng lại ở trên phòng trúc, chậm rãi ngã xuống đất.

“Thiên Âm!”

Một tiếng tiếng rống giận dử bi thương như tiếng nổ vang ở bên tai, ngay sau đó nàng chưa hôn mê nghe Vô Tư  kêu thảm một tiếng, nhưng không nghe thấy tiếng rơi xuống đất.

Ngay sau đó vang lên giọng nói vui mừng của Vô Tư: “Trọng Hoa, ngươi đã đến rồi!”

Sư phụ. . . . . . Sao?

Thiên Âm nỗ lực mở mắt ra, xuyên thấu qua khe hở lông mi, thấy được sắc mặt tái nhợt nhu nhược của Vô Tư, thấy được vẻ mặt hờ hừng Lam Duyệt và tiên giả, thấy được ánh mắt lạnh lẽo mà xa lạ của Trọng Hoa, trong lòng nàng run lên, tầm mắt nhìn lên đỉnh đầu, thấy được lo lắng trong mắt của Mặc Tử Tụ.

Thấy Mặc Tử Tụ, nàng mới giật mình, giống như thật lâu đã không gặp mặt hắn.

Hắn còn tuấn mỹ như vậy.

“Mặc ca ca. . . . . .” Nàng cười một tiếng, trong miệng máu đổ đầm đìa, tay nâng lên ở giữa không trung rơi xuống, rốt cuộc mất đi ý thức!

Mặc Tử Tụ kinh hãi, đúng lúc này một luồng sáng đến trước mắt.

Là Lưu Quang đàng vô cùng tức giận.

Hắn nhanh chóng đẩy ra miệng Thiên Âm ra, tiên đan không do dự tiến vào trong miệng nàng!

Ném bình trống rỗng sang một bên, hắn nói với Mặc Tử Tụ: “Mang nàng đi Ma giới, ta đi theo sau!”

Lúc này Mặc Tử Tụ tự nhiên sẽ không giao thủ với người của Tiên giới, ôm Thiên Âm đang muốn rời đi, con đường phía trước bị ngăn cản.

Tay Trọng Hoa cầm Thái A, mắt lạnh nhìn nhau.

Lưu Quang và Mặc Tử Tụ không hẹn mà thay đổi sắc mặt!

Lưu Quang tức giận áo bào tung bay: “Trọng Hoa! Mắt ngươi bị mù sao? Đây chính là đệ tử của ngươi! Cút ngay cho ta!”

“Đệ tử bổn tôn?” Trọng Hoa nhàn nhạt nhìn Thiên Âm một cái, âm thanh như không hề bận tâm: “Đệ tử bổn tôn chỉ có Thiên Nam và Đông Phương, khi nào từng có nữ đệ tử.”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.