Sư Phụ Quá Mê Người, Đồ Đệ Phạm Thượng!

Chương 185


Đọc truyện Sư Phụ Quá Mê Người, Đồ Đệ Phạm Thượng! – Chương 185

Editor: Tiểu Ly Ly.

Thiên Âm vừa mở mắt, hơi ấm bên cạnh vẫn còn, nhưng đã không thấy bóng người.

Nàng suy nghĩ có thể là sáng sơm Trọng Hoa lại đi đến lấy tuyết.

Ở Băng Vực, mỗi ngày nàng lấy tuyết pha trà, sư đồ hai người cũng yêu hoạt động nhàn rỗi này. Cuộc sống hằng ngày ở Băng Vực hoàn toàn như không có biến thành cố. Trọng Hoa làm việc và nghỉ ngơi cũng chính xác, trên căn bản mỗi ngày bắt đầu tiến về phía Hoa Mai Lâm ngồi một chút, đi hái ít tuyết, trở lại làm cơm đọc sách bồi nàng nói chuyện phiếm.

Cũng coi là phu quân hoàn hảo trong thời đại này.

Lúc này, thường ngày nàng đều là ngủ đến khi tự nhiên tỉnh lại, chỉ chờ hắn tới bên cạnh kêu nàng đứng dậy.

Nhưng hôm nay khi mở mắt, nàng lại cảm nhận được lo lắng.

Lo lắng này, là nàng cảm nhận được lúc Thái A bị các phái trong Tiên giới bao vây.

Từ khi Hoa Tưởng Dung rời đi đã nửa tháng, Hoa Tưởng Dung còn chưa trở lại, không biết là có chuyện trì hoãn hay là đang chàng chàng thiếp thiếp với Thiên Tuyết mà đã quên “nhạc mẫu” là nàng đây. Tóm lại là không có một chút tin tức nào.

Đoạn thời gian gần đây, đầu óc Trọng Hoa vô cùng tỉnh táo cảnh giác, hai người thân thiết thì không quên trước áp chế pháp lực của nàng, lòng phòng bị này một ngày càng sâu. Mắt thấy thời gian ước hên với Vô Nhai ngày càng gần, Thiên Âm cũng không còn suy nghĩ ra một biện pháp gì .

Trong cơ thể Trọng Hoa còn sót lại nước Hóa Tiên, Thiên Âm lo lắng dược lực giữ lại quá lâu, cuối cùng trở thành tai họa ngầm. Hàng đêm tìm cơ hội liền quyến rũ Trọng Hoa thân thiết, khiến cho ánh mắt Trọng Hoa nhìn nàng cũng kì lạ khác thường.

Nàng đứng lên, phát giác thân thể của mình đã được chỉnh đốn lại. Ngay sau đó hé miệng cười lên.

Không cần người khác nói, nàng cũng biết lúc này mình cười ngọt ngào cỡ nào.

Nàng cầm lấy cây lược gỗ, nhìn tóc trên đầu ngày càng dài ra, nhớ tới lời nói lúc đầu của Trọng Hoa: “Đợi đến khi tóc nàng dài là có thể búi tóc lên”, trong lòng đã nổi lên ý niệm, liền búi lên đầu tóc hơi dài giống như nữ tử ở Nhân, từ trong ống trúc lấy ra một hồng mai cài lên tóc, chạy đi đến nước hồ sau nhà soi vào.

Trong nước đang có một thiếu phụ mím môi cười, một đôi má lúm đồng tiền như ẩn như hiện. Đáy mắt tao nhã toát ra nhu tình, cơ hồ muốn hòa tan người khác.


Nàng tung tăng đi đến Mai Lâm, cách thật xa liền thấy Trọng Hoa một bộ áo bào xanh nắm hoa mai trong tay, dung nhan như vẽ.

Có gió thổi qua, lập tức hoa mai rơi như mưa, bông tuyết tung bay.

Trên dưới gò má của hắn rõ nét, một đôi mắt hàm chứa Thiên Sơn Vạn Thủy* luôn cô tịch như vậy. Hắn ngưng mắt nhìn hồng mai đến ngẩng người, đột nhiên khẽ mỉm cười, như hoa nở trong xuân, xé tan màn đêm nhìn thấy ánh sáng, thẳng vào lòng người.

Thiên Sơn Vạn Thủy*: Nghìn núi muôn sông

Đầy trời đất tuyết, hoa tùy ý tung bay, cũng không bằng bóng dáng khiến cho người ta cảm thấy bình dị trong lòng. Một người, cười một tiếng, làm cho đất trời như ngừng chuyển động.

Thiên Âm mất hồn nhìn, chỉ mong thời gian dừng ở giờ khắc này, để cho nàng dùng cả đời khắc ghi hình bóng này vào trong tim.

Dường như Trọng Hoa có cảm giác, đảo mắt nhìn qua, đáy mắt xẹt qua vẻ kinh ngạc!

“Hôm nay làm sao dậy sớm như vậy?” Hắn hỏi, đưa tay lấy hồng mai nàng cài trên tóc xuống, thay một cây trăm được chế bằng trúc, thuận tay lại lấy một đóa Bạch Mai trong tay hắn cài lên, càng tôn lên mái tóc đen bóng của nàng: “Hồng mai quá tươi đẹp, không thích hợp với nàng.” Lại cầm bàn tay lạnh lẽo của nàng đưa vào trong ngực sưởi ấm, đau lòng nói: “Tại sao thân thể càng ngày càng kém, tay lạnh giống như băng.”

Thiên Âm xấu hổ cười khẽ: “Chắc hẳn đây cũng là Băng Cơ Ngọc Cốt trong truyền thuyết rồi.”

Sớm biết tính tình của nàng, Trọng Hoa cũng không cải cọ với nàng, nắm cả nàng đi trở về: “Đói không? Ta làm cho nàng một ít thức ăn. Hôm qua nàng thì thầm muốn ăn Trúc Tâm, sáng nay ta hái một chút, chốc lát nữa cho nàng nếm thử một chút.” Dừng một chút, còn nói: “Ta nhớ được thời điểm nàng vừa tới Băng Vực cũng không sợ lạnh cũng không sợ đói, nhưng sau khi thành thành với ta, thân thể của nàng ngày càng sa sút, mới rơi vào trạng thái vô cùng suy yếu như hiện giờ vậy. Xem xét lại biến hóa của ta, hoàn toàn ngược lại với nàng. Thiên Âm, có một số việc mặc dù nàng không nói ta sớm muộn cũng sẽ tìm ra nguyên nhân.”

Nhìn vẻ mặt khẩn trương của Thiên Âm, hắn ôm chặt nàng một chút, dời đề tài khác: “Tiên giới xác nhận là bốn mùa như xuân chứ?”

Thiên Âm gật đầu.

Hắn lại hỏi: “Rất thích hợp cho người ở?”

Nàng lại gật đầu.

Hắn còn phải hỏi, Thiên Âm nói: “Nhưng nơi đó thiếu tình người, còn Băng Vực tốt! Chúng ta cũng không đi đâu cả, có được hay không?”


Trọng Hoa nhìn nàng chốc lát, cười cười không lên tiếng.

Thiên Âm biết, hắn thủy chung ôm ý niệm trở về tiên giới. Nàng giữ lại nửa tháng, cuối cùng đã tới lúc không giữ được.

Ban đêm, có ánh nắng chiều giắt chân trời, vạn trượng ánh sáng nhuộm đỏ nửa bầu trời. Trọng Hoa dắt tay Thiên Âm, ở trong ánh nắng chiều tản bộ, đi vô cùng chậm nhẹ vô cùng thoải mái.

Ánh sáng kéo bóng dáng của hai người rất dài rất dài.

Yên lặng bình thản.

Nhìn đỏ tươi bầu trời, trong mắt Thiên Âm chứa đầy ước mơ: “Sư phụ, ta muốn cả đời này đều ở bên cạnh bồi chàng, nhìn ánh nắng trời chiều này cho đến Thiên Hoang Địa Lão*.”

Thiên Hoang Địa Lão*: thời gian dài đăng đẳng, lâu như trời đất.

Ánh mắt Trọng Hoa lóe lóe, thay nàng xoa xoa đôi bàn tay, trong mắt tất cả đều là cười: “Xưng hô này nên thay chứ?”

Thiên Âm ngạc nhiên: “Chàng không phải yêu thích ta gọi chàng là sư phụ sao?”

“So sánh với từ sư phụ mà nói, nếu như nàng gọi ta là “phu quân”, ta thích hơn.”

Thiên Âm trừng mắt nhìn, hỏi: “Sư phụ, chàng đang đùa cợt ta sao?”

Trọng Hoa kiềm chế cười, nắm lấy bàn tay lạnh như băng của nàng để vào trong ngực, một hồi lâu, nói: “Thiên Âm, ta không trở về Tiên giới, nàng cũng đừng táy máy tay chân ở trên người ta. Chúng ta vẫn tiếp tục sống như vậy, không tốt sao?”

Không đợi Thiên Âm trả lời, giữa không trung, đột nhiên xẹt qua mấy luồng sáng, người tiên giới, liền ngay thời khắc yên tĩnh ấm áp này, lâng lâng rơi xuống ngoài kết giới.

Trong lòng Thiên Âm, lập tức chìm vào đáy cốc.


Khác với tâm trạng nặng nề của nàng là, ngoài kết giới Lam Duyệt, Phù Vân, thanh niên Mộ Thần mới nhận chức Chưởng môn Hiên Viên Trường Lưu và Nguyệt Vô Ưu, thấy Trọng Hoa còn sống, đều là vui vô cùng, duy chỉ có một mình Vô Nhai, thấy Thiên Âm nhìn mình chằm chằm, trong mắt nàng đều là sát khí.

Hắn muốn nói lại thôi, Thiên Âm mở miệng trước: “Ta xem người là trưởng bối, nhưng ngươi lại nuốt lời rồi.”

Vô Nhai không có giải thích nhiều, chuyện đến nước này, giải thích nữa cũng là phí công. Hắn ngược lại nhìn về Trọng Hoa, nói: “Trọng Hoa, có một số việc, ta muốn nói chuyện với ngươi một chút. Tỷ như, chuyện ngươi và Thiên Âm.” 

Trọng Hoa không biết là nghĩ gì, tự thấy mấy người này, hắn liền thu lại nụ cười, vẻ mặt lạnh nhạt lại trở về như trước, là người ngạo mạn vô tình trong Tiên giới.

Hắn ngắm nhìn Thiên Âm, vọt lên giữa không trung dễ dàng phá kết giới của Lưu Quang, nhìn Vô Nhai buồn vui không rõ: “Người tới là khách, nếu không chê, đi vào uống ly trà thôi.”

Một ly trà này của Trọng Hoa, vừa uống đã là giữa trưa của ngày thứ hai. Trọng Hoa và các đại Tiên Tôn Chưởng môn nhốt ở trong phòng, cửa phòng cả đêm không mở.

Đúng vào lúc này, Vô Tư chạy tới Băng Vực.

Lúc đó, Thiên Âm đang suy nghĩ nghĩ lý do đi trong phòng dò thăm tình huống, tiện pha một bình trà nóng đang muốn gõ cửa, trong phòng đột nhiên truyền ra một tiếng thét kinh hãi: “Vô Nhai tiền bối!” 

Đó là âm thanh Trọng Hoa.

Ngay sau đó cửa phòng bên trong mở ra, Trọng Hoa ôm ngang Vô Nhai đang thoi thóp xẹt qua bên cạnh nàng, trong nháy mắt liền biến mất ở phía chân trời.

Một màn này bị Vô Tư bắt gặp, nàng hung ác trợn mắt nhìn mắt Thiên Âm, nửa vui nửa buồn đuổi theo. Vui, tất nhiên bởi vì thấy Trọng Hoa bình an vô sự. Lo, có lẽ là vì nàng nhìn thấy gương mặt Vô Nhai trắng bệch.

Khay trà trong tay Thiên Âm bành một tiếng rơi xuống đất, nhìn về phía bọn họ rời đi mà mất hồn.

Nàng không hiểu, vì sao Trọng Hoa lướt qua nhau nàng trong nháy mắt, ánh mắt của hắn sao lại xa lạ như vậy, tựa như. . .

Hắn không quen biết.

Lòng của nàng, rất đau.

Sau đó bọn người Lam Duyệt đi ra, sắc mặt mọi người chợt tái nhợt bước chân không vững.

“Lần này tiền bối Vô Nhai vì cứu Trọng Hoa mà bỏ mạng, sợ là ngày giờ không còn nhiều rồi.” Lam Duyệt nói ra một câu tình huống của Vô Nhai, thấy nàng gật đầu một cái, cười nói: “Mấy người chúng ta liên thủ, rốt cuộc loại bỏ nước Hóa Tiên còn sót lại trong cơ thể sư phụ ngươi, hắn cũng nhớ lại. Ngươi vui mừng sao?”


Thiên Âm nhếch miệng cười một tiếng: “Dĩ nhiên là vui mừng.”

Lam Duyệt vỗ vỗ vai của nàng, lặng yên chỉ chốc lát, hỏi “Thiên Âm, ngươi có còn nhớ rõ Lục Nhiên không?”

“Nhớ.” Thiên Âm ngồi xổm người xuống nhặt từng mảnh bình trà bể tan tành, chưa từng ngẩng đầu: “Một đời Chưởng môn Lục Nhiên kêu ngạo, cùng với đệ tử của mình mến nhau, xúc phạm tiên quy, Tiên giới không tha, cuối cùng bị đánh rơi xuống đài Tru Thần mà tan thành mây khói, cũng chỉ là chuyện hai năm trước, ta làm sao không nhớ rõ.” Lặng yên chỉ chốc lát, chỉ nghe thấy nụ cười nồng đậm của nàng, nói: “Ý của Tiên Tôn Lam Duyệt ta hiểu, mà ta không phải Xích Hỏa, sư phụ ta cũng không phải là Lục Nhiên.”

Bọn người Phù Vân ở tại một bên không biết là không lời nào để nói hoặc là có lời gì không muốn nói, đều là vẻ mặt khác thường liếc nhìn Thiên Âm, rối rít bay lên không rời đi. Trên mặt đất, Lam Duyệt cúi đầu nhìn nàng bận rộn, nhìn một ít nước mắt tách tách rơi vào trong mảnh vụn, thở dài nói: “Ngươi muốn trở về Tiên giới với bổn tôn, còn là. . . . . .”

“Không làm phiền người.”

Thiên Âm giơ tay lên làm như vuốt mặt, hai ba lần thu thập xong mảnh vỡ, lại vào viện lần nữa đưa một chung trà.

Đợi Lam Duyệt ngồi xuống, nàng chuyển ly trà, cười nói: “Đa tạ ý tốt của người. Chẳng qua nếu thật sự ta với người trở về Tiên giới, sau này sư phụ thấy ta còn không biết đối mặt như thế nào. Vừa đúng ta cũng có thói quen sống ở nơi này, ở lại tốt hơn.” Dừng một chút, còn nói: “Ban đầu Lục chưởng môn và Xích Hỏa là lưỡng tình tương duyệt, cam tâm tình nguyện cùng nhau chịu chế. Mà trong lòng sư phụ ta, từ đầu đến cuối chỉ xem ta là đệ tử bình thường. Là ta bất kính, thừa dịp hắn mất đi trí nhớ lừa gạt hắn, lúc này mới thành thân với ta. Đây tất cả, đều là bởi vì lòng tham của ta, không có nửa điểm liên quan đến sư phụ ta.”

Lam Duyệt nghe vậy, cau mày uống một hớp trà.

Thiên Âm cho hắn thêm nước trà, buông tiếng thở dài: “Hiện nay vừa đúng, sư phụ hắn bình an trở về Tiên giới, ta tin tưởng các ngươi cũng không hi vọng bởi vì sai lầm cá nhân ta mà mất đi người bảo vệ này. Nhưng nói đi thì nói lại, chuyện này đã xảy ra, phải có người đảm đương. Nếu tất cả lỗi của ta, vậy ta đây là đệ tử bất tài, ngươi muốn giết hay đánh xuống đài Tru Thần, cũng tùy các ngươi.” 

Lam Duyệt để ly trà xuống, cười nhìn nàng: “Nói xong?”

Thiên Âm ngạc nhiên.

Hắn nói: “Nếu nói xong rồi, bản tôn cũng có mấy câu muốn nói với ngươi.”

Thiên Âm khẽ mỉm cười: “Rửa tai lắng nghe.”

“Thứ nhất, ngươi là đệ tử Tiên Tôn Trọng Hoa, trên dưới tiên môn Thái A. Mặc dù ngươi phạm sai lầm, cũng là Thái A xử phạt ngươi, dù sao đi nữa cũng không tới lượt người ngoài. Thứ hai, ngươi làm sai chỗ nào à? Hôm nay chúng ta chỉ tìm thấy tôn thượng Trọng Hoa, cũng chưa gặp qua một người tên là Thiên Âm.” 

Thiên Âm có chút ngây ngô, hắn tự mình rót ly trà uống một hơi cạn sạch: “Trà này ngươi pha rất ngon.”

Thấy nàng còn đứng ì, hắn không khỏi bật cười. Đứng dậy đi vài bước lại quay người lại, ôn hòa trong mi mắt nhiều hơn một chút bén nhọn: “Phàm là uy hiếp được người tiên giới, bổn tôn và các tiên hữu khác cũng sẽ không ngồi yên không đế quan tân đến. Thiên Âm, tự giải quyết cho tốt.”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.