Sư Phụ Quá Mê Người, Đồ Đệ Phạm Thượng!

Chương 187: Công chúa Ma tộc


Đọc truyện Sư Phụ Quá Mê Người, Đồ Đệ Phạm Thượng! – Chương 187: Công chúa Ma tộc

Editor: Tiểu Ly Ly

“Đệ tử bổn tôn?” Trọng Hoa nhàn nhạt nhìn Thiên Âm một cái, âm thanh như không hề bận tâm: “Đệ tử bổn tôn chỉ có Thiên Nam và Đông Phương, khi nào từng có nữ đệ tử.”

Lúc này hắn một thân trường bào màu bạc, Thần Quang phủ lên hắn thêm một tầng ánh sáng mềm mại, nhưng vẻ mặt kia, lại giống như tượng đá mãi mãi không biến đổi, cả người lộ ra vô tình.

Lưu Quang nghe vậy, quét mắt nhìn đám người Lam Duyệt một, khóe môi vẽ ra nụ cười châm biếm: “Bổn tọa sớm biết các ngươi không phải là đồ gì tốt, lại dám tự mình sửa đổi trí nhớ của hắn.” Nói qua lạnh lùng liếc nhìn Trọng Hoa: “Trọng Hoa, ngươi có thể còn sống, không phải là bởi vì những người trong Tiên giới chăm sóc, là bởi vì ngươi có một đồ đệ tốt cam nguyện dùng tánh mạng tới cứu vớt ngươi! Hôm nay lúc này, ngươi lại hờ hững mặc kệ sống chết của nàng, bổn tọa vì nàng cảm thấy trái tim băng giá! Cũng vì Trọng Hoa ngươi, cảm thấy xấu hổ!”

Trọng Hoa chăm chú nhìn Thiên Âm trong ngực của Mặc Tử Tụ, chân mày nhíu lại.

Mắt thấy huyết sắc trên mặt Thiên Âm từng chút từng chút một mất đi, trong lòng Mặc Tử Tụ lo lắng, quát lạnh: “Nhiều lời vô ích, hôm nay bổn tôn không tin, ai có thể ngăn cản ta!”

Hắn đang muốn ra tay, chân trời một hơi thở mạnh mẽ cuốn tới, một bóng dáng màu đen đơn bạc liền hiện thân, trong thời gian ngắn đến trước mặt mọi người.

Người tới thiếu niên có tư thế, trên mi tâm là Hoa U sáu cánh đen tối kì dị. Đôi mắt đen thon dài quét qua mọi người, vẻ mặt tựa như đang nhiễm bệnh, nở cụ cười yếu ớt: “Rất náo nhiệt!”

Tất cả mọi người chần chờ không chừng, không biết Minh vương của Minh giới chặn đường ngay lúc này là có ý gì.

Minh vương rất khách khí lấy ra vũ khí của mình, một cây trường tiên.


Hắn hỏi đám người Lam Duyệt: “Muốn đánh nhau sao? Bổn vương hiện đang rãnh rỗi, theo đến cùng.”

Một bên Vô Tư tức giận nói: “Minh Vương Điện hạ, xưa nay ngươi và Tiên giới không xâm phạm lẫn nhau, hôm nay tùy tiện nhúng tay vào chuyện nhị giới tiên ma, đến tột cùng muốn như thế nào?”

Minh vương vẫn rất khách khí như cũ, ưu nhã quất roi tới: “Nhìn thấy các người ỷ đông ức hiếp người khác thôi.”

Đám người Vô Tư tránh đi, có chút ứng phó không kịp, Mặc Tử Tụ bắt được khe hở mọi người đang hoảng loạn, mang theo Thiên Âm nhanh chóng rời khỏi Băng Vực.

Ngoài ý muốn duy nhất, Trọng Hoa rõ ràng có cơ hội có thể ngăn hắn lại, nhưng hắn không có làm như vậy.

Lưu Quang và Minh vương liên thủ chống lại đám người Trọng Hoa, sau nửa khắc đồng hồ, Mặc Tử Tụ đã sớm biến mất, đánh đánh, có lẽ hai bên đều cảm thấy đánh không có ý nghĩa, rất nhanh liền lui ra hai bên.

Trước khi Minh vương đi, thật sâu ngắm nhìn Trọng Hoa, trên mặt thiếu niên cười như không cười: “Trọng Hoa, sáu ngàn năm trước ngươi lừa gạt nàng, hôm nay phụ bạc nàng, tương lai ngươi cũng đừng hối hận.” 

Dứt lời hắn và Lưu Quang nghênh ngang rời đi, để lại cho mọi người tràn ngập trong mờ mịt nghi ngờ. 

Sáu ngàn năm trước, Thiên Âm chưa ra đời, Trọng Hoa chỉ là thiếu niên, tại sao lừa gạt?


Đám người Vô Tư và Lam Duyệt chỉ cảm thấy lời này của Minh vương thật là buồn cười.

Trọng Hoa không nhìn ra là đang suy nghĩ chuyện gì, lúc này ánh mắt của hắn đang bị cây trâm làm bằng trúc rơi trong tuyết hấp dẫn.

Đó là một cây trâm bình thường, không hoa lệ không xinh đẹp, được làm rất đơn giản, mặt ngoài bị mài mượt mà bóng loáng. Trọng Hoa nghiêng người nhặt lên, nhìn hồi lâu, cuối cùng thu vào trong ngực. Ngược lại hỏi Vô Tư: “Nơi này là chỗ ở của ai? Vì sao ngươi phải giết đứa bé kia?”

Nụ cười của Vô Tư rõ ràng rất miễn cưỡng: “Ta nghe thấy quan hệ của nàng và Mặc Tử Tụ không cạn, ta chỉ là . . . . . Ta muốn dò xét đến cùng, không ngờ tới thấy nàng lại có thể giết hơn mười người Tiên giới, dưới cơn nóng giận ta liền nổi lên xung đột với nàng.” Nàng che ngực đi lên trước, một tay nhẹ nhàng khoác lên trên cánh tay Trọng Hoa: “Ngược lại là ngươi…ngươi làm sao lại tới?”

Trọng Hoa không trả lời, nhàn nhạt rút tay bản thân ra, tầm mắt rơi vào trên đầu ngón út tay trái, nơi đó có một tơ hồng như ẩn như hiện, một đầu khác không biết thắt ở nơi nào.

Yên lặng chỉ chốc lát, hắn nói: “Hậu sự của tiền bối Vô Nhai chưa xử lý, trở về Tiên giới thôi.”

Sau đó hắn rời đi, theo sau là Lam Duyệt, đôi tay Vô Tư nắm chặt thành quyền ở bên hông, bị Trọng Hoa bỏ rơi, lửa giận của nàng chuyển dời đến phòng trúc trống vắng, nghĩ đến Trọng Hoa và Thiên Âm ở chỗ này cùng ở cùng bay, trong lúc này trở nên ghen ghét dữ dội, phất tay một cái, phòng trúc trong chớp mắt đã tan thành mây khói.

Nàng làm như cảm thấy thỏa mãn, mang theo nụ cười hài lòng nhẹ nhàng thăng thiên.

***


Dưới trời chiều Thần Đãng Sơn xa hoa, dưới bầu trời toàn bộ đất đai núi rừng đều hòa thành một màu, giữa không trung một con cô điểu từ từ bay qua.

Ngay lúc này, ba bóng người rơi xuống đất.

Lưu Quang dừng chân nói: “Mặc Tử Tụ, ngươi trước mang Thiên Âm trở về Ma tộc. Bổn tọa nghĩ tới nghĩ lui, vẫn là không yên lòng đám người Tiên giới kia. Bọn họ đã có can đảm bóp méo hoặc là xóa đi trí nhớ Trọng Hoa, như vậy bọn họ cũng rất có thể ở sau lưng Trọng Hoa động tay động chân. Bổn tọa phải trở về một chuyến, bảo đảm Trọng Hoa không chịu khống chế.”

Mặc Tử Tụ chỉ lo lắng lưu ý Thiên Âm, những câu Lưu Quang nhắc tới Trọng Hoa, hắn nhíu mày, trong giọng nói có mấy phần buồn bực: “Tên Trọng Hoa kia, sớm muộn có một ngày bồn tôn tự tay chém hắn!”

Lưu Quang nheo mắt của hắn, nói: “Đến lúc đó ngươi chém nhiều đao một chút, bổn tọa cũng thấy ngứa mắt hắn.”

Thấy cảm xúc hai người không gợn sóng, cắn răng nghiến lợi nói, một bên Minh vương giống như xem diễn, bật cười nói: “Vẫn là mang Thiên Âm tới Minh giới đi. Vô Tư này xuống tay quá hung ác, quả thật muốn đánh tan hồn phách của nàng, may mắn có Mặc Tử Tụ ngươi kịp thời chạy tới Thiên Âm mới tránh khỏi hồn bay phách tán. Nhưng hồn phách nàng cũng bị thương không nhẹ, đặt ở U Minh điện của Bổn vương, lấy Vạn Hồn ân cần săn sóc, qua mấy ngàn năm có lẽ sẽ tỉnh lại.”

Mặc Tử Tụ và Lưu Quang đồng thời trừng hắn, hắn mở ra tay, mặt vô tội: “Bổn vương nói là sự thật, hai người các ngươi không thể không tin.”

Hai người tự nhiên sẽ hiểu Minh vương không nói giả.

Lúc này Thiên Âm đã không một tiếng động, rõ ràng là sắp chết. Nếu không phải Mặc Tử Tụ lấy pháp lực che chở, hồn phách của nàng đã sớm tiêu tán.

Nhưng hai người cũng là hoài nghi, quanh năm Minh vương ngay cả căn nhà nhỏ bé trong Minh giới cũng không ra, vào lúc này nhiệt tình quan tâm chuyện Thiên Âm như thế, khó tránh khỏi làm cho lòng người nổi lên nghi ngờ cho là hắn có mưu đồ bất chính.

Nhưng biện pháp này của hắn, lại là biện pháp duy nhất để có thể chữa trị cho hồn phách của Thiên Âm.


Mặc Tử Tụ nói: “Mục đích của ngươi là gì?”

Lưu Quang cười nồng đậm, nhưng mũi kiếm kia cũng đã chỉ vào Minh vương, trên thân kiếm phiếm lên ánh sáng lạnh lẽo.

Minh vương tiến lên, tay phải vẽ ra một Ấn Quyết kỳ dị, nhẹ nhàng in lên trên trán Thiên Âm, chỉ thấy cái trán trơn bóng như ngọc của nàng lập tức chậm rãi hiện lên một hoa ấn màu tím.

Hoa ấn sáu cánh kia vô cùng tương tự với hoa ấn lục giác ở trên trán cùa Minh Vương.

Chỉ là một màu sắc tối sầm không giống nhau mà thôi.

Minh vương thở dài nói: “Nàng là công chúa tộc ta.” Dừng một chút: “Thượng Cổ Ma tộc, công chúa tôn quý nhất!”

Lời này vừa nói ra, Mặc Tử Tụ và Lưu Quang đều là kinh ngạc, trong Lục giới xuất thân của Minh vương thần bí nhất. Không ngờ tới, hắn lại là Thượng Cổ Ma tộc!

Đối mặt với ánh mắt tìm tòi của hai người, trong mắt Minh vương lộ ra vẻ giảo hoạt: “Đừng trông cậy vào Bổn vương nói cho các ngươi biết thân phận của Thiên Âm, sự tồn tại của nàng là một cấm kỵ, là bị người Thiên Đạo nguyền rủa. Biết quá nhiều, đối với các ngươi đối với nàng cũng không có nửa phần tốt. Hiện nay chúng ta phải làm, là cứu sống nàng. Nàng không thể chết được.” 

Mặc Tử Tụ suy nghĩ trong chớp mắt, nói: “Ngươi nắm giữ luân hồi Lục giới, đợi bổn tôn tìm phương pháp chữa trị hồn phách của nàng, ngươi sao không trực tiếp đưa nàng vào luân hồi quên mất kiếp trước kiếp này sống lại làm người?” 

Lưu Quang vui vẻ ra mặt: “Đây cũng là một cách tốt.”

So với lạc quan của hai người, Minh vương vừa rồi là dáng vẻ thoải mái, trong phút chốc lại trở nên tang thương: “Nàng chỉ có một đời này, cho nên nàng không thể chết được.”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.