Sứ Mệnh Bất Diệt

Chương 35


Bạn đang đọc Sứ Mệnh Bất Diệt: Chương 35

Chap 35: BỐ!
Sáng hôm sau, bà Hoài Ân lại đến trường Genius. Nhưng lần này, bà không đến để tìm An An hay Ryno, mà bà lấy hết dũng khí, đến đây tìm một người đặc biệt. Ừ đặc biệt, đặc biệt lắm!
Là Hàn Vũ Trấn Lôi, à, là “BỐ” mới đúng!
Chiếc siêu xe xám bạc đã đậu gần cổng trường từ mờ sớm. Nó đứng đó một cách lặng yên. Trong xe, bà Hoài Ân nắm chặt bô-lăng, ánh mắt dừng lại ở cánh cửa trên tầng cao kia- nơi mà hôm trước … bố đã bước ra. Khoảng khắc đó bà còn nhớ rõ, cái cảm xúc nghẹn ngào đến bức tim. Vừa muốn chạy đến gọi một tiếng “bố”, hỏi một câu rằng “bố có khoẻ không?”
nhưng rồi lại sợ, sợ bố sẽ lại lạnh lùng mà ngoảnh mặt làm ngơ. Vừa mừng mà vừa lo.
Sự hồi hộp, lo lắng ập tới cùng một lúc. Đúng như quy luật bất ngờ, nó không báo trước và như thế, nó để lại những cú xốc không hề nhẹ. Hàng tá câu hỏi liên tiếp hiện lên trong đầu kèm với nỗi đau âm ỉ của 16 năm qua. Những tưởng thời gian sẽ làm nỗi đau ấy lành lại, ngờ đâu là không, nỗi đau chưa lành  đã đang lại chảy máu. ĐAU! Từ duy nhất hình dung lúc này!
Nhìn cánh cửa lặng thinh, mắt bà hoe đỏ. Lo lắng lắm, sợ lắm nhưng  phải quyết tâm lên! Bà tự nhủ. Vì chồng, vì cả hai đứa con nữa chứ. Chuyện này 16 năm trước do bà  mà ra, 16 năm sau bà phải giải quyết việc này thôi! Chưa biết chuyện này rồi sẽ đi về đâu nhưng thà một lần cố gắng thay đổi còn hơn là cứ mãi yên phận mà sống trong nỗi đau của nhiều người như vậy.  Đau mà không chữa thì đau sẽ lại càng đau.

Thở sâu lấy hết can đảm. Hoài Ân đẩy cửa xe, nhanh chóng đi vào học viện. Phải rồi ! Hành động thôi !
***
Phòng Hiệu trưởng.
Cốc ! Cốc ! Cốc ! Tiếng cửa khô khốc vang lên.
Do dự mãi bà Hoài Ân mới vụng về gõ vài nhịp lên cánh cửa.
Tim bà đập dồn dập. Chỉ cần cánh cửa này mở ra, bà sẽ gặp lại cong người vĩ đại ấy – bố, bố chồng !
Thời khắc này như ngưng lại. Vừa muốn nó chậm lại , lại vừa ước nó nhanh lên. Sự mâu thuẫn lại làm nhịp tim vừa mới bình ổn tăng gấp lên , chân không khỏi hơi run .

– Vào đi!
Hàn Vũ Trấn Lôi dán mắt vào màn hình laptop thủy tinh đang hiện lên những thông tin  mới về các vật chất tối trong vũ trụ. Nghe tiếng gõ cửa không khỏi nhíu mày nhìn đồng hồ trên tường trước mặt: ” quái lạ! Giờ này mà tìm mình thì chỉ có con bé An An thôi ! Sao hôm nay lễ phép tới mức gõ cửa nửa chứ ? Có khuấc mắc gì đây ! Hâzz thật không hiểu nổi , mà thôi, kệ !” trong ông vang lên một hồi cảm xúc lạ , cồn cào và bồn chồn thế nào ấy. Lạ thật! Như thường lệ thì giờ này An An sẽ xông thẳng vào phòng , đặt đồ ăn sáng lên bàn cho ông, dặn dò đủ thứ rồi vọt lên ghế lớn mà lăn ra ngủ.
Cứ thế thành thói quen nên ông cứ theo thói quen mà làm việc chứ chẳng để ý người vừa bước vào phòng và đặt túi gì đó lên bàn của ông .
-Bố …
Một giọng nói trong trẻo cất lên . Một tia ký ức vốn đã chôn sâu bỗng dưng vụt qua làm cả người Hàn Vũ Trấn Lôi như ngưng lại , cứng đờ. Sự đau thương vụt qua đáy mắt , rồi lại nhanh chóng lấp đầy bởi băng lạnh . Ông chỉ dám lướt sơ qua người
phụ nữ đang đứng đó . Chẳng khác là bao , khuôn mặt thanh tú mặc dù đã vướn màu thời gian . Khuôn mặt ấy , phải khuôn mặt ấy làm sao ông có thể quên ? Hàn Vũ Trấn Lôi lặng người, rồi lạnh lùng mở lời :
-Xin lỗi ! Cô là ai ?
Đọc tiếp Sứ Mệnh Bất Diệt – Chương 36


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.