Bạn đang đọc Sứ Mệnh Bất Diệt: Chương 36
Xin chào độc giả! Sau đây là những chương cuối của truyện SMBD. Sau thời gian vắng bóng chắc hẳn mọi người rất thất vọng phải không ạ? Quỷ không còn lời nào hơn lời xin lỗi! Sau tác phẩm này Quỷ đã học được một bài học lớn, bài học về
sự kiên trì, bài học về trách nhiệm đối với bất cứ việc gì mình làm, bài học về lời hứa, là dù có việc gì ngoài ý muốn thì vẫn phải thực hiện đúng lời hứa! Con người cần có những bài học như thế này để học được những điều cần học. Còn bạn? Bạn rút ra được gì khi đọc truyện của Quỷ?
Thôi không dong dài, chúc mọi người đọc truyện vui vẻ! Sau đây là 5 chap, 5 chap kết quỷ sẽ post vào tuần sau!
CẢM ƠN VÀ XIN LỖI RẤT NHIỀU!
Chap 36: BỐ (Part 2)
-BỐ! – bà Hoài Ân lại cuối đầu ưu thương gọi thêm một tiếng.
Đã lâu, rất lâu rồi bà chẳng gọi ai như vậy. Chẳng hiểu sao khi được cất giọng gọi một lần lại đâm ra luyến tiếc mà muốn gọi thêm lần nữa.
– Cô đi ra khỏi đây! – Hàn Vũ Trấn Lôi lạnh lùng nói. Trong tâm thì rối loạn liên hồi. Đau! Ông cũng đau lắm chứ, ông đứng dậy, đẩy người phụ nữ đứng đó ra khỏi phòng.
Hoài Ân bị động ra khỏi phòng, bà vẫn đứng đó như trời trồng, bao điều muốn nói nghẹn hết vòng cổ, nghẹn ngào, bà bật khóc. Nước mắt cứ thế rơi ròng. Nhưng tự dằn lòng, bà quay lại cánh cửa đang đóng chặt, đập vào đó. Trong màn nước
bà hét lên những lời chôn tận đáy lòng:
Rầm rầm
-Bố! Xin bố nghe con nói một lần thôi! Hic… Bố!
Tiếng vỗ bất lực của người vợ thương chồng. Bà trượt dài theo tấm cửa mà ngồi bệt xuống đất. Trông bà như con cò, mỏng manh yếu ớt nhưng vô cùng mạnh mẽ.
Cố gạt đi nước mắt, cố kiềm tiếng nấc, nghẹn ngào nói:
– Bố! Vũ Phong nhớ bố… Bố, con biết bố không lạnh lùng như thế, con biết gánh nặng trách nhiệm của bố quá lớn khiến bố không thể thể hiện yêu thương với Phong như người ta. Con biết, biết bố còn rất thương Phong, biết, biết bố đang rất đau. Con xin bố, gặp Phong một lần, đau lâu như vậy con sợ … sợ tất cả không chịu được nữa… Hức…- Bà Hoài Ân càng nói lại càng kiên cường, lời nói ra 10phần đi vào lòng người. Nhưng Hàn Vũ Trấn Lôi lại trốn chạy, ông nói như hét:
– CÔ IM ĐI! Cô không biết gì hết. Cô không xứng! Là kẻ nào? Kẻ nào khiến Phong từ bỏ trách nhiệm của nó? Kẻ nào khiến Phong bỏ tôi? – câu cuối Hàn Vũ Phong nói như không, lời đó ông nuốt vào nội tâm lạnh.
Bà Hoài Ân đuối sức , nếu không có cánh cửa làm điểm tựa, có lẽ bà đã ngất đi. Sự thất vọng lan tràn. Hàn Vũ Trấn Lôi vẫn thế, vẫn cố chấp, vẫn tự làm mình đau như vậy!
– Bố! Phong nhớ bố!
Bà Hoài Ân lặng lẽ híc sâu đứng lê, tâm trạng vẫn tồi tệ hơn trước. Những gì cần nói bà đã nói, những gì cần làm bà đã làm, sẽ thanh thản khi nói ra hết mọi chuyện, hay sẽ đau hơn khi đào bới quá khứ, bà không biết, không ai biết. Bà híc sâu, nhìn cánh cửa lạnh một lần nữa rồi rời đi một cách tĩnh lặng. Sau cánh cửa, Hàn Vũ Trấn Lôi ngồi đó lặng thinh.
Bóng bà khuất sau dãy hành lang dài dằng dặc. Ở một góc khác, An An và Ryno nhìn nhau, cơ mặt thảng thốt. “Bố”? Mẹ gọi hiệu trưởng là “bố” … Vậy…? Há, sốc thật ấy, trùng hợp mà vui vui!
An An và Ryno mỉm cười: à ha, có nhiệm vụ mới để làm rồi!
–
Thuần Nhất An
Đọc tiếp Sứ Mệnh Bất Diệt – Chương 37