Sự Lựa Chọn (Đời Học Sinh Của Badboy)

Chương 54.1


Bạn đang đọc Sự Lựa Chọn (Đời Học Sinh Của Badboy) – Chương 54.1

Chả liên quan nhưng loài chó thường hay giũ lông mỗi khi ướt mưa. (Cái tên lãng mạn thiệt).

Part 1:


Chả liên quan nhưng trời vừa đổ mưa.


Chả liên quan nhưng mưa rất to.


Chả liên quan nhưng tôi đang đứng trước phòng Y tế trường và định đi đâu đó.


Chả liên quan nhưng tôi không có ô, cũng chẳng có áo mưa.


Chả liên quan nhưng đi mưa mà đầu trần sẽ bị ướt.


Chả liên quan nhưng dù có khỏe như Trâu Thái Lan mà bị ướt mưa trong cái thời tiết lạnh kinh người này không lăn ra die cũng bò ra chết.


Chả liên quan nhưng có một đứa vừa đi từ phòng Y tế ra, tay cầm một quyển sách và đang bật một cái ô to đùng: CPU.


Bây giờ thì có liên quan đấy.


-Cho tớ đi chung nhá!-Tôi bước lại, vừa kịp lúc nó đặt chân xuống khoảng sân đã đọng nhiều vũng nước, chui vào dưới cái ô đen xì.


Nó nhìn tôi, chính xác là chỉ liếc một cái kiểu như xem cái gì vừa xuất hiện, đáp với giọng trầm:


-Không.

“Lemon question dog” là đây!


-Tại sao?


Đùa anh hả cưng?


-Không muốn. – Nó nói như đúng rồi, như tuyên bố một lẽ dĩ nhiên.


-Vậy thì đi riêng nhé!


Tôi cười bảo CPU, rồi hồn nhiên đoạt lấy cái ô khỏi tay nó, xong đi thẳng. Chả liên quan nhưng tôi rất thích ăn cướp.


Tiếng mưa rơi lộp độp trên chiếc ô nghe thiệt là vui tai!


Nói là “đi thẳng” nhưng bước được mấy bước tôi đã quay lại xem con rô bốt kia bị chập mạch vì ngấm nước mưa chưa. Không khéo nó bị sét đánh chết thì tôi có bay ra đường cho công-ten-nơ cán mấy chục lần cũng không rửa hết tội.


Dưới cơn mưa lạnh đầu tháng 12, một con rô-bốt-đã-tiến-hóa, cũng là một Thiên tài đứng nhìn tôi im lặng, vẫn không có tí tẹo cảm xúc. Mặc ưa cứ rớt ướt đầu, ướt người nó. Viễn cảnh y chang một bộ phim Hàn xẻng nào đó.


-Giờ muốn đi chung chứ?-Tôi vẫn cười hiền lành, tiến lại chỗ nó, mời gọi.


-Không. – Nó đáp, mặt hơi tái đi vì lạnh, tóc bắt đầu bết lại vì nước, tội lỗi.


Tôi tưởng nó là mình đồng da sắt não kim cương, ai dè nó tuyên bố hùng hồn là thế nhưng vẫn bước vào trong cái ô. Xem ra nó còn có nét giống người.


-“Không” cơ mà! -Tôi đẩy nó ra ngoài, đã chảnh với anh thì chảnh cho trót chứ.

Bằng một sự điềm tĩnh cứng như thép đã tôi luyện nghìn năm, nó lí luận:


-“Không muốn” nhưng vẫn phải đi.


-Ấy, không muốn thì thôi, tớ không ép đâu!


-Không sao. Đôi khi cam chịu cũng là một cách sống.-Nó chen vào trong ô, nói đều đều.


Cuộc gặp gỡ dưới cơn mưa của tôi và Thiên tài đã bắt đầu như thế đấy.


À, mà cũng phải nói thêm, gọi là “Thiên tài” vì CPU từ lúc chuyển sang đây đã thể hiện đẳng cấp pro của mình và chiếm giữ top đầu của khối 11. Nó học giỏi một cách kinh hoàng, Toán, Lý, Hóa, Sinh, Anh, Sử, Địa… đều thuộc dạng xuất sắc. Chỉ có điều nó có một khiếm khuyết đó là ngu môn Văn. Nói về môn Văn của nó dễ có 1001 chuyện, mà chuyện nào cũng li kì, hấp dẫn. Đại khái, giang hồ đồn nó bình Truyện Kiều của Nguyễn Du rất kinh thiên động địa. Nó tả Thúy Vân dựa vào hai câu “Vân xem trang trọng khác vời/ Khuôn trăng đầy đặn nét ngài nở nang” như sau: “mặt Thúy Vân nửa vàng nửa trắng, có hình dạng một chiếc mâm xôi. Lông mày của cô rất to và dày và có khả năng sẽ phát triển theo xu hướng lớn dần”. Còn đây là Thúy Kiều (“Làn thu thủy nét xuân sơn/ hoa ghen thua thắm liễu hờn kém xanh”): “Mắt nàng xanh như nước hồ mùa thu, cũng là nơi cư ngụ của các loài rong rêu, tôm, cá và hàng tỉ các loại vi khuẩn. Lông mày của nàng được kết tinh từ những dãy núi mùa xuân, đứt gãy và bao phủ tuyết trắng điển hình là Himalaya, Phú Sĩ…”.


Tóm lại là tôi đang được che chung ô với một đứa cực kì đẳng cấp. Và sau đó thì tôi có dịp chứng kiến cuộc-sống-của-thiên-tài tại thư viện.


Mà khoan, hình như hôm nay mình hơi bị rảnh ấy nhỉ?


Thực ra cũng không phải tôi bị rảnh mặc dù đúng là tôi đang bị rảnh thật, chuyện là mấy tuần rồi Ladykiller và đồng bọn ra sức tìm cách gây sự, phá đám cũng như các trò trẩu tre khác với “Những đứa con hoang đàng”, sau vụ giết hụt tôi hôm nọ, mục tiêu của chúng không phải tôi nữa mà là những-ai-đi-cùng-với-tôi, trò chia rẽ ấy mà, bọn nó muốn tôi thấy được cảm giác thấy bạn bè mình liên tục bị vùi dập ấy mà. Nói tóm lại là mặc dù sến kinh dị nhưng tôi cũng không thích đứa nào bị “ăn hành” vì mình tẹo nào, thấy tội lỗi sao sao. Hết thằng này bị cạo đầu đến thằng nọ sém bị chậu hoa rớt trúng, có khi bọn đàn em của Ladykiller còn ngang nhiên chặn đường xin đểu BadBoy nữa. Ngầu lắm ấy.


Nhưng tôi vẫn chưa làm gì cả, mặc kệ lũ bạn bị chơi xỏ và mặc kệ cái tụi kia, không phải vì không có hứng hay vô tình vô nghĩa, mà chỉ là tự dưng muốn để yên vậy thôi, xem chúng nó sẽ làm gì tiếp.


Và hiện tại thì lúc nào giữa BadBoy và Ladykiller gặp nhau cũng gây sự, tình hình rất vui. Vui hơn nữa là Exdi và một vài thằng đã bỏ băng nhóm ra đi.


Quay lại chuyện chính, nãy giờ mãi tự kỉ mà tôi nhận ra mình đã đứng trước cái thư viện từ đời nào rồi còn CPU đang gập cái ô lại. Quyển sách dày cộm của nó bị ướt một mảng, kiểu này nó không bị mấy cô thủ thư dập cái đầu vào tường mới là lạ. Mấy cô thủ thư trường tôi ấy mà, toàn là “chằn tinh” hết đấy, đã trở thành cả một “nỗi ám ảnh” cho bao thế hệ, nhất là những đứa con gái xinh xắn “đáng êu”. Chẳng hạn, đứa nào phạm nội quy thư viện sẽ bị phạt lao động mệt mờ cả con mắt, đến khi nào mấy cô thỏa mãn rồi thôi, đứa nào vào thư viện mà làm ồn sẽ bị ăn nguyên một màn giáo huấn dài hơn thế kỉ. CPU cũng không phải ngoại lệ, nhưng may cho nó là hôm nay nó không đến để trả quyển sách ướt mèm đó. Tuy nhiên, mấy cô thủ thư không bao giờ hết chuyện để càm ràm:

-Này em, tôi thấy thái độ của em cực kì bất hợp tác nhé, vào mượn sách mà cái mặt lúc nào cũng chai như đá cục, em không thể tôn trọng tôi một chút à?


CPU vốn theo sẵn lập trình, đáp như cái máy:


-Thưa cô, da mặt con người là thứ có sức đàn hồi, có thể sẽ trở nên cứng hơn trong trường hợp đặc biệt nhưng không thể so sánh với đá cục.


-Em bắt bẻ tôi đấy à?-Cô trợn mắt, sửng cồ lên.


-Thưa cô, bắt bẻ là…


Nó định tuôn một tràng định nghĩa siêu chính xác lấy từ trong quyển từ điển tiếng Việt ra, nhưng tôi đã kịp bịt miệng nó lại.


-Cô ạ, bạn ấy mới ra viện nên chỗ này có chút vấn đề.-Tôi vừa nói vừa chỉ tay lên đầu.


Tôi dám lấy danh dự con White Fang ra mà thề, nó mà nói trọn câu đó thì kiểu gì giờ chào cờ tuần tới tên nó cũng được chễm chệ đầu danh sách hổ báo vì tội “coi thường giáo viên”.


Tôi kéo CPU ra khỏi cái phòng mượn sách ngột ngạt. Nó ngoan ngoãn đi theo. Kì thực, tôi chưa thấy ai dễ dụ như này, ai muốn lôi đi đâu cũng được, ai hỏi gì cũng nói, mà nói thật mới kinh. Không biết nó là Thiên tài hay là con khờ nữa, nhưng tôi nghi ngờ có ngày người ta bán nó sang Tàu Khựa cũng không có gì lạ.


Mưa ngày một nặng hạt, đất trời mờ mịt như say rượu. Giờ này cái thư viện chẳng có mấy mống. Nếu thằng điên nào trong Ladykiller muốn ám sát tôi thì bây giờ là hợp thời nhất đấy.


Đáng tiếc là không có thằng nào cả, thành ra tôi đành đứng dựa cột ngó con rô bốt siêu hạng kia đọc sách. Và tôi buột miệng hỏi nó điều mà mình thắc mắc gần một thế kỉ qua:


-Rô bốt, cậu bị thần kinh đúng không?


-Không. -Nó trả lời rất nhanh.


Tốt lắm. Nó trả lời đúng. Vì những đứa luôn tự nhận mình bị thần kinh thì sự thật là chúng không bị thần kinh tẹo nào, trong khi những đứa khăng khăng nói mình không bị thần kinh lại là những đứa bị thần kinh trầm trọng nhất.


Cuộc chém gió (“hỏi cung” thì đúng hơn) rơi vào im lặng, chỉ còn nghe tiếng mưa quật vào khoảng sân bê tông và tiếng gió rít nhẹ trong không gian. CPU cứ đứng yên đó mà đọc quyển sách bị ướt của nó, không màng thế sự. Hình như nó có một thế giới riêng mà không ai có thể bước vào nổi.


Hôm sau, hôm sau nữa vẫn là những ngày mưa ẩm ướt và tôi vẫn thấy Thiên tài đứng hoặc ngồi đọc sách một mình trong thư viện. Và tôi cũng rảnh rỗi bay vào “hỏi cung” nó tiếp. Chả liên quan nhưng tôi nghĩ là mình bắt đầu thích cái thư viện.


-Ê rô bốt, cậu học lớp Anh chắc là biết tụi Ladykiller nhỉ? -Có một hôm tôi ngứa mồm hỏi nó.


-Biết. – Nó đáp, tay vẫn giở trang sách và mắt vẫn dán lên đó.


-Vậy gần đây tụi nó làm gì?


Tôi chỉ hỏi cho vui vậy thôi nhưng nó nói ngon lành:


-Ba người chuẩn bị cho “trò chơi cuối cùng”, còn người kia thì ngày nào cũng học.


-“Trò chơi cuối cùng” là cái vẹo gì? – Tôi tò mò.


CPU ngừng đọc, ngó tôi chăm chú:


-Họ nói đó là trò cuối cùng giữa họ và các cậu, vì sau trò đó, sẽ có một trong hai băng phải biến mất.


Nghe có vẻ nguy hiểm. Quá nguy hiểm.


-Họ còn nói đã đến lúc kết thúc mọi chuyện.



Tôi “hỏi cung” CPU được đúng bốn lần thì nó bắt đầu rơi vào “tầm ngắm” của bọn Ladykiller.


—to be cont—



Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.